“Sau đó, hoàng tử và công chúa đã sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn….” Câu cuối cùng cũng đã đọc xong rồi nhưng đôi mắt to và đen của cô nhóc vẫn còn sáng trưng, Nam Hướng Bắc vò đầu bứt tóc, “Không hay sao?”

Tô Vi Tích lắc đầu.

“Vậy sao lại không ngủ?” Nam Hướng Bắc không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.

Chẳng phải ở trong phim truyền hình, kể chuyện xong là trẻ con sẽ ngủ sao? Tuy ở nhà không có sách cổ tích, nhưng mà truyện google ra cũng được mà, nhưng tại sao câu truyện dài như vậy cũng đọc xong rồi mà Tô Vi Tích vẫn còn tỉnh táo như vậy.

“Bắc Bắc ngủ chung.” Kéo kéo tay Nam Hướng Bắc, Tô Vi Tích cuối cùng cũng không ngăn được cơn ngáp dài.

Nam Hướng Bắc hơi do dự, cô vốn định chờ sau khi Tô Vi Tích ngủ thì sẽ bật máy vi tính, nhưng nhìn gương mặt trông chờ như vậy, Nam Hướng Bắc thầm thở dài, cởi dép ra leo lên giường kéo chăn lên che nửa người lại.

“Bắc Bắc ngủ ngon.” Bấy giờ Tô Vi Tích mới rất mãn nguyện mà hôn lên mặt Nam Hướng Bắc một cái, chui vào vòng tay cô và còn không quên nắm chặt tay cô, chẳng mấy chốc thì đã thiếp ngủ.

Lay động nhẹ một cái, cảm nhận được đứa trẻ này dù cho là say giấc cũng nắm chặt tay mình, Nam Hướng Bắc bỏ luôn ý định ngồi dậy mở máy vi tính mà chỉ hơi chồm người lên tắt đèn giường đi.

Dù gì tối nay đại sư tỷ cũng ở trong bệnh viện, chắc chắn không thể vào trò chơi, không chơi thì không chơi vậy.

Hai tuần tiếp đó, Tô Vi Tích đều ở trong nhà của Nam Hướng Bắc.

Trên cơ bản mỗi đêm Tô Hướng Vãn đều vào bệnh viện chăm sóc cho ba, buổi sáng thì đổi lại bà Tô vào bệnh viện, còn cô thì về nhà nghỉ ngơi. Vốn dĩ sau hai ngày để Tô Vi Tích ở lại nhà Nam Hướng Bắc, cô đã định đón về, nhưng lại bị Nam Hướng Bắc từ chối. Ngoài việc thật sự không muốn Tô Hướng Vãn quá mệt mỏi ra thì Nam Hướng Bắc thật sự không nỡ xa Tô Vi Tích, không chỉ có cô mà ngay cả ba mẹ cô cũng rất thích đứa bé này.

Đáng lẽ Tô Vi Tích còn ở lại thêm một tuần nữa, vì ban đầu Tô Hướng Vãn nói ông Tô phải nằm viện ba tuần, chỉ là không ngờ ông lại xuất viện sớm, đã thế thì Nam Hướng Bắc cũng không còn lý do gì để từ chối nữa.

Buổi sáng của ngày đưa Tô Vi Tích về nhà, Bắc Đường Lạc Anh không đến công ty.

Cô bé vừa ngủ dậy thì đã chu môi không vui, đến khi nhìn thấy người bà hầu như lúc nào cũng lạnh lùng nhưng thực chất thì rất tốt với mình ấy, khoang mắt của cô bé liền đỏ cả lên.

Bắc Đường Lạc Anh hơi chau mày, khom xuống bế Tô Vi Tích lên, bà thở dài rồi nhìn Nam Hướng Bắc, “Đứa nhỏ này… hôm nay nhất định phải về nhà ư?”

Nam Hướng Bắc cũng không có cách khác, còn tưởng cô đã không nỡ xa Tiểu Tích lắm rồi, ngờ đâu ba mẹ chẳng thua kém gì cô, đành gãi đầu nói, “Dù sao thì hai ngày nữa con cũng phải về bộ đội hoàn tất phần thủ tục còn lại, không ai chơi với Tiểu Tích, cho nó về bên cạnh mẹ cũng tốt.”

Hai tuần qua, Tô Hướng Vãn rất bận rộn, nhưng hễ cách hai ba ngày đều sẽ dành thời gian đến gặp con gái, mặc dù lần nào cũng tỏ ra lạnh lùng và không vui, nhưng Nam Hướng Bắc cảm nhận được, thật ra cô rất quan tâm đứa con gái này.

Cho nên, đại sư tỷ cũng rất muốn con gái về nhà chăng.

Huống chi, tuy lâu nay Tô Hướng Vãn đều lạnh nhạt với Tô Vi Tích, nhưng cô bé này vẫn rất yêu thích và quan tâm mẹ của mình, mỗi lần nhìn thấy Tô Hướng Vãn nó đều rất phấn khởi, dẫu cho là bị dạy bảo đủ điều cũng không có lấy một chút không vui. Nam Hướng Bắc rất bất lực với hai mẹ con này, cô không hiểu vì sao Tô Hướng Vãn lại đối xử với con gái mình như vậy, thế là càng thương Tô Vi Tích hơn.

Bắc Đường Lạc Anh mím môi chau mày rất lâu, cuối cùng cũng không thể nói gì hơn, đành cho đứa bé xuống đất, bà rút khăn giấy ra lau khô nước mắt của Tô Vi Tích, “Vài ngày nữa bảo Hướng Bắc đón con về đây ở nữa.”

“Dạ!” Tô Vi Tích gật đầu, nó nhìn Bắc Đường Lạc Anh vẫn gương mặt không có cảm xúc ấy, nghĩ ngợi gì đó rồi nói, “Bắc Bắc nói bà nội làm việc rất cực khổ mà không chịu nghỉ ngơi, nội phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Bà vẫn còn chưa quen với cách gọi “bà nội”, nhưng nghe những lời của Tô Vi Tích, bà quay sang nhìn đứa con gái đang tròn xoe mắt, mặt mày đỏ bừng và không dám nhìn mình, sau đó quay trở về tiếp tục lau nước mắt cho Tô Vi Tích, “Được.”

“Ông nội nấu ăn rất ngon, lần sau Tiểu Tích còn muốn ăn nữa.” Ngẩng đầu nhìn Nam Cực đứng ở bên cạnh, chóp mũi của Tô Vi Tích đỏ chót, đôi mắt cũng đỏ, nhìn tội nghiệp vô cùng, Nam Cực nghe vậy cũng xoa đầu nó, “Được.”

Chỉ là hai tuần thôi, nhưng ông thật sự đã xem đứa trẻ này như cháu gái của mình rồi.

Nam Cực thầm thở dài, từ từ lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại và đưa cho Tô Vi Tích, “Khi nào nhớ ông bà nội thì dùng điện thoại này gọi về đây, lát nữa bảo Hướng Bắc dạy con sử dụng.”

Chớp chớp mắt, nhận lấy điện thoại từ Nam Cực, Tô Vi Tích gật đầu thật mạnh.

Nam Hướng Bắc thật sự không nhẫn tâm nhìn đôi mắt ấy chảy thêm giọt nước nào nữa, cô bồng Tô Vi Tích lên, hôn lên mặt nó một cái, “Đi thôi.”

“Tạm biệt ông bà nội.” Bàn tay nhỏ nhắn vẫy vẫy với Nam Cực và Bắc Đường Lạc Anh, tay kia của Tô Vi Tích vẫn còn lau nước mắt, Nam Hướng Bắc vội đi nhanh hơn. Rời khỏi nhà, đặt cô bé ngồi vào xe, nhìn nó vẫn còn khóc nức nở, cô bịt mũi nó lại, “Tiểu Tích, Bắc Bắc hứa với con, rồi có một ngày con và mẹ sẽ cùng dọn vào đây ở, chịu không?”

Van nước mắt như lập tức được khóa lại, Tô Vi Tích mở to đôi mắt sưng húp nhìn Nam Hướng Bắc, từ từ giơ ngón tay út ra, giọng nói nhỏ xíu, “Móc ngoéo.”

“Móc ngoéo.” Hai ngón út móc vào nhau, Nam Hướng Bắc nhìn nó cười, “Chắc chắn là mẹ con nhớ con lắm, chúng ta về thôi.”

“Dạ!”

Và thế là, chờ khi Nam Hướng Bắc nắm tay Tô Vi Tích đứng trước cửa nhà Tô Hướng Vãn ấn chuông thì đứa trẻ lúc nãy còn khóc đến không ngưng được đã triệt để im lặng, chỉ là đôi mắt và chóp mũi vẫn còn đỏ hoe, nhìn vào thì biết ngay nó đã từng khóc nhiều đến mức nào.

Vừa mở cửa và nhìn thấy gương mặt của Tô Vi Tích như thế, Tô Hướng Vãn hơi chau mày, cô nhìn sang Nam Hướng Bắc và nói, “Mau vào đây ngồi.”

Dẫn tay Tô Vi Tích vào trong, đứng ở bên cạnh nhìn nó nhanh nhảu thay dép ra rồi ngoan ngoãn cởi ba lô để lên sofa, trong lòng Nam Hướng Bắc không khỏi thở dài, lại nhìn qua ông Tô đang băng mắt ngồi trên sofa và bà Tô chỉ nhìn Tô Vi Tích một mắt ấy, trong lòng cô có hơi không vui.

Trong hai tuần qua, mỗi ngày cô đều ở cùng Tô Vi Tích, ngày thường ngoài việc nói những chuyện của trẻ con ra, cô cũng sẽ tìm đủ đề tài để dò hỏi về chuyện của Tô Hướng Vãn.

Trẻ con chỉ mới năm tuổi làm sao biết được nhiều việc, vậy nên chỉ biết có gì kể đó mà nói hết cho Nam Hướng Bắc nghe những gì xảy ra trong nhà, cũng nhờ vậy mà cô mới biết hóa ra cô bé này đa phần thời gian đều sống cùng với ông bà ngoại ở thành phố khác.

Tuy nói là sống cùng ông bà ngoại, nhưng cuộc sống của Tô Vi Tích vô cùng đơn điệu, ngoài việc vào nhà trẻ thì buổi tối sau khi về nhà, ông bà cũng không nói gì với nó, mạnh ai làm việc nấy và để mặc cho đứa nhỏ tự chơi.

Nhưng một đứa trẻ suốt ngày bị nhốt trong nhà thì có thể chơi gì?

Sau khi biết những việc này, Nam Hướng Bắc có hơi bất mãn với cách mà Tô Hướng Vãn đối xử với trẻ con, cũng bất mãn với cách chăm sóc cháu gái của ông bà Tô. Chẳng trách vì sao đứa nhỏ luôn ngoan ngoãn và không có cảm giác an toàn như vậy.

“Thời gian qua cực cho cô rồi.” Tô Hướng Vãn nói với Nam Hướng Bắc.

“Không có gì.” Nam Hướng Bắc nhoẻn miệng cười, thấy Tô Vi Tích chạy đến bên mình, cô vội khom xuống bế nó lên, “Tôi và ba mẹ đều không nỡ xa Tiểu Tích đấy chứ.”

Tô Vi Tích dùng hết hai tay ôm lấy cổ của Nam Hướng Bắc, dáng vẻ rõ ràng rất ỷ lại vào Nam Hướng Bắc này khiến Tô Hướng Vãn hơi sững sờ, ngay lập tức trong mắt hiện lên một ánh nhìn phức tạp, “Tôi còn sợ Tiểu Tích làm phiền đến cô chú, không có thì tốt.”

“Làm gì có, Tiểu Tích ngoan lắm.” Nam Hướng Bắc vừa nói vừa cười, chiếc cằm cạ vào mặt Tô Vi Tích, “Đúng không Tiểu Tích?”

“Dạ!” Tô Vi Tích bò trên vai của Nam Hướng Bắc, ngoan ngoãn đáp lại.

Bà Tô bấy giờ đã quay sang nhìn Nam Hướng Bắc, ánh mắt mang vẻ hồ nghi, đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của Nam Hướng Bắc và Tô Vi Tích, bà liền chụm hai hàng chân mày vào nhau.

“Ở lại ăn trưa nhé.” Không để ý thấy ánh mắt nghi ngờ của mẹ khi nhìn mình và Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn cũng không biết trong lòng mình có cảm giác gì mà chỉ đưa lời mời theo tư duy bình thường, “Ngày mai tôi phải bay Dubai, chờ khi về nước sẽ mời cô một bữa nữa.”

“Hôm nay không cần đâu, ba mẹ đang chờ tôi về ăn cơm. Huống chi tôi còn nợ cô một bữa mà.” Nam Hướng Bắc cười thật tươi, tay vẫn bồng Tô Vi Tích, cô nói rất dịu dàng, “Nhưng mà hai hôm sau tôi phải về đó hoàn tất thủ tục, chờ khi cô bay Dubai về thì có lẽ chúng ta đã là đồng nghiệp rồi.”

“Ha…” Tô Hướng Vãn khẽ cười, “Vậy gặp nhau tại công ty.”

“Ừm.” Nam Hướng Bắc gật đầu đáp lại, sau đó lại quệt quệt gương mặt mịn như hột gà của Tô Vi Tích, “Tiểu Tích, Bắc Bắc phải về rồi.”

Khoang mắt của Tô Vi Tích lại đỏ lên, khóe mắt thấp thoáng có giọt nước muốn rơi xuống.

Tim rất xót xa, cô để Tô Vi Tích xuống đất, giơ ngón út ra dịu dàng nói, “Còn nhớ cái này không?”

“Dạ nhớ!” Tô Vi Tích gật đầu thật mạnh, cũng đưa ngón út ra móc tay với Nam Hướng Bắc, “Bắc Bắc nói phải giữ lời.”

“Được.” Xoa xoa đầu cô bé xong thì Nam Hướng Bắc quay sang Tô Hướng Vãn, “Vậy tôi đi đây.”

“Tôi tiễn cô.” Nhìn con gái đã sắp bật khóc, Tô Hướng Vãn mím môi lại, cố giữ bình tĩnh mà nói với Nam Hướng Bắc.

Chỉ là, chờ khi cô đưa Nam Hướng Bắc xuống lầu, nhìn đối phương lái xe ra khỏi khu chung cư thì phát hiện Tô Vi Tích đã mang dép chạy xuống.

Tô Hướng Vãn trầm mặt xuống, song khi nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ ấy, thần sắc của cô chợt dịu hòa hơn, lời nói cũng không lạnh lùng như ngày thường, “Xuống đây làm gì vậy?”

“Bắc Bắc để quên màn thầu rồi.” Gương mặt nhỏ xíu ghi đầy nỗi sốt ruột, Tô Vi Tích xòe tay ra, trên đó là chiếc móc khóa nhỏ có hình màn thầu.

Tô Hướng Vãn nhất thời sững người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play