"Ừm?"

1 giờ sáng, Dư Tình nhìn đồng hồ đếm ngược trên bàn học, chỉ còn 99 ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Cậu cầm điếu thuốc và điện thoại đi ra ngoài ban công, thuần thục bấm điện thoại, ngậm đầu lọc nhưng không vội bật lửa, hàm răng trong bóng tối trắng đến loá mắt.

Cậu lấy bật lửa từ trong túi ra, chậm rì rì đốt điếu thuốc trong miệng, hít sâu một ngụm rồi phun ra: "Alo, đang làm gì vậy?"

Quý Trăn bên kia đầu dây đang phân loại đề cho giáo viên toán, thấy Dư Tình gọi điện thì dừng động tác: "Không làm gì cả, cậu thì sao?"

"Đang nói chuyện phiếm với anh."

Quý Trăn buông bút, sờ sờ mũi mình, "Ừm, tôi cũng vậy."

Nói xong rồi còn bổ sung thêm: "Đang nói chuyện phiếm với cậu."

"Anh chưa ngủ à?"

"Có nhiệm vụ."

"Ồ." Dư Tình dụi tắt điếu thuốc còn dang dở, "Có muốn tán gẫu không?"

"Được." Quý Trăn trả lời.

"Anh biết Black Dog(*) không?"

"Ừm?" Quý Trăn thành thật trả lời: "Không biết." Đôi khi anh cảm thấy Dư Tình biết rất nhiều thứ.

Chuyện này rất hợp với khí chất của Dư Tình, có sự thành thục và lãng mạn không tương xứng với tuổi tác, nếu đủ hiểu rõ cậu, sẽ phát hiện ra cậu vô cùng, vô cùng yếu ớt. Nhưng đồng thời, thật sự không màng gì cả, cậu rất to gan. Quý Trăn không biết nên hình dung cảm giác mâu thuẫn tồn tại trên người Dư Tình này như thế nào nữa.

"Tôi cảm giác bây giờ tôi không có chút giá trị nào cả. Anh biết không, tôi cảm giác tôi có bệnh rồi, càng lúc càng nặng thêm, tôi vẫn luôn rất quái gở, người có thể ở bên cạnh giúp đỡ tôi, ngoại trừ mẹ tôi thì chẳng còn ai cả."

"Từ khi lên năm cuối tới nay, tôi không có cảm xúc gì mấy, người khác có lo lắng, tuyệt vọng, vui vẻ, kinh ngạc, còn tôi thì không. Phần lớn thời gian tôi như đang nhìn chằm chằm vào mặt hồ, nhìn nó cứ từ từ bị ánh mặt trời làm cho bốc hơi."

"Tôi rất khổ sở, tôi muốn khóc, nhưng rồi phát hiện bây giờ tôi không khóc được."

"Tôi nói với mẹ, nói là mẹ à, con khó chịu lắm, mẹ có thể nhìn con được không, liếc mắt nhìn con một cái thôi. Mẹ tôi lại nói, con là một thằng con trai, sao lại làm ra vẻ như vậy."

"..." Quý Trăn chỉ yên lặng lắng nghe.

"Từ nhỏ đến lớn, những người bên cạnh tôi đều nói rằng, con phải ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ, đừng chọc mẹ con giận, việc không được làm nhất trên thế gian này chính là chọc mẹ con giận, con hiểu không? Tôi nói, con biết rồi."

"Mẹ tôi đúng là không dễ dàng gì, một mình bà dạy bảo tôi học hành, tôi thời thời khắc khắc đều cảm thấy có lỗi với bà."

"Bà cố gắng làm việc, lúc còn trẻ đã trở thành giám đốc điều hành công ty, vì công việc mà phải trả giá rất nhiều, nhưng mà tôi thì rất buồn phiền. Bởi vì đây không phải là điều tôi muốn. Tôi có nói rõ với mẹ, mẹ tôi sẽ nói rằng tôi không biết đúng sai." . đam mỹ hài

"Anh hiểu cảm giác này không, Quý Trăn. Tôi chỉ muốn một quả táo thôi, độc nhất vô nhị, trên thế gian này tôi chỉ cần duy nhất một quả táo thôi, vậy mà mẹ lại cho tôi một rương lê. Tôi nói, con không muốn cái này, thế là mẹ mắng tôi, nói tôi không hề biết ơn."

Lúc Dư Tình nói nhưng lời này đều rất bình tĩnh.

Cậu rút điếu thuốc thứ hai ra, kẹp trên tay, bật lửa, nhưng không đưa vào miệng.

Bên kia không có âm thanh gì, Dư Tình đoán có thể anh đang suy nghĩ làm sao để an ủi mình.

Thật ra không cần an ủi, chỉ cần nghe được anh nói gì đó, Dư Tình đã đủ cảm kích rồi.

Rốt cục trên thế giới này, người có thể dừng lại để nghe cậu nói cũng chỉ có anh.

Trong căn phòng lớn trống không, không bật đèn, một vùng tối om, chỉ có Dư Tình tay kẹp điếu thuốc loe lói ánh lửa trong đêm tối. Cậu tựa vào vòng bảo hộ trên ban công, nheo nheo đôi mắt khô khốc, giống như hắc diện thạch, cảm thấy mê mang.

(Hắc diện thạch: còn gọi là đá Obsidian, đá vỏ chai, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.)

"Tôi không hiểu, Dư Tình à, tôi xin lỗi. Tôi không hiểu rõ, nhưng tôi cảm thấy cậu không làm sai gì cả." Hồi lâu sau điện thoại truyền tới giọng nói chắc chắn kia, "Những người lớn kia có sai không? Tôi cũng không biết, tôi thấy họ sai, nhưng tôi cảm thấy, ừm, nói thế nào nhỉ." Đối phương chần chờ trong nháy mắt: "Không cần đem sai lầm của người lớn áp đặt lên bản thân mình."

"Ngay cả người thoát ra khỏi cống ngầm cũng có thể có cuộc sống tốt đẹp, tôi tin cậu cũng thế..."

Thật ra Dư Tình không nghe được những lời phía sau nữa, cậu cảm thấy dần dần mơ màng, tựa như màng nhĩ bị chấn động, mọi vật trước mắt trở nên mông lung.

Quý Trăn ghé vào bên cửa sổ, nhìn ra ánh đèn neon dọc bờ sông, phía ngoài xa dường như còn có du thuyền đang lướt trên sông, nhấp nháy ánh đèn đủ màu sắc. Đêm đã khuya, toàn thành phố vô cùng yên tĩnh, tựa như bị ấn nút mute tiếng, ánh đèn màu không ngừng chớp nhấp nháy giống như có thể nói thành lời.

Anh vụng về an ủi người bên kia đầu dây điện thoại, ý tứ không tỏ rõ.

Nhưng anh không quan tâm, anh chỉ muốn làm hết sức khiến đối phương đừng đau buồn như thế, anh không muốn khiến cậu ấy buồn.

Hồi lâu sau, đến khi anh không còn lời nào để nói, anh ngậm miệng lại cảm nhận sự thất bại. Sau đó lại nghe được âm thanh nức nở của đối phương.

Giống như con thú nhỏ tìm được nhà của mình vậy.

"Đừng khóc." Quý Trăn chỉ cảm thấy là mình chọc đối phương khóc, càng muốn đánh chết bản thân: "Xin lỗi, tôi không nói nữa."

"Tôi thật sự không biết diễn tả ý mình, ý tôi là, ừm..." Quý Trăn không nhịn được thở dài: "Tôi vừa cãi nhau với em trai."

Dư Tình mang theo tiếng khóc nức nở, hỏi: "Anh có em trai à?"

Quý Trăn: "Đúng vậy, đang học cấp hai. Nó..."

"Không quá hiểu chuyện." Quý Trăn tìm từ ngữ, cười nói: "Bởi vì trước đây là thiếu gia mà, bây giờ nhà tôi đột ngột phá sản, ba ngồi tù, mẹ đi đâu cũng không biết, chỉ còn thừa hai người chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau,... vẫn chưa điều chỉnh lại thân phận được."

"Cậu ấy là thiếu gia, vậy anh thì sao?"

"Tôi là đại thiếu gia." Quý Trăn cười ghé vào vòng bảo hộ, nhìn vầng trăng trên bầu trời bị mây che, ánh trăng chiếu rọi có mây nhuộm màu vô cùng dịu dàng.

