Vô số tu sĩ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, nối đuôi nhau dấn thân bay vào trong khe nứt tựa như cái miệng khổng lồ kia.

Nhóm Hiên Trạch cũng không ngoại lệ, bọn họ ngồi trên cỗ xe có song dực cự mãng cấp 6 lôi kéo, khởi động xe, trên bốn bánh xe đều được khảm linh thạch thượng phẩm, giống như một luồn gió vượt qua rất nhiều tu sĩ lớn lớn nhỏ nhỏ, trong phút chốc đã tới được phía trước "Miệng lớn".

Ở trong khe hở đó dường như sinh ra vô số cuồng phong kịch liệt, hình thành từng đạo vòi rồng chuyển động tán loạn, đem rất nhiều tu sĩ xua đuổi ra ngoài.

Nếu không phải người có đôi chút bản lĩnh, căn bản không thể tiến vào bên trong phạm vi của cơn lốc kia!

Chỉ là cỗ xe đồng thau này thì không giống vậy, nó hóa thành một luồn thanh quang, không một chút sợ hãi cuồn cuộn phóng đi, bốn phía còn khởi động một tầng hào quang thanh sắc nhàn nhạt, chỉ cần những cơn gió lốc đó vừa đánh tới, lập tức sẽ bị gạt ra, đánh tan, không thể cản trở hành động của cỗ xe dù chỉ một chút.

Đoạn đường gió lốc này cũng không phải hoàn toàn bao la không điểm ngừng, lấy tốc độ chạy nhanh của cỗ xe, không lâu sau thì đã tiến vào bên trong khu vực đen nhánh kia.

Chỉ trong phút chốc, phảng phất như giữa thiên địa chỉ còn dư lại chiếc xe này, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đến cả thần thức phóng ra chỉ kéo dài vẻn vẹn bốn năm trượng cũng sẽ bị dội ngược trở về, căn bản không thể vươn ra xa. Loại tình huống này ngay cả Nguyên Anh lão tổ cũng không ngoại lệ.

Từ Tử Thanh ngồi sát bên cạnh Vân Liệt, trong lòng rất bình tĩnh, nhưng đồng thời, hắn lại vì phòng ngừa vạn nhất nên duỗi tay kéo lấy ống tay áo Vân Liệt.

Cho dù có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, hắn cũng muốn luôn được ở cùng một chỗ với sư huynh.

Cũng may không có dị trạng, đoạn đường kỳ lạ này cũng chỉ cần ba cái hô hấp ngắn ngủi đã vượt qua.

Cỗ xe đang chạy tốc độ nhanh bỗng dưng thắng gấp, toa xe tựa hồ gần như đập mạnh lên mặt đất, người trong xe đều nhịn không được hơi lung lay cơ thể, khiến cho lòng bọn họ cả kinh.

Hiên Trạch thân là người làm chủ, lấy từ vòng tay trữ vật ra một món bảo vật, chính là một viên dạ minh châu, phía trên nó toả ra hào quang, gần như trong chớp mắt đã làm phạm vi quanh người một mảnh sáng rõ như ban ngày.

Hắn nói một tiếng: "Xuống xe."

Mọi người đều đứng lên, Hiên Trạch đánh ra mấy cái pháp quyết, cỗ xe tức khắc liền thu nhỏ, bị hắn thu hồi. Mà hai đầu song dực cự mãng ở đằng trước cũng quay trở về trong Ngự Thú Bài.

Lúc này mọi người mới phát giác, nơi bọn họ dừng chân chính là một cái mộ đạo*.

(*)Mộ đạo: lối đi được thiết kế bên trong mộ.

Mộ đạo này cực kỳ rộng rãi, chỉ sợ ước chừng có thể chứa đựng mấy chục người cùng lúc tiến vào.

Nhưng hai bên lại không có mộ thất, mà trên hai bên vách tường đều treo một ít cây đèn, mặt ngoài nổi lên vài vết khô vàng nhàn nhạt, tựa hồ không biết bao nhiêu năm trước, dầu bên trong đã bị đốt sạch hầu như không còn.

Từ Tử Thanh vẫn không buông ống tay áo của Vân Liệt ra, lại nhìn về phía Hiên Trạch, chờ đợi chỉ lệnh của hắn.

Mộ đạo này rất kỳ quái, ở trên bản đồ mà hắn lấy được cũng không có hiển thị—— trên thực tế, thứ vẽ trên bản đồ kia là một mảnh đồi núi, đất hoang, thậm chí có cả dải núi, con sông, nhưng thực hiển nhiên, không có chỗ nào là giống với bên trong lăng mộ hiện tại.

Bởi vậy từ ban đầu, Từ Tử Thanh cũng không nghĩ bí tàng Thiên Lan này thế nhưng lại là một ngôi mộ lớn, ngược lại tưởng rằng nó giống với những bí cảnh đã từng đi qua, bên trong có núi có nước, giống như một vùng núi hoặc là một vùng đất hoang sơ hơn.

Lúc này không cần Từ Tử Thanh nhiều lời, đã có một vị Nguyên Anh lão tổ trên người mặc bảo giáp mở miệng: "Vương gia nếu có bản đồ, không ngại mang ra nói với chúng ta một chút."

Lại có một vị Nguyên Anh lão tổ nói: "Không tồi, hiện giờ tình huống lạ thường, không thể không hành động cẩn thận."

Hiên Trạch cũng biết ở bên trong cái bí tàng còn có không ít việc phải dựa vào những Nguyên Anh lão tổ này, đương nhiên sẽ không muốn làm bọn họ bất mãn, vì vậy liền gật đầu, ném ra một vật: "Ta đang có ý này, chư vị không ngại thì cùng thảo luận với ta."

Quả nhiên ngay sau đó liền có một khối ngọc phù ở giữa không trung lập loè bạch quang mịt mờ, chỉ trong chớp mắt, hư ảnh một bộ bản đồ xuất hiện lơ lững ở trên đầu mọi người, đem một phần địa hình hiển thị ra.

Trên bản đồ là một dãi núi non, hình thái giống như mãnh hổ, ở hổ trảo có dòng sông, cũng có một vùng đất trũng xuống, tựa hồ là một bồn địa, đáng tiếc chỉ cắt ra có một bộ phận, địa giới còn lại chỉ sợ là ở phía trên một tấm bản đồ khác.

Trong đó ở giữa núi non có mấy chỗ sương mù, đoán chừng có lẽ chính là nơi có thể thăm dò, mặt khác một ít sào huyệt mãnh thú, động phủ, phía trên ẩn ẩn cũng có nhắc nhở.

Mọi người sau khi quan sát, đều khẽ gật đầu.

Nếu bản đồ là thật, sau khi có tấm bản đồ này, ít nhất có thể có chút hiểu biết với nơi có thể thăm dò, không đến mức cùng những kẻ không có sự chuẩn bị kia mò mẫm lung tung, ngược lại càng dễ mất tính mạng. Chỉ là trên bản đồ này cũng chưa từng vẽ việc gì có liên quan đến mộ đạo này...... Có lẽ nào đây lại là một tấm bản đồ giả?

Chẳng qua nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng nếu đã là bản đồ bị phun ra trước lúc bí tàng mở ra, nếu so sánh thì tất nhiên khả năng nó là thật vẫn cao hơn, còn về phần mộ đạo có lẽ trên những bản đồ khác sẽ có.

Nghĩ vậy, mọi người bàn bạc một phen, Hiên Trạch nhân tiện nói: "Bất luận tiền cảnh như thế nào, trước tiên vẫn phải đi qua cái mộ đạo này lại nói, các vị thấy thế nào?"

Vốn dĩ kế sách hiện giờ cũng chỉ có thể như thế, mọi người đều không có dị nghị.

Từ Tử Thanh cùng Vân Liệt đi ở phía bên phải Hiên Trạch, còn phía trước, phía sau, cùng với bên ngoài đều là tâm phúc của hắn, lại còn có Nguyên Anh lão tổ trợ trận, chính là vì phòng bị trong mộ đạo có thể có cơ quan.

Nhưng mà cho đến khi đã đi được nửa canh giờ, nơi này lại vẫn như cũ không hề có động tĩnh.

Phảng phất như, mộ đạo này trống rỗng, không có lấy một vật.

Thật lâu sau, Hiên Trạch cuối cùng mới cảm thấy có chút không đúng.

Mộ đạo này không khỏi cũng quá dài đi?

Bỗng Ân Thừa Hạo "Di" một tiếng, đột nhiên kêu lên: "Vương gia!"

Hiên Trạch sớm xem hắn như quân sư, tất nhiên là lập tức đáp lại: "Như thế nào?"

Ân Thừa Hạo nói: "Vương gia mời nhìn xem." Hắn vừa nói, vừa chỉ vào một ngọn đèn trên mộ đạo, phía trên đó có một sợi tơ rất mảnh rũ xuống, gió thổi bất động, "Ban đầu khi đi được thời gian một nén hương, ta liền làm đánh dấu này lên một ngọn đèn ở đó, không nghĩ tới hiện giờ lại nhìn thấy."

Một người phụ tá khác nói: "Tại sao ngươi lại có thể không thông báo trước liền đã hành động như thế? Nếu không phải Vương gia vì lo lắng mộ đạo này có chỗ nào đó quái dị nên chúng ta chỉ có thể đi, mà không biết sớm làm một chút thủ đoạn sao?"

Hắn nói thật ra là lời nói thật, những người còn lại cũng có chút tức giận.

Chỉ là Ân Thừa Hạo lại không hoảng loạn, lập tức giải thích: "Sợi tơ này chỉ là vật của phàm nhân, không hề có linh khí, tất nhiên sẽ không xảy ra ảnh hưởng."

Nghe được lời này, trong lòng mọi người mới hơi thả lỏng.

Hiên Trạch nhẹ gật đầu: "Chúng ta đã đi rất lâu nhưng vẫn như cũ nhìn thấy vật này, đủ thấy mới nãy đều là uổng phí công phu, nếu như đi tiếp sợ rằng cũng chỉ đi lại từ đầu mà thôi."

Nếu muốn thuận thế mà làm đã không được, thì đã định sẵn chỉ có thể dùng tới biện pháp thứ hai.

Hắn đường đường là hậu duệ quý tộc hoàng thất, một khi đã quyết định điều gì thì tuyệt đối sẽ không chần chờ: "Chi bằng các vị động thủ, thử xem có thể phá hủy mộ đạo này hay không!"

Mọi người nghe lời, liền lập tức xuất chiêu.

Những Nguyên Anh lão tổ này trước đó không hề phát hiện bản thân đã uổng phí đi một quãng đường, bây giờ mới phát giác nên trong lòng có vài phần buồn bực xấu hổ, vì thế sôi nổi vận chuyển tám phần lực lượng, ầm ầm đánh về phía vách tường ở hai bên!

Bọn họ nhất định phải đập nát mộ đạo này, mới có thể cứu vãn lại được mặt mũi của mình!

Người trong nhóm đều ra tay, Từ Tử Thanh tất nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn dựng thẳng ngón tay, điểm một điểm lên mi tâm.

Trong phút chốc, một tia thanh quang bắn ra, cực nhanh phóng về phía vách tường nổ ra một tiếng "Ba" giòn vang. Đồng thời Kiếm Ý của Vân Liệt cũng lập tức bay tới, mười phần tinh chuẩn đánh vào giữa chỗ Từ Tử Thanh vừa công kích.

Ngay sau đó vách tường phảng phất như nổi lên vô số gợn sóng, đem những lực đạo này hấp thu hết.

Từ Tử Thanh cả kinh, vội vàng nắm chặt ống tay áo Vân Liệt.

Thân hình hai người hoảng hốt một cái, cư nhiên bị hút thẳng về phía vách tường.

Đám người còn lại cũng không ngoại lệ, mỗi khi có người dùng lực lượng đánh lên vách tường đều bị bức tường kia hấp thu, nhưng nháy mắt sau đó, bọn họ cũng đều sôi nổi dưới chân chợt nhẹ, trời đất quay cuồng.

Bất quá hơi choáng váng vài giây, Từ Tử Thanh thấy hoa mắt một cái thì đã lôi kéo Vân Liệt cùng nhau đứng trong một gian thạch thất cổ xưa cực lớn.

Đồ vật trong này, tất cả đều có vẻ cực kỳ cổ xưa, thậm chí có chút khí thế hung ác nhàn nhạt.

Bốn cây cột đá điêu khắc hình thú, hai cái bàn đá thật dài, trên bàn có rất nhiều món bảo vật lập lòe linh quang.

Chính giữa có một cái đài bằng đồng, bốn góc đều đặt một cái chân đèn, ngọn nến phía trên thế mà vẫn chưa dập tắt, ở trong căn phòng này lẵng lặng đốt lên lam hỏa.

Trên đồng đài, bị chân đèn vây quanh chính là một chiếc quan tài thật lớn.

Hiển nhiên đây là một gian mộ thất.

Đồ vật ở hai bên chính là vật tuẫn táng của chủ nhân mộ thất.

Mọi người vừa mới nhìn thấy tình hình trong mộ thất, ánh mắt đều hơi sáng lên.

Bí tàng Thiên Lan chính là di tích thượng cổ, bên trong đã là phần mộ, vậy thì đây hẳn là nơi chôn thân của tu sĩ thượng cổ? Chỉ là tu sĩ như bọn họ, nguyên thần ký thác cho đất trời, một khi thân xác tiêu vong, nguyên thần chỉ có nước bị kẻ thù đánh nát hay chuyển thế luân hồi, hoặc là đoạt xá trọng sinh, mà thân thể lại thường mặc nó thiên táng*, không đi xử trí.

(*)Thiên táng: là phong tục mai táng của người Tây Tạng, để xác người đã chết ở nơi cao để chim rĩa thịt. Nhưng theo tui thì ở trong đây nghĩa của nó đại khái là không ai đắp mộ đem chôn mà cứ để lộ thiên ở đó mặc cho nó tự thối rữa, không biết phải dịch sao cho thuần Việt nên đành để vậy :(( 

Làm gì có ai lại phiền toái như vậy, thế mà còn xây mộ để mai táng cho thân xác?

Cho nên vừa mới vui sướng được chớp mắt, trong lòng mọi người lại bắt đầu sinh ra một ít đề phòng.

—— đồ vật càng xa xưa, theo lý thì bọn họ nên càng cẩn thận hơn mới được.

Đám người Hiên Trạch nhanh chóng áp chế sự tham lam, cũng hít một hơi thật sâu.

Nếu bên trong quan tài này thật sự là di hài của tu sĩ thượng cổ, vậy thì tu sĩ có thể xây dựng ra mộ phần lớn như thế này, thân phận tất nhiên bất phàm...... Với bọn họ mà nói, cũng là một món tài phú cực lớn.

Nóng lòng cũng tốt, cẩn thận cũng được, nhưng mọi người đều chưa hề hành động.

Từ Tử Thanh kiếp trước làm người, đối với thân xác của người đã khuất thật ra rất tôn trọng, không giống như những người khác có ý đồ lấy được thứ gì từ trên cổ thi thể tu sĩ kia, tự nhiên cũng càng thêm bình tĩnh hơn người khác.

Hiên Trạch bỗng nhiên nói: "Mặc kệ bên trong quan tài ra sao, chư vị có thể tự chọn lấy mấy món đồ tuẫn táng kia."

Tuy nói linh quang của những bảo vật đó có hơi ảm đạm rồi, nhưng đến cùng đều là đồ vật còn xót lại từ thời thượng cổ, nói không chừng sẽ có chỗ nào đó đặc thù, hắn ngược lại không tiện phân phối, chi bằng để những vị môn khách, khách khanh này tự đi chọn lựa, cũng bớt được phiền phức.

Đông đảo Nguyên Anh lão tổ cũng không khách khí, thần thức từng người đảo qua, liền chạy về phía hai bên chọn lựa bảo vật hữu dụng, những Kim Đan tu sĩ kia thì hơi chậm một bước, chỉ chọn lựa từ những thứ lão tổ đã bỏ qua không lấy, sau đó thì không quản là tốt hay xấu đều lấy hết. Vì thế bất quá chỉ nửa khắc, tất cả bảo vật trên thạch đài đều bị quét sạch, không hề lưu lại một vật.

Từ Tử Thanh tự biết mình tu vi yếu nhất, không độc chiếm nổi, liền theo sư huynh cùng đi chọn lựa, nhìn trúng một bộ phi đao cực kỳ tinh xảo, tổng cộng có 64 thanh.

Nhìn từ linh quang, đây chẳng qua là hạ phẩm Linh Khí, nhưng khi hợp thành một bộ thì có thể so với Linh Khí Thượng Phẩm. Vừa vặn thích hợp với tám vị sư muội của hắn, một khi thành công Trúc Cơ, liền có thể phân ra mỗi người sử dụng tám thanh, luyện thành trận pháp, tăng cường chiến lực.

Bảo vật còn lại Từ Tử Thanh cũng từng đảo qua, có Bảo Khí, cũng có Linh Khí.

Bảo Khí tất nhiên là đều bị Nguyên Anh lão tổ lấy đi, mà phần lớn Linh Khí còn lại lão tổ chướng mắt, liền thuộc về Kim Đan chân nhân.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều khá là hài lòng.

Hiên Trạch đường đường là hoàng tử nên cũng không đem bảo vật trong mộ thất này để vào mắt, chỉ đem bọn chúng ra khao thưởng tâm phúc. Mà chính hắn thì lại đi tới trước đồng đài, nhìn về phía một trong những cái chân đèn ở đó.

Ngọn lửa xanh thẳm bên trên, qua bao năm không tắt......

Hắn hơi suy nghĩ một chút, lấy ra hộp viêm ngọc thu một ngọn trong đó, thấy ánh lửa không tắt, mà quan tài cũng không có biến hóa, sau đó liền thu lấy toàn bộ ba ngọn còn lại.

Ngay lúc này, phía trên quan tài, nắp quan bỗng nhiên rung động một cái.

Hiên Trạch híp mắt, chặt chẽ nhìn chằm chằm chỗ đó. Đông đảo tu sĩ đã lấy được bảo vật cũng sôi nổi đi tới phía sau hắn.

Thú điêu trên bốn cái cột đá kia bỗng nhiên bắt đầu động đậy, phảng phất như có một ít hư ảnh ở trên cột đá không ngừng giãy giụa, gần như sắp chuẩn bị thoát ra.

Cùng lúc đó, đột nhiên liên tục có một chuỗi tiếng "Đùng đùng" vang lên.

Ra là nắp quan tàikia cũng rung động ngày càng mạnh, tựa như chẳng mấy chốc sẽ bị mở tung ra ——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play