Hôm sau lúc Thẩm Dục đến trường học, câu đầu tiên lên tiếng hỏi Kiều Điềm, "Ngày hôm qua cậu trở về anh trai cậu không nói cái gì chứ?"
Kiều Điềm lắc đầu.
Cô đương nhiên không có khả năng đem chuyện anh trai mình hoang tưởng tào lao đi nói với Thẩm Dục.
Thẩm Dục thấy thế gật đầu, "Chưa nói gì thì tốt."
Tuy rằng tuổi của anh so với anh trai Kiều Điềm cũng không lớn hơn là bao, nhưng Thẩm Dục vẫn có cảm giác khi đối mặt với Kiều Chinh, cảm giác này quái quái, nói chung là cảm thấy có chỗ không thoải mái, luôn bị anh nhìn chằm chằm chú ý kỹ.
Kiều Điềm không nói về chuyện của anh trai, bất quá nhìn thấy tóc Thẩm Dục dài rũ xuống che đi đôi mắt anh, "Anh mình nói cậu để tóc quá dài, vừa liền thấy không phải người tốt, bảo mình cách xa cậu một chút."
"............Anh trai cậu đây là trông mặt mà bắt hình dong!"
"Anh ấy nói, cũng không phải mình nói." Kiều Điềm mở sách vở ra, hết sức ngoan ngoãn ngồi ôn tập, đối với Thẩm Dục đang buồn bực cô cũng không để ý đến.
Chỉ là cô cũng không nghĩ tới, bất quá mình chỉ thuận miệng vừa nói thấy tóc anh có chút dài, tác phong như thế này kỳ thật cũng không tốt. Nhưng cũng không ngờ, Thẩm Dục giữa trưa tan học cùng mấy người Liêu Bằng, sau khi ăn cơm ở bên ngoài liền quẹo vào một tiệm cắt tóc.
"Dục ca, cậu tới nhuộm tóc hả?" Liêu Bằng theo anh đi vào, tò mò hỏi.
Cũng không trách Liêu Bằng lại hỏi như vậy được, mà do hiện tại bên trong trường cao trung bọn họ, những khối nghệ thuật quả thật có không ít người thích nhuộm tóc thời trang, cứ tưởng như vậy là ngầu. Đương nhiên Liêu Bằng cũng cảm thấy như vậy, chỉ là mẹ anh về phương diện này quản rất nghiêm khắc, một đầu màu sắc rực rỡ như này luôn luôn đập vào con mắt người ta, nói đến có một lần anh cùng Đại Mao nhuộm hai cái đầu tóc xám như tóc bà ngoại, liền mẹ nó bị cưỡng chế cạo đi.
Lúc ấy anh cảm thấy một người cạo không đủ mặt mũi, lôi kéo Đại Mao cạo cùng anh, bởi vậy mới có nguyên do mới vừa khai giảng hai người đều mang hai cái đầu húi cua đến lớp, dù sao đầu đinh thì một thời gian cũng dài lại thôi.
Mà Thẩm Dục từ trước đến nay phương châm xử lý tóc tai đều chính là, dài thế nào loạn như thế nào cũng được, dù sao tùy tiện vuốt vuốt là được, đánh chết anh cũng không cạo đầu đinh, với anh mà nói chỉ có một chữ, xấu! Cho nên Liêu Bằng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Thẩm Dục chắc là muốn nhuộm tóc.
"Nhuộm cái đầu cậu." Thiếu niên nói, trực tiếp ngồi xuống ghế, ngón trỏ ngoắc ngoắc, "Tìm thợ cắt tóc tốt một chút, tôi muốn cắt tóc."
"Hả?"
"Hả?"
Liêu Bằng cùng Đại Mao cùng kinh ngạc nói.
Hai người nhìn ánh mắt anh liền nghĩ gia hỏa này là có luẩn quẩn trong lòng sao? Lại muốn cắt tóc?
Thiếu niên đưa chân giả vờ muốn đá hai người, "Hả cái gì mà hả? Đi tìm cho ông thợ cắt tóc giỏi chút lại đây!"
Tiết đầu tiên hôm nay là tiết tự học, Kiều Điềm đến phòng vẽ tranh trước tiên chứ không đến phòng học.
Ngay khi cô vẽ tranh xong từ phòng vẽ đi ra, xa xa liền nhìn thấy đứng bên cạnh bụi cỏ có một cái đầu đinh nhô lên, thiếu niên đang hút thuốc, phủi phủi đi ít tóc còn vương lại trên tai.
Bên cạnh còn có hai nam sinh, cũng là hai cái đầu đinh cạo ngắn ngủn, vừa nhìn làm cho Kiều Điềm nghĩ đến lúc mới vừa khai giảng, cô mới vừa làm quen với Liêu Bằng Đại Mao, chính là hai cái đầu tròn lẳn giống thế này, bất quá hiện tại cũng dài hơn rồi.
Nguyên một tầng lầu đều là phòng vẽ tranh, ngày thường ngoại trừ học sinh mỹ thuật thì là mấy giáo viên đến, quản lý thật sự lỏng lẻo, bên cạnh có một thảm hoa trải lên, khắp nơi là hoa lá sinh trưởng tươi tốt, bởi vì bóng cây dày đặc nên rất nhiều nam sinh thích hút thuốc, liền lén lút đến nơi đây hút thuốc. Mỗi lần chủ nhiệm giáo dục đều có thể bắt được không ít học sinh hút thuốc ở chỗ này. Mặc dù là như vậy, bọn họ vẫn là đem nơi này biến thành căn cứ địa.
Bởi vì hàng năm đều có học sinh lén hút thuốc, cho nên bên kia từ trước đến nay mùi nồng, vừa vặn thuận chiều gió, mùi thuốc lá đều hướng về phía phòng vẽ tranh bên này thổi qua, mũi Kiều Điềm nhạy cảm, mới vừa ngửi thấy liền nhịn không được ho khan lên.
Cô đối với mùi thuốc lá, vẫn như trước rất bài xích, ở trong nhà ba Kiều và anh trai đều không phải là người thích hút thuốc lá.
Tuy rằng thường xuyên nói anh trai nhà mình hư hỏng, nhưng về chuyện hút thuốc, Kiều Điềm thật sự tán thưởng anh trai cô, anh không hút thuốc, thử cũng không thử, nói mùi thuốc ngửi thấy quá ghê tởm.
Đại khái là thanh âm ho khan có chút lớn, ba người đột nhiên xoay người nhìn lại Kiều Điềm bên này.
"Ây da, là Điềm Điềm." Liêu Bằng đột nhiên hô.
Kiều Điềm quay đầu nhìn tới ba người, cơ bản là cô cũng không ngờ, ba cái đầu húi cua này, thế mà lại là người quen của cô.
Edit: lúc trước trong chương 19 tác giả có viết Đại Kiều Tiểu Kiều là anh em sinh đôi, nhưng sau này thì lại viết là KC lớn hơn KĐ 2 tuổi, mình cũng thấy chênh lệch tuổi của hai anh em có vẻ hợp lý hơn nên mình đã sửa lại đoạn "anh em sinh đôi" ở chương 19 thành "anh em ruột" rồi nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT