Trans: Vân An Thương
Beta: Quạ

Trường tiểu học nơi Khương Phi học là một khu nhà nhỏ trong dãy phố cổ, gần nhà cô, đi bộ mất mười phút. Nhưng cô thích lượn qua lượn lại, sau khi tan học thường nán lại rất lâu ở quán ăn vặt trước cổng trường.

Trước kia còn đỡ, vì có Lục Bách Trình giám sát, hai người vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, trước khi trời tối là về đến nhà. Sau này, hai người cãi cọ nên không đi về cùng nhau nữa. Mỗi ngày Lục Bách Trình tan học về nhà làm xong một phần bài tập thì mới thấy cô người đầy bụi bặm mò về. An Mộng Như thấy thế mà tức không chịu được, đứng trước bàn cơm mắng cô một trận tơi tả.

Lúc Lục Bách Trình còn nhỏ, vẫn chưa ăn chực ở nhà cô, Vạn Hi thuê người nấu ăn cho anh, Khương Phi từng ăn thử hai lần, cảm thấy dì ấy nấu ăn ngon hơn An Mộng Như. Nhưng không biết vì sao lại không hợp khẩu vị của Lục Bách Trình, có lẽ là anh thích kiểu món ăn thanh đạm mà An Mộng Như nấu.

Cho nên khi vừa lên học cấp Hai, anh chủ động hỏi An Mộng Như ngay, rằng sau này có thể thường xuyên đến ăn cơm được không.

An Mộng Như lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ, không chỉ vì bà thích Lục Bách Trình, mà còn vì hai đứa học chung một trường cấp hai.

Trường cấp Hai Cừ Dương không còn gần nhà cô giống như trường tiểu học trong khu phố cổ nữa. Đi bằng xe bus cũng phải qua bảy, tám điểm dừng. Công việc nhà họ Lục ngày càng bận rộn, số lần về nhà của hai người lớn ngày càng ít, thế nên họ thuê người lái xe đưa đón Lục Bách Trình đi học. Là hàng xóm của Lục Bách Trình, Khương Phi cũng được hưởng phúc lây, có thể cùng đi xe nên không cần phải thức dậy sớm, điều này làm An Mộng Như rất yên tâm, là một việc thuận lợi cho cả hai nhà.

An Mộng Như làm việc cẩn thận, chú ý đến những thứ nhỏ nhất. Nhà họ Lục cũng không quên đưa đón con gái bà đến trường. Vì vậy bà thường nấu thêm một phần cơm, coi như là hai nhà giúp đỡ lẫn nhau. Sau đó, Vạn Hi muốn gửi bà tiền ăn của Lục Bách Trình, bà cũng nhận lấy, để sau này mua đồ ăn ngon cho Khương Phi.

Thế là Khương Phi mỗi ngày đều có đồ ăn vặt, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, khi nhìn thấy Lục Bách Trình, cô cũng không tiện cho anh sắc mặt xấu nữa.

Nhưng mà quá trình hai người làm hòa diễn ra không được suôn sẻ.

Biết rằng mấy năm tới cô sẽ phải ngồi chung xe với Lục Bách Trình tới trường, Khương Phi phản đối cực kì quyết liệt, cô lớn tiếng nói rằng bản thân mình có thể tự đi được.

Thời đó liên tục xuất hiện tin tức về bọn buôn người nên An Mộng Như không quan tâm đến ý kiến của cô, bà cầm cái chổi lông gà, trừng mắt một cái, liền khiến cô ngoan ngoãn giơ cờ trắng đầu hàng.

Đã lâu không nói chuyện với Lục Bách Trình, ngày đầu tiên hai người ngồi chung xe, Khương Phi khó xử đến mức không nói được gì, chỉ có thể quay đầu nhìn ra phía cửa xe. Lúc đến trường thì cái cổ của cô đã cứng đơ ra rồi.

Chờ cho xe dừng lại, cô định mở cửa chạy đi, nhưng lại bị Lục Bách Trình bất ngờ gọi lại: "Khương Phi!"

Lâu lắm rồi cô mới nghe thấy anh gọi tên mình, Khương Phi cảm thấy như đã qua mấy đời, nghĩ thầm, giọng anh sao mà thay đổi nhiều thế, giống như bị cảm cúm nặng vậy.

