Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


____________________________


"Đại ca..."


Giọng nói ấm ức lại tủi hờn thăm thẳm vang lên trong căn phòng, dư âm run run, như một con cún nhỏ rên rỉ.


Tông Tử Hoành nằm trên giường, nhắm mắt ngưng thần, kỳ thực y không ngủ, y biết Tông Tử Kiêu cũng biết y không ngủ, nhưng y không định để ý tới.


"Đại ca, đệ mệt quá, chân đệ tê hết cả rồi."


"Tiểu Cửu đói quá, đi một đường, vừa mệt vừa đói, chỉ vì muốn gặp đại ca, huynh còn mắng đệ, còn phạt đệ nữa."


"Đệ chạm vào kết giới Thuần Dương Giáo, suýt nữa thì bị thương, huynh không đau lòng vì đệ chút nào sao."


“Lúc đệ còn bé huynh thương đệ biết bao nhiêu, té một cái huynh lập tức lo lắng, bây giờ lại cứ hở chút là phạt đệ, chẳng lẽ đệ lớn rồi thì không phải đệ đệ của huynh nữa à.”


Tông Tử Hoành không thể nhịn nổi nữa, ngồi dậy, nhìn Tông Tử Kiêu đã đứng trung bình tấn gần nửa buổi tối, cúi đầu ủ rũ, vừa giận vừa buồn cười: "Đệ còn nói mà không biết ngại, ai cho phép đệ tự ý chạy tới đây."


"Ai bảo huynh bỏ đệ lại một mình ra ngoài. Lại nói, đệ mười hai tuổi rồi, tu sĩ đến độ tuổi này, đã được ra ngoài rèn luyện một mình, không cần ai cho phép."


"Vậy đệ muốn đi đâu thì đi đi, đừng tới tìm huynh nữa."


"Đệ không đến tìm huynh, huynh sẽ phải tìm đệ khắp nơi, đúng không nào? Đệ là vì để huynh bớt lo đấy chứ, huynh còn không cảm kích nữa."


"Còn cãi nữa."


Tông Tử Kiêu bĩu môi, ai oán nói: "Đại ca, chân đệ tê rồi nè, thật sự tê rần cả rồi."


Tông Tử Hoành trừng hắn một lúc: "Lại đây."


Thân thể Tông Tử Kiêu vừa thả lỏng, suýt chút nữa đã quỳ xuống đất.


Tông Tử Hoành đưa tay ra muốn đỡ theo bản năng, lại thu về, còn giả vờ nghiêm túc nhìn Tông Tử Kiêu.


Tông Tử Kiêu xoa xoa chân, mới bớt cơn tê dại mà đi tới: "Ui... Tê chết mất, có khi mai không xuống giường nổi luôn."


"Mới đứng tấn hai canh giờ, càng ngày càng yếu ớt." Tông Tử Hoành nhéo tai hắn một cái.


"Huynh thử ra đứng tấn xem."


"Sao huynh phải đứng tấn chứ, huynh lại chẳng làm chuyện gì ngu ngốc cả." Cơn giận của Tông Tử Hoành còn chưa tiêu tan, "Tự một thân một mình chạy từ Đại Danh tới nơi xa thế này, còn muốn phá kết giới Lạc Kim Ô, đệ có biết nguy hiểm cỡ nào không hả."


"Đệ đâu biết có kết giới đâu."


"Đây đâu chỉ là chuyện kết giới." Tông Tử Hoành nghĩ tới Sư Minh, nghĩ tới những kẻ săn đan khiến họ suýt mất mạng năm đó, dù đã qua ba năm, nhớ tới cũng vẫn còn sợ. Mà tên tiểu tử thối này sao có thể không cảnh giác gì mà chạy lung tung tới đây, từ xưa tới giờ luôn ngông cuồng tự phụ như vậy, lớn rồi thì biết làm sao đây.


Tông Tử Kiêu cảm nhận được sự lo lắng của đại ca: "Đại ca, huynh không phải lại nhớ tới lần chúng ta bị tập kích ở trấn Cổ Đà đó chứ?"


"Đệ nếu đã biết, còn không chịu cảnh giác."


"Nhưng huynh cũng mười hai tuổi đã có thể xuất cung mà, người xấu lúc nào chẳng có, cũng không thể vì một chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn."


"Chí ít đệ phải đợi lớn hơn chút nữa, có năng lực tự bảo vệ mình. Giờ không thể lại như xưa, đan của chúng ta..." Tông Tử Hoành chợt ngậm miệng.


Tông Tử Kiêu trầm mặc với y một hồi, nói: "Đại ca, thật sự là Đế hậu  muốn hại chúng ta ư?"


Tông Tử Hoành trừng hắn: "Đệ nghe ai nói đấy?"


"Đệ nghe trộm Thẩm phi nương nương nói với mẹ đệ."


Tông Tử Hoành hé miệng không nói gì. Y không muốn nói cho đệ đệ không rành thế sự biết loại âm mưu không có căn cứ này, chỉ sợ trẻ con không quản được miệng lưỡi, sẽ dính phải tai họa, nhưng nếu trực tiếp phủ nhận, chẳng phải đang nói mẹ mình nói lung tung ư? Sau khi cân nhắc một chút, y nói: "Tiểu Cửu, không có chứng cứ gì chứng minh Đế hậu liên quan tới chuyện này, mẫu thân nói thế, vì bà ấy đang sốt ruột, thấy huynh bị thương nên ưu tư quá độ, những lời ấy toàn lời vô nghĩa, đệ hiểu chưa?"


Tông Tử Kiêu nhìn đại ca, mí mắt nho nhỏ nhẹ nhàng chớp mở, hắn bình tĩnh nói: "Nhưng mà, suy đoán của Thẩm phi nương nương cũng không phải không có căn cứ."


Lòng Tông Tử Hoành cả kinh.


"Có điều, đệ cũng hi vọng không phải đế hậu." Tông Tử Kiêu nói, "Nhị ca cũng rất tốt với đệ."


"Ừ, nhị ca đệ cũng thương đệ mà."


"Nhưng thiên tư nhị ca kém cỏi, không có chí tiến thủ, tương lai Đại Danh Tông thị nếu muốn đứng vững trong Tu Tiên giới, còn không phải lại cần dựa vào chúng ta ư."


"Đệ, lời này ai dạy đệ? Đệ có biết..." Tông Tử Hoành nghe mà toát mồ hôi lạnh.


"Đệ biết." Tông Tử Kiêu mặt không biến sắc nói, "Đệ biết hết. Nhưng đệ cũng có nói sai đâu?"


Tông Tử Hoành giận đến tái mặt: "Những câu như thế sau này không được nói nữa, cho dù ở trước mặt bất cứ ai, có nghe không?"


"Đệ đương nhiên chỉ nói với mỗi huynh thôi."


Tông Tử Hoành đúng lúc này nhận ra, đệ đệ nhỏ nhất này cũng đã lớn rồi, lòng y đột nhiên có chút không muốn, thậm chí sinh ra mấy phần hoảng loạn.


Y hơi bình phục tâm tình: "Được rồi, ai quan tâm chứ."


"Hứa Chi Nam không phải phát hiện tung tích Trần Tinh Vĩnh sao, chúng ta lúc nào đi bắt chúng thế?"


"Đây không phải chuyện đệ cần bận tâm, đệ thành thành thật thật ở lại Lạc Kim Ô đi, chờ mai huynh gửi tin báo cho Đại Danh, để Hoàng Hoằng Hoàng Vũ tới đón đệ."


"Đệ không cần người đón, đệ không về!" Tông Tử Kiêu gào lên, "Đệ muốn tự mình đi báo thù."


"Đừng có hồ đồ. Đám thợ săn đan kia vô cùng nguy hiểm, hai lần bị vây chúng đều trốn thoát."


"Vì thế thêm một người không phải càng tốt ư."


"Đệ còn..."


"Nếu đệ ngay cả tự bảo vệ mình còn không làm được, thì tham gia hội Giao Long gì nữa chứ, đại ca coi thường đệ tới vậy à?" Tông Tử Kiêu cũng giận, "Đệ không phải trẻ con nữa. Khi huynh bằng tuổi đệ, đã một mình bước vào giang hồ, hàng yêu trừ ma, đệ cũng đâu có thua gì huynh đâu chứ?"


Tông Tử Kiêu nhớ tới khi mình mười hai tuổi, tính tình rất hăng hái, một mình ngao du Cửu Châu, không chút e dè, tới lượt Tông Tử Kiêu, y lại luôn không ngừng lo lắng.


"Lại nói, có nhiều tu sĩ ở đó thế, Sư Minh còn phải chạy trối chết ấy chứ, hoàn toàn không giống khi bị tập kích ở trấn Cổ Đà chút nào."


"Tuy là nói vậy..."


"Dù sao thì đệ không về đâu, sau này đại ca đi đâu, thì đệ đi đó. Huynh đưa đệ về, đệ có chân, đệ sẽ lại quay lại thôi." Tông Tử Kiêu cứng đầu trừng mắt nhìn Tông Tử Hoành.


Tông Tử Hoành thở dài. Có lẽ y phải chậm rãi chấp nhận đệ đệ đã lớn rồi, sẽ càng ngày càng có chủ kiến của riêng mình, nếu lớn hơn chút nữa, có khi càng không chấp nhận bị quản giáo, nhưng y lại không thể không cho chim non giương cánh.


Tông Tử Kiêu thấy Tông Tử Hoành rõ ràng thả lỏng xuống, lập tức quấn tới ôm lấy cổ y, làm nũng, "Đại ca, chân đệ tê quá đi à, huynh xoa xoa cho đệ được không."


"Đệ đúng là quỷ dính người." Tông Tử Hoành bất đắc dĩ nói, "Sao lại dính người thế chứ."


"Dính mỗi đại ca thôi à." Tông Tử Kiêu vùi đầu bên hõm vai Tông Tử Hoành, khuôn mặt rộ lên nụ cười ngây ngô, "Cả đời đều bám lấy đại ca."


Tông Tử Hoành nhấc chân hắn lên, giọng điều cũng nhu hòa hơn: "Đại ca vì tốt cho đệ thôi, đệ hiểu chưa."


"Hiểu ạ."


"Đệ hiểu cái gì."


"Hiểu huynh lo cho đệ."


"Ba năm trước bị tập kích ở trấn Cổ Đà, là lần mà đại ca sợ nhất trong đời." Tông Tử Hoành nhỏ giọng nói, "Ngay cả đệ mà chúng cũng không buông tha, nếu như đệ thật sự có chuyện bất trắc, đại ca phải làm sao đây."


"Sau này đệ sẽ không để huynh phải lo lắng nữa, giờ đệ lợi hại hơn trước đây rồi, cho dù gặp tu sĩ cấp cao, đệ chí ít cũng tự thoát thân được."


Tông Tử Hoành nhìn đệ đệ một chút, cười nhàn nhạt.


"Thật đó, nếu như thật sự gặp nguy hiểm, đệ sẽ chạy, tuyệt đối không kéo chân sau huynh đâu."


"Được, nói rồi đó nhé."


---


Hôm sau, nhóm người cùng nhau bàn hướng hành động kế tiếp. Lần này họ liên thủ với Thương Vũ Môn, vây chặt Trần Tinh Vĩnh ở Nhạn Thành, có kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này họ phái rất nhiều người đi.


Vì để không rút dây động rừng, họ chia thành mấy nhóm, vào Nhạn Thành vào nhiều lúc khác nhau, hơn nữa cũng không ngự kiếm. Bọn họ thay ra đồ tu sĩ bắt mắt, cưỡi ngựa, thay trang phục người giang hồ thường dùng. Từ Kinh Châu tới Nhạn Thành, đi hết ít nhất bốn ngày. Huynh đệ hai người đồng hành cùng sư huynh đệ Hứa Chi Nam, Trình Diễn Chi.


Trên đường, Tông Tử Kiêu tò mò hỏi: "Đại ca, người Thương Vũ Môn có phải cũng toàn nam không nữ không?


"Huynh cũng chưa từng gặp, môn phái này rất thần bí, nhưng hình như nữ tu chiếm đa số."


"Ha ha, vậy không phải ngược lại với Thuần Dương Giáo ư."


Hứa Chi Nam cười.


"Nghe nói họ còn tự xưng là người bảo vệ Đỉnh Thần Nông, nhưng Đỉnh Thần Nông đã ở chỗ đó trăm vạn năm, có liên quan gì tới họ đâu, họ dựa vào đâu mà thu phí bảo hộ chứ."


"Chuyện này đúng là đáng lên án. Nhưng Thương Vũ Môn vốn ở Côn Luân, có ưu thế địa vực, nếu như đắc tội với họ, khó đảm bảo trong quá trình rèn luyện sẽ không bị quấy rối."


"Hừ, chờ lúc phụ quân rèn kiếm cho đệ, đệ thật muốn xem thử họ khó chơi thế nào đấy."


Bất cứ thần vật nào dùng Đỉnh Thần Nông luyện hóa, đều sẽ gây chấn động Tu Tiên giới, dù sao đó cũng là thứ hết thảy tu sĩ ngóng trông cả đời, nghe vậy, sư huynh đệ Hứa Chi Nam đều kinh ngạc quay đầu sang nhìn Tông Tử Kiêu.


Tông Tử Kiêu đắc ý nói: "Đúng vậy đó, phụ quân đồng ý với ta rồi, chờ năm sau ta giành hạng nhất ở hội Giao Long, phụ quân sẽ dùng Đỉnh Thần Nông để rèn cho ta một thanh thần kiếm để đời."


Hứa Chi Nam vì xuất thân thương nhân thế gia, nên vô cùng thông minh hòa đồng, nghe lời đoán ý rất giỏi, hắn không dấu vết liếc qua Tông Tử Hoành, cười nhạt nói: "Chúc mừng tiểu điện hạ."


Nhưng sư đệ Trình Diễn Chi của hắn, lại ngay thẳng hơn nhiều, ánh mắt hắn lập tức dừng trên bội kiếm của Tông Tử Hoành.


Thân là trưởng tử Tông thiên tử, kiếm Tông Tử Hoành thật sự quá bình thường, không xứng với xuất thân của y chút nào. Xem ra lời đồn đãi bên ngoài rằng đại hoàng tử không được sủng ái, đều là sự thật. Tông Tử Hoành tuy mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc lẫn khó hiểu kia. Mặt y nhất thời có hơi nóng lên.


Kiếm đối với kiếm tu mà nói, không chỉ là vũ khí, mà còn là người bạn vào sinh ra tử, là thân phận, là mặt mũi, một thanh kiếm tốt thường sẽ làm bạn với kiếm khách một đời.


Mà y chỉ có một thanh kiếm tầm thường.


Một thanh kiếm tốt nhẹ thì ngàn vàng, nặng thì vạn kim khó cầu. Mẫu thân y là nữ cô nhi, không có gia tộc hùng hậu làm chỗ dựa vững chắc, chỉ dựa vào chút tiền được ban cho hai mẹ con họ, căn bản không mua nổi một thanh kiếm tốt.


Ninh Hoa đế quân từng định tặng y một thanh kiếm tốt ở hội Giao Long, nhưng y đã bỏ lỡ.


Nghe đệ đệ nhỏ nhất của y dùng giọng điệu đắc ý lại nhẹ nhàng như thế mà nói về kiếm đúc từ Đỉnh Thần Nông, lại nhìn kiếm của mình, tuy y tuyệt đối không phải hạng người hư vinh, nhưng cũng không khỏi có chút khó chịu.


Hứa Chi Nam chuyển chủ đề đúng lúc: "Diễn Chi, trước mắt có thành trấn nào không?"


Trình Diễn Chi lấy bản đồ ra xem một lát: "Phía trước hẳn là trấn Lục Liễu, đêm nay chúng ta dừng chân ở đây đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play