Từ sau chuyện ở Bình Nguyên Mãng Thú ba năm trước đây, Từ Tử Thanh liền cùng sư huynh Vân Liệt nhận lời mời cùng đi bí tàng của Hiên Trạch, mà bí tàng kia phải đợi 5 năm sau mới mở ra, tuy 5 năm thời gian đối với người tu tiên không tính là gì, nhưng Từ Tử Thanh lại không muốn lại phải lang thang khắp nơi, mà có tâm muốn tu luyện tốt một phen.

Bất quá hai người vẫn chưa thể trở về tông môn.

Vốn dĩ kỳ ngộ đạt được từ trong lúc rèn luyện đều thuộc về bản thân, theo đạo lý là không cần bẩm báo với tông môn, huống chi bí tàng Thiên Lan xuất thế là đại sự kinh thiên động địa, tông môn nhất định đã sớm có tin tức.

Theo thông lệ ngày xưa, loại việc trọng đại này sẽ có tông chủ triệu tập một ít trưởng lão tu vi Nguyên Anh trở lên cùng tinh nhuệ, tạo thành một đội ngũ, đại biểu tông môn đi chiếm lấy chỗ tốt. Đệ tử chưa chân chính lấy được quyền lực như Vân Liệt, Từ Tử Thanh cũng không thể xếp vào đó, tự nhiên cũng sẽ không thu được lệnh triệu tập của tông chủ.

Một khi đã như vậy, hai người liền cùng nhau theo Thiên Thành Vương Hiên Trạch đi vào vương phủ ở thủ đô Đại Diễn Đế Quốc, xem như một loại ở trọ, cũng không nhận thân phận môn khách.

Sau khi tới vương phủ, Hiên Trạch quả nhiên chiêu đãi đến cực kỳ tỉ mỉ, mà có lẽ bởi vì bị kiếm ý của Vân Liệt đánh bại, kiếm tu Hề Lẫm càng đối với Vân Liệt rất là kính trọng, thế nhưng đem sân mình đang sống dọn ra để Vân Liệt vào ở. Chính hắn thì ở một căn nhà tranh bên cạnh khổ tu, cứ qua mấy ngày lại tới cùng Vân Liệt luận kiếm, vì thế trong viện đâu đâu cũng có dấu vết do so đấu kiếm ý gây nên.

Từ Tử Thanh thấy sư huynh cùng Hề Lẫm cũng coi như tương đối gần gũi, liền an tâm tới ở một chỗ khác gần sân tu luyện, dù sao hắn thân mang mộc khí, nếu dùng ra hết sức, nhiều ít đều đối với sư huynh có ảnh hưởng, không bằng thoáng ngăn cách tốt hơn.

Sau đó là khoảng thời gian đứt quãng bế quan.

Sau khi rời Bình Nguyên Mãng Thú, Từ Tử Thanh có đem Dung Cẩn hảo hảo tế luyện một phen, Thanh Vân Châm cũng có chút biến hóa, nhưng trừ cái này ra, hắn cũng tăng thêm một ít kinh nghiệm chiến đấu, còn chưa kịp có thời gian tiêu hóa.

Hơn nữa đã sắp đến lúc bí tàng Thiên Lan xuất thế, làm Từ Tử Thanh càng thêm cảm thấy thời gian cấp bách, không thể không dốc càng nhiều sức lực mà tu hành.

Đương nhiên khổ tu mang đến kết quả cũng không tồi.

Trải qua một đoạn thời gian này tu luyện, Từ Tử Thanh không chỉ có ở phần kỹ xảo đối chiến càng tốt hơn, cư nhiên vào một năm sau lần thứ hai đột phá, từ tu vi Hóa Nguyên tiền kỳ tiến đến Hóa Nguyên trung kỳ.

Nhưng tiến triển nhanh như vậy không những không làm Từ Tử Thanh vui sướng, ngược lại làm hắn có chút bất an.

Tuy nói đã từng ở trong tiểu thế giới thiếu thốn linh khí như vậy tốc độ tu hành của hắn cũng không chậm, nhưng dù sao lúc ấy chỉ là vừa mới bước vào tiên đạo, lúc đầu dựa vào Đơn linh căn thuần tịnh cùng dung hợp khí Ất Mộc, cho nên tu luyện mau chút cũng không kỳ quái. Nhưng mà sau khi tới Đại Thế Giới rồi, hắn nhanh như vậy đã đột phá Hóa Nguyên kỳ, thậm chí rất nhanh đột phá lần thứ hai, thì không khỏi có chút quá nhanh.

