Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


____________________


"Cái gì?!"


"Chúng ta bị Sư Minh phát hiện?"


"Là Công Thâu Cự, nhất định là Công Thâu Cự!"


Tông Tử Hoành theo bản năng giữ lấy bả vai Tông Tử Kiêu, kéo hắn vào ngực bảo vệ, cũng cảnh giác nhìn xung quanh: "Công Thâu Cự không phải chỉ có thể dùng với vật chết ư?"


"Chúng ta cũng cho rằng như thế." Hứa Chi Nam ngẩng đầu lên, ngẩng đầu nhìn lên căn nhà đột nhiên bị biến lớn,"Có lẽ Trần Tinh Vĩnh thoát khỏi chúng ta được hai lần, là dựa vào chiêu này."


Thời tiết lạnh lẽo, trán Tông Tử Hoành lại rịn một tầng mồ hôi mỏng, một tay hắn cầm bội kiếm, một tay giữ vai đệ đệ, ba năm trước đối mặt với thuật pháp quỷ dị thay đổi thất thường, y còn như nghé con mới sinh nên dũng cảm, nhưng sau khi suýt chết, đã không dám coi thường pháp bảo này nữa.


Lần này vốn đã tính toán kỹ càng, lại nghĩ bản thân có tu vi tầng thứ bảy của Tông Huyền Kiếm, còn có nhiều tu sĩ liên thủ, hẳn không có khả năng sẽ lại chật vật như lúc trước, nhưng tình cảnh này, lại cực kỳ giống như quá khứ tái hiện, làm y không thể không sợ hãi.


Tông Tử Kiêu lạnh lùng nói: “Chúng ta sao lại bị phát hiện?” Hắn trừng mắt về phía đệ tử Thuần Dương Giáo.


Tông Tử Hoành cũng suy nghĩ về vấn đề này. Nhạn thành không thể so với trấn Cổ Đà, thành lớn như vậy, một người riêng lẻ rất khó gây chú ý, họ một đường cẩn thận ẩn nấp, cải trang giả dạng, vào thành theo từng nhóm, ngay cả chủ quán cũng không nhìn ra họ là tu sĩ, sao lại không tới một ngày, đã bị Sư Minh phát hiện? Là do đệ tử Thuần Dương Giáo đã tự ý theo dõi kẻ áo đen kia, làm bại lộ hành tung, hay Trần Tinh Vĩnh đã sớm biết mình bị theo dõi?


Cho dù là nguyên nhân gì, họ đều thua một bước, hai lần trước Trần Tinh Vĩnh đều chạy trối chết, lần này không những không trốn, mà còn chủ động xuất kích, chắc chắn là có chuẩn bị mới đến, tình cảnh của họ, càng không xong hơn cả ba năm trước.


Giờ trách ai cũng chẳng có ý nghĩa, Tông Tử Hoành trầm giọng nói: "Mọi người bình tĩnh đi, Công Thâu Cự cho dù có bao nhiêu bản lĩnh, phạm vi thi thuật của nó cũng có hạn. Ba năm trước Trần Tinh Vĩnh ngăn cách bốn người bọn ta ở ba không gian, cự ly rất gần nhau, lần ấy đã là cực hạn của ắn, cho dù giờ hắn dựa vào nhân đan trở nên mạnh hơn, loại pháp thuật này đương nhiên cực kỳ hao tổn linh lực, chỉ cần chúng ta có thể gặp chiêu nào phá được chiêu ấy, hắn chắc chắn sẽ chịu không nổi trước chúng ta."


"Nhưng mà, hắn đến cùng muốn làm gì?" Giọng một đệ tử run rẩy nói.


Cho dù là yêu thú hung tàn, hay là tà túy quỷ quái, cũng không thể khiến một tu sĩ còn chưa so chiêu đã sợ sệt, vì họ biết mình sẽ đối mặt với thứ gì, họ tu hành cả đời đã học ứng phó thế nào, nhưng chuyện xảy ra trước mắt thật quá quỷ dị khó lường, mọi người nghĩ nát óc, đều không ngờ mình bị nhỏ đi. Giống như y lần đầu đối mặt với Công Thâu Cự, không ngờ được y sẽ có lúc chạy không tới được cuối hành lang, cũng không biết cầu thang có thể ăn thịt người, không biết, mới đáng sợ nhất.


Con chó vàng lớn kia rất tò mò về họ, vòng quanh khách điếm nho nhỏ một vòng, dí cái đầu to lớn tới, mũi ướt ướt giật giật, dùng sức ngửi.


Bọn họ như lâm vào đại địch, dù sao con chó này hiện giờ có thể há mồm là nuốt trọn mọi người.


Đột nhiên, con chó vàng xoay người, xoay mông về phía họ, nhấc một chân lên.


Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong nháy mắt đều đồng thời hiểu ra, ầm ầm chạy trối chết.


Nháy mắt nước tiểu xối xuống họ hóa thành thác nước, từ trên trời đổ xuống, chất lỏng tung tóe mang theo mùi tanh hôi gay mũi, bắn tứ tung, bọn họ tuy đã né rất xa, cũng không tránh được bị dính một ít. "Súc sinh! Súc sinh!" Tông Tử Kiêu giận tới mặt đỏ bừng, hắn lớn vậy cũng chưa từng chịu loại nhục nhã này. Câu "Súc sinh" này không biết là mắng chó, hay đang mắng Trần Tinh Vĩnh.


Sắc mặt mọi người cũng cực kỳ khó nhìn, rơi vào cạm bẫy của địch đã rất mất mặt, còn bị chó tè xuống đầu, nếu truyền ra, còn có mặt mũi gì nữa chứ.


"Lại, lại tới nữa kìa!" Một đệ tử chỉ lên trời, hoảng sợ gào lên.


Ngẩng đầu nhìn lên, trên chín tầng mây, thẳng tắp xả xuống một cột nước lớn, cột nước như rồng hiện hình, giương nanh múa vuốt, tư thế phá trời xuyên đất.


"Là Long Hấp Thủy!"


Long Hấp Thủy là một loại thuật pháp hệ thủy, có thể điều khiển nước trong trời đất để mình sử dụng, thuật này rất đơn giản, tu sĩ nào mà chẳng có lúc dùng nước pha một tách trà, nhưng nếu muốn có tác dụng lớn, nhất định phải có linh lực dồi dào mênh mông như biển cả, dời non lấp biển, tuyệt không nói chơi.


Nhưng mà, hiện giờ đối phó với họ, cũng không cần nhiều nước, một thùng là đủ dìm chết họ rồi.


Bọn họ giờ mới phát hiện, toàn bộ khách sạn đều ở chỗ trũng.


"Mau gọi người trong khách điếm ra--"


Lời Hứa Chi Nam còn chưa dứt, thủy long lao xuống, như một thanh kiếm sắc bén từ trên trời giáng xuống, đập khách điếm chia năm xẻ bảy.


Thế nước tới mãnh liệt, chớp mắt đã gần đến mắt cá chân.


Mọi người lũ lượt ngự kiếm bay lên, nhưng vừa bay lên, đã bị gió do Long Hấp Thủy cuốn theo lùa ngã trái ngã phải, suýt nữa ngã xuống từ thân kiếm, càng lên cao, gió thổi càng lớn, căn bản không bay lên được, họ quá nhỏ, cho dù chỉ là con chó kia hừ một hơi với họ, cũng thành cuồng phong gào thét.


"Cứu mạng, cứu mạng với--"


Trong khách điếm truyền tới tiếng cầu cứu và khóc lóc.


Hứa Chi Nam gào lên: "Mai đi cứu người."


Bọn họ lội nước xông vào khách điếm bị đổ nát, có không ít người bị đè dưới xà nhà, đang khóc lóc gọi, những người này phần lớn còn đang say giấc nồng, nào ngờ vừa mở mắt, đã nước lũ ngập người?"


"Tử Kiêu, nhất định phải theo sát đại ca!" Nước mưa rào rào xối xuống đầu tầm tã, tiếng la của Tông Tử Hoành gần như bị nhấn chìm, y chỉ có thể vừa tìm người trong khách sạn, vừa túm lấy tay đệ đệ.


Tông Tử Kiêu cũng nắm chặt bàn tay kia: "Yên tâm!"


Hai người tìm một phụ nhân đã ngất, cõng ra ngoài, các đệ tử Thuần Dương Giáo đem người được cứu ra đặt trên chỗ còn nguyên của khách điếm, lúc này mực nước đã dâng đến đùi, lại dâng lên vô cùng nhanh.


Bọn họ vừa mới sắp xếp cho phụ nhân cẩn thận, bà đã tỉnh lại, cũng mờ mịt tìm kiếm gì đó: "Con gái ta đâu? Con gái của ta đâu?"


Tông Tử Hoành nhìn gỗ vụn nổi trên nước, không biết nên đáp lời bà thế nào.


"Công tử, con gái của ta đâu!" Phụ nhân nắm lấy cánh tay Tông Tử Hoành, khóc lóc bảo, "Cầu xin ngươi cứu con gái ta với, van xin ngươi."


"Đừng vội, ta đi tìm nàng." Tông Tử Hoành bế Tông Tử Kiêu lên, phóng lên cột gỗ cao cao, "Tiểu Cửu, ở đây đợi huynh, tuyệt đối không được động."


"Đệ đi với huynh."


"Nước sắp cao quá đầu đệ rồi."


"Đệ biết bơi!"


"Huynh bảo đệ đợi ở đây!" Tông Tử Hoành nghiêm giọng nói, "Đệ không nghe đại ca nói hay sao."


Tông Tử Kiêu há miệng, lo lắng nhìn Tông Tử Hoành. Tông Tử Hoành xoa xoa mái tóc ướt nhẹp của hắn, xoay người lội nước đi về phía khách điếm.


Khi y vào khách điếm, nước đã tới ngực, y hít sâu một hơi, ngừng thở, chui vào trong nước.


Gạch đá đổ nát của khách điếm trôi dạt khắp nơi ngăn cản trước mắt, khiến người ta căn bản không biết lối vào ở đâu, cũng khó có khả năng tìm được người dưới tình huống này. Tông Tử Hoành rút kiếm ra, sử dụng kiếm khí không ngừng chém về phía trước, đột nhiên, trên đỉnh đầu rơi xuống một đoạn xà nhà, y cố sức né tránh trong nước, vẫn bị đập vào lưng, cú đập này mạnh tới mức nửa người y tê rần, miệng mũi cũng bị nước vào.


Y uống mấy ngụm nước, ra sức bơi lên mặt nước, miệng cố gắng hô hấp.


Mực nước đã tới cổ y, rất nhanh, toàn bộ khách điếm đều chìm trong nước, con gái phụ nhân kia, e rằng sớm đã...


Ngay lúc Tông Tử Hoành định từ bỏ, y đột nhiên phát hiện trên mặt nước cách đó không xa, trôi nổi một vạt áo màu hồng nhạt, y khẽ giật mình, nhanh chóng bơi qua, chúi đầu xuống nước.


Dưới nước quả nhiên có một thiếu nữ mặc áo trong, một đầu tóc đen trôi nổi như rong rêu.


Tông Tử Hoành ôm lấy eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.


“Đại ca!” Tông Tử Kiêu ở ngoài lòng như lửa đốt.


“Đại ca đây!” Tông Tử Hoành trả lời, ôm thiếu nữ kia bơi qua đó.


Phụ nhân nhìn thấy nữ nhân bất tỉnh nhân sự, gào khóc thất thanh.


Tông Tử Hoành đặt thiếu nữ ở trên cột gỗ, lấy tay ấn mạnh vào ngực nàng.


“Vương sư huynh, chỗ này có cô nương bị sặc nước! Huynh mau tới!”


Vương sư huynh kia vội vã từ xa xa bơi về phía này.


Tông Tử Hoành truyền linh lực vào người nàng, cố gắng kích mạch đập của nàng, y có thể cảm nhận được mạch đập của nàng vẫn còn đang yếu ớt giãy dụa.


Thu linh lực lại, y tiếp tục ấn ngực nàng, cũng đẩy cằm nàng ra, cúi đầu xuống.


Tông Tử Kiêu trợn mắt lên, cản Tông Tử Hoành lại: "Huynh làm gì đấy?"


Tông Tử Hoành vội kêu lên: "Cứu người chứ làm gì nữa."


"Huynh, huynh muốn hôn ả ta?"


Tông Tử Hoành sửng sốt: "Huynh độ khí cho nàng!"


"Huynh không được hôn ả ta!"


"Đừng có làm phiền nữa!"


"Đệ làm, huynh không được phép hôn ả ta!" Tông Tử Kiêu không nghe lời mà kéo Tông Tử Hoành ra.


"Đệ..."


"Để ta xem thử." Vương sư huynh bơi tới rất nhanh, tiếp nhận thiếu nữ kia, tay thành thạo ép lên ngực bụng nàng, đồng thời truyền linh lực, rất nhanh, thiếu nữ kia đã ho hết nước ra, người cũng tỉnh.


Mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.


Phụ nhân đỡ con gái mình, chỉ vào Tông Tử Hoành nói: "Mau, mau cảm tạ ân nhân, là vị công tử này cứu con đó."


Thiếu nữ kia còn rất yếu ớt, mặt trắng như giấy, nhưng khi nhìn Tông Tử Hoành, mặt đột nhiên đỏ lên, ngượng ngùng nói không nên lời.


Tông Tử Kiêu nhíu mày lại, lập tức nhảy tới trên người Tông Tử Hoành, dùng cả tay cả chân, quấn lấy cổ và eo y, cố tình cản trở tầm mắt thiếu nữ kia. "Đừng sợ." Cánh tay Tông Tử Hoành vòng qua eo đệ đệ, ôm chặt hắn.


Tông Tử Kiêu oán độc nói: "Đệ muốn đem Trần Tinh Vĩnh bằm thây vạn đoạn."


Tông Tử Hoành ngẩng đầu lên, nhìn cột nước cao tận trời, lại nhìn khách điếm sắp bị nước nhấn chìm trước mắt, lòng như lửa đốt.


Nước này không dìm chết tu sĩ được, bọn họ dù không ngự kiếm bay lên được, cũng có cách bảo vệ mạng mình, nhưng những bách tính bình thường này thì sao? Trần Tinh Vĩnh nhất định biết họ không thể mặc kệ mấy chục mạng người vô tội này, định sống sờ sờ mà vây chết bọn họ.


Hứa Chi Nam bơi đến bên Tông Tử Hoành, thở hổn hển nói: "Ta có một kế, nhưng hơi mạo hiểm."


"Huynh mau nói đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play