Thẩm Dục vừa bước đi thực sự làm mọi người có chút không hiểu nổi.
Kiều Điềm cắn cắn đầu bút nhìn anh căm giận rời đi, thầm nghĩ: Quả nhiên là cái tên công chúa kiêu ngạo.
Thầy lịch sử phi thường tức giận, nhìn sau lưng Thẩm Dục mà gào thét lớn, "Mau gọi phụ huynh em lên đây cho tôi gặp!"
Đáp lại thầy giáo, là một tấm lưng to rộng của Thẩm Dục.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Dục bị mời phụ huynh, dù sao ở trong lớp này anh thậm chí cả năm học cũng hiếm khi đứng đầu, tuy rằng ngày thường chỉ thích ngủ, nhưng trong mắt giáo viên anh là người càng được châm chước lại càng đổ đốn, là học sinh cá biệt trong mắt bọn họ, không học giỏi còn chuyên môn dạy hư bạn học khác.
Thầy giáo lịch sử mới vừa tan lớp, lúc quay trở lại văn phòng, liền thập phần tức giận đem việc này nói với cô giáo Lục chủ nhiệm lớp.
Thầy giáo trung niên gần 50 tuổi, thở phì phì, hiển nhiên là bị làm nghẹn tức.
Cô Lục vội vàng cười làm lành, "Đứa nhỏ này có đôi khi chính là như vậy, bất quá thầy Triệu thầy cũng đừng quá tức giận, Thẩm Dục đứa nhỏ này tuy rằng có đôi khi nghịch ngợm, nhưng vẫn là có thể dạy dỗ được, thầy cũng nên biết, bản thân em ấy ở trường học chúng ta cũng có chút tương đối đặc biệt......"
Thầy Triệu vừa nghe, cho rằng chuyện cô Lục nói tới chính là vấn đề gia cảnh của nhà Thẩm Dục, đương nhiên càng thêm căm giận, "Trong nhà có chút tiền là có thể làm càn như vậy sao? Em ấy nếu thật sự có bản lĩnh, đưa đến trường học khác tốt hơn là được, xuất ngoại càng tốt, thế nhưng lại là một học sinh hư đốn, đi học quấy rầy là chính. Em ấy không học tập, nhưng các em khác vẫn muốn học tập, biết bao nhiêu lần để nhà trường phải mời bố mẹ lên gặp mặt, không hiểu nổi con cái kiểu gì."
"Thầy Triệu thầy nói rất đúng, như vậy đi, tôi đợi lát nữa gọi em ấy tới đây, nghiêm túc phê bình giáo dục một chút, chắc không đến nỗi phải cần mời phụ huynh gặp mặt nữa đâu."
Cô giáo Lục biết thầy Triệu là có lòng lo lắng, chỉ nghĩ học sinh là phải cố gắng học tập tốt, thầy ấy tuổi tác có hơi lớn một chút, về mặt tư tưởng tương đối cố chấp, cho rằng học sinh không nghe lời chỉ cần mời phụ huynh tới là có thể giải quyết vấn đề, nhưng cô giáo Lục lại không cảm thấy như vậy.
Tình huống của Thẩm Dục tương đối đặc thù, đây là chuyện mà lúc bắt đầu nhận chức giáo viên chủ nhiệm ở lớp Thẩm Dục cô cũng đã biết đến.
Nhưng thầy Triệu lại không nghĩ nên là vậy, "Không được, việc này vẫn là nên báo cho gia đình biết, năm nay đã học năm hai, sang năm liền thi đại học rồi, cứ cho là học sinh nghệ thuật đi, cũng không thể kéo thành tích của cả một lớp người ta xuống được, nói thế không đúng sao?"
Thầy giáo Triệu nổi giận đùng đùng rời khỏi văn phòng của cô Lục, mặc cho cô Lục nói như thế nào, cũng không muốn nghe tiếp.
......
Phụ huynh còn chưa mời đến trường, cô Lục đã gọi Thẩm Dục vào văn phòng báo trước cho anh biết việc này.
Lúc đi ra liền nhận được điện thoại của anh trai anh.
"Giáo viên của em gọi điện tới, nói em ở trường không nghe lời?" Đầu kia điện thoại, một thanh âm nhẹ nhàng trầm ấm truyền đến.
Thẩm Dục dựa vào lan can phía sau lưng, bộ dạng tùy ý, "Cho nên anh bây giờ là gọi đến phê bình em sao?"
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng, "Nào dám phê bình em, anh vừa vặn ngày kia muốn tới Tấn Thành, thuận tiện đi qua trường xem em thế nào, dù gì chuyện này vẫn phải nói một tiếng xin lỗi với giáo viên."
Hàng mày thiếu niên hơi giãn ra, tâm tình so với lúc trước khá hơn đôi chút, "Được đấy, đến khi nào anh tới thì tính sau." Ánh mắt anh vừa vặn dừng ở bãi đỗ xe đạp dưới tầng lầu, "Anh, em còn có chút việc, cúp máy trước."
Kiều Điềm không ngờ tới lúc này xe đạp lại bị xì bánh xe, cũng không biết là bị từ khi nào, lúc trước cũng không phát hiện được.
Khuôn mặt nhỏ xinh giờ phút này nhăn thành một đống, thở dài nói: "Thôi kệ, trước tiên dắt về nhà, để anh hai sửa lại một chút là được."
Cô mới từ bãi đỗ xe dắt ra một đoạn ngắn, phía sau vang lên tiếng thắng xe.
Kiều Điềm quay đầu lại, Thẩm Dục hai chân chống trên mặt đất, khẽ nâng cằm nhìn cô, "Sao thế? Xe hỏng rồi?"
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, "Không biết bị xì bánh xe hay là săm bị hỏng rồi, chỉ có thể dắt bộ về."
Từ nhà Kiều Điềm đến trường cũng không tính là quá xa, nhưng cũng không gần, bất quá là do cô ngồi lại vẽ tranh nên về muộn, lúc này sắc trời bắt đầu có chút tối sầm lại.
Đáy lòng Thẩm Dục vốn dĩ muốn làm ngơ để cô tự mình đẩy về là được, dù sao anh với cô không thân.
Nhưng nhìn cô vẻ mặt buồn bực đáng thương bước đi, bộ dáng thật giống như con mèo nhỏ đáng thương bị bỏ rơi, Thẩm Dục động lòng, "Tôi biết gần đây có tiệm sửa xe, nếu sửa nhanh, một lát là có thể đạp về nhà."
Đôi mắt cô gái lóe sáng như ngôi sao, "Thật vậy à?"
"Lừa cậu rồi tôi có cơm ăn không? Muốn đi thì theo tôi." Thẩm Dục quay đầu xe, một bộ dáng không chờ đợi ai.
Kiều Điềm vui sướng đáp lời, "Được."
Đại khái là vận khí của Kiều Điềm không được tốt lắm, thời điểm hai người đến tiệm sửa xe, vừa vặn ông chủ không ở nhà, vợ ông ấy cũng không hiểu về máy móc này nọ, chỉ nói, "Nếu không các cháu để ngày mai tới lấy xe, ngày mai chắc chắn sẽ sửa xong xuôi cho các cháu."
Kiều Điềm nghe thấy thế đành phải nói tiếng cảm ơn, chuẩn bị đẩy về nhà để anh trai sửa là được rồi, dù sao anh cũng biết sửa.
Vừa mới chuẩn bị quay đầu, một bàn tay Thẩm Dục đặt trên đầu xe, "Bây giờ không còn sớm, Dắt bộ thì khi nào mới về tới nhà? Trước tiên cứ để xe ở đây đi, tôi đưa cậu về nhà được, buổi tối cậu một thân con gái đi về nhà cũng không an toàn."
Kiều Điềm đưa mắt nhìn trời bên ngoài, mặt trời xuống núi, đèn trên đường cũng đã bật sáng, khắp nơi mơ màng có chút cảm giác âm trầm.
Cô nhìn Thẩm Dục, vừa định nói, "Như vậy không được cho lắm!" Nhưng nghĩ đến chuyện trong tiết lịch sử hôm nay, lại nghĩ người ta cũng là có lòng tốt muốn đưa mình về, "Vậy được, cảm ơn cậu trước."
Dọc theo đường đi, ngoại trừ ban đầu Thẩm Dục hỏi nhà Kiều Điềm ở đâu, sau đó hai người liền im lặng không nói chuyện.
Bốn phía càng ngày càng tối, người đi đường tan tầm bước chân vội vàng, mà Kiều Điềm và Thẩm Dục hai người bên này ăn ý tạo ra một bầu không khí yên lặng, cả hai đều im như tượng, an tĩnh đến nỗi phảng phất như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng.
Ghế sau im lặng làm Thẩm Dục cho rằng ngồi ghế sau trên xe anh là một cục không khí, nếu không sao lại im lặng thành như vậy? Anh đáng sợ đến vậy sao, làm cô không dám nói chuyện với anh? Nhưng anh nhớ rõ lúc trước cô không như thế.
Chốc chốc anh lại quay đầu nhìn, rốt cuộc cũng khiến Kiều Điềm phải tò mò, "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Không có gì."
"Ừm."
Chỉ là một lúc sau, Thẩm Dục lại một lần nữa quay đầu nhìn cô.
Lần này Kiều Điềm không tin anh thật sự không có chuyện gì, "Thẩm Dục, cậu có cái gì muốn nói thì nói đi chứ?"
