Chương 91: Yêu đằng hộ pháp


--Ngưng tụ giọt chân nguyên đầu tiên--


Trong sơn động, có hai bóng người bay lên bay xuống, chớp lóe liên tục. Bên tai vang lên tiếng kim loại "leng keng" va chạm vào nhau, lanh lảnh êm tai, có vẻ rất dễ nghe. Nhìn kỹ, có thể thấy rõ là hai thiếu niên có khí chất không tầm thường đang giao chiến với nhau. Một người mặc thanh sam, vẻ mặt ôn hòa tuấn tú, một người mặc hồng y, vẻ mặt rực rỡ sáng chói như ánh mặt trời.


Thiếu niên thanh sam cầm một loại binh khí đen nhánh, có vẻ như giống kim loại, lại có vẻ giống như gỗ cây, hình dạng lại tựa côn, đầu nhọn sắc bén, vừa nhìn lại như kiếm, trông vô cùng cổ quái. Thiếu niên hồng y thì đang cầm một thanh phi kiếm đỏ, màu đỏ tươi như lửa, nhưng lại phủ một tầng sáng xanh lam bên trên, nhìn kỹ thì chợt nhận ra là một tầng lửa xanh.


Hai người vừa tiến vừa lùi, binh khí va chạm vào nhau, chiêu thức của thiếu niên hồng y cực kỳ lợi hại, từng chiêu kiếm đều lộ rõ vẻ sắc bén của nó, khiến người ta cực kỳ sợ hãi. Còn thiếu niên thanh sam thì lại lấy né tránh làm chính, ra tay không chút kết cấu, chiến đấu dựa vào sự linh hoạt, lúc đầu trông có vẻ chật vật, nhưng khi dần dần quen thuộc tiết tấu thì trở nên linh hoạt hơn.


Đấu thêm một lúc, thiếu niên hồng y bỗng nhiên đâm mạnh trường kiếm, lưỡi kiếm mang theo ánh lửa xanh lam nhanh chóng đâm thẳng vào bụng thiếu niên thanh sam! Thiếu niên thanh sam hoảng hốt, lập tức xoay một vòng trên không trung, dựa vào vách núi, nghiêng đầu né tránh. Thiếu niên hồng y thấy thế, lập tức biến chiêu, lúc này, thiếu niên thanh sam không thể né tránh nữa, ánh lửa trên thân kiếm bỗng biến mất, còn mũi kiếm thì đã đặt ngay trên cổ họng của thiếu niên thanh sam.


Thiếu niên hồng y thấy vậy liền cười to: "Tử Thanh huynh, huynh lại thua nữa rồi!"


Thiếu niên thanh sam dùng cương mộc đẩy mũi kiếm ra, cười khổ nói: "Đúng vậy, huynh lại thua."


Hai người thiếu niên này chính là Từ Tử Thanh và Túc Hãn đang luyện tập thuật pháp với nhau. Hôm nay đã là ngày thứ sáu Túc Hãn thực hiện hứa hẹn, trong sáu ngày này, Túc Hãn đều dùng hết thời gian của mình luyện tập với Từ Tử Thanh, khiến cho Từ Tử Thanh rất cảm kích. Sáu ngày này, Từ Tử Thanh cũng áp chế linh lực xuống bằng với tu vi của Túc Hãn, nhưng lại thua nhiều thắng ít, có thể thấy hắn không đủ kinh nghiệm về mặt đối chiến và thuật pháp.


Kỳ thật cũng không trách Từ Tử Thanh, Túc Hãn đã bái sư nhiều năm, được sư tôn sư nương và các vị trưởng lão dạy dỗ đủ loại thuật pháp, lại có các sư huynh sư tỷ giúp rèn luyện mài giũa chiêu thức tăng kinh nghiệm chiến đấu, tự nhiên là phải có thực lực rồi. Còn Từ Tử Thanh thì hoàn toàn là tự mình mày mò tìm ra, ngẫu nhiên cũng có Vân Liệt chỉ dạy, nhưng do pháp môn hai người tu hành khác nhau, thuộc tính cũng không giống nhau, nên cũng không thể chỉ dạy gì nhiều. Vì vậy hắn không thắng được Túc Hãn cũng là đương nhiên.


