"Anh không nói, vậy làm sao Tiểu Nhiên biết được chuyện này?" Mạc Chi Dương không tin, Tiểu Nhiên mới 5 tuổi rưỡi làm sao biết được cái gì là Cậu hay mợ, nhất định là cái tên này đã nói gì đó.


Chuyện này?


Chuyện này Đàm Tổng quả thật là oan uổng, đúng là Tiểu Nhiên nhắc tới trước, nhưng cậu lại không nghe, dựa vào tấm cửa: "Nếu em không mở cửa, thì anh sẽ hát!"


Mạc Chi Dương nghe thấy lời này, cười nhạo: "Vậy thì anh cứ hát đi." Vậy mà lấy cái này uy hiếp cậu, quá đánh giá thấp bản thân mình.


Nhưng trong giây tiếp theo, Mạc Chi Dương cảm thấy mình đã đánh giá thấp Đàm Tổng.


"E hèm, thỏ con ngoan ngoãn~ Mở cửa ra ~ Mở cửa nhanh lên! Anh muốn vào!" Vừa hát được vài câu, liền nghe thấy bên trong có tiếng mở khóa, nhấp nhổm.


Đàm Tổng đắc ý, quả nhiên vẫn là hắn lợi hại, xoay người nắm tay mở cửa: "Thỏ nhỏ mở cửa."


Nhìn thấy hắn đi vào, Mạc Chi Dương liền đứng ở trước mặt hắn, đột nhiên giơ chân lên một cái, đè người trên tấm cửa: "Đàm Tổng, thời điểm vừa rồi, em thật sự...."


"Làm sao vậy?" Đàm Tổng bị chân chặn lại, cảm giác thật ra rất mới mẻ, nhưng nhìn thấy tai thỏ con run lên, có vẻ đang nhẫn nại cái gì đó, chẳng lẽ muốn tỏ tình sao?


Đến đây đi, Dương Dương, anh sẽ nghiêm túc đáp lại, Đàm Tổng hít một hơi thật sâu, nóng lòng muốn thử.


Chịu đựng hồi lâu, Mạc Chi Dương mới thu chân lại, ngược lại dùng hai tay đè vai của hắn lại, kiễng chân ngẩng đầu nhìn hắn: "Là thật, Đàm Tổng ... Em thật sự, vừa rồi....."


Trong lòng Đàm Tổng nhắc tới, muốn nói thích anh sao? Dương Dương, anh có thể!


"Mới hồi nãy, em chưa từng nghĩ tới, vậy mà lại có người hát dở như vậy!" Vẻ mặt Mạc Chi Dương rất nghiêm túc, vừa rồi suýt chút nữa cậu đã đá vào mặt hắn rồi.


Chuyện này có chút không đúng, Đàm Tổng không thể hiểu được: "Hả?"


"Anh hát, trong bán kính mười dặm con lợn cũng có thể bị doạ sợ." Trà xanh nam này, không chỉ không biết nấu ăn, mà còn hát cực kỳ khó nghe, ai nghe xong cũng có thể bị trọc đầu.


Chuyện này?


Thực sự khó nghe như vậy? Trong lòng Đàm Tổng vẫn có ý phản đối, nhưng nhớ đến người chị yêu thương mình nhất khi còn nhỏ thực sự cũng quay lưng bỏ đi khi nghe tiếng hát của mình.


"Tắm rửa rồi ngủ đi." Mạc Chi Dương bị tiếng ca kia làm đến một chút hứng thú cũng không còn, người khác ca hát thì câu nhân, hắn ca hát, bản thân cậu cũng nhịn không được muốn đem người ấn xuống đất mà đánh.


Đàm Tổng thật sự không ngờ rằng điểm yếu to lớn này sẽ bị bại lộ, hắn ngượng ngùng đi tắm rửa.


"Không hát nữa?" Hệ thống quay lại, vừa rồi suýt chút nữa đã bị tiếng hát của Đàm Tổng làm cho rối loạn cơ, thật sự không ngờ lại có người hát khó nghe như vậy.


Cho nên, hệ thống vừa rồi chỉ là đi tránh đầu ngọn sóng gió.


Đàm Tổng từ trong phòng tắm đi ra, thấy người đã ngủ, leo lên giường ôm lấy cậu, trước khi ngủ còn không thể tưởng tượng nổi, mình hát khó nghe như vậy sao? Ngẫm lại hay là quên đi, sau này không hát nữa là được.


Đến Kiều gia không có gì là bí mật, dù gì thì cũng là thế giao*, hẳn cũng là lẽ phải.


(*) Thế giao: từ đời trước hoặc từ mấy đời có giao tình.


Đi bốn người, Đàm Tổng, Tiểu Nhiên còn có Mạc Chi Dương cùng Trác Thân, vốn dĩ Trác Thân không định đi, hắn ta không thích những nơi như thế, nên không muốn đi.


Nhưng cũng biết, bởi vì quân đội nhiều lần trấn áp tổ chức đó trong thời gian này, bọn họ đều có ý chó cùng rứt giậu, bọn họ có thể sẽ xuống tay với Tiểu Nhiên.


Vì vậy cuối cùng quyết định đồng hành cùng thỏ con, tuy rằng đã nói rõ ràng nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ.


"Anh Dương đẹp trai quá!" Tiểu Nhiên xông vào phòng Mạc Chi Dương, nhìn thấy cậu đã thay một bộ tây trang, đây là lần đầu tiên nhóc nhìn thấy anh Dương mặc tây trang, cũng thật đẹp.


Mạc Chi Dương đi tới, khom lưng ôm Tiểu Nhiên đi ra ngoài: "Tiểu Nhiên cũng rất đẹp trai a."


"Cậu cũng rất đẹp trai, chú Trác cũng rất đẹp trai." Tiểu Nhiên lắc tai sói, mái tóc bạch kim cũng được chải ra dáng ra hình.


Mạc Chi Dương mặc tây trang, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được là một bộ đồ đôi với Đàm Tổng, Trác Thân mặc một màu đen nhẹ nhàng, Tiểu Nhiên còn tốt, may mắn thay, là màu xanh nhạt, tôn lên mái tóc bạch kim.


Xe hướng Kiều gia mà đi, Kiều gia cũng là danh môn, so với Tôn gia không kém bao nhiêu.


Nhưng lâm viên Kiều gia lại theo phong cách của Tô thị, khi lái xe đến cửa, có thể nhìn thấy một hàng cây liễu cao hơn mái nhà trồng ở hai bên cửa, từ trên xe bước xuống.


Một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi bước tới chào hỏi, mặc áo sơ mi kiểu Trung Quốc tương đối, dáng vẻ khiêm tốn lịch sự, bộ dạng nho nhã nhã nhặn, còn đeo một cái mắt kính gọng mạ vàng.


"Đàm tiên sinh." Kiều Tụng đi tới, trên người còn mang theo mùi trầm hương nhàn nhạt, không nồng, rất dễ ngửi.


Đàm Tổng bắt tay với anh ta: "Kiều tiên sinh."


Tiểu Nhiên được anh Dương ôm, vẫn rất ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Chú Kiều."


"Tiểu Nhiên trông cao hơn rất nhiều." Kiều Tụng nói, nhưng ánh mắt lại di chuyển đến người đàn ông mặc bộ đồ đen phía sau, hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như bình thường.


Mời bốn người vào: "Cha tôi đã đợi lâu rồi, chư vị xin mời."


Khi Trác Thân đi ngang qua Kiều Tụng, luôn cảm thấy anh ta có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ được mình đã nhìn thấy anh ta ở đâu, liếc mắt một cái liền đi đuổi kịp bước chân.


Khi bước vào mới biết Kiều trạch này có một cái hang, nó rất đặc biệt ở đây, bước vào từ con đường đá xanh ở cửa, đi qua sảnh ngoài, hai bên đều có cây liễu rủ xuống.


Có thể là vì đã vào mùa xuân, bãi cỏ trên mặt đất được trồng xen kẽ bởi những bông hoa nhỏ đủ màu sắc, trông lộn xộn nhưng rất đẹp, hẳn là cố ý làm vậy.


Hoa và cây trong toà nhà này đều thật làm người nhẹ nhàng thư thái, nói như thể bên trong có càn khôn.


Kiều Tụng dẫn bốn người đến phòng khách rộng lớn phía sau, vừa đi vừa giải thích: "Cha tôi biết chuyện của Tiểu Nhiên, ông ấy đều mời họ hàng và bạn bè, những người đến đều sạch sẽ, Đàm tiên sinh đừng lo lắng."


Thanh âm rất êm tai, từ tốn như gió, nhẹ nhàng như ngọc, âm điệu không gấp gáp khiến người nghe mê mẩn.


"Kiều lão tiên sinh vất vả rồi." Đàm Tổng vừa nói vừa bước lên bậc thang, liền nhìn thấy một sân cỏ sôi động ở đằng xa, đi ngang qua bãi cỏ rồi cùng nhau đi vào.


"Đàm tiên sinh." Kiều Ngâm hiển nhiên đã đợi ở đây rất lâu, người mới vừa vào nhà đã nhìn thấy, liền trực tiếp chào hỏi.


Hôm nay Kiều Ngâm mặc một bộ váy hơi điệu thấp một chút, váy dà một bên vai có màu xanh bạc hà, eo thon, mái tóc xoăn gợn sóng to buông hờ trên ngực.


Quan trọng nhất là trang sức trên người cô, thật là châu quang bảo khí, đôi hoa tai dài rủ xuống xương quai xanh, lấp lánh đều là kim cương.


"Kiều tiểu thư." Đàm Tổng khẽ gật đầu chào hỏi, biểu hiện không mấy nhiệt tình.


Khi ngửi thấy mùi hương lạ trên người cô, Tiểu Nhiên có chút không vui nên nằm trên vai Anh Dương, mặt mày nhăn nhó, cũng không chào hỏi.


"Tiểu Nhiên chào hỏi đi." Mạc Chi Dương vỗ vỗ lưng nhóc, ngược lại lấy ra khí thế gia trưởng ra.


Điều này đối với Kiều Tụng có chút kỳ lạ, nhưng nhìn vải dệt của bộ tây trang trên người con thỏ và Đàm tiên sinh rất giống nhau, dường như anh ta biết chuyện gì đang xảy ra, liền gật đầu.


"Dì Kiều." Tiểu Nhiên miễn cưỡng gọi, cũng không có quay đầu lại.


Cái xưng hô dì này rất có ma tính, Mạc Chi Dương nhìn thoáng qua sắc mặt của vị dì kia thật sự không tốt lắm, thật ra hôm nay là sinh nhật lần thứ 26 của Kiều Ngâm, cũng không tính là già.


Kiều Tụng biết rõ tính khí của em gái mình, vội ra giải hoà: "Đều vào đi, cha rất sốt ruột."


Nghe thấy cha mình, Kiều Ngâm mới có thể khó khăn đem những lời định nói nuốt trở lại, gật đầu: "Thôi, vào nhà nhanh đi, Đàm tiên sinh." Vừa nói ánh mắt vừa đảo qua Trác Thân phía sau, có lẽ là người này muốn đoạt Đàm Tổng với mình.


Tạm thời không để ý đến, Mạc Chi Dương là người mặc đồ đôi với Đàm Tổng.


Quả nhiên, trong phòng không có nhiều người, cũng chỉ có mười mấy người, một đám quần áo ngăn nắp, nhìn qua đều là giống loài cao quý.


"Đàm tiên sinh, ba tôi ở trên lầu hai, anh trước hết cùng tôi lên đi, có chuyện cần bàn." Kiều Tụng nhìn em gái một cái.


Lúc này, Kiều Ngâm mới rõ ràng, đỏ mặt cúi đầu.


Đàm Tổng biết ý của anh ta, nhưng hắn cũng muốn nhân cơ hội này nói rõ ràng, gật đầu: "Được."


