Gậy gỗ trực tiếp lăn xuống dưới, cũng không cho người ta thời gian để phản ứng, nhìn một đống gậy gộc đổ tới trên người mình, Kiều Điềm còn chưa biết phải phản ứng ra sao, lại bị một lực đạo mạnh mẽ ập tới đè xuống.

Chỉ nghe thấy tiếng gậy gộc lăn xuống dưới, Kiều Điềm cảm giác được ai đó ôm dưới người che chắn, bên tai là tiếng kêu rên, tiếng kinh hô, tiếng la hét.

Là Thẩm Dục chặn phía sau cô, thay cô chắn gậy gỗ rơi xuống.

Cũng không biết có phải rút dây động rừng hay không, ván gỗ gậy gỗ bung xuống đây so với bọn họ nghĩ còn nhiều hơn, chồng quanh chỗ Kiều Điềm và Thẩm Dục, tạo thành một cái tam giác nhỏ, bên tai vẫn là tiếng đồ vật rơi ầm ầm.

Ánh mắt Kiều Điềm dần dần rõ ràng, vội la to: "Thẩm Dục? Thẩm Dục? Cậu có sao không?"

Người dán ngực vào sau lưng cô, một câu cũng không đáp lại.

Kiều Điềm giãy giụa từ dưới người anh ra, hơn nửa ngày mới đẩy ra được, lại phát hiện Thẩm Dục đã ngất đi rồi, trên đầu bị chảy máu, cũng không biết đã bị đập trúng vào đâu nữa.

Không chỉ Thẩm Dục, cánh tay của cô cũng bị thương, cử động một chút liền đau cực kỳ.

Không gian giữa hai người quá nhỏ, Kiều Điềm xoay người một chút cũng khó khăn, chỉ có thể vội vàng kêu Thẩm Dục, "Thẩm Dục, cậu mau tỉnh lại, cậu còn ổn không?"

Tiếng gọi của cô gấp rút nóng nảy, cô không nghĩ tới Thẩm Dục sẽ xông đến bảo vệ cô, nếu không phải Thẩm Dục làm vậy, bây giờ người bị gậy đập vào chắc hẳn là mình, cô không kịp phản ứng nhanh, cũng hoàn toàn không có khả năng né tránh, cho nên người bị thương nghiêm trọng đáng ra là chính mình mới đúng.

Cô đẩy đẩy Thẩm Dục, lại vỗ vỗ mặt anh, tuy là Kiều Điềm ngày thường luôn cười tươi vui làm chuyện gì cũng đều tính toán trước chuyện xảy ra, mà giờ phút này cũng chỉ còn lại là hoảng loạn.

"Thẩm Dục, cậu đừng làm mình sợ mà, Thẩm Dục......"

"Ồn chết đi được......" Thanh âm chàng trai truyền tới, anh muốn mở to mắt, mái tóc rũ xuống che mất đi nửa đôi mắt, bởi vì bị máu chảy ra dính vào tóc, giờ phút này nhìn anh có chút khốn đốn, khóe miệng lại cười nhìn Kiều Điềm nói: "Tôi không có yếu đuối đến thế, khóc cái gì mà khóc, ông đây còn chưa có chết đâu."

Kiều Điềm nhìn anh vẻ mặt trắng bệch với bộ dáng chật vật, nhưng người này vẫn muốn giương nanh múa vuốt như con sư tử nhỏ, có chút dở khóc dở cười.

Thấy cô cười, Thẩm Dục càng tức, "Ông đây đều vì cậu mà bị đè thành ra như vậy, cậu cũng không biết xấu hổ mà cười, có lương tâm hay không, lương tâm cậu không đau sao?"

Kiều Điềm vội vàng lắc đầu, "Không không không, mình không cười nữa."

"Hứ......" Thiếu niên ghét bỏ trợn trắng mắt, giật giật chân, mặt mày nhăn thành một đống, "Chân tôi bị cái gì đè, hiện tại sao lại thế này? Có thể đi ra ngoài được không?"

Kiều Điềm sửng sốt, lập tức phản ứng lại vội vàng tìm chỗ phá vòng vây, Thẩm Dục cũng không biết giờ đang bị thương thành cái dạng gì, cứ như vậy đi xuống, cũng không phải là chuyện tốt.

Lúc ấy chỗ bọn họ đứng không chỉ có một mình cô, những người khác cũng có đi ngang qua hoặc là đến tìm chỗ yên tĩnh ngồi nghỉ, nhân số cũng không ít, dù gì cả một cái đài ngắm cảnh cũng lớn như vậy.

Nhiều người cần được cứu, khẳng định không nhanh như vậy đến lượt bọn họ, Kiều Điềm cũng xem xét vị trí bốn phía, đại khái nắm được, cô cùng Thẩm Dục bị dồn ở một góc, nơi này tạo thành một chỗ hình tam giác, hơn nữa còn có thể thấy rõ ràng bên ngoài, hẳn là cũng không còn quá nhiều gậy gỗ vây khốn nữa.

Cho nên, việc hiện tại bọn họ phải làm, chính là tự cứu lấy mình.

Kiều Điềm tận lực gượng thân thể của mình đứng lên, dùng thân mình tìm phương hướng cố đẩy gậy gỗ cùng với ván gỗ ra.

Xem hành động này của cô, Thẩm Dục híp mắt hỏi: "Cậu đang làm gì đó?"

"Mình tìm chỗ đưa cậu ra ngoài, cậu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không sao."

Ánh mắt cô nàng nghiêm túc kiên định chưa từng có, Thẩm Dục nhìn cô, nhỏ giọng đáp, "Tôi tin cậu đấy."

Đại khái là bọn họ tương đối may mắn, Kiều Điềm dùng sức đẩy những gậy gỗ cùng ván gỗ đó, liền có dấu hiệu buông lỏng.

Bởi vì bị chèn không nhiều gậy lắm, Kiều Điềm tính toán chắc là sẽ không còn cây gỗ nào lại rơi xuống đây, lúc này mới từng chút một đem gậy gộc đẩy ra.

Một bàn tay bị đập vào bị thương, cô không có sức lực, cho nên phí không ít thời gian.

Mới vừa tìm được đầu ra, liền có người phát hiện bọn họ, vội vàng có người kêu gọi nhân lực lại đây trợ giúp.

......

Bên trong bệnh viện.

Kiều Điềm trên cánh tay quấn băng gạc, đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của anh trai nhà mình.

"Anh...... anh có thể đừng nhìn cái kiểu đó nữa nữa không? Chuyện này em...... em cũng đâu muốn như vậy chứ."

Kiều Chinh hận không thể nào đánh cô em gái đầu úng nước này, ra ngoài chơi mà cũng có thể đem chính mình tự hại thành như vậy.

"Em nói xem chuyện này nếu mà ba mẹ biết được, em biết hậu quả gì không?"

Kiều Điềm gật gật đầu, mím môi không dám nói lời nào.

Thật ra vốn từ nhỏ cơ thể cô đã rất yếu ớt, suy nhược đến mức khiến cha mẹ hận không thể mỗi ngày đặt cô trên tay nâng niu giữ gìn, không muốn để cô phải đi chỗ nào cả.

Mỗi khi vừa có chuyện, ba mẹ liền khẩn trương hết cả lên, chuyện này đại khái là liên quan đến sức khỏe lúc nhỏ của cô, chỉ là khi đã trưởng thành, chim non cũng muốn được học bay lượn, cha mẹ thương cô, cũng không thể ngày ngày giữ cô bên mình.

Nghĩ đến đây, Kiều Điềm khẩn trương nhìn anh trai, "Anh, anh đừng nói việc này cho ba mẹ biết là được, em...... em hiện tại không phải đã ổn rồi sao? Không có chuyện gì lớn, chính là trầy một chút ngoài da mà thôi."

"Trầy một chút da? Cái này mà em dám kêu là trầy một chút da thôi sao?"

Kiều Điềm cúi đầu không nói.

Chính xác thì không phải chỉ đơn giản là xây xát nhẹ như vậy, bởi vì thời điểm gậy gộc rơi xuống dưới, có khả năng là do trọng lực lớn, trực tiếp va quệt vào cánh tay Kiều Điềm, vạch ra trên làn da trắng nộn mịn màng như hoa một vết thương to, còn chảy không ít máu nữa. Dựa theo anh trai cô mà nói chính là, sâu đến mức thấy được cả xương!

Kiều Điềm không thấy được miệng vết thương của cô, lúc được bác sĩ xử lý vết thương, toàn bộ quá trình cô bởi vì mất máu đau đớn mà hôn mê.

Kiều Chinh cũng bị cô làm cho tức chết rồi, biết không phải cô cố tình, dù sao em gái cũng không còn nhỏ nữa, cùng bạn bè đi ra ngoài chơi cũng là chuyện bình thường, chỉ là sự cố đột phát, ai cũng đều không nghĩ đến.

Chỉ là, vết thương nặng như vậy.

Nhưng có giận thì giận, Kiều Chinh nhìn cánh tay cô bọc miếng băng trắng như thế kia, vẫn là đau lòng, "Tự mình ngồi ngẫm lại đi, tay em đây làm sao giấu được ba mẹ? Vẽ tranh khẳng định là không làm được rồi, còn phải dưỡng thương một trận."

"Thì...... anh giúp em nói chuyện đi nhé."

Kiều Điềm đáng thương nhìn anh trai, nếu biết phát sinh chuyện như vậy, Kiều tiên sinh và Tôn nữ sĩ khẳng định là sốt ruột, lúc này tác dụng của người làm anh cần được phát huy mạnh mẽ.

Kiều Chinh còn nổi nóng hơn, "Không giúp, tự làm bậy không thể sống."

Nói rồi Kiều Chinh đứng lên, mới vừa đi được hai bước, nhưng lại không thể nén giận quay đầu lại nhìn em gái, "Em nói em, chậc, anh hỏi em thử xem có làm cái gì nên chuyện không hả?"

Kiều Điềm nghe lời này của anh, là đang tính toán giúp mình, lập tức nhếch môi hướng phía anh nở nụ cười, chỉ là đi với với sắc mặt trắng bệch này, Kiều Chinh càng nhìn càng đau lòng.

"Em em em...... em ngồi yên đó giùm cái, muốn ăn cái gì, anh đi mua."

"Ăn gì cũng được. Cảm ơn anh trai, anh đối với em là tốt nhất."

Nhìn em gái đang làm nũng thân thiết kêu to gọi nhỏ, Kiều Chinh vẻ mặt ghét bỏ rời đi, "Thật không biết có phải kiếp trước thiếu nợ em hay không, tra tấn ông đây như vậy."

Kiều Chinh đi rồi một lúc sau Lâm Du Du mới dám tiến vào, "Điềm Điềm, cậu sao rồi?"

Nhìn cánh tay cô bị quấn lấy thành một vòng lớn, lại nghĩ đến lúc nhìn thấy cô được cứu ra, cả cánh tay một mảnh máu thịt lộn xộn mơ hồ, Lâm Du Du nghẹn ngào không thôi.

"Điềm Điềm, cậu có đau không? Cậu muốn mình giúp làm cái gì không?"

Kiều Điềm lắc đầu, tuy rằng cánh tay đau ê ẩm từng hồi, nhưng vẫn còn ổn, điều trị thêm mấy ngày liền sẽ tốt thôi.

Nhưng Thẩm Dục lúc ấy nhào đến đây chặn cho cô, anh hẳn là bị thương còn nghiêm trọng hơn.

"Cậu đi xem qua Thẩm Dục chưa? Cậu ấy thế nào?" Kiều Điềm hỏi.

Lâm Du Du lo lắng Kiều Điềm, không nghĩ tới cô mở miệng cái đầu tiên hỏi đến chính là Thẩm Dục.

Nghĩ đến mình vừa rồi muốn đến thăm Thẩm Dục, bị một đám người ngăn lại, nghẹn khuất nói: "Chưa gặp nữa, bên ngoài phòng bệnh của cậu ấy một vòng người vây quanh, mình vào không được, mấy người bạn cùng lớp của cậu cũng bị ngăn ở bên ngoài, bọn mình cũng chưa nhìn thấy cậu ấy."

Kiều Điềm sửng sốt, "Vì sao thế?"

"Hình như là người nhà cậu ấy, sợ bị người khác quấy rầy, nên không cho bọn mình vào xem, nghe nói cậu ấy bị gãy xương đùi, đầu cũng bị thương, não chấn động nhưng cũng khá nhẹ." Nói tới đây, Lâm Du Du vội vàng bắt lấy một cánh tay khác không bị thương của Kiều Điềm, "Điềm Điềm, bạn học kia của cậu là đại thiếu gia nhà ai thế, sao lại khoa trương vậy?"

Kiều Điềm nghe xong cũng sửng sốt, "Làm sao mình biết được chứ? Chỉ nghe có người nói, nhà cậu ấy hình như rất có tiền."

"Nhìn đâu mà nói là rất có tiền, rõ ràng là siêu có tiền, một đám đàn ông mặc áo đen ngăn ở chỗ đó, còn nói thiếu gia phải nghỉ ngơi, trời ơi, mình còn tưởng đi nhầm vào đoàn phim ấy chứ."

Lâm Du Du nói đến phi thường khoa trương, Kiều Điềm nghe cũng cười cười.

Mà Thẩm Dục siêu nhiều tiền giờ phút này đang nằm ở trên giường bệnh, anh mất máu không ít hơn nữa còn gãy xương, sắc mặt so với thường ngày trắng bệch hơn rất nhiều.

Trên đùi anh bó thạch cao, trên đầu cũng quấn băng gạc, nhưng cặp mắt kia, vẫn cứ như cũ tràn ngập tà tính, lười biếng cùng thản nhiên tự đắc nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.

Bên cạnh là một người đàn ông trung niên đứng cùng một phụ nữ, người đàn ông một thân tây trang, chỉ là ngay lúc này cà vạt có chút rối loạn, biểu hiện ông đang sốt ruột.

Nữ nhân một thân váy dài cắt may khéo léo, bên ngoài phủ áo khoác, tóc búi gọn, ung dung cao quý.

Người đàn ông là ba Thẩm Dục, Thẩm Thành Phong, quý phụ đứng bên cạnh là vợ hiện tại của Thẩm Thành Phong, Quan Ngọc, mẹ kế của Thẩm Dục.

Thấy bác sĩ đã xử lý xong, Thẩm Thành Phong nôn nóng dò hỏi về tình trạng của Thẩm Dục.

"Thẩm tổng và Thẩm phu nhân yên tâm, không có gì trở ngại, chân này chỉ gãy xương một chút nhẹ, tĩnh dưỡng một thời gian thì có thể phục hồi tốt rồi."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cảm ơn bác sĩ." Thẩm Thành Phong vừa nói, một bên đi cùng bác sĩ ra ngoài.

Đám người vừa đi, Thẩm Thành Phong lúc này mới trở lại phòng bệnh, "A Dục, cảm giác thế nào? Có nơi nào không thoải mái nữa, thì nói cho ba biết."

Nhìn người tới gần, Thẩm Dục vẻ mặt không kiên nhẫn, "Con có thể có cái gì không thoải mái, chỉ cần mấy người không lắc lư trước mặt, là thoải mái hơn cả."

"Con...... A Dục, con dám nói chuyện với ta như thế?"

"Con nói chuyện như thế, không thích nghe có thể đi, không ai cần mấy người tới đây đứng nhìn, con có chết ở chỗ này cũng không liên quan gì, hai người làm ơn đi giùm đi!"

"Con......"

"Thôi, Thành Phong!" Thẩm Thành Phong vừa định tức giận, Quan Ngọc bên cạnh vội vàng giữ chặt, "Anh giận con cái gì chứ? Bây giờ A Dục đang bị thương, thân thể không thoải mái, tâm tình chắc cũng không tốt, anh còn so đo."

"Em xem cái tính tình của nó xem, mỗi lần muốn nói chuyện đàng hoàng với nó đều không được."

"Được, được, đừng nóng giận nữa, mới vừa cố định thạch cao lại, A Dục khẳng định cũng mệt mỏi rồi, trước tiên cứ để con nghỉ ngơi, cũng đến giờ ăn rồi, phỏng chừng A Dục cũng đói bụng, thôi thì chúng ta đi mua cái gì cho con ăn đi!"

"Không cần hai người giả vờ hảo tâm, muốn đi thì mau đi, đừng tới đây chướng mắt tôi nữa." Đối với ân cần của mẹ kế, Thẩm Dục một chút cũng không cảm kích.

Thẩm Thành Phong bị chọc tức liền mắng: "Thẩm Dục, còn có chút lễ giáo nào không hả? Dì Ngọc của con cũng chính là quan tâm con, con nói những câu đó nghe được sao?"

Thẩm Dục từ đầu đến cuối biểu tình đều vô cùng bình tĩnh, đối mặt với lời trách cứ của ông, cũng chỉ là nói một câu, "Bảo nói chuyện nghe không lễ giáo thì cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, tất nhiên sẽ không nghe nữa thôi."

"Cái thằng này......"

"Thôi, thôi, đừng trách A Dục, là tâm tình con đang không được tốt, chúng ta đi trước đi, để thằng bé từ từ bình tĩnh lại."

Thẩm Thành Phong nghẹn một bụng lửa giận mà rời đi.

Đứa con này, từ nhỏ đến giờ vẫn là như vậy, không chịu nghe vào tai nửa câu khuyên bảo của người khác, nói cái gì cũng đều cho rằng người khác có dã tâm với nó, đối xử với nó không tốt.