Tu vi đột phá quá mau, mang đến cũng chỉ có một hậu quả.

Cảnh giới không ổn.

Từ Tử Thanh hiểu rất rõ, việc này có phần lớn nguyên do là bởi vì Dung Cẩn.

Dung Cẩn là cây bản mạng của hắn, Dung Cẩn càng mạnh, cung cấp mộc khí cho hắn càng nhiều, tu vi hắn cũng sẽ gia tăng càng nhanh, nhưng đồng thời lực áp chế của hắn đối với Dung Cẩn cũng phải càng mạnh mới được.

Hiện giờ tình huống chính là, tu vi hắn tăng lên, tích lũy lại không thể đuổi kịp, thủ đoạn cũng còn không đủ, vạn nhất chịu phải cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thì rất dễ bị đánh rớt cảnh giới, thậm chí là hủy tu vi.

Bởi vậy, hai năm còn lại Từ Tử Thanh không hề tăng tiến tu vi của mình, mặc dù hấp thu mộc khí, cũng dùng toàn bộ để cô đọng thần thông của chính mình.

Trải qua chiến trường gột rửa, hắn tựa hồ đối với việc luyện chế thanh vân châm có càng nhiều lĩnh ngộ.

Đầu tiên, hắn vốn muốn đi cũng cố cảnh giới, sau thời gian dài khổ tu, cuối cùng cũng tiêu trừ được cảm giác bất an vì tiến cảnh quá nhanh mang đến.

Sau đó Từ Tử Thanh bế quan hơn mười ngày, chính là để tế luyện một loại pháp bảo, loại pháp bảo này là hắn sử dụng Thần Mộc Tử cùng một ít linh tài quý hiếm luyện thành, nguyên bản chỉ là một ý tưởng, chỉ mới có hình thức ban đầu, vài ngày trước đó đột nhiên sinh ra chút ý tưởng, mới có thể đóng cửa hoàn toàn đem nó tế luyện đi ra.

Hiện giờ đại công cáo thành, hắn tự nhiên xuất quan, không ngờ mới vừa bước vào sân sư huynh, liền phát hiện sư huynh hắn lại làm vị Như Yên cô nương kia nơm nớp lo sợ, không khỏi lên tiếng một câu.

Đi vào trong viện, Từ Tử Thanh liền nhìn đến Bích Như Yên đang nhẹ nhàng thở ra, bất giác âm thầm buồn cười.

Tình cảnh này, khó tránh khỏi làm hắn nhớ tới chuyện khi còn ở Tiểu Trúc Phong, khi đó cũng là tám sư muội mỗi khi nhìn thấy vị đại sư huynh này liền sẽ sợ tới mức phát run, mà một khi hắn tới, là lại có biểu hiện giống như đúc Bích Như Yên bây giờ.

Nghĩ đến đây, ý cười trong mắt Từ Tử Thanh càng đậm, không khỏi liếc nhìn Bích Như Yên một cái.

Nghĩ thầm: Hay là Như Yên cô nương còn chưa té xỉu, là bởi vì đã là Trúc Cơ sao?

Nghĩ như vậy một hồi, lại lắc đầu, không nhẫn tâm cười nhạo nữa.

Lại nói Vân Liệt nhìn thấy Từ Tử Thanh bước vào, nhàn nhạt mở miệng; "Luyện hóa xong rồi."

Từ Tử Thanh gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, sư huynh. Ta đã luyện hóa xong."

Dứt lời, hắn đã ngồi bên phải sư huynh.

Bích Như Yên lúc này cũng nhanh chóng hướng Từ Tử Thanh hành lễ, nói: "Gặp qua Từ tiền bối."

Từ Tử Thanh hơi hơi mỉm cười: "Như Yên cô nương không cần đa lễ."

