Hàn Thiên Ký

Chương 244: ai cấm đoán mộng tưởng?.


1 năm

trướctiếp

Đông Phương Thái Ngọc vừa dùng thần niệm truyền âm, nét mặt Hàn Thiên liền giật thót liên hồi, nàng ta vừa nói cái gì thế?, bảo hắn cởi đồ giơ mông cho nàng ta đánh lại mấy cái?, đúng là yêu cầu kỳ quái của nữ tử, bất quá cái này vừa hay lại chính là một cái tử huyệt mà chỉ người cơ trí như Đông Phương Thái Ngọc mới nhìn ra được.

Hàn Thiên hắn là luyện thể giả, lại vừa đột phá thần thông kỳ, trừ khi thực sự muốn giết hắn, dùng đến dị hỏa luyện hóa thân thể hắn, hay dùng đại bảo vật có khả năng tổn hại thần thể, nếu không dù lóc da xẻo thịt, hắn vẫn cứ trơ trơ ra đấy, xo với những yêu cầu nghe có vẽ ghê ghớm độc ác kia, kêu Hàn Thiên hắn tự bỏ danh dự, cởi đồ giơ mông cho người khác đánh, e là còn khó hơn kêu hắn đi chết.

Chẳng biết Đông Phương Thái Ngọc có xem lời này là thật không, bất quá Hàn Thiên tất nhiên là không cần suy xét đề nghị ấy nửa lần, khẽ cười khẩy một tiếng, hắn lại trở giọng lưu manh truyền âm đáp.

-dù ta dám cởi, cô dám nhìn sao?, ta thấy cô dáng vóc dung mạo đều kinh nhân như thế, không ngờ nội tâm lại luôn nghĩ về những chuyện xuân hoa, nếu cô đã có hứng thú, hay để ta giới thiệu bằng hữu Chấn Tây của ta cho cô, thiết nghĩ là hắn rất sẵn lòng để cô đánh yêu vào mông vài cái.

Hàn Thiên nói dứt câu, cũng chẳng biết Đông Phương Thái Ngọc có vẻ mặt thế nào, bất quá giọng điệu nàng ta đã có hơi khác lạ truyền âm đáp.

-ta lại cứ thích xem thân thể của Hàn Thiên ngươi có điểm gì hấp dẫn cơ đấy?, loại thư sinh mảnh khảnh, lực lưỡng cơ bắp, hay là cao gầy mập ốm, đen trắng hoặc các loại dị tộc ta đều đã xem qua, bất quá ta lại cứ tò mò muốn nhìn thân thể Hàn Thiên ngươi một lần xem rốt cuộc ngươi là loại nào?, tuy nhìn bề ngoài thì có vẻ rất cuốn hút đấy, nhưng không biết bên trong lại thế nào?, nhất là tiểu đệ kia, cho dù những chỗ khác đều hoàn mỹ, thế nhưng nơi đó thiếu chút hoạt lực cùng kích thích, tất cả liền coi như bỏ, mong là Hàn Thiên ngươi không phải loại chỉ có cái mác bên ngoài.

-thực sự không đùa đâu, nếu ngươi để ta xem qua thân thể ngươi từ trên xuống dưới một lần, ta sẽ bỏ qua cho ngươi vì dám phi lễ với ta?.

Điên rồi…đúng là gặp phải nữ tử vứt hết nền nếp liêm sỉ cho cóc gặm, đi đến đâu cũng gây họa cho nhân gian, đi đều đâu cũng tìm cách khơi màu dục vọng, câu dẫn người khác, loại họa thủy bực này, thực sự muốn đem nàng ta về làm ấm giường lắm thay, kẻ nào đủ bản lĩnh thu được nữ tử này, e là ngày ngày đều sướng khoái như tiên.

Bất quá Hàn Thiên hắn chưa có ý tưởng này, nói chuyện với nữ tử hở tý là câu dẫn nam nhân như thế, hắn sợ có ngày mình cũng lỡ dại vạ phải lưới tơ hồng của nàng ta mất.

Khẽ đáp lại một câu “vọng tưởng” Hàn Thiên chấm dứt cuộc trò chuyện vô vị này tại đây, hôm nay hắn đã trãi qua quá nhiều cung bậc cảm xúc đặc sắc rồi, hiện tại dẫn đám khách nhân tai to mặt lớn này vào trong, hắn còn chưa biết sẽ cùng đồng bạn đối diện thế nào?, trong số bọn họ hẵn là có người còn chưa từng gặp qua hoàng đế?, bọn họ liệu có biết cách ứng xử?, Huyền Minh đế cùng những người khác liệu có phật ý nến Hàn Thiên hắn để bạn hữu của mình cùng ngồi trong buổi tiệc.

Mãi nghĩ ngợi một hồi, bất giác phía sau có một giọng nói không giấu nét tán dương truyền đến.

-chẳng ngờ Hàn Thiên ngươi vậy mà cũng có một gia viên bất phàm bực này, linh khí ở đây nồng đậm kinh khủng, các loại linh hoa linh dược nhiều vô kể, chả trách y quán của ngươi lại kinh doanh phát đạt đến thế.

Hàn Thiên thoáng chú ý đến người vừa nói, không ngờ đó lại là nhất kiến công chúa, nàng ta tuy có khúc mắt với Hàn Thiên hắn, thế nhưng tính cách cũng có phần thẳng thắng, trong lòng nghĩ gì liền sẽ bộc bạch không giấu diếm, có sao nói vậy, đó cũng là một điểm tốt.

Huyền Minh đế thoáng nhìn một mảng hoa cỏ xanh rợp, cùng lối bài trí vô cùng hài hòa thích mắt, nơi này của Hàn Thiên xo với tẩm cung của ông ta, trừ quy mô và độ xoa hoa thì cái gì cũng hơn một đoạn, nếu có một khu bảo địa bậc này ở khu chính nam, tại sao trước giờ đều chưa có ai nói qua với ông ta?, sớm biết đến nơi này, ông ta đã cho người xây dựng một mộc cư nhỏ ở đây, để làm nơi trú ngụ sau khi thoái vị.

Ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Lưu Mộ Huyền Minh tùy hứng nói.

-Hàn Thiên có một bảo địa bực này, chẳng trách Lưu Mộ hoàng nhi của ta cứ dăm ba ngày lại đến đây một lần, ở nơi này tu luyện xo với ngồi ở mấy tầng tầm trung của thánh tháp cũng chẳng khác gì nhau, khó trách Hàn Thiên ngươi lại ít dùng đến thánh tháp của học viện như thế, thậm chí chủ tháp của hoàng thất ta cũng không hấp dẫn nổi ngươi.

Trước lời nói có phần bóng gió của Huyền Minh đế, Hàn Thiên chỉ cười trừ đáp.

-là ta may mắn mua được một bảo địa hiếm hoi ở khu chính nam khó sống này mà thôi, chủ nhân trước của nó không biết tận dụng địa thế ở đây, thế nên chỉ có thể dùng làm nơi trồng cây ăn quả, quanh năm thu hoạch cũng chẳng bao nhiêu, nhờ may ta có chút thủ đoạn, sau khi cải tạo một chút liền đạt hiệu quả như hôm nay, quả thực là may mắn lắm thay.

Đa phần người ở đây khi nghe qua lời Hàn Thiên đều có mấy phần tin tưởng, nếu thực sự hắn không có thủ đoạn cải tạo thổ địa đặc thù, nói ở khu chính nam tự nhiên có một cái bảo địa bất phàm bực này mà không ai biết, thực sự còn khó tin hơn là nói mặt trời mọc đằng tây..

Đám Chung Ly lẫn phụ tử diệt yên vương đều không khỏi suýt xoa, còn luôn miệng thăm hỏi Hàn Thiên nếu có thời gian rảnh rỗi, liền đến địa bàn của họ xem qua thổ địa, khả dĩ cải tạo được chỗ nào liền giúp bọn họ cải tạo, nếu có thể làm được thành một chốn bảo địa thần kỳ bằng nửa trang viên này của hắn, liền có thể để lại thiên đại phúc phận cho hậu bối đời sau, làm ra công lao to lớn như thế, Hàn Thiên hắn nhất định được hậu tạ.

Trước cám dỗ ngồi trong phòng mà cũng như ngồi ở linh tuyền bảo địa, đi trong sân cũng như đi ở chốn linh sơn, Ngay cả Huyền Minh đế cũng rục rịch muốn nhờ Hàn Thiên cải tạo giúp tẩm cung của hoàng đế, đối với mấy thỉnh cầu này Hàn Thiên chỉ trả lời ậm ừ cho có lệ, sau này thực sự có thể hợp tác hay không, liền phải bàn bạc kỹ hơn, không thể cứ nói qua loa đại khái như bây giờ được.

Đang nói chuyện với đám Chung Ly cùng người của hoàng thất Thái Văn, Đông Phương Thái Ngọc bất giác dùng thần niệm truyền âm một câu, khiến Hàn Thiên không khỏi sống lưng ớn lạnh một phen.

-ta cứ cảm thấy Hàn Thiên ngươi có điểm kỳ lạ, khí tức xo với võ giả bình thường khác biệt một khoản không nhỏ, hóa ra ngươi còn giấu bí mật này, hôm nay đến nhà ngươi, quả nhiên đã bị ta nhìn ra rồi.



Trời không rét, thế nhưng trên trán Hàn Thiên bất giác túa ra từng giọt mồ hôi nhỏ li ti như đang phát sốt, rốt cuộc ma nữ kia đã nhìn ra bí mật gì của hắn?, dính líu đến nàng ta thôi đã mệt rồi, bây giờ nếu bí mật của bản thân cũng bị nàng ta bắt được, Hàn Thiên hắn những ngày sau phải sống thế nào đây?

Bằng nét mặt ái ngại cùng giọng điệu thăm dò, Hàn Thiên bình tĩnh truyền âm hỏi lại.

-bí mật sao?, Hàn Thiên ta thì có bí mật gì đáng để sợ người khác biết đâu chứ?, biết được gì thì mặc kệ cô, ta không tin điều đó đủ khiến những cao nhân ở đây phải bất ngờ.

Rất nhanh đã có tiếng cười khanh khách của Đông Phương Thái Ngọc, cùng một câu truyền âm có phần khó hiểu.

-tất nhiên không tính là bí mật lớn gì, chỉ là tu tiên giả như Hàn Thiên ngươi thực sự nếu bị lộ, có thể khiến không ít kẻ tìm đến mà thôi, ở đông bộ châu này rất hiếm khi có tu tiên giả xuất hiện, thế nên phần nhiều đều không biết đến sự tồn tại của tu tiên giả như các ngươi, bất quá nếu để đám lão quái vật ở đây biết đông bộ châu có tu tiên giả, bọn hắn nhất định kéo đến nhà ngươi hỏi thăm về các thủ đoạn kỳ môn của tu tiên giả, làm phiền ngươi đến khi chết thì thôi, nếu ngươi không cẩn thận, có thể mất mạng tiêu hồn vì mấy thủ đoạn nghịch thiên đang nắm giữ cũng không chừng?.

Nội tâm Hàn Thiên đang bấn loạn cực độ, trước nay hắn cứ nghĩ không ai biết về tồn tại như hắn, nhưng rồi hết Nhược Mộng đến Đông Phương Thái Ngọc, ai nấy đều có thể đơn giản nhìn ra thân phận của hắn, bằng các thủ đoạn mà hắn hay dùng, bất quá nếu nói vì thân phận này mà gặp nguy hiễm đến tính mệnh, Hàn Thiên hắn tất nhiên không tin.

Khẽ cười lạnh một tiếng, Hàn Thiên truyền âm đáp.

-mặc kệ cô dùng cách gì nhìn ra được thân phận của ta, ta lại cứ không tin chút bí mật nhỏ kia có thể làm nên trò trống gì nếu bị lộ, cô thích thì cứ thông tin ra bên ngoài, chẳng lẽ những người xưa nay vốn chưa từng biết về tu tiên giả, có thể vì mấy lời vô căn cứ của cô mà tạo ra ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ta hay sao?.

Lại thoáng có tiếng Đông Phương Thái Ngọc xen lẫn tiếng cười khanh khách đáp.

-ngươi không sợ?, chẳng lẽ tiểu muội bên cạnh ngươi không sợ hay sao?, nếu đồng học của tiểu muội này biết về bí mật ấy, rằng cô ta không giống bọn họ, ngươi nghĩ bọn họ sẽ đối xử với tiểu muội này thế nào?, tẩy chay cô lập, hay là hợp hội ức hiếp???, nhẹ thì hẵn là suốt ngày đều bị một đám lâu nhâu đeo bám nhỉ?, còn các lão sư lại thế nào?, ta thực sự muốn biết đấy?.

Giọng Hàn Thiên có phần đanh lại, đối với vấn đề này, hắn cũng không giấu giếm mà thành thực đáp.

-cùng lắm ta lặn lội một chuyến, đưa muội ấy đến huyền cơ môn ở thần châu, ta không tin ở nơi đó lại có kẻ phương hại được muội ấy.

Đáp lại Giọng Đông Phương Thái Ngọc có phần mời gọi nói.

-huyền cơ môn?, nơi đó cũng không tính là thế lực đỉnh tiêm gì, hai người các ngươi đều là những kẻ bất phàm, hà cớ gì tiểu muội đây phải tá túc đến nơi đó?, còn Hàn Thiên ngươi lại cứ nhàn tản vô vị làm một dược sư tầm thường?, cả hai ngươi đến xuân nguyệt lâu của ta đi, đảm bảo quyền lực địa vị, tiền tài của cải các ngươi đều hưởng mãi không hết.

-ta là thành tâm mời các ngươi đến làm việc cùng, không giống những thế lực kia, muốn kéo Hàn Thiên ngươi làm chó săn cho họ, ngươi đến xuân nguyệt lâu, thân phận liền có thể đồng vai đồng vế với ta, trên dưới cao thủ mỹ nữ của xuân nguyệt lâu đều để ngươi điều động, cuộc sống tiêu dao tự tại, không bị hoàng quyền chết tiệt kia trói chân, như thế chẳng tốt lắm ư?.

Hàn Thiên có thể nghe ra, Đông Phương Thái Ngọc lần này là thực tâm chào mời, hắn cũng biết xuân nguyệt lâu không phải chỉ là một kỹ viện tầm thường, đấy có thể là một tổ chức cực lớn trong thế giới ngầm, chi phối không chỉ cả những chuyện ở để đô mà có khi còn lan rộng khắp đại ninh đế quốc.

Đãi ngộ mà Đông Phương Thái Ngọc nói đế có thể không giả, bất quá Hàn Thiên hắn lại muốn biết, thực sự với tham vọng to lớn của mình, Đông Phương Thái Ngọc còn dự định làm đến mức nào?, cười một tiếng đầy ẩn ý, hắn lại truyền âm đáp.

-cô bảo huyền cơ môn chẳng phải thế lực đỉnh tiêm gì?, thế thì ta lại hoài nghi, hoàng thất đại ninh cùng thần võ minh lại không bằng cả một cái xuân nguyệt lâu của cô hay sao?, cô mời chào ta đến làm cự đầu hắc đạo à?.

Cảm thấy câu nói của Hàn Thiên ẩn hiện ý chê cười, Đông Phương Thái Ngọc chẳng biết có phải là đã bị chạm vào lòng tự ái hay không, giọng điệu có phần hùng tráng đáp.

-đừng thấy viên đá nhỏ ở nơi thấp, liền chê cười nó mãi mãi không thể di chuyển đến đỉnh thiên sơn, nói không chừng có một ngày cuồng phong xuất khởi, viên đá nhỏ kia lại có thể chạm đến cả bầu trời, đại ninh đế quốc… quá nhỏ bé, đông bộ châu…chưa đáng nói đến, thiên hạ này… mới chính là bầu trời đó.

-ta không mời ngươi về làm cự đầu hắc đạo ở đại ninh đế quốc, ta là mời ngươi về làm cự đầu hắc đạo ở đại thiên giới trong tương lai, chỉ cần ngươi chấp nhận lời mời của ta, với đầu óc của ta, cùng tiềm năng to lớn của ngươi, tương lai không xa, cả đông bộ châu đều sẽ nằm dưới chân chúng ta.

Nội tâm Hàn Thiên thoáng giật thót liên hồi, chỉ là một chút ý tứ thăm dò, chẳng ngờ Đông Phương Thái Ngọc có thể đơn giản biểu lộ ra hùng tâm bá chí của bản thân, lời nàng ta nói với Hàn Thiên, có thể coi là đại nghịch bất đạo, đơn giản khép vào tội mưu phản, tịch biên toàn bộ tài sản, giải tán toàn lâu, tru di cửu tộc của nàng ta còn được.

Chẳng ai cấm ngươi có hùng tâm tráng chí, bất quá câu nói “không biết chừng mực sẽ hại chết người” thực sự chẳng sai, trước khi ngươi khiến thiên hạ công nhận vị trí của bản thân, làm cho địch thủ của ngươi cảm thấy ngươi là cái gai trong mắt, ngươi sẽ càng chết thêm nhanh.

có thể nói thẳng lời này với Hàn Thiên hắn, Đông Phương Thái Ngọc thực sự là rất xem trọng hắn, vừa gặp trực tiếp hai lần, liền không ngần ngại thổ lộ dã tâm của bản thân, dù vậy tình hình trước mắt, nàng ta thực sự vẫn nên cố gắng nhiều.



Khẽ thở ra một hơi, Hàn Thiên chậm rãi truyền âm đáp.

-ta sẽ coi như chưa từng nghe lời này, cũng khẩn thiết xin cô tạm thời đừng tiết lộ thân phận của ta cùng Túc Chi, ta có chí hướng của mình, ta sẵn sàng bỏ mạng vì điều đó, cô có thể thoải mái bộc bạch tráng chí của mình, đó là điều tốt, ta tôn trọng chí hướng của cô, bất quá cô nên nhìn rõ hiện tại, ngày rộng tháng dài, vật đổi sao dời, mọi thứ thịnh rồi lại suy, cô và ta ắt có ngày vũ khởi phong mang, bất quá ta có lẽ như sẽ xin từ chối thành ý của cô tại đây, không phải vì không xem trọng cô, không phải vì sợ hãi thứ gì, chỉ đơn giản…ta cảm thấy bản thân không muốn trở thành con người có quyền lực, tiền tài, địa vị, để rồi đánh mất những thứ đáng trân quý hơn đang bình phàm hiện hữu ở cạnh ta.

-nói nhiều như thế mong cô hiểu được ý tứ của ta, ta không muốn trở thành địch nhân của cô, cũng không định chen chân vào việc của cô, ta có thể nói người không phạm ta, ta tất nhiên không phạm người, hôm nay cô cùng người của mình sẽ được ta coi như quý khách mà khoảng đãi, mong cô sẽ có một kỹ niệm đáng nhớ, nhưng xin cô đừng nhắc đến việc này với ta nữa.

Bằng thần niệm của mình, Hàn Thiên có thể thoáng thấy ánh mắt Đông Phương Thái Ngọc ẩn ẩn xuất hiện nét cô tịch hiếm có, Hàn Thiên tiếp xúc với nàng ta không nhiều, nhưng hắn có thể đặc biệt nhận thấy, Đông Phương Thái Ngọc là người che giấu cảm xúc thật rất sâu, ngươi không thể biết được nàng ta đang thực sự nghĩ gì?, bởi lẽ ánh mắt nàng ta luôn làm theo lý trí.

Nàng ta có thể đột nhiên buôn lời đùa cợt ngươi, có thể đột nhiên động nộ xuất thủ, có thể cao cao tại thượng như vương giả, có thể câu dẫn mị hoặc như yêu hồ, có thể trầm lặng lãnh ngạo, nhưng ngươi tuyệt đối không thể thấy nàng ta buôn ánh mắt u buồn tâm trạng, hay suy tư thất thần.

U buồn là vì không thể khống chế được những sự tình đáng coi trọng trong cuộc sống, suy tư thất thần là vì gặp phải vấn đề không thể giải quyết theo cách thông thường, Đông Phương Thái Ngọc luôn thể hiện bản thân là người cơ trí trấn định, nàng ta hẵn nghĩ cuộc sống này có vấn đề nào mà bản thân không thể giải quyết?, có chuyện gì đáng xem trọng đến mức khiến bản thân u buồn?.

Thế nên mấy loại biểu hiện của người bình phàm kia, nàng ta cũng không cần lý tới, bất quá trong một cái thoáng chốc ấy, Hàn Thiên có thể thấy Đông Phương Thái Ngọc thực sự là dùng suy nghĩ thực sự của mình mà biểu thị ra bên ngoài, ánh mắt cô tịch ấy là gì???, Hàn Thiên hắn chưa đủ sự thông hiểu cũng như biết về cuộc sống của nàng ta tới mức có thể lý giải.

Chỉ là hắn cùng nàng ta vốn đã chẳng chung đường, thế nên để lại chút hiếu kỳ kia ở sâu thẳm trong lòng, thứ Hàn Thiên hắn nên làm lúc này chính là im lặng chờ xem Đông Phương Thái Ngọc sẽ nói thế nào?.

Chậm mất hai nhịp thở, Đông Phương Thái Ngọc cũng kiên định đáp.

-ta nghĩ trong lòng ngươi hẵn vẫn có phần xem nhẹ cùng không tin ta sẽ làm được những chuyện lớn đến mức độ kia, nhưng ta có thể cho ngươi biết, Đông Phương Thái Ngọc ta xưa nay nói được làm được.

-ngươi hãy đợi xem, khi ta có tư cách nói về những điều kiện mà ta có thể cho ngươi, vốn còn hơn cả những gì đám người này có thể nghĩ đến, khi ngươi thực sự thấy tương lai đó, lúc ấy ta sẽ lại tìm ngươi, để chứng minh cho ngươi thấy, ở trên đời này, có đảm khí và dũng lược, mọi thứ đều có thể xảy ra với ngươi.

Hàn Thiên không đáp lại câu này, bởi lẽ hắn không nên chê cười chí hướng của một ai đó, cũng chẳng cần phải động viên người hắn không muốn có quan hệ quá gần gũi, vậy nên hắn vẫn là như cũ, lựa chọn im lặng.

Một đoạn đường không dài cũng không ngắn, thoáng cái Hàn Thiên đã dẫn đám người Huyền Minh đế đến chỗ mà bằng hữu của hắn đã dọn sẵn, do không muốn làm lộ thêm bí mật về trang viên của bản thân, thế nên Hàn Thiên đã bảo đồng bạn của hắn dời những bàn tiệc ở trong khu nhà chính ra khuôn viên bên ngoài.

Vừa hay gần khu nhà chính của Hàn Thiên có mấy vườn trúc nhỏ, phong cảnh cũng rất được mắt, thế nên Nhược Mộng đã chỉ dẫn đám Chấn Tây Chu Hân soạn chổ tiếp khách ở nơi đó, lúc Hàn Thiên vừa đến, Nhược Mộng Liền nhanh chân ra đón.

Người nhà Huyền Minh đế cùng diệt yên vương gia, Nhược Mộng đều biết mặt, Chung Ly nàng cũng đã có tiếp xúc qua, lần lượt chào hỏi đám người nọ một lần, lúc nhìn đến chổ Đông Phương Thái Ngọc, nét mặt Nhược Mộng liền thoáng đan xen rất nhiều cảm xúc phức tạp.

ánh mắt khẽ cong lên một đường tinh mỹ, ngọc phiến to bản nơi tay rốt cuộc cũng được Đông Phương Thái Ngọc cất xuống, hai dung nhan kinh thiên động địa thoáng va chạm, ráng hoàng hôn mỹ lệ cùng vần trăng non đang le lói ẩn hiện cũng mờ nhạt đi trông thấy.

Người ở nơi này, đâu ai còn giữ được tâm cảnh trấn định như sơn?!.

Bằng một nụ cười đầy tự tin cùng quyến rũ mị hoặc, Đông Phương Thái Ngọc rất điềm nhiên nói.

-sớm nghe danh thiên mộng đế cơ dung nhan khuynh thiên động địa, tư chất vô bì, hôm nay được gặp, quả nhiên danh xứng với thực.

Ánh mắt thoáng hiện nét kinh diễm, Nhược Mộng bất giác nhìn Hàn Thiên bằng nét phức tạp hỏi.

-đây dường như là quý khách ta chưa từng biết qua, có thể đến đây chúc mừng, nàng ấy với huynh có quan hệ thế nào vậy?

Nói đoạn Nhược Mộng lại thoáng nhìn sang Túc Chi bằng ánh mắt dò xét, Túc Chi trước ánh mắt của Nhược Mộng liền có chút giận dỗi nói.

-tỷ đừng có nhìn ta, ta cũng không biết cô ấy là ai đâu, đợi Hàn Thiên huynh ấy trả lời tỷ đi!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp