Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên bàn, Tưởng Bạch Lộ đang sửa lại bài thi của Liễu Phi.
Sai nhiều đến mức vô lý, như mọi người vẫn thường nói, điểm tốt thì như nhau, điểm kém thì bị cười vào mặt.
Liễu Phi sai vô cùng nhiều, Tưởng Bạch Lộ không dám nhìn kĩ.
Giấy ghi chú màu xanh dán đầy trên tờ kiểm tra, tay Tưởng Bạch Lộ run run, nhìn nó không còn giống bài thi nữa rồi.
Cậu thở dài, vô thức vuốt lên cái tên Liễu Phi, nhận ra hành động này hơi có vấn đề, Tưởng Bạch Lộ bỏ tay xuống.
Một lúc sau, Tưởng Bạch Lộ cười khổ, cậu còn nhớ tôi từng là bạn thân nhất của cậu chứ?
Liễu Phi hiện giờ lên lớp nằm ngủ, bỏ tiết tự học, nhưng cậu ta cũng từng có những năm tháng làm học sinh ngoan.
Khoảng thời gian lớp một, lớp hai tiểu học, dù là làm bài tập hoặc luyện chữ hoặc làm bài thi, Liễu Phi luôn vượt qua hơn trăm người.
Một lớp bốn mươi người, chỉ có Tưởng Bạch Lộ với Liễu Phi đạt được thành tích cao như vậy. Khi đó, Liễu Phi hoạt bát hiếu động được mọi người quý mến, nhiều lần bắt được các bạn lớp khác đang đánh nhau, thậm chí Liễu Phi đã từng làm lớp trưởng.
Tưởng Bạch Lộ thường đến văn phòng giáo viên cùng Liễu Phi để nộp bài tập, hai người từ từ thân nhau. Cứ ba năm trường học xếp lại lớp một lần, Liễu Phi với Tưởng Bạch Lộ, một người vào lớp thứ nhất, người kia vào lớp thứ hai. Tuy không thể ngồi cùng một lớp, nghe giảng cùng một bài, nhưng tan học hai người lại kéo nhau đi chơi, khi gặp phải giáo viên, Liễu Phi thường ngày sôi nổi lại trở nên yên lặng hơn.
Lên lớp năm, Liễu Phi giúp Tưởng Bạch Lộ đánh nhau. Lúc đó, có ba nữ sinh ở lớp khác thầm mến Tưởng Bạch Lộ, bí mật gửi thư tình, không hiểu tại sao mấy nam sinh thầm mến ba nữ sinh kia biết được, mấy nam sinh kia kéo thêm vài thằng bạn chặn đường Tưởng Bạch Lộ sau giờ học, nếu Liễu Phi không tới kịp, chắc chắn Tưởng Bạch Lộ sẽ no đòn không lết dậy nổi.
Trời sắp tối, Tưởng Bạch Lộ nước mắt lưng tròng, nhìn cái trán đầy máu của Liễu Phi, chân tay luống cuống không biết phải làm sao.
Liễu Phi kéo áo khoác lau mặt, nói Tưởng Bạch Lộ không cần lo lắng, còn nói là mình đánh nhau quen rồi, mấy vết xây xát nhỏ này không ăn nhằm gì hết.
"Nhưng mày đang khóc." Tưởng Bạch Lộ nhìn chằm chằm vào mặt Liễu Phi.
Liễu Phi đưa tay lên mặt, thật sự có hơi ướt, mất mặt quá đành phải nói: "Lúc nãy mấy thằng kia ném cát vào mặt tao, tao không khóc."
Tưởng Bạch Lộ lại nhìn Liễu Phi, Liễu Phi hơi đỏ mặt.
"Cảm ơn mày." Tưởng Bạch Lộ cúi đầu lau nước mắt.
Lúc này Liễu Phi mới nhe răng trợn mắt lên, đau quá đi!!! Không tới mức phải khâu vết thương đâu ha?
"Cảm ơn làm gì, mày là bạn tốt nhất của tao mà."
Tưởng Bạch Lộ ngẩng mặt lên, ghi tạc câu nói này trong lòng suốt bốn năm.
"Liễu Phi, nước mắt mày hình như càng ngày càng nhiều thì phải."
"...Gió hơi lớn, cát lại bay vào mắt."
"Có chắc là cát bay?"
"...Phải, lại là cát, hạt cát chết tiệt này."
Nhưng dường như Liễu Phi đã quên mất rồi. Lên cấp 2, vì lí do nào đó, thành tích của Liễu Phi tuột dốc không phanh, ngày càng cách xa Tưởng Bạch Lộ, cậu từng tìm Liễu Phi, khi đó gương mặt Liễu Phi tràn đầy ác ý bạo lực xa lạ, nhìn thấy Tưởng Bạch Lộ thì chỉ lạnh nhạt hỏi có chuyện gì.
Chẳng phải tôi là người bạn tốt nhất của cậu sao...
Vì Liễu Phi đột nhiên thay đổi nên Tưởng Bạch Lộ cũng ăn ngủ không yên, nhưng sau đó Tưởng Hữu Quốc qua đời, việc đó dời đi sự chú ý của cậu, dần dần, cậu không còn để ý đến Liễu Phi.
Hiện tại lên cấp 3 cả hai học cùng lớp, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nhưng chưa lần nào hai người nghiêm túc nói chuyện nhẹ nhàng với nhau.
"Ê, đang nghĩ về điều ước hả?" 124 bất ngờ xuất hiện, Tưởng Bạch Lộ giật thót tim, xoẹt một cái, bài thi toán xuất hiện một vết rách...
Tưởng Bạch Lộ im lặng nhìn bài thi, lại quay qua nhìn 124.
124 bay đến trước bàn học, nhìn vào bài thi trên tay Tưởng Bạch Lộ, mặt cau có: "Cái gì thế?" Sau đó hắn biến ra một tờ giấy ghi chú, nhìn lại mấy chữ trên bài thi, màu bút đỏ ngập tràn, hắn huýt sáo: "Thật ngoạn mục, lần cuối tôi nhìn thấy cảnh này là khi tôi học tiểu học, trên vai còn quàng khăn đỏ."
Tưởng Bạch Lộ lặng lẽ không nói gì, 124 lơ lửng trên không, cười lớn: "Bài kiểm tra này, cậu thử đốt cho ba cậu đi, tên đó sẽ đội mồ sống dậy cho xem." Nói xong lại cười tiếp, thấy Tưởng Bạch Lộ vẫn không phản ứng, tiếng cười dần biến mất.
"Chỉ là nhỡ tay xé chút xíu thôi mà, lấy băng keo dính lại là được rồi." 124 giật lấy bài thi từ tay Tưởng Bạch Lộ, cậu nắm chặt, xoẹt thêm lần nữa, bài thi chia làm hai phần luôn rồi...
"...Đây không phải bài của tôi." Tưởng Bạch Lộ đỡ trán.
124 ra vẻ vô tội nói: "Cậu lấy bài của người khác làm gì, xé hư của người ta."
Tưởng Bạch Lộ tức giận, tại ai hả?!
"Điều ước của tôi là..."
"Câm miệng! Tự dán lại đi!"
"..."
Tưởng Bạch Lộ hậm hực ngồi dán bài thi.
"Liễu Phi?" 124 đọc cái tên trên tờ giấy thi, Tưởng Bạch Lộ không ngẩng đầu lên.
"Là bạn từ nhỏ của cậu?"
Tưởng Bạch Lộ ngạc nhiên, 124 biết Liễu Phi?
124 nhìn thấu hồng trần, thật ra là Tưởng Hữu Quốc thường xuyên nói về con trai mình.
"Ba cậu nói đây là người bạn thân nhất của cậu."
Tưởng Bạch Lộ mím môi, cậu đã cất giấu tâm tư này từ lâu, hóa ra ba cậu cũng biết sao.
124 chỉ thuận miệng nói ra, không quan tâm mấy. Cánh cửa nhỏ dưới đáy lòng Tưởng Bạch Lộ đột nhiên bị gõ vang, thịch thịch thịch, hô hấp của cậu bắt đầu dồn dập.
"Chúng tôi từng là bạn tốt nhất của nhau." Tưởng Bạch Lộ nhìn 124.
124 không thể hiểu, nhưng cũng ồ một tiếng, tỏ ra mình không muốn biết quan hệ của cậu với người bạn kia như thế nào.
"Không hiểu tại sao chúng tôi càng ngày càng xa cách nhau." Tưởng Bạch Lộ buồn bã.
124 sống lâu hơn cậu nhiều, hắn cảm thấy chuyện này cũng bình thường, nhưng thiếu niên trước mặt chỉ mới 16, 17 tuổi, hắn cũng không nói gì.
"Tôi muốn làm bạn thân của cậu ấy như xưa." Tim Tưởng Bạch Lộ đập nhanh, cậu suy nghĩ thật lâu mới nói ra câu này.
"Vậy thì làm đi."
Đôi mắt Tưởng Bạch Lộ lóe lên ánh sáng thuần khiết: "Nhưng tôi không biết phải làm gì."
124 bắt đầu tự hỏi, hắn tỉnh ngộ: "Đây là điều ước của cậu?"
Tưởng Bạch Lộ bình tĩnh lại: "Ừm, điều ước của tôi là, được làm bạn thân của Liễu Phi một lần nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT