Edit: Mèo Anh Đào

Có lẽ thuốc của y sư bắt đầu có tác dụng rồi. Minh Nghi đã dần dần hồi phục, Sư Thanh Huyền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hai ngày nay, Minh huynh ăn uống nhiều hơn hẳn, y luôn túc trực ở bên, bận rộn chuẩn bị đồ ăn cho hắn.

Bởi vì vốn dĩ sức ăn của Minh huynh rất đáng kinh ngạc, nấu cơm cho hắn cũng tiêu tốn bao nhiêu là thể lực. Thế nhưng Sư Thanh Huyền ở trong gian bếp của Địa Sư điện tất bật đến vui vẻ. Biến đổi thành dáng vẻ của Minh Nghi, y đem tất cả bản lĩnh làm việc nhà của mình ra mà nấu nướng.

Hạ Huyền đen mặt nói: "Ngươi không cần trở về sao?"

Sư Thanh Huyền hoàn toàn không nghe thấy ẩn ý trong lời nói của đối phương của. Y đáp: "Ca ca ta đã nhiều ngày không ở đây, không ai cả ngày nhìn ta chằm chằm. Chắc phải đến tiệc Trung Thu ca ta mới trở về..."

Ta đâu lo lắng cái này!

Hạ Huyền hai ngày nay thỉnh thoảng lại mất hồn mất vía, hắn sợ Sư Thanh Huyền cứ tiếp tục lưu lại đây, chính mình sẽ lại làm ra chuyện không hay.

Ngược lại, Sư Thanh Huyền vui vẻ bưng lên một khay đầy đồ ăn, ngồi xuống mép giường Hạ Huyền, còn có ý định đút cho hắn. Hạ Huyền nhíu mày, duỗi tay muốn cầm lấy chén đũa: "Ta tự mình ăn được."

Sư Thanh Huyền vui vẻ đưa cho hắn, điều này chứng minh sức khỏe Minh huynh đã có chuyển biến tốt đẹp, có thể tự mình ăn cơm rồi. Tuy vậy, Sư Thanh Huyền vẫn còn rất nguyện lòng đút Minh huynh ăn, chăm sóc Minh huynh... Vì như thế, y có thể gần hắn thêm một chút, Sư Thanh Huyền thích cảm nhận mặc hương của hắn một cách rõ ràng.

Hạ Huyền thì sợ điều này vô cùng, hương lan của Sư Thanh Huyền cứ gần gũi quẩn quanh. Nhỡ, một lúc nào đó, hắn xúc động đến mất kiểm soát, chậm rãi bộc phát mà chẳng thể vãn hồi. Cho nên, Hạ Huyền muốn kịp thời khống chế...

Nhưng mà, nói về tài nấu nướng của Sư Thanh Huyền, đúng là rất lợi hại, cực kì hợp khẩu vị của Hạ Huyền. Hạ Huyền là quỷ chết đói, đã từng đói bụng ăn quàng. Cho dù đã thành Quỷ Vương, hắn cũng có lúc ăn uống quá độ, lại có khi mắc bệnh kén ăn.

Hạ Huyền cái gì cũng có thể ăn, cho dù là đồ ăn thức uống bình thường hay hồn phách của yêu ma quỷ quái. Hắn cũng dựa vào năng lực cắn nuốt người khác này mà tu luyện thành Tuyệt thoát ra khỏi Đồng Lô Sơn. Nhưng đối với mỹ vị cao lương, Quỷ Vương không phải không biết cảm nhận.

Hạ Huyền vừa ăn vừa hỏi: "Tất cả chỗ này đều do ngươi nấu?"

Một loạt đồ ăn đủ sắc trọn vị dậy hương. Đĩa đầu tiên nhìn là biết đã được hầm thật lâu, khối thịt gà cắt vừa ăn cùng rau hấp. Bên cạnh là một tô canh sâm bỏ thêm xương sườn ngon miệng lại bổ khí huyết. Rau xào cũng nêm nếm vừa phải, mềm mại dễ nhai. Món chính là cháo nóng hổi, còn kèm theo môt viên mơ làm món khai vị.

Thức ăn đều phải nấu bằng lửa, không có sống nguội cay độc. Lời dặn dò của y sư, Sư Thanh Huyền đều ghi tạc trong lòng. Y cười đáp: "Thế nào? Có ngon không? Có phải ta rất lợi hại không?"

Biết Minh huynh sẽ không trả lời, Sư Thanh Huyền nói tiếp: "Ta ấy nha, lúc còn chưa có phi thăng ấy, bị người nhà nuôi như con gái vậy. Lúc đó, ca ca ta ở trên núi tu hành, ta vẫn thường đem cơm cho hắn..."

Hạ Huyền nghe rõ ràng điều Sư Thanh Huyền muốn nói là y từ khi còn nhỏ đã học qua nấu ăn. Nhưng nhắc đến Sư Vô Độ, trong lòng hắn lại kịch liệt khó chịu. Sư Thanh Huyền không chú ý đến thần sắc đối phương, tiếp tục nói: "Nói cũng kì quái, ca ta liều mạng tu hành đến thế, phi thăng là điều có thể lí giải... Nhưng mà ta thế nhưng cũng phi thăng..."

Hơn nữa, ta lúc đó còn mới phân hóa chưa được bao lâu...

Sư Thanh Huyền ngẩng đầu, muốn lắng nghe ý kiến của Minh huynh. Nào ngờ, y vừa ngẩng lên đã bị Hạ Huyền vươn tay kéo một cái. Y không giữ được thăng bằng liền ngã vào ngực hắn. Ngay sau đó, một loại xúc cảm mềm mại ngọt ngào phủ lên hai phiến môi y.

Ngươi câm miệng!

Bốn cánh môi gắt gao quấn lấy nhau, không có chút kẽ hở nào. Hạ Huyền dùng hành động ngăn Sư Thanh Huyền mở miệng. Trước đây, bọn họ cũng từng thân mật đến quá ba lần, có điều những làn đó đều là đùa giỡn nháo loạn, nhiều nhất cũng chỉ chạm đến khóe môi đôi phương. Đến khi Hạ Huyền mở mắt ra, hắn bị hành động của mình dọa sợ rồi.

Ta đang làm cái gì vậy?

Thời gian như ngưng đọng lại, không khí cũng chẳng buồn lưu thông. Hai người lẳng lặng ngây ngốc, môi cũng không có tách ra. Tại khoảng cách gần trong gang tấc này, lông mi của Sư Thanh Huyền dài thật dài được Hạ Huyền ngốc ngốc thẩm nhẩm đếm. Mãi đến khi hương lan trở nên nồng đậm, nếu còn không tách ra sẽ trở nên nguy hiểm, Hạ Huyền mới đem đối phương đẩy ra.

Hạ Huyền tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Còn Sư Thanh Huyền để hồn mình phiêu lãng trên chín tầng mây thật lâu. Khi y từ từ thanh tỉnh tinh thần, cả gương mặt trở nên đỏ bừng, y cũng quên chính mình đang nói chuyện gì.

Sao Minh huynh lại làm đến mức này? Cứ liên tục như vậy, chẳng lẽ đã có điều gì chuyển biến...

Hạ Huyền bên này, biết rằng mình vừa chủ động hôn Sư Thanh Huyền, vừa khiếp sợ vừa âm thầm vui vẻ. Mỗi lần thân cận với y, hắn phát hiện cả cõi lòng đều cảm thấy thỏa mãn. Hơn nữa lần này còn chính diện hôn lên môi y, lại lưu luyến rất lâu, Hạ Huyền thực sự suиɠ sướиɠ.

Một kẻ Thiên Càn mà đối với một vị Địa Khôn có thái độ khinh bạc là bất nhã. Nếu là trước đây, Hạ Huyền nhất định có ý muốn chịu trách nhiệm. Nhưng hôm nay, trước mặt hắn là "kẻ thù", là người hưởng trọn mệnh cách của hắn, hắn biết chịu trách nhiệm thế nào đây...

Sư Thanh Huyền trong lòng rối bời như nai con chạy loạn, song y vẫn nhỏ giọng xác nhận: "Minh huynh, huynh còn choáng váng nữa không?"

Hạ Huyền tay cầm đũa ngưng lại giữa không trung, ấn đường khẽ nhăn lại: "Ngươi mới choáng váng ấy!"

Sư Thanh Huyền mở to hai mắt, cả đầu là dấu chấm hỏi đầy khó hiểu. Y lắp bắp nói: "Kia... Huynh... vừa mới... vừa mới..."

Hạ Huyền cuối cùng cũng hiểu, thì ra ba lần hắn thân cận y ở trong mắt y luôn là do hắn tinh thần bất ổn. Hạ Huyền trong cơn giận dữ, muôn vươn tay túm lấy y hôn thêm một lần, hôn đến khi y hiểu mới thôi!

Nhưng lúc này Sư Thanh Huyền đã sớm phòng bị, dễ dàng né được Hạ Huyền. Y cả mặt đỏ bừng, đột nhiên đứng lên, vội vàng xoay người chạy đi. Sư Thanh Huyền đi rồi, Hạ Huyền mới từ từ bình tĩnh lại. Nghĩ đến chuyện mình vừa muốn làm mà không thành, hắn thầm nghi hoặc chính mình...

Chẳng lẽ ta thân cận y đến nghiện rồi? Nhưng y là Sư Thanh Huyền cơ mà!

Hạ Huyền cúi đầu ăn nốt cơm. Nhiều đồ ăn ngon như vậy, hắn lại không ăn một lần từ đầu tới cuối, thực có lỗi với đồ ăn trong chén.

Đều là y sai.

Hạ Huyền không có lo lắng vì hắn biết rõ ngày mai Sư Thanh Huyền nhất định sẽ quay lại.

Sư Thanh Huyền ra khỏi Địa Sư Điện liền chạy một mạch về Phong Thủy Điện. Y chạy vào phòng, cả gương mặt vẫn đỏ bừng nóng bỏng, hơn nữa chính y cũng ngửi được hương lan thoang thoảng quẩn quanh. Sư Thanh Huyền nhanh nhẹn đi tìm thanh tâm đan dự phòng, bởi toàn bộ thanh tâm đan trên người y đều chi cho Tạ Liên cả rồi.

Tìm ra thanh tâm đan, tự mình xử lí xong xuôi, Sư Thanh Huyền mới ngẫm nghĩ về chuyện lúc nãy. Minh huynh thế mà chủ động hôn y. Hơn nữa, nếu y không chạy trốn, có khi nào Minh huynh sẽ tiếp tục hôn y. Sư Thanh Huyền không khỏi đáng tiếc, chính mình cũng không nghĩ lúc đó lại vội vàng bỏ chạy như thế. Nhưng cũng không thể trách y, chấn động vừa rồi quả thực quá lớn!

Minh huynh nếu không phải một phen nháo loạn, thì chẳng lẽ đối với ta có tình ý sao?

Sư Thanh Huyền trong lòng bối rối, bởi vì thái độ hằng ngày của Minh Nghi chẳng giống với trong lòng đang thích y gì cả. Nhưng nếu hắn đối với y vô tình, vì cớ gì lại muốn thân cận y, lại còn là với bản tướng của y?

Minh huynh là... đoạn tụ sao?

Sư Thanh Huyền biết rằng mình là Địa Khôn, ở trong cái thời mà Thiên Càn hiếm đến không tưởng nổi, Địa Khôn đến với Cùng Nghi là chuyện hết sức bình thường. Nhưng Minh huynh chắc hẳn không biết hắn là Địa Khôn. Giả như hai Cùng Nghi với nhau, ngoài "đoạn tụ chi phích" Sư Thanh Huyền không nghĩ ra được gì khác.

Ngày hôm sau, Sư Thanh Huyền lại lần nữa đến Địa Sư điện. Các tiểu thần quan ở đây đã sớm quen với sự xuất hiện của y. Vì Minh huynh làm cơm sắc thuốc, Sư Thanh Huyền bưng theo khay đồ hướng phòng hắn mà tới.

Mở cửa đi vào, nhìn thấy Minh huynh đang tự mình đứng dậy xuống giường, Sư Thanh Huyền vội đặt khay cơm lên bàn, chạy qua đỡ lấy hắn. Hạ Huyền vốn dĩ chẳng có việc gì, thấy y dìu hắn như vậy, chẳng khác gì chủ động chui vào lòng hắn. Hạ Huyền cất tiếng hỏi: "Ngươi không chạy?"

Sư Thanh Huyền dìu Hạ Huyền đến bên bàn, đỡ hắn ngồi xuống rồi lấy chén thuốc đưa cho. Hạ Huyền cầm chén thuốc trong tay, định một hơi uống cạn thì Sư Thanh Huyền đột nhiên hỏi: "Minh huynh, ngươi là đoạn tụ sao?"

"Phụt" Hạ Huyền phun ra toàn bộ nước thuốc trong miệng.

Hắc Thủy Trầm Chu: "..."

_____________________________________________

Tiệc Trung Thu lần sau, các Quỷ Vương thi thố tài năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play