Huống chi đây chỉ là luận bàn với nhau cũng không phải trận chiến sinh tử gì, nên Từ Tử Thanh cũng không thả yêu đằng ra giúp đỡ, vẫn còn giấu đòn sát thủ. Nhưng trong sáu ngày giao chiến luận bàn qua, hắn càng thêm rõ ràng chỗ còn thiếu của bản thân. Cho dù tu vi tăng nhanh thì cũng không thể quên chuyện tu luyện thuật pháp, nếu không gặp gỡ chuyện nguy hiểm đến tính mạng, hắn ngoại trừ chạy trốn ra thì cũng chỉ còn liều mạng mà thôi....


Từ Tử Thanh có khuyết điểm gì, trong mấy ngày giao chiến học hỏi chiêu thức, Túc Hãn cũng có thể nhìn ra được. Hắn liền hỏi: "Tử Thanh huynh, huynh chưa từng học kiếm thuật qua phải không?" Những người thích dùng phi kiếm như hắn, hoặc ít hoặc nhiều đều có học kiếm quyết, nếu không thì khó mà dùng phi kiếm đối địch được. Nhưng vị bằng hữu này của hắn lại ra tay rất lộn xộn, không hề theo một chiêu thức nào cả, có thể thấy hắn chưa từng học qua bài bản.


Từ Tử Thanh gật gật đầu, thở dài: "Huynh lúc trước xem bốn biển là nhà, không có nơi ở cố định, học được bộ công pháp bây giờ đã là vô cùng may mắn rồi, còn về kiếm quyết hay thuật pháp công kích thì còn chưa tìm được để học tập."


Túc Hãn nghe xong, cũng nói thẳng: "Đệ xem binh khí Tử Thanh huynh dùng có chút kỳ quái, nhưng hình dạng lại trông có vẻ như kiếm, sau này nếu huynh học được kiếm chiêu, nói không chừng sẽ càng thêm lợi hại đấy. Cũng không giống như bây giờ, huynh với đệ đấu với nhau không ít lần, trong tình trạng linh lực ngang nhau, huynh đều thua nhiều hơn thắng. Nếu tu vi đệ cao thêm một tầng, tuy không thể vượt cấp thắng huynh, nhưng đến khi vào trận thật sự, huynh sẽ cực kỳ bất lợi đấy."


Từ Tử Thanh sao không biết đạo lý này chứ! Nhưng loại thuật pháp như "Mộc hoa chỉ" thì hắn có thể tìm cách lấy được, còn nhưng kiếm quyết thì hắn lại không dám tùy ý chọn học. Lúc trước cũng không phải không từng coi qua một ít kiếm phổ, có điều kiếm pháp thuộc tính mộc vốn đã rất ít, hắn xem qua được mấy bộ, thì lại cảm thấy thật bừa bãi ẩu tả. Sau khi nhìn thấy kiếm khí kiếm cương lạnh thấu xương của Vân Liệt, Từ Tử Thanh sao có thể để ý đến những bộ kiếm phổ tầm thường đó nữa chứ?


Hơn nữa, thời gian hắn tu hành quá ngắn, có thể học hết tất cả những kiến thức bây giờ đã là không dễ rồi, lại còn phải áp chế yêu đằng, giao lưu với vạn mộc, nghiền ngẫm các loại thuật pháp từ đơn giản đến phức tạp trong "Vạn mộc chủng tâm đại pháp", thật không đủ thời gian. Cứ vậy, hắn tự nhiên cũng bỏ qua suy nghĩ sẽ tu tập kiếm pháp.


Bây giờ nghe Túc Hãn nói vậy, hắn cũng thở dài một tiếng: "Bây giờ huynh chỉ có thể trước tu hành các loại thuật pháp khác, ngày thường cũng lưu ý tìm hiểu kiếm pháp. Nhưng nếu muốn thật lòng thật dạ học kiếm thuật, sợ là phải chờ đến đại thế giới bái nhập sư môn sau, cầu sư tôn chọn lựa cho huynh vậy."


Túc Hãn xưa nay luôn là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), chưa từng nếm qua đau khổ gì, thấy Từ Tử Thanh nói vậy đành an ủi: "Dù sao huynh cũng có thể Trúc cơ thành công, trễ chút nữa cũng không sao. Tuy rằng bây giờ huynh không có kiếm thuật, nhưng cách né tránh chạy trốn thì rất nhiều, nếu không đấu lại thì chạy trốn cũng không sao cả."


Từ Tử Thanh nghe vậy liền cười đáp: "Nếu thật đứng trước sự sống cái chết, cho dù mất hết mặt, huynh cũng chọn chạy nhanh giữ mạng thôi."


Túc Hãn cũng cười to: "Mạng không còn thì còn cần gì mặt mũi nữa chứ? Cho dù là đệ, tính mạng bị uy hiếp cũng phải không biết xấu hổ chạy trốn thôi! Ha ha ha!" Rồi lại ho khan vài tiếng, nói thêm, "Kỳ thật Tử Thanh huynh cũng không cần quá lo lắng, mấy thủ đoạn nho nhỏ nhưng đủ kiểu của huynh cũng có thể hù dọa được mọi người rồi, không đến mức rơi vào tình cảnh chạy trối chết đâu."


Hai người nói xong, cũng coi như đã nghỉ đủ, liền cầm binh khí đứng dậy, tiếp tục đấu với nhau. Cứ như vậy đấu một trận nghỉ một lúc, cho đến khi sắc trời tối đen mới dừng lại.


Mỗi ngày đến lúc này Túc Hãn sẽ nhanh chóng trở về, không dây dưa ở lại nói chuyện, nhưng hôm nay lại dừng lại nói: "Sáu ngày đã qua, từ ngày mai bắt đầu, đệ cần bế quan nhập định, sẽ không đến quấy rầy huynh nữa."


Từ Tử Thanh cũng cười nói: "Huynh cũng phải tích lũy linh lực, chuyển hóa chân nguyên. Hôm nay chúng ta tạm biệt nhau, chờ sau khi xuất quan lại đến luận bàn tiếp vậy."


Vì thế hai người chia tay nhau, Từ Tử Thanh nhìn bóng Túc Hãn xa dần, im lặng nhìn cửa động hồi lâu, mới nâng tay lên, ánh sáng xanh lóe lên. Chỉ thấy từ lòng bàn tay hắn tuôn ra vô số dây leo màu xanh, trong chớp mắt đã đan thành một tấm lưới, kín không có một khe hở. Từ Tử Thanh miệng niệm một tiếng "Đi", tấm lưới lớn kia liền "vèo" một tiếng bay đi, bốn góc lưới dính chặt bốn góc cửa động, đem cửa động hoàn toàn che kín. Phút chốc, cả hang động bỗng trở nên đen tối.


Sau đó Từ Tử Thanh lại bấm tay bắn ra một luồng sức mạnh vô hình. Luồng sức mạnh phút chốc hóa thành ánh sáng xanh rực rỡ, bay thẳng đến tấm lưới, khiến tấm lưới phủ thêm một tầng gai nhọn, đó là tầng cấm chế hắn thường xuyên tạo ra. Nếu có người chạm vào sẽ khiến tinh thần hắn dao động tỉnh lại. Hai tầng phòng hộ, nhưng tu sĩ ở lại cũng nhiều, Từ Tử Thanh lo nghĩ, vẫn là không yên tâm.


Im lặng một lúc, hắn đặt tay lên vùng đan điền, đưa ý thức vào trong.


"Dung Cẩn, Dung Cẩn...." Giọng điệu của Từ Tử Thanh cũng trở nên hiền hòa hơn.


Rất nhanh, từ đan điền truyền lại ý thân thiết: "Mẫu thân, mẫu thân! Thật lâu, không gặp!"


Trong lòng Từ Tử Thanh bỗng có chút xin lỗi. Kỳ thật cho dù là Trọng Hoa hay Dung Cẩn thì hắn cũng đều coi họ là người nhà. Trọng Hoa là yêu thú, cần hút tinh hoa nhật nguyệt, cho nên hắn luôn thả nó bay lượn ở ngoài. Còn Dung Cẩn thì tính hay khát máu, hắn buộc phái áp chế nó, để nó không thể chỉ biết mỗi bản năng mà quên khắc chế, nên hắn luôn luôn nuôi dưỡng nó trong đan điền, cũng không thường xuyên kêu gọi.


Cả Trọng Hoa và Dung Cẩn đều như trẻ con, mỗi lần gặp hắn đều thích quấn quýt không buông, vui sướng làm nũng với hắn. Tuy trong lòng hắn cũng nhớ đến chúng nó, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà không thể thường xuyên làm bạn bên cạnh, trong lòng vẫn có áy náy.


Nghĩ đến đây, Từ Tử Thanh càng thêm dịu dàng hơn, truyền đi càng nhiều ý vỗ về: "Dung Cẩn ngoan nhất, hôm nay ta muốn bế quan, Dung Cẩn ra canh giữ cửa động cho ta được không?"


Ý thức mỏng manh của yêu đằng nhanh chóng truyền lại, trông có vẻ rất vui sướng: "Dung Cẩn, ra, canh chừng, mẫu thân...."


Từ Tử Thanh nghe nó có ý bảo vệ mình như vậy, giọng điệu ấm áp nói: "Nếu có người xông vào, đừng hút khô, chừa lại một mạng cho hắn. Dung Cẩn, nhớ kỹ nhớ kỹ."


Yêu đằng ngoan ngoãn đáp "Vâng", rồi lại nhanh chóng truyền đến ý nghĩ sinh ra vô số dây leo. Từ Tử Thanh mỉm cười, mở lòng bàn tay phải ra, rất nhanh từ lòng bàn tay tuôn ra hai dây leo màu trắng. Dây leo nhanh chóng lớn lên, quấn quanh người hắn, không chịu rời đi.


Yêu đằng uốn uốn dây leo, đột nhiên quay lại, dùng hai chồi lá non cọ cọ hai bên má Từ Tử Thanh, vô cùng thân thiết. Từ Tử Thanh biết chúng sẽ không gây tổn thương cho mình, nên để mặc cho yêu đằng cọ đến cọ đi, thân thiết hồi lâu, hắn mới chỉ cửa động, dịu dàng nói: "Dung Cẩn, đi đi."


Yêu đằng nghe vậy liền không dây dưa nữa, tự cắt thân dây với gốc rễ, giống như hai con rắn trắng bay nhanh đến cửa động! "Xoạt!" một tiếng, hai dây leo đã quấn quanh tấm lưới che động, giống như dây kéo rèm cửa, rũ xuống một bên. Đây là lần đầu yêu đằng thoát khỏi gốc cây chính, Từ Tử Thanh vận chuyển công pháp, cảm giác gốc cây chính vẫn như cũ cắm ở chỗ sâu đan điền, mới yên tâm hơn. Lại nhìn cửa động, bây giờ đã có ba tầng bảo vệ, hắn có thể yên tâm nhập định rồi.


Vừa nhắm mắt lại, Từ Tử Thanh đã cảm thấy thần hồn trở nên nhẹ nhàng, ý thức như trăng sáng, treo ở trên cao trong nội thế giới. Từ trên cao nhìn xuống bên dưới, gân cốt kinh mạch, máu thịt làn da, ngũ tạng lục phủ, mỗi một tế bào đều phản chiếu rất rõ ràng trong tầm mắt của ý thức. Hắn tuy rằng không biết vì sao lại như vậy, nhưng vẫn theo bản năng quan sát, cảm nhận được tất cả tình cảm như được đông lại, ý thức cũng dung nhập vào từng tế bào một, hoàn toàn không thể chia tách ra.