Cô khụ khụ hai tiếng, ngoảnh đầu lại hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Sau khi tan học đừng đi lung tung, tôi đứng ở cạnh xe chờ cậu."

Bọn họ không học chung một lớp. Khương Phi vốn đã có thành kiến với anh, nên khi nghe vậy, cho rằng anh đang giúp An Mộng Như theo dõi cô, cảm thấy hơi khó chịu, cô không tình nguyện mà ừ một tiếng, rồi chạy đi.

Lục Bách Trình là người làm việc nghiêm túc, anh nói chờ cô là thực sự chờ cô. Hôm nay cho đến những ngày sau nữa, anh đều nói được làm được.

Khương Phi tự hỏi, hai người rõ ràng cùng học một trường, sao anh có thể tan học sớm, và di chuyển ra xe nhanh như vậy? Trừ những hôm anh báo trước sẽ phải ở lại trực nhật, còn lại thì lần nào cô cũng đến sau anh một bước, nhiều lần như vậy, cô không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Nhưng cô cũng không biểu hiện rõ ràng, chỉ có thể chạy ra chỗ anh chờ ngay khi vừa tan học.

Cô với Lục Bách Trình, vẫn chưa thể chơi thân với nhau được như trước kia.


Mãi cho đến một hôm, bởi vì kết quả bài kiểm tra của Khương Phi kém nên bị ở lại chép phạt cùng mấy bạn chung cảnh ngộ. Vì việc này xảy ra bất ngờ, cô không kịp báo cho Lục Bách Trình biết.

Cô chép suốt một giờ, khi bước chân ra khỏi lớp học thì trời đã nhá nhem tối. Cô nghĩ Lục Bách Trình chắc là đã về trước rồi, đang định đi đến trạm xe bus thì nhìn thấy một người một xe ở vị trí quen thuộc, cô bỗng rơi nước mắt.

Tháng trước, kinh nguyệt của cô xuất hiện lần đầu, khi ấy cô không cảm thấy gì, thế mà tháng này đến kì, cô đau đến mức hoa mắt chóng mặt, nhìn cái gì cũng không tập trung được. Chủ nhiệm lớp là nam, lại hung dữ, cô không dám nói, dù thấy khó chịu lắm nhưng cũng cố gắng chờ cho lớp học kết thúc rồi mới rời đi.

Lúc này tay đau, đầu đau, bụng cũng đau, nước mắt tựa như vòi rồng không ngừng tuôn ra, Lục Bách Trình chạy đến bên cạnh rồi mà cô vẫn không ngừng được nước mắt.

Hiếm khi Khương Phi được nhìn thấy cảnh Lục Bách Trình vội vàng chạy tới, chân tay bối rối, cô dở khóc dở cười. Bình thường cô chua ngoa, nay lại ngậm chặt miệng không chịu giải thích vì sao, ở trên xe khóc suốt nửa đường rồi mới từ từ yên lặng trở lại.

Lục Bách Trình đưa cô nửa hộp giấy, lại tìm một cái túi giúp cô vứt rác. Từ đầu anh không ngừng cô có chuyện gì, lúc sau thì không hỏi nữa, để cô khóc, đến khi thấy cô bình tĩnh rồi, mới nhẹ nhàng hỏi: "Có phải vì đói không?"

Khương Phi khóc sưng cả mắt, không tình nguyện mà mở to mắt trừng anh: "Tôi khóc thảm như vậy chỉ vì đói hả? Cậu quá coi thường tôi đấy!"

Còn có sức lực giận dỗi có nghĩa là tình hình không quá nghiêm trọng. Hòn đá đè nặng trong lòng Lục Bách Trình nhẹ nhàng rơi xuống, anh lấy một cái kẹo bạc hà trong cặp ra đưa cho cô.

Loại kẹo bạc hà này gần đây rất được ưa chuộng, bởi vì giúp đầu óc tỉnh táo hơn, đầu giờ chiều ăn một cái sẽ không bị buồn ngủ suốt cả buổi học.

Khương Phi cầm lấy, nhìn rồi nói: "Sao lúc nào cậu cũng mua vị bưởi thế?"

Vị này hơi ngọt, không quá nồng, bình thường cô hay ăn kẹo bạc hà có hương vị mạnh, thỉnh thoảng mới ăn vị bưởi.

"Cậu không thích à?"

Lục Bách Trình đang tuổi thay đổi giọng, nói chuyện có nuốt âm, Khương Phi nghe không rõ, nghĩ rằng anh đang hỏi có thích kẹo này không, nên mơ hồ trả lời: "Tôi thích mà."

Cô bình tĩnh trở lại, nhìn thấy một túi đầy giấy nhăn nhúm, hơi lúng túng nói: "Chắc cậu đợi tôi lâu lắm?"

Qua gương chiếu hậu, Lục Bách Trình nhìn bác tài xế đang yên lặng lái xe, nói: "Không phải, hôm nay bọn tôi cũng bị thầy giáo giữ lại."

Gánh nặng tâm lí của Khương Phi nhẹ đi một chút, nhìn anh cũng thuận mắt hơn, lúc này mới từ từ nói chuyện xảy ra hôm nay.

Trong xe không bật đèn, Lục Bách Trình không kìm được tự nhiên nhìn dáng vẻ của Khương Phi. Cái má phúng phính của cô vẫn chưa biến mất, khi nhai kẹo, má phồng lên nhìn rất mềm mại. Đã lâu lắm rồi hai người không trò chuyện hòa thuận như thế này, cô nói nhanh, lại còn vui vẻ làm động tác minh họa, mỗi lần cô nhấc khuỷu tay lên là có thể chạm vào anh. Những chi tiết tưởng như rất nhỏ nhặt tầm thường này, lại là điều mà anh đã đợi chờ rất lâu.

Nghe cô nói nguyên nhân vì sao khó chịu, dù hơi mơ hồ, nhưng anh cũng không ngốc, cũng đoán ra được phần nào, vì thế yên lặng không hỏi thêm nữa.

Khi xuống xe, anh đi phía sau cô, nhìn thấy trên chiếc quần học sinh cô mặc có vết đen, cuối cùng không nhịn được vẫn nói: "Phi Phi, quần cậu bị bẩn."

Ngõ nhỏ, ô tô không vào được nên dừng ở đây. Từ chỗ này về nhà còn phải đi một quãng đường dài.

Khương Phi tập trung vào lời anh nhắc nhở, không chú ý cách xưng hô của anh thay đổi, nhất thời vội vã, kéo quần lên trên, quay lưng về phía tường rồi hỏi anh: "Có bị bẩn nhiều lắm không?"

"Cái gì cơ?"

Cô tức giận: "Tôi hỏi cậu xem có bị bẩn nhiều không mà!"

"..."

Trời hôm nay không lạnh cũng không nóng, mà Lục Bách Trình vẫn mặc áo phông bên trong áo sơ mi, anh lẳng lặng cởi áo đưa cho cô: "Dùng cái này che đi."

Khương Phi do dự nhận lấy, cái mũi vô tình hít hít, trên áo sơ mi vẫn còn thơm mùi xà bông. Cô cúi đầu buộc áo vào eo, không hiểu sao không nói được lời cảm ơn, đành nói: "Đã muộn rồi, nhà cậu có ai nấu cơm chưa?"

Cô nhớ mấy ngày trước An Mộng Như có nói qua, dì nấu cơm cho anh hình như có việc bận phải về quê, mấy ngày này đều là anh tự nấu. An Mộng Như bảo anh qua nhà ăn cơm, anh lại nói là phiền nhà cô quá nên không chịu qua. Cô nghe nói vậy thì có chút áy náy, không dám thừa nhận là bọn họ ở trên xe chỉ nói với nhau mấy câu, thì làm sao Lục Bách Trình dám đến nhà cô ăn cơm chứ?

Lục Bách Trình hơi hơi nâng cằm lên: "Còn có mì tôm mà."

"Mì tôm à..." Khương Phi nhìn anh: "Nếu cậu không ngại, thì sang nhà tôi ăn cơm đi."

Lục Bách Trình im lặng, rồi cười nói: "Được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play