Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến
Beta: Nhất Diệp Chi Chu


Note: Lạy trúa tôi nhớ tôi update chương 78 rồi mà????


___________________________


Chương Bảy Mươi Tám


Tông Tử Hoành ngồi dại ra trên giường, qua một lúc lâu vẫn chưa nói một tiếng nào.


“Đại ca, huynh có lạnh không?” Tông Tử Kiêu dùng khăn lau vai và lưng Tông Tử Hoành. Chỉ hơi dùng lực một chút, tấm lưng trơn bóng trắng nõn đã lưu lại một vết tích hồng hồng.


Tông Tử Kiêu hơi khựng lại, đầu ngón tay lặng lẽ xoa ấn vài cái trên da thịt non mịn, lại như bị bỏng mà rụt tay về. Hắn vén mái tóc ướt sũng của Tông Tử Hoành ra trước ngực, cần cổ thon dài trắng tinh đập thẳng vào mắt, theo cần cổ chạy dọc xuống lưng, da thịt trắng như tuyết, như đậu hũ non mềm mịn ngọt ngào, làm người ta muốn nhấm nháp, đến lúc này hắn cuối cùng cũng nhịn không được mà đỏ mặt, chỉ có thể liếc đi chỗ khác, lau cho khô hết nước mưa thật nhanh.


Tông Tử Hoành không biết đệ đệ đang tâm viên ý mã, lúc này y như con rối gỗ, trên mặt chỉ có sự mờ mịt mặc cho người ta điều khiển.


“Đại ca, hoa chết rồi thì có thể trồng lại mà, đệ với huynh cùng đi tìm hoa đi, chúng ta lại xây lại một lan viên, trồng càng nhiều hoa, càng đẹp hơn cả lúc trước nữa.”


“Đệ không biết giữa huynh và Thẩm phi nương nương có chuyện gì, nếu là bởi vì đệ…. Đệ sẽ tặng thần kiếm cho huynh, đệ nói được là làm được.”


“Đệ cho người xem rồi, nếu rễ cây còn nguyên, còn có thể cứu được thì lập tức trồng vào chậu, nhất định sẽ sống được mà.”


“Ngâm nước rồi.” Tông Tử Hoành khẽ nói, “Không sống lại được nữa.”


Trong lòng Tông Tử Kiêu đau xót: “Chắc là không đâu, nhiều cây như vậy mà. Đệ sẽ xây lại lan viên cùng với huynh, thật đó.”


Tông Tử Hoành từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt vừa hạ một trận “mưa”, còn đọng lại chút nước: “Tiểu Cửu, nếu bây giờ đại ca muốn mang đệ đi, đệ sẽ theo huynh chứ?”


Tông Tử Kiêu ngẩn người: “Hả?”


Huynh muốn rời khỏi cung Vô Cực, rời khỏi Đại Danh, vĩnh viễn không quay trở về.


Trong lòng Tông Tử Hoành nghĩ thế, lại không thể nói nên lời.


Ngay tại khoảnh khắc lan viên của y bị phá hủy, y cảm thấy như được giải thoát, đây là nơi y sinh ra và lớn lên, ngay cả chút lưu luyến cuối cùng cũng đã biến mất, y hẳn nên chạy trốn mãi mãi không quay về, sống cuộc sống của chính mình mới đúng.


Y sẽ xây lại lan viên ở một nơi non xanh nước biếc, quanh năm đều là mùa xuân, để các đóa hoa của y không cần phải trải qua mùa đông khổ cực, mỗi ngày ngắm mặt trời mọc rồi lại lặn, ngắm nhìn mây cuộn mây, sống cuộc sống ẩn cư an nhàn, thỉnh thoảng đi đây đó trên Cửu Châu, trừ tà diệt quỷ, trấn an bách tính. Xuất thế nhập thế, vấn đạo tu tiên, đều tùy bản tâm.


“Đại ca, huynh nói thật sao.” Sợ hãi qua đi, Tông Tử Kiêu cẩn thận hỏi. Tông Tử Hoành hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười gượng.


Nhưng y không thể đi, thật đáng tiếc, thật đáng hận, thật đáng buồn, thật đáng cười, thật đáng nản, y không thể đi.


Đại bá của y, Nhị đệ của y, còn cả rất nhiều người đã hi sinh và sắp phải gặp nạn, hiện giờ đều đã trở thành gánh nặng ngàn cân trên vai y, là tội nghiệt mà cha mẹ y tạo ra, y như thế nào có thể chỉ nghĩ đến chính mình? Nếu không thể ngăn cản bọn họ, thì cho dù y có đang ở chân trời góc bể nào, trái tim vẫn sẽ bị tù đày ở cung Vô Cực sâu không thấy đáy này.


“Đại ca, đệ theo huynh, đệ đã nói rồi mà, đệ nguyện ý theo huynh đi đến bất cứ nơi đâu.” Tông Tử Kiêu mặc thêm y phục cho đại ca, “Nhưng mà, huynh đợi một chút có được không, đợi đệ lấy được kiếm đúc từ Đỉnh Thần Nông. Đệ nghĩ kỹ rồi, thần kiếm kia tặng cho huynh dùng, dù sao chúng ta huyết mạch tương liên, huynh cũng sử dụng được mà, đúng không?”


Nội tâm Tông Tử Hoành đột nhiên chấn động. Y bỗng nghĩ ra cơ hội có thể dẫn ra Lục Triệu Phong.


Tu Tiên giới hiện giờ nếu muốn luyện vũ khí cấp đỉnh, phải cho máu của chủ nhân vào pháp bảo trong quá trình đúc, làm như thế thì chỉ có người có quan hệ huyết thống cực gần với chủ nhân mới có thể sử dụng, tránh rơi vào tay người ngoài. Nếu trong quá trình đúc kiếm có thêm máu của Tông Tử Kiêu vào, Lục Triệu Phong nhất định sẽ đến đoạt thanh kiếm này, dựa vào tu vi của Lục Triệu Phong, nếu cùng lúc có được cả thần kiếm lẫn Cản Sơn Tiên, chỉ sợ trong thiên hạ không ai có thể địch lại.


Nếu có thể nhân lúc mọi chuyện còn chưa muộn giết chết Lục Triệu Phong, có lẽ bí mật về thân thế của Tiểu Cửu sẽ được giữ kín.


Tông Tử Hoành tóm lấy cổ tay của đệ đệ: “Đại ca không cần kiếm của đệ, đệ xứng đáng có được thanh kiếm kia.”


Trên mặt Tông Tử Kiêu hiện vẻ chần chừ: “Đại ca, mỗi một câu đệ nói lúc trước đều là thật, cái gì đệ cũng đều có thể cho huynh, giữa huynh và đệ, không cần có ngăn cách gì, có được không.”


Tông Tử Hoành vỗ vỗ đầu đệ đệ, ôn nhu nói: “Sẽ không, đại ca chỉ muốn tốt cho đệ.”


“Đệ cũng muốn tốt cho đại ca.” Tông Tử Kiêu bắt lấy tay Tông Tử Hoành, lẳng lặng đặt trên ngực.


“Tiểu Cửu, đệ hứa với huynh một chuyện.”


“Huynh nói đi.”


“Trong khoảng thời gian này, đừng đến Thanh Huy Các, nếu có chuyện gì huynh sẽ đi Bạch Lộ Các tìm đệ, còn nữa…… Tránh xa mẫu thân của huynh một chút.”


Tông Tử Kiêu nhíu mày: “Được, đại ca, nếu Thẩm Phi nương nương lại phạt huynh, huynh phải đến Bạch Lộ Các ở nhé.”


“Sẽ không đâu, đệ chỉ cần tự chăm sóc bản thân thật tốt là được.” Tông Tử Hoành buồn bã nói, “Hung thủ sát hại Nhị ca đệ còn chưa bắt được, lúc ăn uống đệ phải thử độc trước, hiểu chưa.”


“Dạ, huynh yên tâm.”


----


Tông Tử Hoành viết một bức mật tín cho Hứa Chi Nam, lấy linh lực niêm phong, trong thư, y yêu cầu mượn dùng lực lượng của Thuần Dương Giáo và Thương Vũ Môn, giết chết Lục Triệu Phong, để đáp lại, y quyết định sẽ tranh đoạt ngôi vị thái tử. Y hoàn toàn hiểu được, Hứa Chi Nam muốn y làm thái tử, không phải một hai phải ép y vài thập niên sau bức chết Tông Minh Hách rồi đăng cơ, trở thành thái tử, bước tiếp theo sẽ dự tính xem làm thế nào mới có thể làm Tông Minh Hách chịu nhường ngôi hoàng đế, vừa làm nhi tử vừa làm thần tử, nếu có thể giữ được mạng cho Tông Minh Hách, đã là đạo hiếu cuối cùng của y. Chỉ khi y trở thành Nhân Hoàng, y mới có thể gắng hết sức trả lại tội nghiệt mà bọn họ gây ra, mới có thể bịt miệng Hứa Chi Nam và Kỳ Mộng Sênh, để Tông Tử Kiêu mãi mãi là Cửu Hoàng tử của Tông Thiên tử, mà không phải dã loại do mẹ hắn vụng trộm với Thiết Đan Tặc sinh ra.


Tất cả nguy cơ, dường như chỉ khi y trở thành Nhân Hoàng, mới có thể chuyển nguy thành an được.


Gửi xong phong thư này, y tìm đến Thẩm Thi Dao, mặt không thay đổi nói: “Mẫu thân, ta muốn người hứa với ta ba điều.”


Thẩm Thi Dao bình tĩnh nói: “Con cứ nói đi.”


“Thứ nhất, không được đến Bạch Lộ Các nữa. Thứ hai, không được tiếp cận Tiểu Cửu, thứ ba, không được tự mình chủ trương nữa.”


“Nói tiếp đi.”


“Nếu người đồng ý, ta sẽ yết kiến phụ quân, xin ông ấy lập ta làm thái tử, Tiểu Cửu còn nhỏ, hơn nữa trước giờ đều nghe lời ta, hắn sẽ không tranh với ta. Nếu người không đồng ý, hoặc lời nói và việc làm không đồng tình mà bị ta phát hiện, ta sẽ nhốt người lại trong Thanh Huy Các, trừ khi phụ quân hoặc Đế hậu triệu kiến, không thì người đừng hòng bước chân ra khỏi.”


Thẩm Thi Dao nheo mắt lại: “Con dám?”


“Ta dám.” Tông Tử Hoành lạnh lùng nhìn mẹ ruột của mình, không giận tự uy, “Người hại chết Tử Mạt, ta tuyệt đối sẽ không làm người lại có cơ hội làm chuyện ác.”


Thẩm Thi Dao hừ lạnh một tiếng: “Con nghĩ con xin Tông Minh Hách, thì hắn sẽ truyền ngôi vị Hoàng đế cho con? Con quá xem trọng hắn, quá xem nhẹ Lý Tương Đồng rồi.”


“Nếu ta có được sự tán đồng của Thuần Dương Giáo và Thương Vũ Môn thì sao?”


Mắt Thẩm Thi Dao sáng ngời: “Con nói…..”


“Đúng, có Thuần Dương Giáo và Thương Vũ Môn, đủ để phụ quân chế hành được phái Vô Lượng.”


Biểu tình trên mặt Thẩm Thi Dao thay đổi liên tục, vui sướng, đắc ý, sầu lo, do dự, đều đủ cả.


Sau một lúc lâu, bà mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, không được. Hiện tại không được.”


“........”


Thẩm Thi Dao bước đến, muốn nắm tay Tông Tử Hoành, lại bị y lập tức tránh né. Sắc mặt Thẩm Thi Dao cứng lại, nói: “Có Thuần Dương Giáo và Thương Vũ Môn tương trợ, đương nhiên là như hổ thêm cánh, nhưng là, đây là một con dao hai lưỡi. Tông Minh Hách kiêng kị Lý gia thế nào, sẽ đồng dạng kiêng kị con thế ấy, nếu để hắn biết hiện tại con đã có được sự ủng hộ của hai chưởng môn tương lai của Thuần Dương Giáo và Thương Vũ Môn, nhất định sẽ hoàn toàn phản tác dụng, cho nên, trước khi con lên làm thái tử, ngược lại không thể để lộ chuyện này.”


“Thế thì làm sao?”


Thẩm Thi Dao mỉm cười, trong đôi mắt đẹp là dã tâm bừng bừng: “Con ta không làm nương thất vọng, nương cũng sẽ không làm con thất vọng.”


“Người…..”


“Hoành Nhi, nương hứa với con.” Thẩm Thi Dao chân thành nói, “Nương sẽ không đi Bạch Lộ Các nữa, cũng không gặp Tiểu Cửu, con có thể yên tâm.”


Tông Tử Hoành bán tín bán nghi nhìn bà.


“Con có Thuần Dương Giáo và Thương Vũ Môn trợ lực, ngai vàng này, sớm muộn gì cũng sẽ là của con, nương tin tưởng con.”


Trong lòng Tông Tử Hoành hơi hơi bất an, y đã không thể tin được người này vốn là người thân thiết nhất trên đời của y nữa, nhưng y nhất thời cũng nghĩ không ra bà có thể làm được gì, dù sao tu vi của bà có hạn, loại kỹ xảo như hạ độc này, lúc mọi người đang phòng bị nghiêm ngặt, cũng khó có thể có cơ hội ra tay.


---


Trước khi vào hạ, Tông Tử Hoành nhận được tin tức Hứa Chi Nam đã chuẩn bị tốt mọi thứ, mà bên này, Tông Minh Hách cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ để đúc kiếm, ba ngày sau sẽ khởi hành đến Côn Luân.


Để mở Đỉnh Thần Nông, Tông Minh Hách tìm nguyên liệu tốt nhất cả Cửu Châu, triệu tập tổng cộng hơn trăm tu sĩ từ Đại Danh và các môn phái khác, lại thỉnh Trang chủ Cự Linh Sơn Trang rời núi, tự mình đúc kiếm.


Tài năng đúc kiếm của Cự Linh Sơn Trang vang danh Cửu Châu, tất cả danh kiếm trong Tu Tiên Giới, ngoại trừ những thanh kiếm được lưu truyền từ đời tổ tông đến nay, đều được đúc ra từ Cư Linh Sơn Trang, ngoài kiếm ra, rất nhiều binh khí, pháp bảo, tiên đan, Cự Linh Sơn Trang đều am hiểu, phàm là công tử hay thiên kim danh môn thế gia, nếu không có được binh khí tổ truyền, đều sẽ có một binh khí do Cự Linh Sơn Trang đúc.


Lão Trang chủ của Cự Linh Sơn Trang kia đã đến tuổi dưỡng thọ, ngậm kẹo đùa cháu, nhiều năm rồi không tự mình đúc kiếm nữa, cũng chỉ có Tông Thiên tử mới có thể thỉnh được Nhiễm lão trang chủ rời núi.


Chuyến hành trình đúc kiếm này, thanh thế lớn, rầm rộ nhất Tu Tiên giới trong suốt hai ba mươi năm nay.


Cứ việc thanh kiếm này là phần thưởng Tông Minh Hách hứa hẹn với con út nhiều năm về trước, nhưng con trai trưởng thi cốt còn chưa lạnh, hành vi này ngay cả người ngoài cũng bàn tán xôn xao, đừng nói đến Lý Tương Đồng và phái Vô Lượng cảm thấy thế nào.


Lời đồn Tông Minh Hách muốn lập Tông Tử Kiêu làm thái tử càng lan rộng khắp bên ngoài cung Vô Cực, hiện giờ ông ta đạt thành nghiệp lớn, con trai trưởng lại chết oan chết uổng, ông ta lại sủng ái con trai thứ chín như thế, thậm chí vì hắn mà dùng Đỉnh Thần Nông đúc kiếm, mà đứa con trai thứ chín lại thiên tư tuyệt đỉnh, trăm năm hiếm gặp, kế nhiệm Tông thiên tử, tựa hồ đã là chuyện hiển nhiên.


Lời đồn truyền càng rộng, trong lòng Tông Tử Hoành lại càng run sợ. Trước khi khởi hành đi Côn Luân, y luôn luôn chú ý đến Thẩm Thi Dao, sợ những lời đồn này lọt vào tai bà, nhưng Thẩm Thi Dao lại giống như lời mình đã nói, chẳng quan tâm gì, thế nhưng y cũng không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác, bởi vì Thẩm Thi Dao bình tĩnh đến lạ thường, ngược lại làm y càng thêm lo sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play