Nhìn thấy hắn đi lên, Mạc Chi Dương ôm Tiểu Nhiên, biến mất trong tầm mắt của Kiều Ngâm ngay lập tức, cũng không phải sợ mà là đói, vừa đi vào đã thấy một cái bàn dài ở phía bắc đại sảnh có đồ tráng miệng, và một số thứ khác.


"Tiểu Nhiên, đến ăn chút đi." Mạc Chi Dương thản nhiên bưng một cái đĩa, bên trên có hai miếng bánh dâu tây ngàn tầng, một tay ôm Tiểu Nhiên, tay kia cầm một cái đĩa, ngồi vào trên bàn bát tiên.


Đưa nĩa qua cho Tiểu Nhiên: "Đến ăn một chút."


"Được." Tiểu Nhiên cũng thèm, hai người rủ nhau cùng ăn dâu tây ngàn tầng.


Trác Thân từ xa nhìn bọn họ ăn gì đó, còn định đi qua cùng nhau, nhưng lại bị người chặn lại, vậy mà lại là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật hôm nay: "Kiều tiểu thư có chuyện gì vậy?"


"Anh đừng nghĩ rằng lớn lên đẹp chút, là có thể cướp Đàm tiên sinh!" Kiều Ngâm nhìn từ người đàn ông mặc tây trang đen từ trên xuống dưới, dáng người hắn ta thực không tooit, lớn lên cũng đẹp.


Cô từng tự mình điều tra qua, nhưng không tìm thấy gì, hẳn không phải là người thường.


Cướp Đàm tiên sinh?


Những lời này không thể hiểu được, Trác Thân nghi hoặc: Mình muốn cướp cũng nên cướp tiểu bạch thỏ, tên kia có cái gì để đoạt.


"Hôm nay, ba tôi mời Đàm tiên sinh đến bàn chuyện hôn sự của tôi cùng anh ấy, tôi khuyên anh tốt nhất hãy tránh xa anh ấy ra, nếu không? Đừng trách tôi không khách sáo." Lúc này, Kiều Ngâm đã lấy ra khí thế chính cung nên có.


Mà lúc này, chính cung đang cùng Tiểu Nhiên vùi đầu ăn bánh.


Gì? Đàm Tổng này này rõ ràng có thỏ con, vậy mà còn cùng Kiều Ngâm bàn chuyện kết hôn.


Trác Thân lúc này mới cau mày nhìn con thỏ đang ăn bánh ở bàn trong góc, nếu như vậy, hắn ta còn làm cái rắm, ngay sau đó nhướng mày: "Thật ra tôi cũng ước gì Đàm Tổng cùng cô nhanh chóng kết hôn."


"Anh?" Kiều Ngâm thấy hắn ta cũng không có vẻ gì là đang nói dối, mày liễu hơi nhíu, nhưng vẫn tiếp tục cảnh cáo: "Như vậy là tốt nhất, đừng nổi lên tâm tư không nên có."


Bây giờ tôi nhớ lại những suy nghĩ không nên có, khi mọi chuyện xong xuôi, mình liền đem tiểu bạch thỏ trói đi, không để cho cậu bị cái tên tra nam Đàm Tổng lừa gạt!


Con thỏ nhỏ trông đơn thuần như vậy, có lẽ là bị những lời đường mật của Đàm Tổng lừa gạt, bây giờ hắn quay đầu lại muốn lấy người khác, phi, tra nam!


Nghĩ đến việc con thỏ nhỏ bị bỏ rơi cuối cùng lại thương tâm như vậy, Trác Thân có chút bối rối, vì hắn chuẩn bị kết hôn, vậy bảo bối này mình sẽ nhận lấy.


Mạc Chi Dương ăn xong bánh trên đĩa, miễn cưỡng liếm nĩa: "Ăn ngon thật a."


Thấy vậy, Tiểu Nhiên cũng học theo, liếm nĩa: "Ngon lắm, ngon lắm."


"Một chú thỏ nhỏ từ đâu đến?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play