Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy

~Editor: ASS

~Beta:

Chương 13: Vợ yêu của tổng tài bá đạo chạy trốn

Xấu hổ quá xấu hổ quá, Bạch Hi Vũ quay đầu qua chỗ khác, làm bộ như tai không nghe mắt không thấy.

Nữ chính của thế giới này không được xíu nào a, đều gọi thân mật là A Dung rồi nhưng vẫn không có lưu số di động riêng của y trong điện thoại.

Bùi Tinh Tinh thì lại không thấy có gì sai, cô nghĩ rằng công ty lớn chắc đều như vậy, dù giám đốc có đưa số điện thoại cho cô thì vẫn không phải là số riêng, mà là số của công ty.

Cô bình tĩnh nói với đầu dây bên kia: "Xin chào, tôi muốn gặp giám đốc một lát."

Nghe giọng nói chắc hẳn là một cô gái đã hơn hai mươi, đối phương lại nói một câu tương đối quy củ: "Tiểu thư, xin hỏi cô đã hẹn trước hay chưa?"

Bùi Tinh Tinh có chút không vui, cô cắn cắn môi nói: "Vậy cô cứ trực tiếp nói với giám đốc là Bùi Tinh Tinh tôi muốn gặp."

Kết quả thư ký đầu dây bên kia vẫn một mực từ chối: "Thật xin lỗi Bùi tiểu thư, nếu như không hẹn trước thì Tần tổng sẽ không nhận điện thoại được."

Bùi Tinh Tình chỉ còn cách cúp máy, hai má phiếm đỏ, cười nhạt nói với Bạch Hi Vũ: "Bạch lão sư, Tắc Dung hiện tại chắc là đang bận, không rảnh tiếp điện thoại của tôi, có lẽ phải đợi thêm một lát."

Bạch Hi Vũ gật gật đầu, chuyện này là chuyện thường tình, hiện tại mọi việc đều không dễ dàng gì, không bỏ công truy cứu liền khiến 3 phía vui vẻ, hà cớ gì lại không làm?

Cô ngồi xuống ghế sô pha, thở dài một hơi, quay đầu liếc nhìn Bạch Hi Vũ rồi lại yên lặng cúi đầu, mang theo ba phần buồn bã, ba phần hậm hực, ba phần thương xót. Bùi Tinh Tinh mở miệng tự trách một câu: "Thầy Bạch, tôi nhiều lúc cũng biết tương lai mình sẽ đi về đâu nữa, rõ ràng lúc trước muốn thoát khỏi anh ta, bây giờ lại...."

Bạch Hi Vũ dù biết vẫn thử hỏi lại: "Người mà cô nói, là Tần tiên sinh sao?"

Bùi Tinh Tinh không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.

"Cô cùng Tần tiên sinh là chỉ là quan hệ bạn bè?"

"Đúng vậy, ba năm trước vào thời điểm anh ấy bị truy sát, hôn mê bất tỉnh, là tôi đến cứu anh ấy, giúp anh ấy trốn thoát đám người đó. Lúc tỉnh lại anh ấy cái gì cũng không nhớ rõ, là tôi một mực chăm sóc anh ấy...." Nói tới đây, khóe miệng cô cong lên, mang theo dáng vẻ hoài niệm.

Trong thân tâm Bạch Hi Vũ vốn không muốn nghe những lời tâm tình này của nữ chính, hiện tại cả người hắn đều muốn phát hỏa.

Đậu má đậu má! Chuyện cô nói không phải là sự thật đúng không? Công lao của ông đây các người mang cho chó gặm hết rồi đúng không? Ông muốn đưa quách cái vòng hào quang đi cho rồi nhưng tại sao lại không được!!! (Bê: Á há há thì ra là tại con pánh pều này cướp công tiểu Bạch hứ!!)

Bùi Tinh Tinh thấy ánh mắt Bạch Hi Vũ đầy vẻ xúc động (kích động), còn tưởng rằng hắn bị câu chuyện xưa làm cho cảm động, cô nói tiếp: "Sau khi chờ anh ấy khôi phục lại trí nhớ cũng không nhớ rõ tôi, anh ấy muốn đưa tiền coi như là tạ ơn chuyện tôi cứu giúp anh ấy, nhưng tôi không cần! Vì sao lúc trước lại ra tay cứu giúp anh ấy làm gì, hiện tại lại dùng những đồng tiền dơ bẩn này đền bù cho tôi, rõ ràng lúc trước chúng tôi...."

Bùi Tinh Tinh nói tới đây liền cầm không được nước mắt.

Quả thật là một chuyện tình buồn, chỉ tiếc nội tâm của hắn một chút đều không hề dao động, thậm chí còn thấy buồn cười. Bạch Hi Vũ thử nghĩ, hỏi Bùi Tinh Tinh: "Vậy chuyện cô âm thầm xuống núi là sao?"

Cô vừa khóc vừa thút thít trả lời: "Tôi không muốn sống nữa, anh ấy không cần tôi, tôi sống trên đời này còn ý nghĩ gì?" (Bê: Nữ chính thế này Sangwoo có mà phải gọi bằng cụ!!!)

A, thật lợi hại!

Vậy trước khi cô gặp Tần Tắc Dung thì cô sống vì cái gì?

Bạch Hi Vũ không hiểu nổi loại tình yêu này của Bùi Tinh Tinh, vì thế hắn chọn cách ngồi im lặng, một lát sau hắn phát hiện ra mình không phải là kiểu người có thể yên tĩnh ngồi im một chỗ.

Thôi bỏ đi, sinh vật mang tên nữ chính từ xưa cho đến bây giờ đều không phải là người có thể dễ nói đạo lý được, tóm lại các cô vui vẻ là tốt rồi.

Bạch Hi Vũ rút khăn giấy trên bàn đưa cho cô, sau đó tò mò nhìn Bùi Tinh Tinh, nàng khóc lớn như thế sao không mang theo cái phách gõ để đi khóc mướn kiếm tiền nhỉ? Quả nhiên đa số các nữ chính khóc đều có kĩ thuật cả.

Trong lúc chờ Bùi Tinh Tinh dần dần thôi khóc, Bạch Hi Vũ lặng lẽ gọi điện cho Tần Tắc Dung.

Tần Tắc Dung ngồi phía trước bàn hội nghị, trong tay cầm bút máy không ngừng nhịp nhịp trên mặt bàn. Mấy người trong hội đồng quản trị ngồi gần đó đều bị âm thanh trên bàn của Tần Tắc Dung dọa cho xanh mặt, cẩn thận xem tài liệu trong tay, cố gắng xem kĩ đến một dấu chấm câu cũng không tha.

Không thể trách bọn họ nhát gan, thật sự mấy ngày nay Tần thiếu thực sự rất đáng sợ, cảm giác như bị Diêm Vương nhập, thấy chuyện gì trái ý liền mắng.

Lúc này không biết là ai đã chọc giận, lần này Tần thiếu tập hợp mọi người trong hội đồng mở cuộc họp, nhưng từ đầu buổi đến giờ cái gì cũng chưa nói. Toàn bộ phòng họp bao trùm một bầu không khí lạnh lẽo, đám cổ đông đều cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, ai cũng sợ nếu lỡ sai sót một bước liền rước hại vào thân.

Nhưng ngay tại thời điểm sinh tử tồn vong đầy khẩn cấp thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, mọi người đều hi vọng đó không phải là tiếng chuông điện thoại của mình. Ai cũng căng thẳng, kết quả bọn họ thấy Tần thiếu nhấc điện thoại của mình đi ra ngoài. ((¬‿¬))

Sau khi y ra ngoài tiếp điện thoại, đám người trong phòng họp mới thở phào nhẹ nhõm.

Người gọi đến là Bạch Hi Vũ, y thấy tên trên màn hình liền trực tiếp bấm nghe, mở miệng hỏi: "Có chuyện gì à?"

Bạch Hi Vũ nghe được giọng nói của y có điểm không ổn, nhưng cũng không muốn hỏi để tránh gây phiền phức cho y, ngữ khí Bạch Hi Vũ bình thản nói: "Bùi tiểu thư đến rồi."

Vừa nghe xong cái tên "Bùi tiểu thư" phản ứng đầu tiên của y chính là tự hỏi Bùi tiểu thư là ai?!? Sau một hồi suy nghĩ y mới hồi phục lại thần sắc: "Tôi về ngay đây!"

Nói xong trên mặt Tần Tắc Dung thoáng hiện nét lo lắng, y vẫn còn nhớ rõ lúc ở trên núi quan hệ giữa Bạch Hi Vũ và Bùi Tinh Tinh hình như cũng không tồi nên chuyện giúp cô nói một tiếng với Tần Tắc Dung cũng dễ hiểu. Nhưng việc Bạch Hi Vũ vì Bùi Tinh Tinh mà gọi y về thì không thể chấp nhận được, Tần Tắc Dung hạ giọng cảnh báo: "Thầy Bạch anh tốt nhất nên an phận, bằng không tôi cũng không chắc có thể làm ra loại chuyện gì đâu."

Nghe giọng cảnh cáo đầy quỷ dị của Tần Tắc Dung, Bạch Hi Vũ lắc lắc đầu, hắn cảm thấy mình hình như sắp điên rồi.

Hắn cúp máy, quay sang lại thấy Bùi Tinh Tinh ngồi khóc thút thít nên rót một ly nước đưa cho cô.

Bùi Tinh Tình khóc mãi không ngừng, hắn cũng thấy đau lòng giùm cô. Khóc một trận dài như vậy, lát nữa Tần Tắc Dung đến có còn sức để khóc tiếp nữa không đây?

Bạch Hi Vũ rốt cuộc cũng mở miệng an ủi: "Đừng khóc nữa, một lát sau Tần tiên sinh sẽ tan làm thôi."

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn đầy nức nở: "Cho dù có tan làm, anh ấy cũng không đến đâu."

Hắn không còn cách nào đành phải nói dối: "Sao lại không? Anh ta biết cô ở đây chắc chắn sẽ ghé qua a."

Lời này của hắn cũng không tính là lừa dối, Tần Tắc Dung đến đây quả thật cũng là vì Bùi Tinh Tinh.

Cô nghe xong hai mắt liền sáng, hỏi lại một lần nữa: "Thật vây ư?"

"Đương nhiên rồi!" Bạch Hi Vũ mỉm cười đáp.

Hắn chưa dứt câu đã chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa vào. Là Tần Tắc Dung đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play