Nghe được con trai vừa có chuyện, ông bỏ cả công việc quan trọng luôn đặt trên đầu mà trực tiếp tới bệnh viện, không thể không hoảng loạn được.

Không nghĩ tới, lâu không gặp lại, đứa con này vẫn như cũ một chút thay đổi cũng không, đối với ông như ngày trước vẫn tràn đầy đối địch.

Vừa đi ra cửa, Quan Ngọc vừa khuyên chồng không nên tức giận, "Chuyên gia đều nói, con cái tuổi này là đang thời kỳ phản nghịch, chuyện của chúng ta, nhiều ít đối với A Dục cũng có chút ảnh hưởng, con nó có hiểu lầm chúng ta cũng là chuyện thường, dù sao thì anh cũng yên tâm đi, cả đời này còn dài thế, rồi thằng bé cũng sẽ hóa giải khúc mắc thôi, yên tâm đi!"

"Lúc này rồi mà còn thời kỳ phản nghịch gì nữa chứ, cũng đã nhiều năm trôi qua mà nó vẫn còn như thế, em nói xem thằng nhóc này, phải đến khi nào mới có thể hiểu chuyện?"

"Được rồi, được rồi, trước tiên cứ cho thằng bé một ít thời gian nữa đi, giờ em gọi điện thoại cho A Kiệt trước, sau đó mình đi ăn một chút gì, thuận tiện chuẩn bị cho A Dục cái gì đó để ăn, giờ này chắc nó cũng đói bụng rồi."

"Ừm, đi thôi."

Vợ chồng hai người mới vừa bước ra cửa, trước mặt họ bước đến là mấy người Liêu Bằng.

"Chú, Thẩm Dục thế nào rồi ạ?"

Đối với Liêu Bằng, Thẩm Thành Phong cũng có chút quen thuộc, đứa nhỏ này thường xuyên đến chơi cùng con trai ông.

Thẩm Thành Phong đem lời bác sĩ nói lại cho bọn họ, nghĩ đến lúc này con trai cũng không muốn gặp ông, vừa lúc bảo Liêu Bằng bọn họ vào thăm, dù sao thì trước khi đi cũng dặn dò bọn họ đừng ở lại lâu quá, Thẩm Dục cũng muốn nghỉ ngơi..

Liêu Bằng hô vâng, dẫn theo Triệu Kỳ Kỳ cùng Đại Mao đi vào.

Thẩm Dục lại cho rằng là hai người vừa nãy, người cũng chưa nhìn, liền quát: "Còn chưa đi được sao?"

"Cậu muốn bọn mình lăn đi đâu?" Triệu Kỳ Kỳ trêu chọc nói.

Thấy là mấy người bọn họ, vẻ mặt không kiên nhẫn kia của Thẩm Dục rốt cuộc buông lỏng đôi chút.

Liêu Bằng đẩy ghế cho Triệu Kỳ Kỳ ngồi, còn mình đứng ở một bên, anh có chút chột dạ lúc này cũng không dám ngồi xuống, chỉ nhỏ giọng dò hỏi, "Dục ca, cậu sao rồi?"

"Vẫn tốt!"

"Dục ca, đều do mình, sớm biết vậy thà chúng ta không đến công viên trò chơi, nếu không cũng không đến mức xảy ra chuyện như vậy."

Thẩm Dục không trả lời, nhưng sắc mặt cũng chẳng có chút gì là tức giận, trong lòng Liêu Bằng biết, Thẩm Dục cũng không để bụng.

Liếc mắt nhìn ba người một cái, Thẩm Dục đột nhiên hỏi: "Cậu ấy đâu?"

"Cậu ấy?" Liêu Bằng nhìn căn phòng chỉ có bốn người, "Ai vậy?"

Triệu Kỳ Kỳ ghét bỏ chỉ số thông minh của anh, vỗ đầu anh một cái, "Kiều Điềm đấy, cậu ấy hỏi Kiều Điềm thế nào?"

"Ồ......" Liêu Bằng kéo dài một tiếng, một đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Dục.

Anh còn nhớ rõ lúc nãy bọn họ đến, Thẩm Dục cùng Kiều Điềm được nâng lên xe cứu thương, hai người còn thâm tình liếc mắt nhìn nhau một cái, Liêu Bằng còn nhớ rất rõ ràng nha.

Nếu không phải một chân đang bị bó thạch cao phải cố định lại, Thẩm Dục thật muốn đá chết cậu ta.

Liêu Bằng vội vàng né tránh, "Ban nãy mình có đến thăm, còn có anh trai cậu ấy ở đó, vẻ mặt sát khí làm mình bước vào cũng không dám."

Liêu Bằng còn nhớ rõ lúc anh trai Kiều Điềm tới nơi, vẻ mặt đó so với Thẩm Dục còn đáng sợ hơn, dọa anh đến lúng túng.

Đang nói chuyện, cửa phòng lại bị ai đó gõ vang.

Triệu Kỳ Kỳ ra mở cửa, bước vào quả nhiên là Kiều Điềm cùng Lâm Du Du.

Anh trai Kiều Điềm đi mua thức ăn cho cô, cô cũng không muốn một mình ngồi trong phòng bệnh, liền nghĩ đến nhìn xem Thẩm Dục thế nào. Nghe Lâm Du Du nói mấy người đứng giữ cửa đều đi cả rồi, lúc này mới đến đây thăm anh.

So với phòng bệnh bình thường của cô thì Thẩm Dục quả thực đang ở trong khách sạn 5 sao, một chút cũng nhìn không ra là phòng bệnh của bệnh viện.

Không thể không cảm thán, tên bất lương này thật sự là đại thiếu gia, trách sao tính tình quái đản như vậy.

Kiều Điềm bước đến, mọi người đều thấy trên cánh tay cô quấn băng gạc.

"Cậu không sao chứ, Kiều Điềm?" Triệu Kỳ Kỳ hỏi.

"Không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe rồi." Nói rồi, Kiều Điềm nhìn sang Thẩm Dục nằm trên giường sắc mặt không tốt cũng không xấu, "Cậu sao rồi?"

"Không chết được."

Kiều Điềm nhìn cái chân bị bó thạch cao, lại nhìn đầu của anh, thật là vẫn chưa chết, nhưng sao có thể nói mấy lời đen đủi như thế chứ.

"Cậu không sao là tốt rồi, chuyện hôm nay, phải cảm ơn cậu."

Nghĩ đến lúc ấy những cây gỗ kia ào ào nện xuống, có khi lúc này nằm như vậy ở đây chính là cô mà không phải Thẩm Dục, lần này xem như tai họa anh đều chắn giúp cô, cho nên vết thương nhỏ này của cô, thật sự không tính là cái gì.

"Không cần cảm ơn, tốt xấu gì tôi cũng là thanh niên ba tốt, người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa, nếu là người khác, tôi cũng không buông tay mặc kệ."

"Về lý thì nói như thế, nhưng mặc kệ thế nào mình vẫn nên cảm ơn cậu một tiếng, cậu có cái gì muốn làm, chỉ cần nói mình biết, nếu mình có thể giúp nhất định sẽ không chậm trễ."

Kiều Điềm khách khí như vậy, ngược lại làm Thẩm Dục có chút không thoải mái, thà là mấy cái cảm tạ gì gì đó Kiều Điềm đều không cần phải nói, còn hơn là bày tỏ báo đáp khách khí như vậy.

Bất quá anh vẫn rầu rĩ đáp ứng, "Biết rồi, có việc chắc chắn sẽ tìm cậu, không còn việc gì nữa thì trở về nghỉ ngơi đi, chính mình cũng bị thương, đừng có chạy khắp nơi nữa."

Tin tức về sự cố phát sinh ở công viên trò chơi Thượng Tân ở Tấn Thành rất mau chóng đã xuất hiện trên các báo chí trên mạng, công viên trò chơi khổng lồ lập tức liền bị bộ phận quản lí liên quan tiến hành điều tra chỉnh đốn và cải cách, tai hoạ ngầm cư nhiên phát sinh rõ ràng trước mặt nhiều người như vậy, sự cố lần này làm bảy người bị thương, may mắn không ai tử vong.

Mà nghe nói, trong số những người bị thương lần này, còn có thiếu gia tập đoàn Thẩm thị.

Nghe nói chủ tịch Thẩm thị đã phát hỏa, chất vấn công viên trò chơi sao lại ngầm mang vấn đề về an toàn như thế, công viên trò chơi đóng cửa chỉnh đốn và thay đổi, mãi cho đến nửa năm sau thành công cải cách, mới lại một lần nữa mở cổng tham quan.

Mà những đấy đều là chuyện của sau này..

Tin tức Kiều Điềm bị thương sao có thể giấu được ba mẹ, ngay ngày đó xuất viện về nhà, ba mẹ cũng lo lắng nhiều rồi.

Ba Kiều nhìn con gái mang vết thương lớn như vậy, đau lòng không thôi, "Con nói xem, làm cái gì mà bị thương đến xui xẻo như vậy? Tay con về sau sao còn có thể vẽ tranh."

Đối mặt với ba cô đang lo lắng, Kiều Điềm chỉ có thể sửa lời một chút mà giải thích, "Bác sĩ nói không nghiêm trọng đâu, con nghỉ ngơi mấy ngày là có thể vẽ tranh được rồi, không ảnh hưởng gì cả đâu mà."

"Sao có thể không ảnh hưởng, miệng vết thương ra sao thì sau cũng sẽ để lại sẹo, con là một cô gái, trên cánh tay lại để lại vết sẹo lớn như vậy, ít nhiều cũng khó coi, sẽ nhìn không được tốt cho lắm."

"Không có việc gì đâu ạ, bây giờ kỹ thuật y khoa đã rất cao siêu, da con cũng tốt, sẽ mau chóng khôi phục thôi mà."

"Con nói nghe như dễ dàng lắm vậy." Kiều Điềm nói hết lời, Tôn nữ sĩ mở cửa vội vàng tiến vào.

Bà vừa nhận được điện thoại liền gấp gáp về nhà, nghĩ đến con gái bị thương, tim gan này đều đau hết cả lên.

Đứa nhỏ này lớn lên không dễ dàng, lúc còn nhỏ coi nhẹ sức khỏe của cô không chăm sóc kỹ càng, về sau mới có xảy ra một loạt vấn đề, vì thế, Tôn nữ sĩ mấy năm nay vẫn luôn cố gắng đền bù cho con.

Nhìn chồng bà đang bôi thuốc lên vết thương cho con, Tôn nữ sĩ chỉ cảm thấy lòng càng đau, hốc mắt phiếm hồng nói: "Mất nhiều máu như vậy, con còn dám nói là không có việc gì, phải ăn thêm bao nhiêu là thứ mới có thể bồi bổ lại, thương tích như vậy, cái con bé này, sao lại không khiến người ta bớt lo lắng hơn như vậy chứ." Nói rồi lại nhìn miệng vết thương mà thương tâm.

Kiều Điềm ngẩng đầu nhìn anh trai, Kiều Chinh nhún vai tỏ vẻ chính anh cũng không làm gì được, có thể giúp đến như vậy là nhiều rồi.

Từ lúc về nhà Kiều Điềm nghe mãi lời ba mẹ đau lòng càm ràm, mãi đến khi Kiều Điềm nói vết thương lại đau, muốn ngủ một chút, hai vợ chồng lúc này mới buông tha để cô đi ngủ, nhưng chỉ có điều ba mẹ lại đưa ra lệnh cưỡng chế cô nửa tháng này không cần đến trường, cứ ở nhà tĩnh dưỡng, về phương diện học tập, trước tiên không học được cũng không cần lo, sau này cũng có thể mời gia sư về nhà dạy.

Kiều Điềm ở nhà suốt một thời gian, cuối cùng cũng phải năn nỉ ỉ ôi xin ba mẹ để mình ra ngoài hít thở không khí, tiện thể đến bệnh viện kiểm tra vết thương một chút.

Ba Kiều muốn đi theo, nhưng vừa vặn lại có bản phác thảo cần phải gấp gáp nộp lên, Tôn nữ sĩ nói để bà đi theo, Kiều Điềm liền bảo không thể chậm trễ công việc, cuối cùng liền phải để anh trai đi cùng cô.

Hai vợ chồng cứ dặn dò con trai lớn suốt, phải chăm sóc em gái cho tốt, dặn dò hết cái này đến cái khác rồi mới để hai đứa con ra cửa.

"Ba mẹ thật là quá khẩn trương rồi!" Vừa đi Kiều Điềm vừa nói.

Trải qua một thời gian khôi phục, miệng vết thương của cô cơ bản đã khép lại, lại đang mọc da non, xung quanh vết thương mơ hồ có chút ngứa mà thôi.

Kiều Chinh không thèm nghe lời cô nói, chỉ nói lại: "Đó cũng là do em hết, em nhìn lại em xem, dạo này gầy xuống nhiều như vậy, bồi bao nhiêu cũng không bổ, mất máu nhiều như vậy, không biết đến bao giờ mới bù đắp lại như trước được!"

Kiều Điềm và Kiều Chinh tuy là anh em ruột, nhưng thể chất hai anh em lại hoàn toàn không giống nhau, Kiều Chinh thân thể từ nhỏ đã vô cùng khỏe, ăn cái gì cũng có thể phổng phao, hấp thu tốt, lớn lên lại cao to khỏe mạnh, nhưng ngược lại Kiều Điềm từ nhỏ sức khỏe vốn đã suy nhược, ăn nhiều ăn ít cũng khó hấp thu, trước giờ vẫn cứ gầy gầy ốm ốm, trước lúc bị thương có thể lớn đến một mét sáu ba, còn có được 45 cân thịt, quả thực phải nói là nhờ trời cao chúc phúc.

Nhưng một lần thương tích này, hai ngày trước mới vừa bước lên cân, xuống chỉ còn 44.2 ký, ước chừng thiếu gần một ký.

Đừng nhìn gần một ký này mà bảo không là bao nhiêu, đối với người Kiều gia mà nói, đây quả thực là phải bồi bổ trăm năm, mới có thể trở lại như trước giải phóng, còn không nói, lúc hai anh em ra cửa, ba Kiều còn nói lát nữa từ công ty về muốn mua thêm một ít thực phẩm bổ dưỡng tốt cho Kiều Điềm, nhất định nhất định phải đem thịt trên người lấy trở về.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói miệng vết thương Kiều Điềm bây giờ không còn gì đáng ngại, chỉ cần chú ý một chút đừng để dính nước, lại còn phải thường bôi thuốc đầy đủ, sẽ lành mau thôi.

Chỉ là sau khi xử lý xong, hai người mới vừa ra khỏi cổng lớn bệnh viện, Kiều Điềm vẫn đứng mãi ở cửa hàng trái cây không đi.

"Muốn mua trái cây à?" Kiều Chinh hỏi.

Kiều Điềm gật đầu, "Anh, bạn học của em vẫn còn nằm trong bệnh viện, cậu ấy vì em mà bị thương, chúng ta nếu đã đến đây rồi, em nghĩ cũng nên mua chút trái cây đến thăm cậu ấy một chút."

Kiều Chinh nghĩ cũng thấy có đúng, gật đầu đồng ý.

Kiều Điềm cũng không biết Thẩm Dục thích ăn cái gì, dứt khoát mua một giỏ đầy đủ, bên trong có các loại trái cây, nhìn một chút sang tiệm cơm, cô lại nhờ đóng gói một phần sủi cảo đủ các loại nhân, nghĩ nếu cậu ấy không thích hoặc đã ăn no rồi thì đem về nhà cũng được.

Hai người được y tá dẫn tới cửa phòng bệnh, phát hiện cửa phòng bệnh được người ta mở ra rồi, mới biết bên trong phòng bệnh còn có người khác.

Là anh trai Thẩm Dục, Thẩm Phong.

Nghe nói em trai bị thương, ngày hôm sau Thẩm Phong liền đến Tấn Thành, mấy ngày nay ngoại trừ có hai ngày không rảnh, cơ bản mỗi ngày đều sẽ đến đây thăm em trai.

Nhìn Kiều Điềm đang đi tới cửa, Thẩm Phong lại quay đầu nhìn xem em trai vừa rồi còn cứng đầu khó bảo, giờ phút này như là con nhím thu gai lại, trên mặt thư thả nhìn người đang bước tới, "Cậu tới làm gì?"

Câu này Thẩm Dục nói ra nghe quả thực giống như đang ủy khuất nói không nên lời, Kiều Điềm xách theo giỏ hoa quả bước lên hai bước, "Mình mấy ngày rồi cũng chưa đến đây, hôm nay dành chút thời gian đến xem vết thương, nghe nói cậu còn ở bệnh viện, liền tới đây thăm cậu chứ gì." Kiều Điềm nói, lại nhìn Thẩm Phong ngồi ở một bên cười gật đầu, xem như là chào hỏi.

Con nhím gai nhọn tuy rằng nhìn bề ngoài một bộ dáng kỳ cục khó chịu, nhưng Thẩm Phong biết, em trai vừa rồi còn giương nanh múa vuốt nói chuyện với anh, với em trai bây giờ tuy sắc mặt không được tự nhiên nhưng lại ngoan ngoãn như thế, dường như là hoàn toàn không phải cùng một người vậy.

Thẩm Phong đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai anh, "Anh ra ngoài mua ít thức ăn gì đó về cho em, hai đứa cứ nói chuyện đi."

Kiều Điềm vội vàng nói: "Em có mua sủi cảo, không biết cậu ấy có thích ăn hay không?"

Thẩm Phong hiển nhiên không nghĩ tới Kiều Điềm chu đáo như vậy, cười nói: "Nó thích ăn sủi cảo lắm, cảm ơn em."

"Không cần khách khí, là nhờ Thẩm Dục đã cứu em mà giờ em mới không sao."

Về chuyện sự cố xảy ra, sau khi Thẩm Phong đến liền hiểu rõ, biết em trai nhà mình là vì cứu người ta mới bị thương nặng như vậy.

Thấy hai người chắc sẽ có chuyện muốn nói, Thẩm Phong đi ra ngoài trước, cùng theo anh đi ra còn có cả anh trai Kiều Điềm, Kiều Chinh.

Trong phòng chỉ còn lại Kiều Điềm cùng Thẩm Dục đang nằm trên giường, hai người một thời gian rồi không gặp, hiện tại không khí quả thật có chút xấu hổ.

Kiều Điềm hơi hơi hé miệng, nhịn không được hỏi: "Ừm...... nếu không, cậu ăn sủi cảo trước đi, mình mua rất nhiều loại nhân, cậu thích ăn loại nào?"

"Tôi không ăn."

"Gì chứ, không phải anh cậu nói cậu đã đói rồi sao?"

"Tôi không muốn ăn." Thẩm Dục lại nói, ngữ khí nghe như đang giận lẫy.

Kiều Điềm tay vẫn cầm bao nilon đưa giữa không trung, "Lý do gì? Cậu nhìn ăn không tốt cho sức khỏe."

"Không muốn ăn thì không muốn ăn thôi, đâu ra như vậy nhiều lý do như vậy chứ?" Nói rồi Thẩm Dục xoay người, đưa lưng về phía Kiều Điềm, tự nhiên lại tức giận, người gì mà giống như con cá nóc phồng lên vậy.

Kiều Điềm nhìn bộ dáng của anh, một lúc mới nhận ra liền hỏi: "Thẩm Dục, cậu là...... đang giận mình á?"

Đại khái là Thẩm Dục tỏ vẻ giận dỗi quá rõ ràng, cho nên Kiều Điềm cũng cảm giác được.

"Không có đâu, cậu nghĩ nhiều rồi."

"Nhưng nhìn cậu cũng đâu có vẻ như là mình đang nghĩ nhiều đâu, nếu không thì trước tiên cậu cứ ăn sủi cảo này đi, ngon lắm, chứ sắc mặt cậu nhìn không tốt chút nào."

Lời dụ dỗ này của Kiều Điềm, đối với Thẩm Dục không có một chút hấp dẫn nào.

Anh thậm chí còn cảm thấy không thể hiểu được chính mình tức giận cái gì nữa.

Từ lúc nằm viện, anh trai liền đến chăm sóc anh, thi thoảng cũng có mấy người Liêu Bằng bọn họ qua chơi, kể với anh mấy chuyện ở trường, mang cho anh mấy thứ đồ ăn ngon, đồng thời cũng nói Kiều Điềm đã xin nghỉ không đến trường.

Vừa mới bắt đầu anh cũng không cảm thấy gì, nhưng mỗi lần có người tới thăm, đều không có Kiều Điềm, lần đầu tiên anh đột nhiên phát hiện, đối một người tự nhiên đã có chờ mong, nếu đối phương không có tới bản thân càng thất vọng.

Hiện tại Kiều Điềm cũng đã tới, đứng trước giường bệnh, đôi mắt to tròn, không hề chớp mắt nhìn anh chằm chằm.

Kiều Điềm bất đắc dĩ ngồi xuống, "Ăn chút đi, thân thể là vốn liếng để cách mạng, mấy ngày nay ba mẹ mình vì chuyện mình bị thương cũng lo lắng không yên, vẫn luôn kiên trì không cho mình ra ngoài, cả ngày đều ở nhà dưỡng thương, hôm nay mới có thời gian cùng anh trai ra ngoài, cậu mau ăn đi, mình cũng không ở đây lâu lắm đâu."

Kiều Điềm vừa nói xong, đem hộp sủi cảo bỏ xuống, mặt trên có sủi cảo nóng hôi hổi mới làm, còn có sốt cà chua Kiều Điềm để bên cạnh.

"Vì sao vậy, cậu cũng đã lớn vậy rồi không phải sao? Ba mẹ cậu còn muốn quản cậu chặt như thế?" Thấy cô nôn nóng phải đi, Thẩm Dục cuối cùng cũng xoay người mở miệng hỏi.

Kiều Điềm quay đầu lại nhìn anh cười cười, có chút miễn cưỡng, "Mình và các cậu không giống nhau lắm, có đôi khi mình cũng hâm mộ các cậu thích gì làm nấy, nhưng đôi khi nghĩ lại cũng hiểu tâm ý ba mẹ."

Nghe một câu không đầu không cuối, Thẩm Dục không hiểu cái gì.

Thấy Kiều Điềm phải đi, Thẩm Dục vội vàng gọi lại, "Vậy ngày mai cậu vẫn tới à?"

"Chắc là không đâu." Kiều Điềm nhìn ánh sáng trong mắt Thẩm Dục ảm đạm đôi chút, lại nói: "Nhưng tuần sau chắc là sẽ tới."

Nói rồi Kiều Điềm lại đi vòng trở về, hướng phía anh duỗi tay ra.

"Làm gì thế?" Thẩm Dục hỏi.

"Đưa điện thoại cho mình, lưu số điện thoại lại chứ còn làm gì a! Nếu khi nào mình lại đến, sẽ báo trước cho cậu."

"À."

Ngày đó, Thẩm Phong quả thực cảm giác được, em trai mình từ sau khi có bạn học nữ kia đến thăm, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều, hộp sủi cảo trên kia, một cái cũng không còn đều ăn xong hết rồi, còn bắt anh trai gọt táo cho mình, bản thân lại nhẹ nhàng tự tại trên giường nằm chờ ăn.

"Xem ra em thật thích cô bé bạn học kia nhỉ." Thẩm Phong một bên gọt táo một bên nói.

Thẩm Dục rầm rì ngân nga một bài hát, đột nhiên ngừng lại, ngữ khí có chút kích động, "Anh nói bậy cái gì thế, em sao có thể thích cậu ấy chứ?"

Thẩm Phong nhếch môi nhẹ nhàng cười cười, "Anh cũng chỉ nói là thích kiểu bạn học với nhau đơn thuần thôi, em đang nghĩ tới cái gì vậy? Chẳng lẽ thật sự thích con gái người ta rồi à?"

"Này anh......"

"Còn nữa, anh có nói rõ là bạn học nào sao sao?"

"Em......"

Thẩm Dục rõ ràng bị anh trai nhà mình trêu chọc đến hầm hừ, lại chỉ có thể phản bác nói: "Em cùng với cậu ấy là thành lập tình hữu nghị hoạn nạn có nhau, không như người lớn các anh suy tưởng xấu xa như vậy."

Thẩm Phong bật cười, "Anh cái gì cũng chưa nói, em không cần tự xoắn não quá nhiều như vậy."

"Dù sao...... Dù sao em cũng không phải thích cậu ấy......"

"Được rồi, em nói sao thì chính là như thế." Thẩm Phong đưa quả táo được gọt sạch sẽ cho anh, sau khi Thẩm Dục nhận lấy, Thẩm Phong lại nhịn không được nói: "Lần đầu tiên thấy em để bụng với một cô bé như vậy, anh trai đây có chút vui mừng đấy!"

"Này, anh còn nói đúng không?"

Từ ngày đó, Kiều Điềm cứ cách một hai ngày sẽ đến bệnh viện thăm Thẩm Dục, đương nhiên, vì để ba mẹ đồng ý, lý do cũng tìm đủ loại thiên kỳ bách quái*, cũng không thiếu được còn có anh trai cô cùng đi theo.

*kỳ lạ và quái dị

Bất quá sau nửa tháng tĩnh dưỡng, Kiều Điềm cũng muốn đi học trở lại, hơn nữa khoảng cách giữa trường học và bệnh viện khá xa, Kiều Điềm chỉ còn có thể để đến cuối tuần cùng bọn Liêu Bằng đi thăm Thẩm Dục.

Mãi đến hơn một tháng sau, lúc này Thẩm Dục mới được tháo thạch cao, có thể xuất viện.

Tuy rằng thương tích đến giờ cũng không tính là nghiêm trọng nữa, chỉ là dù sao cũng thương gân động cốt một trăm ngày, chân này của Thẩm Dục trong vòng hai ba tháng kế tiếp cũng cần phải tĩnh dưỡng kĩ càng mới được.

Ngày đó vẫn là Thẩm Phong tới làm thủ tục xuất viện cho Thẩm Dục, đại khái là bởi vì Thẩm Thành Phong biết nhi tử nhà mình từ trước đến nay tính tình không tốt, dứt khoát không tới khỏi phải bị anh chọc tức.

Ngược lại ngày hôm đó Quan Ngọc mẹ kế Thẩm Dục mang theo hoa tươi tới chúc mừng anh xuất viện.

Trên tay bà còn dẫn theo một đứa bé trai nhỏ, đứa trẻ cùng lắm chỉ bảy tám tuổi, trong tay ôm một bó hoa, sợ hãi nhìn Thẩm Dục, "Anh......"

Thẩm Dục cơ bản là không nghĩ tới Quan Ngọc sẽ mang Thẩm An Kiệt tới đây, vốn dĩ một đám người xuất viện đang vui cười ha hả, sau khi hai người đến, liền tức khắc an tĩnh xuống.

Tươi cười trên khóe miệng Thẩm Dục dần dần lạnh đi, ánh mắt dừng trên người hai mẹ con, lạnh lùng nói: "Ai gọi mấy người tới?"

Đại khái cũng đã sớm quen với cái bộ dạng này của Thẩm Dục, khuôn mặt Quan Ngọc vẫn như cũ bình tĩnh, "Tiểu kiệt nói muốn gặp anh trai, biết con bị thương hôm nay xuất viện, liền đòi tới đây thăm con."

"Tôi không cần, cút đi!"

Thẩm Dục không phải người dễ dàng tức giận, ngày thường cùng giận dỗi với bạn bè cùng lắm cũng chỉ là nháo loạn cho vui, mà giờ phút này đối mặt với hai mẹ con phía trước, mới thật sự tức giận.

Một đám thiếu niên đang hi hi ha ha, nào tưởng tượng ra sẽ gặp được việc như thế này, nháy mắt xấu hổ không thôi.

Kiều Điềm xem như là thành viên mới nhất trong mấy người Liêu Bằng, đối với chuyện đang xảy ra vẻ mặt mờ mịt.

Liêu Bằng đem cô kéo đến một bên nhỏ giọng giải thích, "Dục ca cùng với mẹ kế của cậu ấy quan hệ không được tốt."

Kiều Điềm gật gật đầu, đại khái cũng đã hiểu gia đình anh sao lại thế này?

Đơn giản Quan Ngọc cùng Thẩm An Kiệt cũng không ở lại lâu, Thẩm An Kiệt cầm hoa đến cho anh, trực tiếp đưa cho anh cả đứng bên cạnh, sau đó đi theo mẹ rời đi.

Thẩm Phong vỗ vỗ bả vai em trai, "Hôm nay là ngày lành em xuất viện, đừng nóng giận, ở đây còn nhiều người nhìn."

Thẩm Dục vẫn tức giận như trước, nhưng ngược lại một câu cũng không nói nữa.

Thẩm Dục trở lại trường, làm cho cả lớp 24 vốn đang hiếm khi được yên ắng, rốt cuộc lại ầm ĩ lên.

Chỉ là ngay lúc mọi người đang hoan hô, một tin tức lớn đột nhiên truyền đến —— Thẩm Dục muốn chuyển trường!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play