Chiều hôm đó cả hai về sớm, Bàn Tử và Ngô Tà vừa bắt tay vào làm bữa tối, Trương Khởi Linh về nhà đã thấy cảnh Ngô Tà mặc tạp dề bận rộn luôn tay luôn chân trong phòng bếp. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng hắn, dường như hắn đã hiểu thế nào gọi là "nhà".
Trương Khởi Linh cứ thế đứng ngẩn ra không biết bao lâu, cho đến khi Bàn Tử chạy đến trước mặt hắn gọi: "Trương câm điếc?....... Tiểu Ca? Sao hôm nay về sớm vậy?"
Trương Khởi Linh hơi xấu hổ vì sự thất thần của mình, hắn không đáp lại mà trực tiếp đi lên thư phòng, còn ném lại cho Bàn Tử một câu: "Ăn cơm thì gọi."
"Thiên Chân, Tiểu Ca về rồi." Bàn Tử gãi đầu, "Hôm nay hắn về sớm ghê, hình như có hơi bất thường nữa!"
Ngô Tà vẫn đang nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn, không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: "Bất thường thế nào?"
"Hắn nãy giờ vẫn đứng ở đó nhìn cậu!" Bàn Tử chỉ chỗ Trương Khởi Linh vừa đứng nói với Ngô Tà.
"Hả?...... A!" Ngô Tà ngạc nhiên quay đầu, không may lưỡi dao sắc bén cứa trúng tay.
"Ấy! Thiên Chân cậu kích động như vậy làm gì! Chờ Bàn gia tìm đồ cầm máu cho cậu."
Ngô Tà không lo lắng cho ngón tay đang chảy máu của mình lắm, cậu chỉ thầm nghĩ, vì sao Tiểu Ca lại nhìn mình? Chẳng lẽ đêm qua hắn cũng đã phát hiện ra rồi? Vậy tại sao hắn lại không vạch trần mình? Bàn Tử tìm được hộp sơ cứu thì thấy Ngô Tà đang trong trạng thái ngây ngẩn, "Này Thiên Chân, cậu lại làm sao vậy?"
"Bàn Tử, anh nói Tiểu Ca nhìn tôi á? Liệu có phải hắn đã biết...." Rốt cuộc Ngô Tà cũng không nói hết, nhưng Bàn Tử đã hiểu ý cậu.
"Không thể nào, tối hôm qua chắc chắn chỉ có một mình tôi. Thiên Chân, cậu đừng quá lo lắng, cùng lắm thì nói thẳng thôi, không sao đâu, Bàn gia sẽ giúp cậu mà."
"Ừm, vậy thôi." Ngô Tà nở nụ cười tươi tắn. Thật ra trong lòng cậu đang mâu thuẫn, nếu bị phát hiện thì có thể lập tức lấy đồ rồi đi về, mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng nếu Tiểu Ca ghét mình thì sao? Vả lại cậu chỉ mới đến đây mấy ngày thôi, nếu phải rời đi... chợt cảm thấy có chút hụt hẫng.
Trương Khởi Linh đến thư phòng, hắn ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu nhìn trần nhà trống trơn. Hôm nay hắn chỉ muốn mau chóng làm cho xong công việc để về nhà, cũng không biết vì sao lại vội vã như vậy. Lúc hắn bước vào nhà, bóng dáng Ngô Tà bận rộn trong bếp làm cho trái tim hắn tràn ngập sự ấm áp. Bởi vì nụ cười và sự quan tâm chân thành của cậu ấy đã sưởi ấm cõi lòng mình sao?
Phải làm sao để cậu ấy mãi mãi ở lại đây?
Trương Khởi Linh bị chính ý nghĩ của hắn làm giật mình, tại sao hắn lại có suy nghĩ kỳ quặc như vậy? Cậu ấy chỉ đến đây để tìm đồ mà thôi, sau khi tìm được sẽ phải trở về. Bản thân hắn cũng đã đáp ứng giúp cậu tìm đồ rồi.
Vậy thì cứ giữ cậu ấy ở lại đây vài ngày bên cạnh mình đi. Chắc cậu ấy sẽ đồng ý thôi. Nghĩ vậy, tâm tình của Trương Khởi Linh cũng vui vẻ hơn.
Lúc ăn tối, Ngô Tà cắm đầu cắm cổ ăn, Bàn Tử cũng im lặng một cách bất ngờ, trong khi đó Trương Khởi Linh lại bất giác mở miệng nói: "Ngô Tà."
Tự nhiên bị nhắc tên, cả người Ngô Tà cứng đờ, cậu ngẩng đầu cười hỏi: "Tiểu... Tiểu Ca, có chuyện gì vậy?"
"Đồ vật mà cậu muốn tôi tìm giúp..."
"Sao... sao vậy?" Ngô Tà cảm giác bản thân mình như phạm nhân đang chờ đợi phán quyết cuối cùng. Bàn Tử cũng buông đũa nhìn Trương Khởi Linh.
"Cậu cần tìm gấp không?" Thật ra Trương Khởi Linh cũng rất căng thẳng, hắn không chắc chắn về câu trả lời của Ngô Tà.
"Không vội! Tôi chắc chắn không gấp đâu, từ từ tìm cũng được, không sao đâu Tiểu Ca!" Ngô Tà vội vã trả lời, thậm chí cậu còn khua tay múa chân để chứng minh cho lời nói của mình.
Trương Khởi Linh nghe vậy, hắn vừa lòng khẽ nhếch miệng cười, dù nụ cười mỉm ấy chỉ trong khoảnh khắc nhưng Ngô Tà đã thấy được. Cậu cảm thấy hắn cười lên rất đẹp, nếu hắn luôn mỉm cười thì tốt quá. Ngô Tà cũng nở nụ cười xán lạn với Trương Khởi Linh.
Bàn Tử ở một bên thấy không còn vấn đề gì, ngay lập tức bảo mọi người tiếp tục ăn cơm. Tâm tình của ba người đều rất tốt, bữa ăn cũng trở nên vui vẻ hơn. Đương nhiên Bàn Tử cũng biết vì sao hôm nay Trương Khởi Linh về nhà rất sớm, hơn nữa ngày mai hắn cũng được nghỉ, vì vậy Bàn Tử quyết định ngày mai ba người sẽ đi chơi.
Ngô Tà rất hào hứng, Trương Khởi Linh coi như đồng ý.
- --------------------
Lảm nhảm của editor: Giờ thì tôi nhớ ra vì sao hồi đó mình lại chọn làm truyện này rồi, vì một chương ngắn zl:'> Quá phù hợp với con người lười biếng như tôi =)))))) Nói vậy thôi chứ truyện cũng có cao trào đàng hoàng nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT