Đi vào y phục quán, Mặc Quân Dạ chọn mấy bộ quần áo tốt nhất cho Tuyết Khuynh Nhan, Tuyết Khuynh Nhan thay đồ mới càng khiến người không thể rời mắt.

Tuyết Khuynh Nhan thân mặc bạch y, tóc đen như mực, rũ mi rũ mắt, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo vài phần ngại ngùng, nhỏ giọng hỏi Mặc Quân Dạ, "Đẹp không?"

Mặc Quân Dạ đôi mắt sáng lên, mỉm cười nói, "Ngươi là người đẹp nhất ta từng thấy."

Tuyết Khuynh Nhan gương mặt nhịn không được hơi phiếm hồng, cảm thấy xấu hổ, đáy lòng lại sinh ra một tia vui vẻ.

Mặc Quân Dạ nắm tay Tuyết Khuynh Nhan rời khỏi y phục quán, đi dạo trên phố một vòng, sau đó tiến vào một tửu lầu nhìn qua không tệ lắm.

Khách nhân trong tửu lầu không ít, Tuyết Khuynh Nhan cùng Mặc Quân Dạ ngồi bàn gần cửa sổ, suy nghĩ thật lâu, vẫn không nhịn được hiếu kỳ hỏi, "Phu quân, sao huynh có nhiều kim tệ như vậy?"

Mấy bộ y phục Mặc Quân Dạ mua cho cậu vừa nãy, liền tiêu mấy trăm kim tệ, hiện giờ lại tới tửu lâu ăn cơm, hẳn lại phải tiêu phí không ít kim tệ.

Nghĩ vậy, Tuyết Khuynh Nhan trong lòng không khỏi cảm thấy không chân thật, còn đau lòng những kim tệ tiêu xài như nước kia.

Cậu lớn như vậy, còn chưa từng thấy qua nhiều kim tệ như thế đâu!

Từ nhỏ Tuyết Khuynh Nhan đã sinh hoạt trong trạng thái quẫn bách, kỳ thật không tán thành thủ bút tiêu kim tệ lớn như thế, dù sao cuộc sống sau này vẫn phải trải qua.

Chỉ là Tuyết Khuynh Nhan không lay chuyển được Mặc Quân Dạ, hơn nữa kim tệ là Mặc Quân Dạ bỏ ra, cho nên Tuyết Khuynh Nhan chỉ có thể tiếp nhận.

Bất quá nghĩ đến Mặc Quân Dạ bỏ nhiều kim tệ như vậy đều tiêu trên người mình, Tuyết Khuynh Nhan trong lòng cảm động, lại không thể làm gì.

Nghe Tuyết Khuynh Nhan gọi mình phu quân, Mặc Quân Dạ co giật khóe miệng, đối với xưng hô này hắn vẫn cảm thấy có chút biệt nữu, mặc dù thế giới này nam tử cưới nam tử là chuyện cực kì bình thường, tại Tiên giới kiếp trước cũng có nam tử cùng nam tử kết đạo lữ, nhưng xưng hô phu quân, tại hắn kiếp trước lại là tên thân mật nữ tử gọi nam tử.

Người thế giới này cũng thật là, rõ ràng là nam tử, cho dù gả cho người ta, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác phải gọi phu quân giống nữ tử

Tha thứ hắn vô năng tiếp thu, hắn không muốn đạo lữ mình biến thành người có tính cách nam không ra nam, nữ không ra nữ. -_-||

Vì thế, Mặc Quân Dạ thấm thía mở miệng nói, "Khuynh Nhan, chúng ta thương lượng chuyện này đi."

Nhìn Mặc Quân Dạ thần sắc nghiêm túc, Tuyết Khuynh Nhan tâm cũng khẩn trương, thấp thỏm hỏi, "Chuyện gì?"

Mặc Quân Dạ ho hai tiếng, nói, "Cái kia ngươi có thể... không cần gọi ta là phu quân hay không?"

Tuyết Khuynh Nhan lại hiểu lầm ý tứ trong lời Mặc Quân Dạ, trừng lớn hai mắt, thanh âm run rẩy nói, "Phu quân muốn hưu ta sao?"

Trong lòng cậu không rõ tư vị gì, tựa hồ có chút đau, trước kia cậu rõ ràng muốn Mặc Quân Dạ hưu cậu, nhưng sau khi chung sống với Mặc Quân Dạ một đoạn thời gian, lại tham lam không muốn rời khỏi Mặc Quân Dạ.

Ngoại trừ gia gia Mặc Quân Dạ là người thứ hai quan tâm cậu, thậm chí vì cậu ra mặt.

Mặc Quân Dạ lắc đầu cười nói, "Ngươi nghĩ cái gì, ta chỉ muốn ngươi không cần gọi ta phu quân mà thôi."

Tuyết Khuynh Nhan cúi đầu xuống, bất an nói, "Huynh không phải muốn hưu ta sao?"

Mặc Quân Dạ nhìn ra Tuyết Khuynh Nhan là hiểu lầm ý mình, hắn đành phải tiếp tục giải thích nói, "Ta không có ý hưu ngươi, chỉ là muốn ngươi gọi tên ta mà thôi."

Tuyết Khuynh Nhan chớp chớp mắt, biểu tình ngơ ngác nhìn Mặc Quân Dạ.

Mặc Quân Dạ mỉm cười nói, "Ngươi có thể trực tiếp gọi ta Quân Dạ."

Tuyết Khuynh Nhan biết Mặc Quân Dạ không phải muốn hưu mình, trong lòng cũng buông lỏng xuống, nhẹ giọng nói, "Quân Dạ!"

Mặc Quân Dạ trong lòng nóng lên, cười mà thỏa mãn, sau đó lại nói, "Về phần vấn đề trước đó ngươi hỏi ta, ta hiện tại có thể trả lời ngươi, hôm qua tương đối may mắn, tìm được vài cọng linh thảo trên núi, nên bán được không ít kim tệ."

Kỳ thật đây bất quá là Mặc Quân Dạ tùy tiện lấy cớ, hắn đúng là lấy linh thảo bán, chỉ bất quá linh thảo hắn cầm đi giao dịch là lấy từ không gian của hắn, mà không phải tìm trên núi.

Bất quá đối với Mặc Quân Dạ giải thích, Tuyết Khuynh Nhan lại tin tưởng, còn cảm thán Mặc Quân Dạ vận khí tốt.

Mặc Quân Dạ chỉ là cười không nói.

Sau khi hai người ăn trưa trong tửu lâu, liền về thổ thôn.

。。。

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play