Vừa mới bị cự tuyệt, trong lòng Tiêu Nhàn tích một bụng khí, lại không thể phát giận với nhân viên công tác, nhìn người đụng trúng họng súng vừa lúc để ả trúc giận.


Với kinh nghiệm của Mạc Chi Dương, biết cô gái này muốn gây sự, vì thế có chút khẩn trương lắc đầu: "Tôi không phải nhân viên giao đồ ăn!"


"Sao lại như thế này? Nơi này như thế nào lại để cho nhân viên giao đồ ăn tiến vào?" Bắt được nhược điểm, Tiêu Nhàn không muốn buông tha, trực tiếp gọi nhân viên công tác đến: "Quy định này cũng không biết sao?"


"Tôi thật sự không phải nhân viên giao đồ ăn!" Mạc Chi Dương biết ả ta muốn gây sự, vậy không thành vấn đề, tôi liền an tâm làm một tiểu bạch hoa.


Gấp đến nỗi đôi mắt đều đỏ, cũng không biết giải thích như thế nào: "Tôi thật sự không phải nhân viên giao đồ ăn, tôi chỉ là....."


"Mỗi ngày người giả làm nhân viên giao hàng trà trộn vào cũng không ít, nhanh đưa cậu ta đi, miễn cho lại bị account marketing viết loạn." Tiêu Nhàn liếc nhân viên công tác một cái, mắt hạnh xinh đẹp đều là ý vị cảnh cáo.


Nhân viên công tác không muốn vì một người lạ mặt mà đắc tội Tiêu Nhàn, thậm chí còn muốn lấy lòng, duỗi tay đẩy Mạc Chi Dương một cái: "Nhanh đi ra ngoài đi."


Mạc Chi Dương vốn dĩ đang đứng trên cầu thang, bị đẩy về sau một bước nhỏ, vừa lúc đạp hụt một chút, xém chút nữa đã ngã xuống, còn kịp thời bắt lấy tay vịn, giữ lại cho cả người không bị ngã xuống.


Thẩm Trường Lưu ở lầu hai trên hành lang tận cùng bên trong phòng nghỉ, vừa mới thay quần áo muốn đi ra ngoài đón người, liền nhìn thấy một màn mạo hiểm này, sợ tới mức hô hấp đình chỉ.


Bước chân dài ra ngoài, đẩy người đang xem náo nhiệt ra, tiến lên một tay đem người đang đứng ở lầu thang bên cạnh ôm lấy, ấn người vào trong lòng ngực: "Dương Dương!"


Lúc nãy làm Thẩm Trường Lưu sợ hãi, nhìn người thiếu chút nữa đã ngã xuống, trái tim hắn liền quặn đau.


Mạc Chi Dương thực nể tình mà gắt gao ôm chặt eo hắn, thanh âm run rẩy, như sắp khóc tới nơi: "Em không phải nhân viên giao đồ ăn."


Chuyện phát triển thế này, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, tiểu nam nhân lạ mặt này một giây sau liền biến thành bảo bối trong lòng ngực Thẩm tiên sinh.


"Dương Dương đừng sợ." Thẩm Trường Lưu gắt gao ôm cậu, nhiệt độ cơ thể quen thuộc nói cho hắn biết cậu không có bị gì, trái tim đang treo lơ lửng mới được hạ xuống.


Dựa vào trong lòng ngực hắn, ở hướng không ai nhìn thấy, Mạc Chi Dương khoé miệng hơi nhếch lên nào còn có bộ dáng nhu nhược vừa rồi.


"Thẩm tiên sinh, chúng tôi....." Nhân viên công tác đột nhiên xấu hổ, chuyện này nên làm thế nào mới tốt.


Thẩm Trường Lưu liếc mắt nhìn nhân viên đó một cái, còn có ả ta, kỳ thật lúc Dương Dương gọi điện hắn liền muốn đi đón, kết quả ở hành lang, ả ta còn cố ý lấy ly nước trái cây đụng vào hắn, mượn chuyện này muốn vào phòng nghỉ của hắn, đương nhiên là bị cự tuyệt.


"Dương Dương đừng sợ, chúng ta đi trước." Thẩm Trường Lưu nữa ôm người lướt qua những người đó đi đến phòng nghỉ của mình, hiện tại phát tác, sợ doạ đến người trong lòng ngực, vẫn là nên ngăn chặn trước.


Mọi người ở đây đều không ai quen biết tiểu nam nhân, đều dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn theo hướng bọn họ đi.


Mạc Chi Dương quay đầu nhìn hành lang, hành lang này một bên là phòng, một bên là lan can, thật nhiều người đang nhìn cậu, một đám ánh mắt kỳ kỳ quái quái.


Thẩm Trường Lưu ôm người tiến vào, một phen ôm lấy eo, thực ôn nhu hôn lên trán cậu, đem thùng giữ ấm trên tay cậu cầm lấy: "Có mệt không?"


"Còn tốt." Mạc Chi Dương rất phối hợp ôm cổ hắn: "Nhanh ăn cơm đi."


Hai người cứ như vậy mà công khai ôm ấp đi vào, trong đó có một người kinh ngạc kêu ra tiếng: "Cậu ấy không phải là người bị đám paparazzi săn tin trước đây sao?"


Bóng dáng tuy rằng mơ hồ, nhưng hiện tại thoạt nhìn lại rất giống.


Mạc Chi Dương cười nhìn hắn ăn cơm, bạch liên hoa không cần phải tự mình động thủ, chuyện này giao cho Thẩm Trường Lưu, hắn sẽ làm tốt.


Bạch liên hoa chính là thuần khiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play