"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Kỳ Quan Ngạn nhất thời đen lại, ngay cả ngọn đèn sáng cũng không chiếu sáng được.


Lập tức, Mạc Chi Dương biết việc lớn không tốt, liền xua tay nói với lão nhân gia: "Không, không, chúng ta không muốn đồ chơi bằng đường nữa, bỏ đi."


Vừa nói vừa kéo Kỳ Quan Ngạn rời đi, sắc mặt của Đại Kim Mao này còn đen hơn cả đáy nồi, sợ là muốn cắn người.


Ba người phía sau nghe thấy câu nói đó, liền nghẹn cười, đặc biệt là Hà thống lĩnh, nghẹn đến mặt đỏ bừng, chỉ có thể che miệng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.


Lão nhân gia kia còn có chút kỳ quái, từ phía sau hét lớn một tiếng: "Ai, vị lão gia này, ngươi thật sự không mua cho con trai ngươi một cái đồ chơi bằng đường sao?"


Vốn dĩ Kỳ Quan Ngạn bị Mạc Chi Dương kéo đi mấy bước, nghe được lão nhân hô to, phổi đều tức đến nổ tung, cũng mặc kệ phía sau, trực tiếp dắt người đi vài bước.


Mạc Chi Dương thở phào nhẹ nhõm, phải nhanh chóng kéo người đi, nếu không có thể xảy ra chuyện.


Nhưng đi được vài bước, hai người đột nhiên dừng lại, rốt cuộc Kỳ Quan Ngạn cũng không nhịn được, quay người đi về phía quầy hàng, Mạc Chi Dương gãi đầu, vội vàng đuổi theo: Bây giờ Đại Kim Mao muốn nổi điên.


Lão bản vốn tưởng rằng sinh ý này không có, đang định mời chào người tiếp theo, liền thấy lão gia tử kia trở lại, cười đến râu dê cũng rung theo: "Lão gia, ngươi còn muốn đồ chơi làm bằng đường phải không?"


Kỳ Quan Ngạn không có trả lời, đột nhiên vươn tay lật úp sạp hàng của người ta: "Đó là thê tử của ta."


Những người xung quanh đều kinh hãi, thậm chí ngay cả Cao Ngũ Phân bọn họ cũng ngơ ngẩn, động tĩnh này thu hút không ít ánh mắt của rất nhiều người ngắm đèn, nhìn về phía quầy hàng chật vật, vẻ mặt tức giận của một vị công tử, còn có vẻ kinh ngạc của lão bản.


Biết Đại Kim Mao sẽ tức giận, nhưng thật sự không ngờ hắn lại xốc quầy hàng của người khác, Mạc Chi Dương vội vàng chạy đến, một tay ôm gấu trói chặt tay chân hắn, thật sự sợ hắn động thủ đánh người: "Ngoan a, chúng ta quay trở về, đi đi đi! "


“Đây là thê tử của ta!” Kỳ Quan Ngạn nói xong, tuyên thệ chủ quyền, gắt gao ôm chặt eo y.


"Phu quân phu quân, chúng ta mau trở về đi , được không?” Càng ngày càng có nhiều người, nhìn bọn họ giống như nhìn con khỉ, Mạc Chi Dương cảm thấy xấu hổ, Đại Kim Mao cũng không cảm thấy xấu hổ sao?


Chỉ có thể theo lời hắn nói, vừa dỗ vừa lôi kéo người đi: "Phu quân, chúng ta về trước đi, được không? Ngoan nha ngoan nha!"


Vài tiếng phu quân này thực sự khiến cho Đại Kim Mao này thuận lông, ngoan ngoãn bị lôi đi khỏi hiện trường.


Cao Ngũ Phân vội vàng tiến lên, lấy ra một thỏi bạc đưa cho lão bản: "Đây là một ít bồi thường."


Lão bản nhìn thấy bạc, cũng bằng lòng lắng xuống, nhưng vẫn lầm bầm một câu: “Chẳng phải rất giống cha con sao”.


Những lời này vẫn là bị Đại Kim Mao chưa đi xa nghe được, nghe xong những lời này liền bùng nổ muốn quay lại, lại bị Mạc Chi Dương đột ngột giữ chặt: "Phu quân, phu quân, chúng ta đi qua đó đi, bên kia thật náo nhiệt."


Việc này khiêu khích Kỳ Quan Ngạn tâm bệnh, rầu rĩ không vui mấy ngày liền, vẫn là đêm hai mươi tháng giêng hôm đó, Mạc Chi Dương quấn lấy hắn rất lâu, hắn mới chịu nói chuyện.


"Bây giờ ta ba mươi mốt, ngươi cũng hai mươi, ngươi ba mươi, ta liền bốn mươi mốt tuổi, ta sợ ta đi trước ngươi sẽ không bảo vệ được ngươi, để cho ngươi một mình trong thế giới cơ khổ này.” Lần đầu tiên, đây là Kỳ Quan Ngạn lần đầu tiên cảm thấy hữu tâm vô lực.


Trong đêm đông,  Thừa Càn Cung rõ ràng rất ấm áp, nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo, gắt gao ôm chặt lấy người trong lòng ngực, từng tiếng gọi Dương Dương.


"Bệ hạ đi đâu, ta liền đi đó, sống chết không rời, thời điểm bái đường không phải đã nói như vậy sao?” Mạc Chi Dương vòng tay qua ôm eo hắn, gương mặt cọ nhẹ vào cằm hắn: “Nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ bệ hạ."


Kỳ Quan Ngạn lại cảm thấy, nếu thật sự đến một ngày kia, hắn sẽ luyến tiếc.


Thấy người không trả lời, Mạc Chi Dương nói tiếp: "Thực ra, bệ hạ không cần phải lo lắng, người nên vui mừng khi chúng ta ở bên nhau mới đúng, nếu vì những chuyện này mà không vui, vậy liền không tốt a."


"Dương Dương nói đúng.” Kỳ Quan Ngạn trong lòng buông lỏng, hắn cũng cảm thấy: Nhân sinh ngắn ngủn vài chục năm, mình may mắn có được bảo bối này, phải nên trân trọng.


Năm năm sau, chính là năm Gia Thành thứ mười một, mới vừa vào hạ, lá sen nhọn đánh thức ve sầu ngọc bích, kẽo kẹt đong đưa, phảng phất có một tia màu xanh lục.


Trong cung này còn có thêm một sinh mệnh, đó là một đứa bé mới ba tháng tuổi, đứa bé là cháu của Kính hoàng thúc, được đem đến dưới gối Kỳ Quan Ngạn, bồi dưỡng cho tốt để kế thừa đại tống.


Đứa nhỏ này thông minh tài giỏi, cưỡi ngựa bắn cung đọc sách đều nhìn một lần liền biết, hiền lành hiếm thấy, khó có được là lòng người, có thể trãi nghiệm và quan sát dân tình, Kỳ Quan Ngạn rất hài lòng với hài tử này, sau mười ba tuổi thì phong làm Thái Tử.


Thái Tử biết thân thế của mình, phụ hoàng cũng không cố ý che giấu mình, dòng bên quá kế đảm đương ngôi vị hoàng đế, nhưng đều là người của Kỳ Quan gia, xuất thân cùng dòng dõi.


Về phần tại sao phụ hoàng lại không tự mình sinh ra một người, lúc đầu Thái Tử cũng không hiểu, nhưng sau đó mới biết, hóa ra chính là tiểu ám vệ không thể sinh con.


Tiểu ám vệ kia, là bảo bối trong lòng phụ hoàng, mà tiểu ám vệ cũng ngoan ngoãn, chỉ là tham ăn.


Nhớ khi mười tuổi năm ấy, y muốn ăn kẹo hạnh nhân, mình lấy trộm một cái cho y, kết quả sau khi tiểu ám vệ ăn xong lại bị đau răng trong cả một buổi chiều, lần đó phụ hoàng thực sự tức giận, để mình quỳ bên ngoài Thừa Càn Cung cả một buổi chiều.


Phụ hoàng ở tẩm dỗ dành tiểu ám vệ, thì thào nói nhỏ, giống như tiểu tổ tông tiểu tâm can mà sủng, phụ hoàng thật sự rất yêu y, lúc này Thái Tử cảm khái thở dài: Hóa ra nguyện ý cùng một người là thật a.


Tuy nhiên sau đó, tiểu ám vệ lại trộm xin lỗi mình, nói là do y tham ăn mà hại mình, nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì.


Sau khi mình mười chín tuổi, vào ngày tuyết rơi đầu tiên, phụ hoàng mang tiểu ám vệ đi xem tuyết, vô tình nhiễm phong hàn, một trận bệnh nặng kia liền làm cho cơ thể suy yếu, cho đến đầu mùa xuân, cùng với tiểu ám vệ đi xem hoa đào, rốt cuộc liền không thể vực dậy được nữa.


Thái Tử nhớ rằng ngày hôm đó hoa đào nở đẹp nhất, Thừa Càn Cung quỳ đầy các quan đại thần, phụ hoàng nằm trên giường, tiểu ám vệ ở mép giường hai người mười ngón đan xen.


"Dương Dương ..." Kỳ Quan Ngạn rốt cuộc cũng già rồi, nắm tay y không chịu buông ra, hai mắt đỏ bừng muốn nói lại thôi, muốn nói cái gì nghẹn trong cổ họng.


Mạc Chi Dương biết hắn định nói gì, vì thế liền chủ động nằm trong lòng ngực hắn, vòng tay ôm eo hắn: "Bệ hạ, mang ta theo đi, đã nói sống chết không xa rời, quân vô hí ngôn mới đúng."


“Được, được!” Kỳ Quan Ngạn luyến tiếc tước đi quyền sống sót của y, nhưng y chủ động đề nghị, vậy hắn sẽ ích kỷ một lần.


Trong cung vang lên tiếng khóc, thật hay giả  cũng đều khóc, là Thái Tử, có rất nhiều việc cần phải làm, trước tiên lên ngôi để giải quyết các công việc của triều đình, ổn định các quan lại quan trọng.


Vào đêm canh gác bên linh cửu hôm đó, tân hoàng lặng lẽ nhìn hai người trong quan tài, tiểu ám vệ thuận theo nép vào vòng tay của tiên hoàng, có chút cảm khái: Tiên hoàng một đời li kinh phản đạo*, vì một tiểu ám vệ, phân tán hậu cung, một đời đều cùng bảo bối sủng y che chở y.


(*) Li kinh phản đạo: ý chỉ coi thường luân lý, không theo khuôn phép.


Nhưng một đế vương vậy mà thực sự có được chân tình, thật làm người khác hâm mộ.


Tân hoàng ngẫm lại, mình không có may mắn như tiên hoàng, vẫn là ngoan ngoãn làm một vị hoàng đế tốt đi.


Một đời người đến một người là đủ rồi.


Thế giới thứ hai, kết thúc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play