Anh tiếp tục nói, nhớ lại chuyện xưa: "Khi đó tôi mới năm nhất trung học phổ thông, suýt chút nữa là bỏ học đem theo em trai đi làm công. Bị kẻ thù truy đuổi, quả thật rất khó khăn. Khi đó tâm tính nó rất ngạo mạn, còn không muốn nói chuyện với tôi nữa. Sau đó..."

"Tôi hơi không nhớ được. Sau vẫn là đi mượn tiền của giáo viên ngữ văn của tôi, thầy còn giúp tôi tìm một căn phòng, cho nên tôi và em trai mới không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ, giành giật thức ăn của chó hoang."

"Đúng rồi." Đột nhiên Quý Trăn nghĩ đến chuyện cười gì đó, cười khẽ một tiếng: "Khi đó em trai tôi ngày nào cũng đánh mắng tôi, nói rằng tôi bạc đãi nó."

Dư Tình: "Nếu là tôi, lúc ấy thật sự có thể tôi sẽ vứt bỏ nó."

Quý Trăn cười: "Nó còn rất nhỏ, mới tiểu học, khi đó mới học năm 4 hay năm 5 gì đó? Tôi không nhớ rõ lắm, tóm lại là rất nhỏ, tôi so đo gì với một đứa trẻ con chứ."

Dư Tình không nói gì, Quý Trăn tiếp tục nói: "Sau đó tôi lên năm hai, số tiền mượn được không còn nhiều lắm, nên tôi đi làm thêm, thi được hạng nhất, lấy học bổng. Những thứ này có thể bảo đảm cho chi tiêu hằng ngày của chúng tôi, nó học cấp 2 phải dùng tiền rất nhiều.

Dư Tình đột nhiên hỏi: "Anh không có người thân nào khác à? Bọn họ mặc kệ anh à?"

"Không. Ông bà tôi đổ bệnh, bố tôi là con trai duy nhất mà lại ngồi tù rồi, không có tiền cho ông bà tiếp tục chữa bệnh, cho nên mỗi tháng tôi đều gửi cho họ một ít tiền, có chút ít còn hơn không."

"... Ồ."

"Sau đó em trai tôi lại muốn có một chiếc Switch, nó nói xung quanh nó ai cũng có nên nó cũng muốn. Nó còn nói là nó muốn, nói đó là thứ bố đã hứa mua cho nó nhưng chưa thực hiện được. Tôi nói, Quý Kha, em phải hiểu rõ rằng nhà chúng ta không có tiền, ba cũng không còn nữa rồi. Nó khóc ngay, trong chớp mắt tôi nhớ lại lúc nó mới sinh ra được một ngày, tôi ôm nó, cảm giác mềm mại như ôm bông trên tay vậy, thậm chí tôi còn không dám dùng sức, sợ tổn thương nó."

Quý Trăn nhắm mắt, rồi lại mở ra, đôi mắt mệt mỏi mà dịu dàng: "Rồi có người giới thiệu cho tôi đi đánh hắc quyền, mua cho nó chiếc đồng hồ Switch mà nó luôn mong muốn. Lúc nó nhận được tôi liền cảm thấy thoả mãn, tôi cảm thấy cuối cùng tôi cũng đã làm một người anh trai có trách nhiệm."

(Hắc quyền: quyền anh đen là những trận đấu quyền anh bất hợp pháp có tính chất cờ bạc, về cơ bản những trận đấu này không có quy tắc và rất tàn nhẫn.)

"... Nó nhất định rất biết ơn anh."

"Không có, lúc đó nó nói một câu: "Sao lại mua loại này, loại này là rẻ nhất, em muốn cái đắt nhất cơ." Có điều lần đó nó gọi tôi một tiếng "anh trai", rất lâu rồi tôi chưa nghe nó gọi mình là anh trai.

"Anh trai." Dư Tình vô thức gọi một tiếng, giống như đang cố gắng tìm ra ma lực tinh tế của từ này, một lúc lâu sau cậu mới cười: "Từ này rất có trọng lượng."

"Đúng vậy." Quý Trăn nói: "Giống như nó đã chống đỡ tôi vậy."

"Nhưng thật ra nó không quan trọng lắm, không đáng một xu." Dư Tình cười: "Anh Quý, anh có biết không, anh giống Kappa lắm đấy."

"Kappa?"

"Kappa, anh chính là một con Kappa trẻ tuổi, trên cổ treo thêm bảy tám người nhà, đi đường cứ thở hổn hển mà thôi." Dư Tình cười nhạo không chút lưu tình.

(Kappa: loài thuỷ quái trong truyền thuyết của người Nhật, cao cỡ như đứa trẻ 4, 5 tuổi)

Quý Trăn cười: "Hình tượng quá. Có điều tôi đi rất nhanh, hơn nữa tôi tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua tất cả trở ngại, vấn đề chỉ còn là thời gian thôi."

"Trước đây lúc anh vẫn còn là thiếu gia, nhất định là người có khí phách ngời ngời."

"Ừm." Quý Trăn nói: "Thật ra trong lòng tôi vẫn luôn có cảm giác, gọi là gì nhỉ...? "Tư lợi" phải không, là ý nghĩ như vậy đó, cho nên năm đó khi ông chủ năn nỉ tôi tiếp tục ở lại đánh quyền anh, tôi từ chối, tôi vẫn trân trọng mạng sống lắm. Tôi không nghĩ mình thảm đến mức phải làm thế."

"Ừm."

Dư Tình không nói gì. Trong lòng cậu còn đang gặm nhấm từ "anh trai" này.

Một từ rất đơn giản, chỉ cần môi hở ra một chút, âm thanh trong cổ họng phát ra một chút là có thể nói được từ này rồi. Có điều từ này trọng lượng tựa ngàn quân, nó đại diện cho một mối quan hệ gắn bó, một mối thân tình không thể tách rời, không cách nào thoát khỏi.

Nó còn thể hiện một phần trách nhiệm nặng trĩu trên vai mỗi người.

Quả thật mình không xứng cười nhạo anh ta, Dư Tình nghĩ vậy.

Không một ai có thể cười nhạo anh ta.

Mỗi người chúng ta, có ai sinh ra mà không bị tròng vào người xiềng xích như vậy đâu. Mỗi người chúng ta, ai cũng sẽ vĩnh viễn bị loại xiềng xích thầm lặng này trói buộc cả đời.

Mỗi đứa trẻ đều nhất định phải dùng cả đời, để cõng toàn bộ gia đình mình đi trên đường đời. Và bọn họ lại trở thành người lớn, lại biến nỗi đau khi còn nhỏ thành những đòn roi, những đòn roi đánh đập lên chính con cái của mình.

Vòng tuần hoàn cứ thế lặp lại.

Mỗi người đều là Kappa, trong xã hội này có vô số Kappa nhỏ tuổi và cả Kappa già cỗi. Bọn họ không có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra, trên cổ họ đều treo vô số Kappa khác, cả đời họ đều cảm thấy mệt mỏi, áp lực trong nhà, thân thích đánh giá, cái nhìn của cha mẹ, cảm xúc của anh em... Những thứ này không ngừng đè bẹp họ.

Nhưng bọn họ không cách nào thoát khỏi chúng, thậm chí bọn họ còn không còn tư cách quyết định cái chết của mình.

"Đột nhiên tôi nghĩ đến..." Dư Tình đột nhiên nói: "Người già thường đi cong lưng, có khi nào là do Kappa đè đến cong luôn không."

Quý Trăn ở bên kia cười, Dư Tình cũng cười.

Thành phố đã ngủ say, bóng tối dịu dàng bao phủ, tất cả mọi người rời bỏ công việc, tắt đèn, cùng nhau tiến vào mộng đẹp.

Nhưng vẫn còn hai người, hai thiếu niên trong đêm tối yên tĩnh thoát ly khỏi thế giới nhàm tẻ, họ có được bí mật của nhau, tựa như họ đã đạt được một thoả thuận bí mật, một hiệp nghị vĩnh cửu.

- --

Chú thích:

- Black Dog: Năm 2012 tổ chức WHO cho ra mắt đoạn video có tên "I had a black dog. His name was Depression" - trong định nghĩa của tâm lý học, "black dog" không đơn thuần là chỉ màu sắc của một con vật, mà mang khái niệm của chính từ "depression" - trầm cảm. Với những ví von đầy tượng hình, khi cho rằng mỗi người đều sở hữu một "black dog" chính là những suy nghĩ, nguồn năng lượng tiêu cực trong lòng mà nếu không tìm cách tháo dỡ, "black dog" này sẽ có ngày nuốt chửng chúng ta. Có lẽ Dư Tình đang muốn nói với Quý Trăn về con black dog này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play