"Lời này hẳn là phải để tôi hỏi cậu!" Thanh âm chàng trai hơi mang vài phần ghét bỏ truyền đến, "Dạo gần đây sao cậu lại thế này? Nhìn thấy tôi liền giống như chuột thấy mèo."
"Không có mà!" Kiều Điềm phủ nhận, cẩn thận nghĩ lại, còn nói thêm: "Hình như cũng có chút chút."
Xem ra đúng là cô cố ý.
Xe đột nhiên ngừng lại, Thẩm Dục nghẹn một họng đầy tức giận không biết từ đâu ra, quay đầu lại nhìn Kiều Điềm.
"Nói đi, sao lại thế này?"
Thẩm Dục vốn định nói một câu gì đó độc địa, nhưng ra đến miệng liền thành một câu hỏi như vậy.
Kiều Điềm nhìn chàng trai bởi vì tức giận, đôi mắt sâu kín phảng phất như có tia sáng, nhìn thế nào cũng đều cảm giác như là cô đang khi dễ anh.
Trời đất chứng giám, cô không có, cô không hề, không thể nói bừa!
Thiếu niên dán mắt thật chặt nhìn chằm chằm cô, Kiều Điềm cảm giác đây như là tên nam nhân hư hỏng khi dễ thiếu nữ đàng hoàng nhà người ta, nói thầm câu, "Thật ra, là tránh mặt!"
"Tránh mặt?" Thẩm Dục cau mày.
"Đúng vậy."
"Vì sao lại muốn tránh mặt, tôi làm cái gì mà làm cậu phải tránh mặt?" Thẩm Dục nghĩ đến cái gì, lại hỏi: "Gần đây có người to nhỏ cậu chuyện gì có phải không?"
Đôi mắt Kiều Điềm đột nhiên nhìn chăm chú vào anh, biểu tình tràn ngập ý nói là anh đoán đúng rồi.
"Nói đi, là ai nói với cậu cái gì?"
"Không có, không có gì, đại khái là mình mất não rồi, không nhớ." Nếu để cho anh biết là An Nhiễm Nhiễm nói, thật sự không ổn chút nào.
Kiều Điềm mắt nhìn bốn phía, lại thúc giục nói: "Trời sắp tối rồi, cậu nhanh đưa mình về đi, nếu không nhà mình chắc đang lo lắng cho mình."
Thẩm Dục cuối cùng cũng không hỏi thêm nữa, nhưng Kiều Điềm ngượng ngùng muốn chết.
Xe ngừng lại cách tiểu khu còn một đoạn, Kiều Điềm kêu Thẩm Dục cho cô tự đi về.
"Cậu đi được chứ?" Thẩm Dục hỏi.
"Dừng ở chỗ này là được rồi, để mình tự về, vài bước nữa là tới, cậu vào bất tiện, ngõ nhỏ hẹp, xe cậu không dừng lại được."
"............" Cậu nghĩ tôi đây là đối tượng truy nã à mà không thể dừng lại một chút được?
Thấy cô xuống xe, đầu xe Thẩm Dục liền quay lại, Kiều Điềm mới vừa giơ tay còn không kịp nói hẹn gặp lại, chàng trai chỉ còn để lại một cái bóng dáng xa xa, tốc độ xe như thế kia, giống như đối với cô tránh còn không kịp.
Đây là...... đang giận hả? Cô có nói gì khó nghe?
"Điềm Điềm!"
Phía sau Kiều Chinh ngẩng cao cổ nhìn em gái đứng bên này, một tay cầm bóng rổ, đi nhanh tiến lên hai bước, nhìn chung quanh, "Em đang nhìn cái gì đấy? Muộn như vậy còn không trở về nhà, một đứa con gái đi loanh quanh, không sợ nguy hiểm à? Ơ này, xe em đâu?"
"Vâng, lốp xe bị hỏng mất, em gửi ở tiệm sửa xe sửa rồi, ngày mai anh chở em đến trường đi!"
"Làm gì sao lại không dắt về, anh sửa cho là được." Nói đoạn, Kiều Chinh lại nhìn nhìn bốn phía, "Vậy em về bằng cách nào?"
"Bạn học chở em về, đi thôi, về nhà nào."
"Nam hay nữ, bạn học cùng lớp hay là khác lớp?"
Kiều Điềm quay đầu nhìn anh mắt trợn trắng, "Anh hỏi rõ ràng như vậy làm gì? Sao thế, muốn đem sổ hộ khẩu nhà người ta cho anh xem luôn không?"
"Vậy càng tốt."
~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Dục: Vì sao lại muốn tránh mặt, tôi làm cái gì mà cậu muốn tránh mặt tôi chứ? Khóc thút thít
Kiều Điềm: Ngoan, đến đây mình ôm ôm dỗ dỗ nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT