"Sư huynh, đừng ở lâu, nếu không bọn họ sẽ nghi ngờ.” Mạc Chi Dương treo trên người hắn, hai chân kẹp chặt eo hắn, hai tay vòng qua ôm lấy cổ, giống như một con koala.

(*)Koala: gấu túi

Đã đi đủ xa, Giang Hạ Niên ôm lấy y, đem người đặt trên thân cây, cười nhẹ nói: "Với võ công của ngươi và ta, nếu đi sớm quá bọn họ ngược lại sẽ không tin."

Bàn tay thậm chí còn không thành thật sờ soạng eo lưng của y mà xoa nắn.

"Ưm ha~" Mạc Chi Dương mềm nhũn cả người, dựa vào thân cây thô ráp sau lưng, nghiêng đầu dựa vào vào vai hắn thở hổn hển: "Sư huynh, tối hôm qua không phải mới làm sao."

Giang Hạ Niên há mồm cắn lên bờ vai của y, cọ xát một hồi lâu mới buông ra: "Bao nhiêu lần đều không đủ, Dương Dương ngọt như vậy, muốn ngừng mà ngừng không được."

Ta thấy ngươi là dục cầu bất mãn*, trong lòng Mạc Chí Dương còn đang lo lắng chuyện kia, nếu như còn không sớm đi, để cho Đổng Thương phát hiện cũng không ổn.

(*) Dục cầu bất mãn: muốn nhưng k đc thoả mãn.

Nhưng nhìn vào tình huống này, cũng không thể không làm.

Thay vì phản kháng, không bằng dứt khoát phối hợp, sau đó tốc chiến tốc thắng mới đúng, nghĩ như vậy thì trong lòng sẽ dễ dàng xử lý hơn, há mồm ngậm lấy vành tai hắn: "Sư huynh, nhẹ một chút."

"Nơi nào nỡ làm ngươi không thoải mái được đây.” Giang Hạ Niên nói, cách quần áo ngậm lấy thứ nhô lên trước ngực y, cẩn thận nhấm nháp, chỉ cảm thấy thơm ngọt vô cùng.

Ngẩng cổ lên để thuận tiện cho động tác của hắn, Mạc Chi Dương nhìn tán cây rậm rạp trên đầu, màu xanh biếc vừa leo lên ngọn cây, chim trắng vào rừng, xuân sắc lượn lờ.

Trong cảnh này, Mạc Chi Dương chỉ nghĩ đến một câu: Mùa xuân đến, lại là mùa giao phối.

"Dương Dương kêu phu quân được không?” Giang Hạ Niên vòng tay ôm eo y, tay phải ấn lên vai y.

Mạc Chi Dương quỳ trên mặt đất, quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, ngực kề sát vào thân cây, giọng nói có chút khàn khàn: "Sư huynh ~" Có lẽ không phải từ hắn muốn nghe, động tác càng thêm tàn nhẫn.

Mỗi lần Dương Dương kêu sư huynh, luôn cảm thấy mình sẽ mất đi y bất cứ lúc nào, nhưng tại sao lại không thể kêu mình một tiếng phu quân? Phu quân mới có thể danh chính ngôn thuận cùng y, mãi cho đến cuối quãng đời còn lại.

Đối với Giang Hạ Niên mà nói, cái xưng hô này dường như là một liều thuốc an thần, cũng giống như một sợi dây thừng, đem mối quan hệ giữa hai người chặt chẽ trói chặt.

Nhưng Dương Dương vẫn luôn không nguyện ý, Giang Hạ Niên không vui, há mồm cắn vai y, rõ ràng toàn thân phát run, nhưng lại không dám dùng quá nhiều sức.

Trong lòng cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không thương tổn y, sau khi buông miệng ra, không thể nghe thấy mà thở dài một tiếng: "Dương Dương, ta luôn bất lực với ngươi."

“Hừm ha ~ Sư huynh, nhẹ một chút.” Mạc Chi Dương cả người mềm nhũn, luôn cảm thấy cảm xúc của hắn có chút không đúng, nhưng khoái cảm như thủy triều, theo từng đợt cọ rửa ý thức của y, rốt cuộc không nghĩ ra được gì.

Con chim đi qua khu rừng rậm, lại chưa từng dừng lại, tà âm tiết ra ngoài, xuân tình không giảm.

Tần Hoằng cùng đám người phía sau vội vàng chạy tới, chỉ nhìn thấy Thanh Dương chưởng môn đang giằng co với giáo chúng Kiệt Giáo, lại không thấy Mạc minh chủ.

Cảm thấy nghi hoặc, chủ động tiến lên, ghé vào bên tai chưởng môn, hỏi: "Chưởng môn, Mạc minh chủ đâu?"

"Minh chủ cùng Ma giáo giáo chủ kia đã đến nơi khác thi đấu.” Thanh Dương chưởng môn cũng sốt ruột, bọn họ đã đi một canh giờ rồi, tại sao còn chưa trở lại.

Chiêu Càn nghe lời này, kẹp bụng ngựa đuổi tới: "Minh chủ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

“Đúng vậy, dù sao Minh chủ còn trẻ, không biết thủ đoạn của Ma giáo.” Tần Hoằng ngoài miệng lo lắng, nhưng trong lòng lại rất vui mừng, nếu Mạc Chi Dương có thể chết trong tay giáo chủ Kiệt Giáo, vậy chính là một chuyện cực tốt.

Tốt nhất y có thể cùng giáo chủ Kiệt Giáo kia lưỡng bại câu thương*, còn gã sẽ ngồi thu ngư ông đắc lợi*.

(*) Lưỡng bại câu thương: cả hai đều chịu tổn thất.

(*) Ngư ông đắc lợi: hai người tranh giành, người thứ ba được lợi.

Bên này còn đang đàm luận, Mạc Chi Dương giẫm lên ngọn cây, sử dụng khinh công trở về gấp, khi tiếp đất, chân mềm đến mức không đứng vững được, vẫn là chờ một lúc mới chậm rãi đứng yên: "Thanh Dương chưởng môn."

"Ma giáo giáo chủ kia đâu?” Thanh Dương chưởng môn xoay người xuống ngựa, vội vàng kiểm tra xem y có bị thương không.

Thấy y trở lại, Tần Hoằng nhíu mày, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, xoay người xuống ngựa, đi theo đến quan tâm mà hỏi: "Mạc minh chủ, không sao chứ?"

"Không sao, hắn bị ta dùng kiếm đâm bị thương cánh tay, liền chạy mất." Mạc Chi Dương mặt không đổi sắc mà khoác lác, trên cánh tay hắn xác thật có vết thương, nhưng thật ra là bị y sảng quá mức nên cắn thương.

Nghe vậy, Thanh Dương chưởng môn hết sức vui mừng, cười to vuốt râu: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Minh chủ võ công cái thế, thậm chí Ma giáo giáo chủ kia cũng đánh không lại, nhưng cũng không thể quá kiêu ngạo, cần phải khiêm tốn mới đúng."

Lời dạy dỗ này lại mang ý vị của một người cha nhân hậu.

Giáo chúng Kiệt Giáo đang giằng co, nghe nói giáo chủ của mình bị thương liền muốn tiến lên, kết quả một pháo hiệu vang lên ở phía bên kia khu rừng rậm, hơn mười mấy người thấy vậy liền sôi nổi rút lui, làm bọn họ bối rối.

Cái gì cũng chưa làm mà đã rời đi, đây rõ ràng không phải là phong cách hành sự của Kiệt Giáo.

"Bọn họ rốt cuộc tới Xương Bình làm cái gì?” Thanh Dương chưởng môn có chút kỳ quái, trơ mắt nhìn bọn họ rút lui, nhưng cũng không ngăn cản, so với ngăn cản bọn họ, lại càng muốn biết bọn họ muốn làm gì.

“Ta nghe tên đó nói, biệt viện Thu Thủy dường như đang che giấu thứ gì đó.” Mạc Chi Dương đúng lúc đưa ra câu trả lời, mượn danh nghĩa của Giang Hạ Niên dẫn mọi người đến biệt viện Thu Thủy, sẽ không làm mọi người nghi ngờ.

Quả nhiên, Thanh Dương chưởng môn hơi nghi ngờ: "Tới cũng tới rồi, có thể đến biệt viện Thu Thủy nhìn xem, có lẽ thật sự có giấu âm mưu của Kiệt Giáo."

“Được.” Mạc Chi Dương đồng ý, chịu đựng sự khó chịu ở phía sau còn có đôi chân bủn rủn, lên ngựa hướng về phía nội thành mà đi.

Xương Bình lần này cô đơn hơn nhiều so với lần trước Mạc Chi Dương tới, lúc vào cổng thành, phố xá náo nhiệt lúc này có chút vắng vẻ, số người bán hàng rong cũng ít đi gần một nửa.

Tình huống này rõ ràng là không ổn, âm thầm đề cao cảnh giác, thúc ngựa đi về phía biệt viện Thu Thủy.

Bá tánh thành Xương Bình dường như không có lòng hiếu kỳ với đoàn ngựa này, rất có loại ý tứ bình thường đối với loại xuất hiện này, chuyện này cũng không đúng.

Khi thúc ngựa đuổi tới cổng lớn của biệt viện Thu Thủy, cánh cổng vậy mà khóa cửa cũng rơi xuống, Mạc Chi Dương kinh ngạc: Đi tới đi lui mới mất bảy tám ngày, vậy mà lại dọn đi rồi?

"Nơi này nhìn không giống như bộ dáng không ai ở, các ngươi nhìn xem, sơn trên cửa lớn này vừa xoát không bao lâu." Thanh Dương chưởng môn xoay người xuống ngựa, bước lên bậc thềm nhìn về phía cửa, hơn nữa ổ khóa cũng còn mới.

Nhìn tình cảnh này, xem ra là mới vừa dọn đi, vừa thấy liền biết không ổn: "Minh chủ, ở đây có âm mưu."

"Ừm, chúng ta trèo tường vào nhìn một chút.” Mạc Chi Dương nhớ đến cơ quan nhìn thấy trong đêm, lần này nhất định phải đi xem rốt cuộc là chuyện gì.

Hai bên trái phải đều không có ai, bố trí hai đệ tử ở lại bren ngoài canh ngựa, còn những người khác thì trèo tường vào xem bên trong ẩn chứa bí mật gì, từng người đi tách nhau ra.

Kỳ thật Mạc Chi Dương không hiểu tại sao trong biệt viện Thu Thủy này lại có rất nhiều ao hồ, thậm chí bên ngoài còn có một vòng tròn các con kênh nhỏ.

Một số người tin rằng ngộ thủy tắc phát*, đặc biệt là thương nhân, nhưng nước này kia đã vượt quá mức bình thường, nhớ tới con đường trước đó đến bức tường chủ viện.

(*) Ngộ thủy tắc phát: gặp nước ắc phát tài.

Đột nhiên nghe thấy bên tai có tiếng hít thở, Mạc Chi Dương vừa quay đầu liền nhìn thấy Tần Hoằng đã theo đến, đối với người này nên đề cao cảnh giác.

"Minh chủ.” Tần Hoằng sau khi bị phát hiện cũng không hoảng loạn, ngược lại còn bình tĩnh tiến lên chào hỏi, bộ dáng này thật giống như vừa lúc đi ngang qua.

Nhưng Mạc Chi Dương lại không nghĩ như vậy, kiếp trước người này, vì để giành được vị trí Võ Lâm Minh Chủ, đã xúi giục Như Tâm đi câu dẫn Giang Hạ Niên, còn tạo ra chứng cứ giả là Giang Hạ Niên cùng Kiệt Giáo có thông đồng.

Sau khi lật đổ Giang Hạ Niên, bản thân gã cũng ngồi lên vị trí Võ Lâm Minh Chủ, tham vọng của gã chính là vị trí này, bây giờ y lại trở thành Võ Lâm Minh Chủ, làm sao gã có thể bỏ qua cho y.

Nhưng Mạc Chi Dương không có biểu hiện ra ngoài, ngược lại là biểu hiện đến vô cùng non nớt, kỳ quái hỏi: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

“Ta chỉ là tình cờ đi xung quanh nhìn xem, đi ngang qua đây liền nhìn thấy Minh chủ, cho nên mới đến đây xem thử.” Tần Hoằng nói rất bình thường, trên mặt còn mang theo ý cười.

Nhưng trong lòng lại rất khinh thường, một tên mao đầu tiểu tử* dễ bị người lừa như vậy, làm sao có thể đảm đương nổi trách nhiệm bảo vệ võ lâm?

(*) mao đầu tiểu tử :  niên nhỏ tuổi, tính tình bồng bột, chưa đủ lông cánh gì gì đó.
Bản dịch này chỉ đăng tại [email protected]#[email protected]W0rdPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99, xin đừng đọc ở những trang web ăn cắp!

"Thì ra là vậy, vậy ngươi có phát hiện gì không?” Mạc Chi Dương giả vờ ngây thơ như không biết gì, vẫn không nghi ngờ lời nói của gã.

Thấy y tin, Tần Hoằng lắc đầu nói: "Vẫn chưa có, tất cả đều rất bình thường, vậy Minh chủ thì sao? Có phát hiện được gì không?"

Mạc Chi Dương đang nghĩ, nếu nói mình phát hiện ra vấn đề vậy thì không ổn, không bằng mượn tay gã hỗ trợ, nói như vậy ngược lại tốt hơn.

Vì vậy chủ động mời gã: "Ta vừa mới nhìn một chút, quanh đây đều có nước, trừ sân ra, những nơi khác đều có nước."

Tần Hoằng nhìn phương hướng ngón tay, quả nhiên là như vậy, sân lớn nhất bố cục hợp lý nhất, trong lòng suy tính, tuyệt đối là có thể mượn chuyện này ở trước mặt chưởng môn đoạt công đầu, sẽ giúp ích cho con đường bước lên vị trí Võ Lâm Minh Chủ sau này.

Nghĩ vậy, gã gật đầu nói: "Được, vậy ta cùng Minh chủ đi xem một chút."

Hai người cùng nhau đi vào chủ viện, viện này quả nhiên tinh xảo hơn những nơi khác một chút, hai người đi xuống, đều có mục đích rõ ràng, đi thẳng vào nhà chính.

Đẩy cửa bước vào, căn phòng trống rỗng, cái gì cũng đều không có, đã bị dọn sạch.

"Nơi này có cơ quan gì không a?” Mạc Chi Dương nhìn lướt qua xung quanh, rất có cảm giác căn nhà chỉ có bốn bức tường, giả vờ vô ý nhắc nhở gã.

Quả nhiên, sau khi nghe những lời này, Tần Hoằng bắt đầu kiểm tra cẩn thận các bức tường xung quanh, nhìn xem có phát hiện gì không.

Mạc Chi Dương nhìn hã tự mình tìm đến, cũng không định động thử, dù sao cuối cùng công lao này cũng là của gã, cho nên y cũng không cần tốn sức.

Sau khi kiểm tra một vòng, không tìm thấy gì, liền chuyển tầm mắt xuống mặt đất, cuối cùng tìm thấy một đường hầm gần góc phía nam.

Nhưng sau khi Tần Hoằng phát hiện, nâng gạch thạch lên, lại không có đi xuống nhìn xem ngay, ngược lại kêu lên: "Minh chủ, tới đây xem này, ở đây có một đường hầm bí mật."

“Thật a.” Mạc Chi Dương vừa nghe đã đi tới xem, đường hầm bí mật này có thể chứa một người lên xuống, bên trong có bậc thang dẫn xuống mặt đất, trách không được hệ thống nói mặt đất đều trống rỗng.

Sau khi hai người liếc nhìn nhau, Tần Hoằng chủ động đề xuất: "Không bằng chúng ta đi xuống xem một chút? Có lẽ sẽ phát hiện ra cái gì đó."

.” Mạc Chi Dương gật đầu, đây cũng là mục đích của y trong chuyến đi này.

"Vậy Minh chủ, xin mời.” Tần Hoằng nói, ngược lại có vẻ như bản thân khách khí lễ phép.

Tên này chẳng qua là sợ bên trong có nguy hiểm gì, nên lấy y làm đệm lưng, Mạc Chi Dương trong lòng cười nhạo một tiếng, nhưng cũng không có từ chối, gật đầu: "Được."

Nhìn thấy y bước lên phía trước, Tần Hoằng theo sát phía sau, phần lưng y trước mặt gã, gã khống chế được nhược điểm của y, nếu ra tay vào lúc này, cũng có thể đổ hết lên người Kiệt Giáo.

Trong lòng dao động, ngón trỏ cùng ngón giữa giao nhau, xuất hiện một ánh sáng bạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play