Thái độ ôn hòa như thế, thật sự là làm người như tắm mình trong gió xuân, cảm giác thập phần thân cận. Tuy Vân Liệt mới là khách quý của Vương gia, nhưng với Bích Như Yên xem ra, vị công tử tuấn nhã này mới là cứu tinh của nàng. Nàng nghĩ thầm trong lòng: Nếu Vân chân nhân có thể được một hai phần thái độ của Từ tiền bối, cũng không đến mức làm người bất an lo sợ như vậy.

Nhìn thấy Từ Tử Thanh tiến vào, Bích Như Yên rất hiểu ý mà lui ra ngoài, mở miệng nói: "Nô tỳ cáo lui trước, thỉnh Từ tiền bối chờ một lát, thức ăn sẽ được đưa tới."

Từ Tử Thanh hướng nàng cười, phất tay để nàng lui xuống.

Vì thế trong viện lại chỉ còn huynh đệ hai người.

Vân Liệt ngồi ngay ngắn trên đất, cũng không động muỗng.

Từ Tử Thanh nhìn thấy được, trong lòng khẽ động, cười cười mở miệng: "Sư huynh không cần chờ ta, nếu kim gan ngọc tủy này nguội đi, không chỉ mất đi hương vị, mà cả kim khí cũng sẽ tan đi."

Với tính cách của sư huynh hắn, vốn dĩ không thể cùng người khác làm bạn, nhưng nhiều năm sống cùng nhau, lại phá lệ đối đãi đặc biệt với hắn, làm cho tình ý của Từ Tử Thanh đối với sư huynh hắn càng thêm sâu đậm, trong lòng cũng càng thêm khó có thể dứt bỏ.

Vân Liệt nghe vậy, thoáng lắc đầu, lại không nhiều lời nữa, chỉ duỗi tay muốn đậy nắp chung lại.

Từ Tử Thanh lại nhanh hơn một bước, ấn lên mu bàn tay sư huynh, sau đó đem muỗng bạc bỏ vào chung, đẩy về phía sư huynh, khóe môi hơi cong, mắt mang giảo hoạt: "Sư huynh mời dùng bữa."

Vân Liệt cũng không phải người làm ra vẻ, nếu Từ Tử Thanh đã làm đến mức này, cũng không cần phải từ chối nữa, liền một tay lấy muỗng, đem vật trong chung múc ra, để vào miệng. Chỉ là mới dùng hai muỗng, liền phát giác một ánh mắt sáng quắc bên cạnh, ngón tay hắn tức khắc khựng lại: "Tử Thanh, vì sao nhìn ta như thế?"

Từ Tử Thanh vẫn ý cười không đổi, một tay chống cằm, lắc đầu nói: "Sư huynh cứ tiếp tục ăn, đừng để ý đến ta."

Vân Liệt liếc hắn một cái, trong lòng cảm giác cổ quái, nhưng không để tâm lắm, tiếp tục dùng bữa.

Tử Tử Thanh lông mày khẽ nhếch, cảm thấy rất là vui mừng, không những ngắm càng thêm nghiêm túc, trong lòng cũng bất giác pha chút thú vị.

Hắn biết chính mình cũng coi như là đang liếc mắt đưa tình, nhưng sư huynh phảng phất như là không hiểu, hắn vốn nên chua xót khó nhịn, nhưng không biết vì sao, hắn ngược lại cảm thấy sư huynh rất đáng yêu. Lại nghĩ, nếu một ngày nào đó sư huynh phát hiện tình ý của hắn, không biết sẽ lộ ra thần sắc gì?

Nhưng phàm là lúc hắn cùng sư huynh ở chung, ánh mắt trước nay sáng quắc, không thèm che giấu, sư huynh lại như luôn không hề phát hiện, vẫn nghiêm trang như vậy, cứ như một khúc gỗ không hiểu phong tình, băng lạnh không thể hòa tan......Thật làm cho hắn vừa bực mình vừa buồn cười.

Suy nghĩ một trận, Từ Tử Thanh thầm than trong lòng, thần sắc trên mặt càng thêm ôn nhu.

.......Thôi vậy.

Không hiểu được thì không hiểu, tan không được thì không cần tan, nghĩ xong việc này hắn càng cảm thấy sư huynh chỗ nào cũng tốt, nơi nào còn có chỗ để chê. Cũng may sư huynh đối xử với hắn tốt hơn người khác nhiều, cho nên dù sư huynh không đáp lại, cũng chưa từng làm hắn thương tâm khổ sở.

Không lâu sau, Bích Như Yên quay lại, lúc trở về còn nâng theo một cái khay, chính là thức ăn mang đến cho Từ Tử Thanh.

Từ Tử Thanh không giống vân Liệt, hắn chỉ là tu sĩ Hóa Nguyên kỳ, không giống với Kim Đan tu sĩ có thể tích cốc, hắn trừ bỏ khi bế quan phải ăn tích cốc đan đỡ đói, thời điểm còn lại, đầu bếp trong trong vương phủ đã tốn hết tâm tư, làm món ngon tốt nhất để hắn hưởng dụng. Đãi ngộ bực này, cũng không kém mấy so với những Kim Đan môn khách được Thiên Thành Vương gia xem trọng.

Rất nhanh trên bàn lại đặt mấy cái chung vàng chén ngọc, bên trong đựng món ăn tinh xảo, nếu là rau quả thì sẽ có linh khí dạt dào, cho dù là món thịt cũng có thể nhìn ra đã lựa chọn chỗ non mềm nhất, nhiều vô cùng, đều được nấu nướng đến cực kỳ tinh tế, dù là màu sắc hay mùi vị đều tốt hơn thức ăn của tửu lâu nhiều.

Từ Tử Thanh cầm lấy đũa bạc, hướng Bích Như Yên cười nói: "Nơi này để ta tự mình dùng là được, cô nương nếu có việc gì bận thì cứ đi làm, không cần chiêu đãi bọn ta."

Bích Như Yên nghe vậy, nào còn không biết đây là ý muốn uyển chuyển đuổi khách? Lập tức nói: "Nô tỳ qua chút thời gian lại đến thu dọn, mời hai vị hảo hảo hưởng dụng, nếu có gì phân phó, chỉ cần gọi phó đồng ngoài cửa là được."

Từ Tử Thanh cười gật đầu, Bích Như Yên mới khom người cáo lui.

Tiếp đó Từ Tử Thanh gắp một đũa rau, đặt vào chén nhỏ đẩy đến trước mặt sư huynh, nói: "Sư huynh tuy đã không cần ăn cơm, nhưng món này màu sắc rất tốt, ngẫu nhiên nhấm nháp một phen cũng không phải không được."

Vân Liệt gật đầu, hắn lúc này vừa vặn dùng xong kim gan ngọc tủy, liền đem vật trong chén kia hưởng dụng.

Từ Tử Thanh nhìn thấy, cười khẽ hỏi: "Sư huynh cảm thấy như thế nào?"

Vân Liệt nói: "Tạm được."

Tử Tử Thanh cười, lại gắp một món khác đưa qua, Vân Liệt như cũ dùng.

Mãi như thế, Từ Tử Thanh mỗi lần đều hỏi một câu "Như thế nào", Vân Liệt cũng vẫn đáp một câu "Tạm được", Từ Tử Thanh đem mỗi món đều gắp qua một lần, Vân Liệt liền cũng hưởng dụng qua một lần.

Từ Tử Thanh trong lòng càng thêm thoải mái, mới bắt đầu động đũa dùng bữa. Nói đến hắn bế quan lâu ngày, rất nhiều thời điểm chưa từng bỏ bụng thứ gì, cho dù không cảm thấy đói khát, nhưng vẫn kém một chút, hiện nay trước mặt có đồ ăn tinh mỹ, tất nhiên phải ăn uống cho thỏa thích.

Một mặt dùng cơm, ý cười bên môi Từ Tử Thanh vẫn trước sau không thay đổi.

Hắn trước nay đều có thể thản nhiên đối mặt với tình cảm ái mộ của mình với sư huynh, cho nên bất luận khi nào, vẫn luôn nhịn không được muốn xum xoe một chút. Mà sư huynh mặc dù không có tình ý với hắn, nhưng cũng không vô tình, mà cho hắn rất nhiều đáp lại.

Trên đời này kẻ yêu thầm người khác rất nhiều, nhưng chỉ sợ cũng không có mấy ai có thể may mắn như hắn, cái này như thế nào có thể không khiến hắn vạn phần vui mừng?

Dùng cơm xong, Từ Tử Thanh gác đũa, gọi người tiến vào thu dọn.

Bất quá theo người thu dọn đi vào, lại còn có một người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play