Linh khí cuồn cuộn như hồng thủy, từ linh căn chảy xuống, điên cuồng càn quét qua từng đường kinh mạch, rồi tụ tập lại, mạnh mẽ chảy vào đan điền. Rất nhanh, đan điền đầy ắp, căng tràn, giống như không thể cất chứa được thêm nữa, nhưng rồi lại như không đủ thỏa mãn, nhanh chóng hút thêm càng nhiều linh khí! Sau đó, pháp quyết nhanh chóng vận chuyển, đưa linh lực di chuyển theo một quỹ tích, khiến chúng theo con đường đã định trước xoay tròn, đan điền như một cơn lốc xoáy, hút đủ linh lực thì đè nén chúng lại! Rồi giống như linh lực bị lấy đi hết, đan điền trở nên trống rỗng, nhưng ở trung tâm đan điền trống rỗng ấy, lại xuất hiện một giọt nước mưa thật tròn. Không, đó không phải là giọt nước mưa, mà là một thứ chất lỏng ngưng tụ từ vô số linh lực, đậm đặc hơn linh lực vô số lần. Giọt chất lỏng đó trong suốt, lại tinh thuần, là thể tập hợp năng lượng không chứa chút tạp chất, lực lượng ẩn chứa bên trong có thể nói mạnh gấp trăm lần, thậm chí gấp ngàn lần linh lực bình thường! Đó chính là chân nguyên! Qua nhiều ngày cố gắng, Từ Tử Thanh rốt cuộc cũng ngưng tụ thành công giọt chân nguyên đầu tiên!


---ooOoo----


Chương 92: Tập kiếm


--Vân huynh dạy ta luyện kiếm--


Khi tu sĩ tiến vào giai đoạn Luyện khí tầng mười, trăm mạch trong cơ thể thông suốt, chuyện tinh luyện ra chân nguyên càng thêm được chú trọng. Chân nguyên là do linh lực nén lại mà thành, sau khi đan điền hút đủ linh lực đến căng tràn, sẽ đè nén linh lực lại, tới một giới hạn nhất định, đan điền sẽ rút sạch tất cả linh lực, hình thành một giọt chân nguyên. Đây là tình hình mà Từ Tử Thanh đang đối mặt. Trên trán tuôn ra vài giọt mồ hôi, sắc mặt cũng hơi trắng.


Giọt chân nguyên đầu tiên luôn là giọt ngưng tụ khó khăn nhất, quá trình đột nhiên bị rút sạch linh lực cũng không dễ chịu gì, dù gì linh lực vốn là cội nguồn căn bản của tu sĩ giai đoạn Luyện khí. Trong cơ thể có một giọt chân nguyên chèo chống, hắn cũng không đến mức không thể động đậy.


Chuyện tiếp theo hắn phải làm chính là một lần nữa hấp thu linh khí trong trời đất, từ đan điền chuyển hóa thành linh lực, chứa đầy linh lực thì lại nén lại toàn bộ linh lực trong đan điền, tiếp tục ngưng tụ giọt chân nguyên kế tiếp, rồi dung hòa với giọt chân nguyên đầu tiên. Cứ như vậy lặp lại nhiều lần cho đến khi đan điền không thể chứa đựng một chút linh lực nào nữa, toàn bộ đều là chân nguyên mới thôi. Lúc này, tu sĩ là đi đến đỉnh tầng Luyện khí tầng mười, vươn tay là có thể chạm đến tầng Trúc cơ.


Bước đầu tiên của việc tinh luyện chân nguyên đã thành công, Từ Tử Thanh thở nhẹ một hơi, kiểm tra nội thế giới, phát hiện không hề bị thương, cũng không có chỗ nào không ổn thỏa, liền yên lòng tiếp tục hấp thu linh khí cuồn cuộn mà linh mạch tam giai mang đến.


Như thế, một đêm liền trôi qua.


Sáng sớm, Từ Tử Thanh mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện người trong nhẫn lại lần nữa chủ động xuất hiện trước mặt mình. Chẳng lẽ hôm qua Vân huynh lại trông coi hắn một đêm nữa sao?


Hắn nghiêng đầu nhìn qua, thì thấy hai dây yêu đằng quấn trên lưới, co rúm người lại, nhưng lại đưa chồi lá quơ quơ trước mặt Vân Liệt, trông như là sợ hãi, lại như cảnh giác. Từ Tử Thanh có chút cảm động, cũng có chút buồn cười. Cảm động là vì yêu đằng bản năng bảo vệ chủ nhân, cho dù sợ hãi người kia, cũng muốn bảo vệ tốt hắn, còn buồn cười chính là vì Vân Liệt.


Theo ý Từ Tử Thanh thì bạn tốt Vân Liệt là người mặt lạnh tâm nhiệt, nhưng không biết sao dù là yêu đằng hay là Trọng Hoa đều rất e ngại y. Chẳng lẽ là tính cách không hợp nhau sao? Nghĩ đến đây, hắn lại lắc lắc đầu, nghĩ nhiều cũng vô dụng, bây giờ hắn phải nói một câu "chào buổi sáng" với Vân huynh mới đúng.


Nghĩ xong, Từ Tử Thanh duỗi tay ra, yêu đằng thấy vậy liền chạy qua, giống như Du Tử về quê, khẩn cấp chui vào lòng bàn tay hắn, trở lại đan điền. Từ Tử Thanh liền ngẩng đầu nhìn Vân Liệt.


(Du Tử: là từ trích từ bài thơ "Du Tử ngâm" của Mạnh Giao, đây là bài thơ ông sáng tác khi ông được làm quan vào tuổi 50, ông đã nghĩ ngay đến Mẹ già ở quê và vội vàng đón Mẹ lên Lật Dương sống chung.)


Còn chưa chờ hắn mở miệng thì Vân Liệt đã giành nói trước: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi theo ta luyện kiếm."


Từ Tử Thanh không ngờ y lại nói như thế, ngẩn người: "Vân huynh muốn dạy ta?" Phút chốc, hắn cũng không biết mình có nghe nhầm hay không nữa.


Vân Liệt gật đầu: "Buổi sáng luyện kiếm, buổi tối tu hành."


Từ Tử Thanh lúc này mới kịp phản ứng, trong lòng lập tức vui vẻ, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Có thể được Vân huynh chỉ dạy, tại hạ vô cùng cảm kích!"


Vân Liệt phất tay áo cản lại: "Ngươi ta quen biết đã nhiều năm, không cần đa lễ như vậy."


Từ Tử Thanh thì cười nói: "Sau này nếu ta có thể gia nhập Ngũ Lăng Tiên Môn, hơn phân nửa sẽ là hậu bối của Vân huynh, lễ này Vân huynh nên nhận." Nhưng hắn cũng không phải là khăng khăng không chịu bỏ qua, dù sao thì lòng cảm kích đều đã ghi khắc sâu trong lòng, hắn với Vân Liệt đã quen biết nhiều năm, không cần ướt át như vậy.


Nói xong hai câu kia, Từ Tử Thanh sắc mặt nghiêm túc nói: "Mời Vân huynh dạy ta."


Nếu được cao thủ kiếm đạo như Vân Liệt chỉ dạy thì sẽ tốt hơn gấp trăm lần để hắn tự mình mày mò tìm kiếm.


Vân Liệt xưa nay ít nói lời vô nghĩa, chỉ nói: "Ngươi đứng ở bên cạnh."


Từ Tử Thanh cũng không hai lời, nói: "Vâng, Vân huynh." Nói xong liền đứng kế bên vách tường hang động, ánh mắt không hề chớp, nhìn chăm chú bóng dáng người áo trắng.


Vân Liệt nâng tay phải lên, tay trái khẽ động, bên tay phải đã cầm một thanh trường kiếm, giản dị tự nhiên, hình dạng như có như không, cũng hư ảo như người cầm kiếm vậy, vô cùng tương xứng. Cổ tay y khẽ nhúc nhích, mũi kiếm phóng ra một chùm sáng, hóa thành mấy đường bóng kiếm, rồi lại chớp mắt hợp hai làm một, lần nữa biến trở thành một thanh trường kiếm, giống như chưa từng di chuyển qua vậy.


Đồng tử Từ Tử Thanh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play