Hàn Thiên cùng đám bạn hữu của hắn vẫn đang loay hoay chuẩn bị mở tiệc ở dưới bếp, lúc này Túc Chi đang trực ở bên ngoài đã bất ngờ đi vào với nét mặt vội vã nói.
-trước cổng có rất đông người hiếu kỳ đến, bọn họ đều nói là thấy qua thiên tượng dị động hiếm hoi ở Thiên Phúc đế đô, nghĩ là có cao thủ đột phá cảnh giới quan trọng, thế nên kéo đến rất đông muốn bái phỏng, do có cấm chế của Hàn đại ca bố trí nên lúc này bọn họ đều đang đứng chờ ở bên ngoài, không biết chuyện này muội phải giải quyết thế nào?.
Hàn Thiên đang bận làm một món thịt nai xào, sau khi nghe Túc Chi nói xong liền tùy ý quay lại đáp.
-bảo bọn họ thiên tượng xảy ra là do ta chế dược cẩu thả, dẫn đến bạo toái hỏa lô, trong trang không hề có cao thủ nào trên mức võ tông đột phá cả, bảo bọn họ về hết đi.
Túc Chi sau khi nghe Hàn Thiên nói xong liền quay ra ngoài cổng truyền đạt ý chỉ của hắn, Hàn Thiên sau đó cũng cười khẩy một tiếng rồi quay lại bếp tiếp tục làm việc, hiếu kỳ ấy mà, dù là tu sĩ hay nhân loại thì đều như nhau, sự việc có liên quan đến lợi ích thì lại càng kéo theo càng nhiều người, để một đám người lạ vào trang viên?, cho họ biết bảo địa này tập trung linh khí, cùng linh dược nhiều đến mức nào???, Hàn Thiên hắn chưa ngu dốt đến mức đó.
Túc Chi sau khi ra ngoài một hồi liền trở về với nét mặt còn vội vã hơn ban nãy, vừa hay Hàn Thiên đã làm xong thức ăn, đang chuẩn bị bày ra bàn, thế nên Túc Chi vừa vào đến sân đã thấy hắn, vừa nhìn thấy Hàn Thiên, Túc Chi liền không nhịn được báo.
-muội đã nói hệt như lời huynh bảo, đa phần đám đông cũng đã thất vọng rời đi, nhưng mà vẫn còn một số người đang tiếp tục chờ ngoài cổng, bọn họ nói nhất định phải gặp được huynh, mà huynh cũng sẽ không từ chối, thân phận của bọn họ…muội không thể tùy ý mời về.
Hàn Thiên nghe xong lời này, nét mặt liền có chút kinh nghi hỏi lại.
-rốt cuộc là ai mà lại cương quyết muốn gặp ta đến thế?
Hàn Thiên vừa nói dứt câu, Túc Chi liền tỏ nét lo lắng đáp.
-đó là một đám người khoảng mười thành viên, trong đó có Lưu Mộ ca ca là muội biết mặt, còn lại những người khác đều rất xa lạ, bất quá bọn họ đều ăn vận bất phàm, dung mạo tôn quý trang ngiêm, đặc biệt có một trung niên nhân vận long bào vô cùng quyền thế, muội không thể tùy ý quyết định mời họ rời đi, thế nên mới vào đây hỏi ý của huynh.
Hàn Thiên nghe đến trung niên vận long bào, nét mặt liền lập tức hiện nét nghiêm trọng, là Huyền Minh đế sao?, rốt cuộc ông ta đến đây là có ý tứ gì?, nếu thực sự là Huyền Minh đế, Hàn Thiên hắn đúng là không thể không gặp được.
Nghĩ đoạn hắn liền để Nhược Mộng cùng những bằng hữu khác tiếp tục chuẩn bị, còn đặc biệt căn dặn bọn họ đem bàn ghế cùng thức ăn ra ngoài khu vực nhà chính, và chuẩn bị thêm một số chỗ ngồi thật trang trọng.
Sau khi căn dặn xong xuôi, Hàn Thiên liền chỉnh trang lại một chút, sau đó chậm rãi cùng Túc Chi ra cổng xem xem những vị khách quý kia rốt cuộc là ai?.
Từ xa Hàn Thiên đã loáng thoáng nhìn ra được thân phận của những người đang chờ ở ngoài cổng, Lưu Mộ quả thực có xuất hiện như lời Túc Chi nói, phía trước hắn đúng như suy đoán của Hàn Thiên, chính là Huyền Minh đế đang nhàn tản hóng gió.
Cạnh ông ta là một lão giả râu dài đến ngực, thân hình thon nhỏ, vận hắc phục thêu hoa văn cổ đại, lúc này lão giả nọ đang cầm dù che cho Huyền Minh đế, điệu bộ rất giống hộ vệ của ông ta.
Bất quá điều làm Hàn Thiên chú ý chính là thực lực của lão nhân nọ, nếu ngày trước tu vi của Hàn Thiên hắn chưa đủ, không thể nhìn ra Huyền Minh đế đang có thực lực gì, vậy thì giờ đây hắn đã có thể khẳng định chắc chắn, thực lực của ông ta tầm cỡ võ vương sơ tầng.
Là quân vương một nước, tuy quốc sự trăm bề, thế nhưng đổi lại là lượng đan dược cùng tài nguyên tu luyện vô tận, thực lực của Huyền Minh đế cũng có thể coi là rất xuất chúng xo với độ tuổi.
Bất quá khi đặt cạnh lão nhân vận hắc bào kia, thực lực ấy còn chưa tính là một vì tinh tú khi đứng cạnh mặt trăng, dù đã đột phá đến mức thực lực không kém gì võ tông, thế nhưng Hàn Thiên hắn hiện tại vẫn chẳng thể nhìn thấu dù chỉ một góc tu vi của lão nhân vận hắc bào.
Ngoài lão giả hắc bào, theo cạnh Huyền Minh đế còn có một nam tử khác khá anh tuấn, hắn ta có vóc người cao gầy, nhìn qua dung mạo thì hắn chắc chỉ tầm hai sáu hai bảy tuổi gì đó, trên thân nam tử nọ vận quân phục phong cách cực kỳ cổ kính, nếu nói theo góc nhìn của Hàn Thiên, thì quân phục của nam tử nọ hẵn là giống quân phục thời nhà Chu hoặc nhà Tần ở Hoa Hạ.
Trên thân quấn hộ giáp dạng tấm được đan bằng những mảnh ngọc nhỏ, hai vai và vùng đùi đồng dạng cũng có hộ giáp tương tự, dưới chân đi giày vải mỏng nhẹ, trên đầu lại đeo khăn đen có ký hiệu của quân đội đại ninh, kẻ này Hàn Thiên có thể nói là cũng hơi biết qua sơ sơ.
Hắn đã gặp qua nam tử này lúc vào cung diện kiến Huyền Minh đế, do còn trẻ nhưng đã được đứng ở hàng quan bát phẩm, cộng thêm thần thái cùng khí chất bất phàm, thế nên Hàn Thiên cũng có chút ấn tượng, sau này lại nghe Chấn Tây nói qua về một trong những vị tướng quân trẻ nhất hoàng triều là Công Tôn Bá Nhiên, Hàn Thiên ghép nối mấy tư liệu rải rác kia lại, liền phỏng đoán kẻ này là người trong mô tả của Chấn Tây không sai.
Dù còn rất trẻ thế nhưng thực lực của Công Tôn Bá Nhiên rất không tầm thường, nghe nói hắn đang có tu vi ưng khiếu kỵ quân cao cấp, thực lực ngang võ vương trung tầng cường giả, tọa kỵ là thiên hành mã vô cùng bất phàm, hơn nữa Công Tôn Bá Nhiên đa mưu túc trí, bày binh đánh trận đều rất giỏi, mười bốn tuổi bước ra xa trường, mười năm sau đã là một đại tướng quân tay nắm vạn binh mã, một kẻ không tầm thường bực này, chẳng biết Huyền Minh đế mang hắn đến đây là có ngụ ý gì?.
Nhưng dù là ngụ ý gì, Công Tôn Bá Nhiên vẫn không thể khiến Hàn Thiên quan ngại bằng lão giả áo đen kia, Công Tôn Bá Nhiên dù lợi hại cũng chỉ là lớp hậu bối, xo với những lão quái vật thực lực kinh thiên động địa trong triều, hắn vẫn không nguy hiễm bằng.
Hàn Thiên chỉ có thể khẳng định, lão giả hắc bào nọ chắc chắn là một kỵ sĩ, còn cảnh giới cụ thể thì không thể nói rõ được, Thực lực của ông ta đã ở hàng đỉnh tiêm đại lục, mạnh đến mức Hàn Thiên hắn không thể thăm dò được nông sâu, Chẳng thế mà lúc xuất cung vi hành, Huyền Minh đế không cần đến một đoàn hộ vệ đông kín đường, mà chỉ cần lão giả hắc bào này cùng hai ái tử là Lưu Mộ cùng nhất kiến theo hầu.
Chỉ một mình lão giả vận hắc bào ấy, cho dù là một vạn đại quân tu vi cấp đại võ sư đến võ tông, e là cũng chẳng thể khiến Huyền Minh đế rụng lấy nửa sợi tóc, khi có lão giả hắc bào này bảo vệ.
Bốn người nhà Lưu Mộ cùng Công Tôn Bá Nhiên Hàn Thiên hắn đều biết mặt, nhìn qua những người khác, hắn vẫn là không giấu nổi nét nghiêm trọng, Ám Dạ vậy mà lại cùng phụ thân hắn là Diệt Yên vương gia đến tận nhà bái phỏng, ở trong hoàng triều, luận quyền lực thực tế, diệt yên vương phủ xo với hoàng thất dòng chính, cũng là một bên bảy một bên mười.
Tuy có chút trục trặc về hình tượng cùng danh khí sau vụ sát thủ đột nhập vào phủ hại người, thế nhưng trên tổng thể, vị trí của diệt yên vương phủ ở trong hoàng triều đại ninh vẫn là vững như bàn thạch, không thể lay chuyển.
Trang viên của Hàn Thiên lần này vậy mà có thể đón được cả chi chính cùng chi phụ bất phàm nhất của hoàng thất Thái Văn đến, sự tình này nói ra chỉ sợ có thể làm kinh động cả đông bộ châu.
Ngoài chi chính hoàng thất, cùng diệt yên vương gia hai phụ tử, lần này đến bái phỏng Hàn Thiên còn có hai trung niên nhân thực lực vô cùng bất phàm, một trong số đó Hàn Thiên có quen mặt, đấy chẳng phải ai xa lạ, đích thị là Chung Ly, người của thần võ minh, lúc trước đã chống lưng cho Hàn Thiên khi lần đầu hắn diện kiến Huyền Minh đế.
Chung Ly lần này đến còn mang theo một hán tử khác với khí tức chẳng kém gì hắn, thần võ minh xưa nay rất trọng những cao thủ có tiềm năng lớn nhưng không có chỗ dựa, lần này đánh hơi được Hàn Thiên hắn không thuận hòa với hoàng triều, lúc này tìm đến bái phỏng cũng không có gì lạ, bọn hắn hẵn là có ý đồ chào mời Hàn Thiên hắn vào thần võ minh rồi.
Nhưng đối với Hàn Thiên, Hai người cuối cùng còn lại trong hơn mười người đến đây mới khiến hắn quang ngại hơn cả, hai người ấy đều là nữ tử, trong đó một người vận váy hoa màu cánh sen, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất điềm đạm trang nhã, xo với nhất kiến gần đó cũng là một tám một mười.
Bất quá người còn lại mới khiến Hàn Thiên đau đầu, lúc nhận ra nàng ta cho đến giờ, Hàn Thiên hắn vẫn luôn trộm nghĩ, rốt cuộc nàng ta dẫn người đến đây làm cái quái gì?, giao ước giữa hắn và nàng ta, chẳng phải đều đã xong rồi hay sao?
Nàng ta ở hoàng thành hoa lệ, lại cũng nhắm đến động tĩnh ở khu chính nam, khó sống khó phát triển này hay sao?, tại sao hắn vừa đột phá, nàng ta lại lập tức biết?, nàng ta cho người theo dõi động tĩnh của hắn???, mục đích của nữ tử này rốt cuộc là gì?.
Hàng đống câu hỏi chạy nhảy trong đầu Hàn Thiên, bất chấp ở ngoài kia, nữ tử mà hắn nói đến, tư dung có thể coi như là đã hấp dẫn hết mọi ánh nhìn của cả những người cùng đến bái phỏng, hay là những ai đang đi đường ngang qua đây, đám đông ngoài xa gom lại đông kịt, phần lớn lý do không phải là hiếu kỳ về thiên tượng dị động, mà hẵn là vì nử tử này.
Nàng ta hôm nay vận một bộ y phục tựa như sường sám cực kỳ câu dẫn ánh nhìn, chiếc áo vừa mềm mại vừa mỏng manh, ôm khít từng đường cong hoàn mỹ trên người nàng ta, nàng ta vốn thích những màu nóng, thế nên chọn y phục có màu nổi bậc như đỏ thắm cũng không có gì lạ.
Nếu là nữ tử bình thường, lựa chọn y phục như thế này hẵn sẽ gây ra không ít bàn tán ra vào, bất quá đối với nàng ta, màu nổi bậc như thế mới có thể tôn lên hết nét quyến rũ trên sắc vóc tuyệt trần của bản thân, dù nàng ta có vận y phục màu gì thì cũng chẳng ai dám nói ra nói vào.
Bởi lẽ trên thế gian này, nàng ta có thể tự tin vóc dáng của bản thân là hấp dẫn nhất, khêu gợi nhất, cái này không ai có thể bàn cãi, người không đẹp mới quan tâm ăn vận thế nào cho hợp, còn nàng ta…cơ bản là chọn y phúc theo ý đồ và sở thích, hôm nay chọn bộ y phục bắt mắt thế này, mười phần chính là để gây sự chú ý lớn nhất.
Đôi chân trắng trẻo thon gọn, đi trên đôi hài pha lê trong suốt càng làm tôn lên nét vương giả cao cao tại thượng của nàng ta, đôi chân kia của nàng ta vừa thể hiện được nét nữ tính yêu mị, vừa thể hiện nét săn chắc hữu lực của người tu chân, phần phía dưới từ gót chân đến trên đầu gối một gang tay đều để lộ cho chúng nhân si mê nhìn ngắm, bộ y phục bó sát phần đùi trên đầy quyến rũ khêu gợi, cùng kiều đồn căn tròn hoàn mỹ.
Trên đời không phải cái gì đều nhất thì mới tốt, hẵn là có không ít nữ tử sở hữu kiều đồn còn lớn hơn nàng ta, thế nhưng bọn họ khi đặt cạnh nàng ta đều là không đáng nói đến, từ tỷ lệ, hình dáng, góc cạnh, độ hài hòa với những thành phần khác trên thân thể, kiều đồn của nữ tử kia chắc chắn vượt trội hơn tất thảy.
Những thứ thiên sinh cho nàng ta đều cân xứng hoàn mỹ, đặt vào nữ tử khác có thể sẽ giúp họ nổi bậc hơn rất nhiều, cũng có thể không, thế nhưng lúc đặt trên người nàng ta, mọi thứ đều chuẩn mực.
Người khác có chân đẹp chưa chắc có kiều đồn đẹp, có cả hai thứ chưa chắc có một vòng eo thon thả săn chắc đến cực điểm, có cả ba thứ kia nhưng chắc gì đôi ngọc phong cao vút căn tràn mị khí, thứ đáng kiêu ngạo nhất của nữ tử cũng có thể đẹp và chuẩn mực bằng nàng ta?.
Dù miễn cưỡng mọi thứ đều có thể đạt đến chín mười thành gì đó của nàng ta, thế thì còn dung mạo?, khí chất?, trí tuệ?, riêng một cái trong đó cũng đủ để đè chết mỹ nữ tuyệt thế thông thường.
Chẳng hiểu sao hôm nay nàng ta lại nổi hứng sử dụng một cái ngọc phiến lớn gần hai lần quạt gấp thông thường, lúc nào cũng khẽ huy vũ trước mặt, cộng thêm chiếc dù từ nữ tử bên cạnh cố ý che thấp và hơi nghiêng về phía trước một chút, thành thử dung mạo của nàng ta, dù người khác muốn nhìn cũng không nhìn được.
Bất quá mái tóc dài màu tím, yêu dã như một con thác huyền ảo đổ xuống đến tận kiều đồn cao vút khêu gợi kia, đã bán đứng nàng ta, Hàn Thiên hắn chỉ cần liếc mắt một cái, liền biết nữ tử nọ đích thị là chủ nhân của xuân nguyệt lâu, Đông Phương Thái Ngọc chẳng sai.
Không biết nàng ta hôm nay dẫn người đến nhà hắn làm gì?, quá nhiều nhân vật lớn cho một lần đến chào hỏi thông thường, Hàn Thiên hắn thoáng không nhịn được mà muốn đóng cửa giả bộ mất tích, không cần phải tiếp mấy người này cho đỡ phiền não.
Bất quá đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua bất chợt, ngày nào Hàn Thiên hắn còn định ở đế đô, những mối quan hệ lớn này đều không thể bỏ được, cố chuẩn bị một nét mặt thật tự nhiên, không sáo rỗng, cũng không lo lắng khi bản thân là người đang muốn thăm dò ý tứ của những người khác.
Vừa bước ra đến cổng, Hàn Thiên đã vòng tay hướng Huyền Minh đế chào hỏi trước.
-không biết hôm nay là đại lễ hay là dịp đặc biệt gì, mà quý nhân đến nhà ta lại nhiều thế này?.
-hoàng đế bệ hạ trăm công ngàn việc, lại có thể tự thân hạ cố đến nhà Hàn Thiên ta, thực sự là vô cùng vạn hạnh.
Hàn Thiên vừa nói dứt câu, liền cố tình đánh mắt xem biểu hiện của người khác, luận theo địa vị vai vế, ở chổ này Huyền Minh đế tất nhiên lớn nhất, Hàn Thiên chào hỏi ông ta trước, phụ tử Ám Dạ tất nhiên không có biểu hiện gì đặc biệt, hai người bọn Chung Ly thì ánh mắt có phần không quá trọng thị thân phận hoàng đế, thế nên Hàn Thiên chào họ trước cũng thế, chào Huyền Minh đế trước cũng vậy, bọn họ vẫn cứ là tùy tâm tùy hứng.
Duy chỉ có Đông Phương Thái Ngọc, Hàn Thiên vậy mà lại thoáng thấy được ánh mắt xem nhẹ cùng chút khinh thường từ nàng ta, một diệt yên vương gia tay nắm binh quyền cũng không dám có chút dị nghị, một trưởng lão tại trụ sở thần võ minh ở đế đô, sở hữu thân phận cùng thế lực chống lưng ngang hoàng triều, điệu bộ khí tức cũng là vô thưởng vô phạt, có chút không vừa ý cũng chỉ để sâu trong lòng, không tý gì biểu lộ ra ngoài.
Vậy mà chủ nhân của một chốn trăng hoa, không lấy gì làm quá quyền thế, lại dám tỏ thái độ khinh nhờn ra mặt, có thể là do cá tính của Đông Phương Thái Ngọc mạnh, ghét cái gì liền hiện ra mặt, hoặc giả nàng ta từ xưa đến giờ ngạo khí cao vút, lại luôn được người khác cung phụng như nữ thần, thành ra tính khí không xem ai ra gì.
Bất quá dù chỉ tiếp xúc với nữ tử này ít lâu, thế nhưng Hàn Thiên dám chắc chắn, Đông Phương Thái Ngọc không phải loại người hành sự tùy hứng, không biết tiến lùi nặng nhẹ như thế, nàng ta tỏ nét khinh thường, chắc chắn là vì Huyền Minh đế trong mắt nàng ta thực sự không đáng để trọng thị, là vì nghĩ bản thân lý ra nên được Hàn Thiên hắn chào hỏi trước, hoặc chí ít cũng là cùng lúc.
