"Người đàn ông kia là ai?" Hỏi xong Thẩm Trường Lưu mới cảm thấy không ổn, vì sao hắn lại để ý chuyện này.


Hình như Mạc Chi Dương không nghĩ tới hắn lại hỏi chuyện này, cậu tránh né không nói, lắc đầu, hướng phòng bếp đi vào: "Anh đói bụng rồi phải không, em đi nấu cơm cho anh."


Trốn tránh liền chứng minh trong lòng có quỷ, ngày hôm qua cả một đêm Thẩm Trường Lưu đều không ngủ được, cảm xúc dồn nén trong ngực đến bây giờ liền bộc phát: "Nếu như cậu đã có niềm vui mới thì cút mau!"


Những lời này làm Mạc Chi Dương ngừng lại, cậu đột nhiên xoay người, biểu tình kinh ngạc trên mặt cậu lộ ra không sót tí nào, nhưng mới vừa mở miệng ra thì giống như bị rút hết không khí, dưới chân lại mềm nhũn, cả người đều ngã xuống.


Rau quả trong túi đều lăn đầy trên đất.


Thẩm Trường Lưu rất tức giận, nhưng đến khi nhìn thấy người trước mặt té xỉu , vẫn là doạ hắn nhảy dựng, hai bước đi đến đem cậu ôm vào trong lòng ngực, vừa chạm vào làn da mới cảm thấy không ổn.


Hắn hoảng lên: "Sao người em lại nóng như vậy?!"


Phí lời, cả ngày hôm qua ông đây tắm nước lạnh lâu như vậy không nóng mới lạ! Đây là suy nghĩ cuối cùng của Mạc Chi Dương trước khi mất đi ý thức.


Xúc cảm lạnh lẽo trên trán làm Mạc Chi Dương mở bừng mắt, lúc này mới phát hiện bây giờ trời đã tối, cậu giãy giụa nhớ lại.


Vừa lúc Thẩm Trường Lưu mở cửa tiến vào, nhìn thấy cậu muốn ngồi dậy hắn vội vàng đè lại: "Em muốn làm gì?"


"Em...." Hắn thực sự không còn tí sức lực nào, Mạc Chi Dương thuận thế nằm trở lại, thở hổn hển.


"Em phát sốt đến 39°C, tại sao còn qua đây?" Thẩm Trường Lưu có chút tức giận, hắn hướng mép giường ngồi xuống, cầm ly nước đưa qua: "Em là sợ mình sống quá lâu sao?"


Mạc Chi Dương cũng không tức giận, suy yếu trả lời: "Em sợ anh lại không ăn cơm, dạ dày của anh lại không tốt, không ăn cơm sẽ đau dạ dày."


Những lời này, hoàn toàn làm Thẩm Trường Lưu nghẹn họng, người ta sinh bệnh lại còn nghĩ tới việc hắn không ăn cơm, cảm giác được người khác quý trọng này làm hắn hơi cảm động.


Đại khái là bởi vì sự quan tâm này, Thẩm Trường Lưu mới tốt tính đem người nâng dậy, lại tự mình đút nước cho cậu, một ngụm lại một ngụm mà đút, lộ ra một chút ôn nhu khó thấy.


Nước làm nhạt đi vị đắng trong miệng, vì nhiệm vụ này, Mạc Chi Dương thật đúng là bất cứ thủ đoạn nào cũng dùng đến: "Người đàn ông kia là đồng nghiệp của em, ngày hôm qua giúp em thu dọn đồ đạc, cho nên mới nói nhiều hơn mấy câu."


Giải thích lúc này, hoàn toàn chọc trúng tim Thẩm Trường Lưu, đột nhiên cảm thấy lúc trước bản thân tức giận có chút không thể hiểu được:"Em nghỉ ngơi cho tốt."


"Anh ăn cơm không?" Uống nước xong, Mạc Chi Dương thật cẩn thận hỏi, sâu bên trong đôi mắt đào hoa hàm chứa xuân thủy của cậu tất cả đều là bóng hình hắn.


Bị đôi mắt này nhìn, Thẩm Trường Lưu nhịn không được nói dối: "Ăn rồi".


Mạc Chi Dương thở phào nhẹ nhõm, yên tâm xuống giường, làm nũng với hắn: "Trường Lưu có thể ôm em một cái không, em có chút mệt."


Lông mày Thẩm Trường Lưu thoáng buôn lỏng, hắn hơi do dự, vậy mà thật sự khom lưng đem người ôm lấy, dịu dàng dỗ dành:"Ngủ đi."


Mạc Chi Dương ở trong lòng ngực hắn ngủ, cậu nở nụ cười đắc ý, từ lúc bắt đầu, cảm xúc của Thẩm Trường Lưu đều nằm trong sự khống chế của cậu.


Ngày hôm sau, Mạc Chi Dương đã khoẻ lên rất nhiều, chỉ là toàn thân có chút mệt mỏi, xốc chăn lên xuống giường nhìn đồ ngủ to rộng trên người mình, khịt mũi coi thường.


Tự chủ trương mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ-mi màu trắng của Thẩm Trường Lưu, một lát sau đứng ở trước gương mặc vào, nghiêng đầu cười.


Bạch liên hoa mới không hề trắng, bên trong đều đen cả thôi.


Thẩm Trường Lưu ngồi ở phòng khách mở cơm hộp ra, hắn sẽ không nấu cơm, càng sẽ không vì Mạc Chi Dương mà nấu cơm, cho nên dứt khoát gọi cơm hộp, chờ đến khi nghe được tiếng bước chân, hắn vừa quay đầu lại cả người đều ngây ngẩn.


Mạc Chi Dương mặc chiếc áo sơ-mi của hắn, bởi vì dáng người nên thoạt nhìn áo sơ-mi phá lệ to rộng, hắn cao 1m87, cậu mới 1m76 thân hình lại nhỏ gầy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play