Một xuân nguyệt lâu không thể xo với diệt yên vương phủ, càng không thể xo với thần võ minh cao thủ như mây, Đông Phương Thái Ngọc lấy đâu ra khí thế cùng võ dũng bực này???.
Mãi nghĩ ngợi trong lòng, đến lúc Huyền Minh đế mở lời giới thiệu gần xong đám người đi theo mình, Hàn Thiên mới lại chú ý đến ông ta, thân phận đám người kia Hàn Thiên căn bản đã biết hết, duy có lão giả hắc bào là hắn quan tâm hơn đôi chút.
Bất quá lúc giới thiệu đến ông ta, Huyền Minh đế chỉ nói rất qua loa, chung quy thì lão giả nọ là trưởng lão thâm niên trong khách khanh điện, có giao ước bảo vệ các đời hoàng đế trong một thời gian nhất định, từ lúc Huyền Minh đế đăng cơ, đã có ông ta theo bên người làm hộ vệ, sau này nếu có ai khác lên ngôi cũng sẽ như thế, còn kỳ hạn giao ước nọ, Huyền Minh đế cũng chẳng nói đến.
Sau khi Huyền Minh đế nói qua một lượt về người theo bên mình, cũng nhân tiện giới thiệu luôn thân đệ của ông ta, cùng đứa cháu Ám Dạ, hai người này Hàn Thiên đều có quen biết, nên lúc Huyền Minh đế nhắc tới, hắn cũng nhân tiện nở nụ cười thiện chí chào hỏi qua bọn họ.
Trong lúc Hàn Thiên đang định bắt chuyện đám người Chung Ly, thì bọn họ đã rất hào sảng mở lời trước, Chung Ly là người nói năng rất lưu loát mau lẹ, Hàn Thiên vừa đánh chú ý đến, hắn liền cười thiện chí nói
-Hàn huynh đệ quả thực là kỳ tài ngàn năm khó gặp, mới hơn một tháng trôi qua, không ngờ cậu đã có thể đột phá thực lực nhanh đến thế, luyện thể đạo không dễ tu luyện, từ lúc gần đột phá đến lúc thực sự có thể thông quan, có người mất đến hàng chục năm, thế mà mới đó Hàn Thiên cậu đã đột phá.
-thần võ minh rất xem trọng nhân tài, Chung Ly ta lại là người rất thành thật thẳng tính, không giống như một số cá nhân rất thích lễ nghĩa quanh co, thế nên ta nói thật với Hàn huynh đệ luôn vậy.
Nói đoán chung Ly Liên chỉ hán tử đi theo cùng mình tiếp.
-vị này là Lý Siêu, một trưởng lão cấp cao trong thần võ minh giống như ta, sau khi nghe tin tức về cậu, cao tầng thần võ minh cảm thấy rất hứng thú, đã có ý muốn mời chào, gặp dịp hôm nay cậu có bước đột phá lớn, còn dẫn đến thiên tượng dị động, thế nên ta đã lôi thêm Lý Siêu đến đây để hắn đánh giá tài năng của cậu một lượt, chỉ cần có chúng ta giới thiệu bảo lãnh, cộng thêm điều kiện sẵn có của Hàn huynh đệ, việc cậu có một cái ghế to trong thần võ minh thực sự chẳng khó khăn gì.
-không biết hảo ý của chúng ta, Hàn Thiên cậu có hứng thú hay không?
Ý tứ của thần võ minh Hàn Thiên cũng đã lờ mờ đoán ra từ đầu, chỉ là không ngờ Chung Ly lại thực sự thẳng tính, nói toẹt ra một lần luôn như thế, Hàn Thiên hắn vẫn còn đang loay hoay tìm lời đối đáp, Huyền Minh đế một bên đã bóng gió nói vẩn vơ.
-chỉ là một tổ hợp hỗn tạp, kém tổ chức, kỹ luật lỏng lẻo, thu nhập thường nhật cũng chẳng có bao nhiêu, vậy mà chẳng hiểu sao lại cứ thích tọc mạch, gặp ai vừa mắt cũng mời chào, đãi ngộ của trưởng lão cấp cao ở thần võ minh, nhiều khi còn không bằng quan thất phẩm ở hoàng triều ta.
Huyền Minh đế vừa dứt lời, Công Tôn Bá Nhiên ở bên cạnh đã hiểu ý mà tiếp.
-hoàng thượng nói thật không sai, Bá Nhiên ta nhận hàm quan bát phẩm, bổng lộc mỗi tháng đã là ba mươi mấy vạn linh thạch, đấy còn chưa tính đến gia thưởng thêm nếu lập công, xo với đãi ngộ của hoàng triều ta, mấy nơi khác thực không đáng bàn tới.
Huyền Minh đế cùng thân tín người xướng người tùy, tất nhiên dù kẻ bị nói đến có bực tức cũng không tiện phát tiết, bất quá Chung Ly miệng lưỡi tài cán, rất nhanh đã biết mượn thế cục thực tiễn mà đồng dạng bóng gió nói.
-trên đời này đôi khi tiền nhiều chưa chắc là tốt, đừng nghĩ ai ai cũng sống vì tiền, nếu không đã chẳng có người phẩm vị cao, dù có thiên kim vạn bảo dâng trước mắt, bản thân thấy vô vị cũng liền chẳng thèm nhìn tới.
-xo với hoàng triều đầy quy cũ nhàm chán, thần võ minh ta nói không chừng sẽ khiến người có phẩm vị cao để mắt tới hơn.
Huyền Minh đế cùng Chung Ly ngươi một lời ta một lời, thế mà đã đá xéo nhau được mấy câu, Chung Ly biết mượn tình huống của Hàn Thiên, vừa chọc vào nổi đau của hoàng triều, vừa tâng bốc và kéo được suy nghĩ của Hàn Thiên xa khỏi hoàng thất, tiến gần đến thần võ minh, hai bên không ai nhịn ai, trong thoáng chốc không khí tại đương trường đã nóng đến cực điểm, chuẩn bị có mâu thuẫn xảy ra đến nơi.
Hàn Thiên linh cơ chợt động, liền ngay lập tức dùng kế đánh lạc hướng nói.
-hóa ra các vị đến đây đều là vì biết chuyện Hàn Thiên ta đột phá, các vị đều là khách quý, tất nhiên Hàn Thiên ta nên mời vào nhà thịnh đãi, nếu có chuyện gì lớn, chúng ta từ từ nói sau, như thế được chăng?.
Nói đoạn Hàn Thiên liền cố ý không để tâm tới hai người bọn Đông Phương Thái Ngọc, quay người vào trong, những khách nhân được mời tất nhiên cũng không ngại theo sau Hàn Thiên, thế nhưng những khách nhân không được mời, hẵn là không thể tự nhiên được rồi.
Trước biểu hiện cố ý không quan tâm của Hàn Thiên, nữ tử theo cạnh Đông Phương Thái Ngọc đã không giấu được tiếng hừ mũi, ngay lập tức định phát tác, bất quá Đông Phương Thái Ngọc đã rất tinh ý ngăn nàng ta lại.
Hàn Thiên hắn không mời, các nàng không biết tự theo vào hay sao?, Hàn Thiên tuy đi trước nhưng thần niệm lúc nào cũng chú ý đến hai người bọn Đông Phương Thái Ngọc, thấy bọn họ vậy mà lại tương kế tựu kế, không hề quan tâm đến hình tượng, trực tiếp theo vào trong, Hàn Thiên liền không nhịn được quay ra sau hỏi.
-hai vị nữ tử này dường như không có giao tình gì quá thân thích với Hàn mỗ, không biết hôm nay các nàng tự ý đến đây, hay là theo cùng những người quen này của ta đây?, Hàn mỗ thực sự không thích tiếp chuyện người lạ trong nhà mình, thế nên nếu thực sự hai vị đến đây một cách tự ý không có ai giới thiệu, thứ lỗi Hàn mỗ không thể mời hai người vào trong được rồi!.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT