Đường rời khỏi hoàn thành hôm nay nhộn nhịp đến lạ, có lẽ tin đồn về đám sát thủ hoành hành tại đây đã bị tiêu diệt dần lan rộng, thế nên người ở hoàng thành cũng bớt lo lắng hơn hẵn, đổi lại chuyện này, Hàn Thiên đã phải gánh một mối họa khôn lường.

Bất quá Hàn Thiên hắn thuộc kiểu, chuyện chưa đến đường cùng, hắn sẽ không đặt chú ý vào đó, đỡ phải vì thứ chưa xảy ra mà bỏ mất khoảnh khắc hiện tại, chẳng mấy khi lại có dịp cùng Nhược Mộng du ngoạn hoàng thành.

Trên đường trở về nhà, có tuyệt thế mỹ nhân như thế này cùng tản bộ ngắm cảnh, từng thời từng khắc đều có ý nghĩa, lúc này trời đang vào hè, ban ngày ánh sáng đặt biệt chói lóa, bất quá đường đi bộ ở đế đô đều có trồng đại thụ hai bên, từng hàng từng hàng cây râm mát trải dài tít tắp, dưới đường lại chớp tắt từng chùm tia nắng chen qua kẽ lá, hợp với những luống hoa rực rỡ ven đường, cảnh sắc này, chầm chậm mà ngắm quả thực vô cùng bình yên thích mắt.

Hàn Thiên đi bộ cạnh Nhược Mộng, hương thơm tinh tế trang nhã từ thân thể nàng, hòa theo từng cơn gió mát làm Hàn Thiên hắn tâm cảnh không khỏi rung động bội phần.

Thoáng nhìn nàng một lần, Hàn Thiên liền phát hiện Nhược Mộng hóa ra cũng đang quan sát hắn, ánh mắt hai người va chạm ở trong không trung, từng luồn suy nghĩ kỳ quái chợt hiện qua thức hải của cả hai, cảm thấy Hàn Thiên nhìn mình có chút khác lạ, Nhược Mộng bất giác bình tâm hỏi.

-rõ ràng huynh có thể từ chối khiêu chiến kia, chỉ cần vào khách khanh điện phụng sự trăm năm, đổi lại không phải liều mạng mạo hiễm, cái giá như thế quả thực chẳng chút thua thiệt nào, tại sao cuối cùng huynh vẫn là chọn chấp nhận khiêu chiến của Vương Trụ kia chứ?

Hàn Thiên thoáng bất ngờ trước biểu hiện của Nhược Mộng, nàng ngày thường đều từ tốn nhã nhặn, dù gặp chuyện không vui cũng chẳng khi nào tỏ thái độ quá khẫn trương vội vã, vừa rồi trong ngữ khí của nàng, chẳng hiểu sao Hàn Thiên hắn lại cảm nhận được một tia chất vấn cùng sốt sắn, bần thần giây lát, Hàn Thiên chợt cười khẽ đáp.

-nếu là bình thường, ta hẵn sẽ nghĩ qua về khả năng đó, bất quá quyết định ấy không chỉ ảnh hưởng đến một mình ta, nó còn kéo theo cả nàng vào đấy, ta không muốn vì bản thân mình mà ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của nàng, nếu bắt buộc nàng bỏ ra trăm năm cùng ta phụng sự hoàng thất, ta thà chấp nhận khiêu chiến của Vương Trụ, dùng một lần cược này giải quyết hết ân oán với hắn thì hơn.

Hàn Thiên cảm thấy lời vừa rồi đã chân chính nói ra suy nghĩ thật của bản thân, cũng thể hiện được sự quan tâm của hắn cho Nhược Mộng, thế nhưng chẳng hiểu sao, vừa nghe xong lời Hàn Thiên hắn nói, Nhược Mộng liền xìu mặt không vui đáp.

-chỉ là một trăm năm phụng sự cho hoàng thất đại ninh thôi mà, tu luyện giả chúng ta thọ mệnh dài hàng ngàn năm, không nhất thiết phải chấp nhặt mấy vấn đề không quá thiết yếu như bỏ ra một trăm năm để bảo vệ bản thân được an toàn.

-huynh nói sợ liên lụy ta, cái gì huynh cũng tự gánh vác, huynh xem ta xa lạ đến mức đó ư?.

Hàn Thiên vẫn chưa phát hiện ra rốt cuộc bản thân hắn nói không đúng ở điểm nào?, hắn trước sau đều nghĩ cho Nhược Mộng, thế nhưng vì sao vừa nghe hắn bày tỏ ý tứ của mình, nàng lại không vui?, chần chừ giây lát Hàn Thiên vội giải thích.

-một trăm năm đối với tu luyện giả tất nhiên không là gì cả, nhưng Nhược Mộng nàng không phải tu luyện giả bình thường, nàng là người có thiên phú cao tuyệt, không cần tới trăm năm, ta tin chắc nàng có thể đạt đến thành tựu vạn người mong mỏi.

-lúc đó thứ nàng cần chính là những cơ hội tốt hơn, thời cơ tốt hơn, điều kiện tốt hơn, không nhất thiết phải vì ta mà bỏ qua những thứ tốt đẹp đó.

-huống hồ… nàng thực sự có thể ở cạnh ta trăm năm hay sao???

Lời cuối cùng Hàn Thiên đã nói nhỏ đến mức dường như chỉ đủ để mình hắn nghe được, bất quá với người hữu tâm, thứ họ muốn nghe tất nhiên sẽ nghe thấy, khóe môi khẽ cong lên một đường tuyệt mỹ, Nhược Mộng bất giác điểm nhẹ tay lên trán Hàn Thiên một cái nói.

-vào khách khanh điện có gì không tốt???, điều kiện tu luyện tuyệt vời, đãi ngộ cực cao, hơn nữa còn được tiếp xúc với những cường giả đỉnh tiêm tại đông bộ châu, nơi như thế, người khác muốn vào còn không được, chẳng ngờ Hàn Thiên huynh ba lần bốn lượt được mời, lại cứ từ chối.

-huống hồ…huynh chưa từng hỏi qua, làm sao biết ta không muốn ở cạnh huynh trăm năm?.

Lời sau cùng Nhược Mộng cũng là nói rất nhỏ, thế nhưng bằng thính lực cao tuyệt của mình, Hàn Thiên tất nhiên nghe thấy rất rõ ràng, Nhược Mộng không ngại cùng hắn làm tri kỷ trăm năm, ý tứ này, chẳng hiểu sao khi vừa nghe ra được, Hàn Thiên hắn trong lòng lại vui vẻ đến thế.

Trước mặt hắn là dung mạo tuyệt mỹ nhất thế gian, thứ hắn muốn ngày ngày bảo hộ, trong phút cầm lòng không được, Hàn Thiên bất giác giơ tay vuốt mái tóc nâu mềm mượt của Nhược Mộng, chỉ hành động giản đơn này, hắn đã phải lấy dũng khí tận một năm, đó không phải là hành động ngụy trang bằng ý đùa giỡn, càng không phải hành động lúc đặc biệt, khiến người khác không thể hoài nghi.

Lần này Hàn Thiên hắn chính là muốn thể hiện tình cảm của mình, chân thật, không chút giả dối, Nhược Mộng không có phản ứng kỳ lạ, càng không muốn tránh đi làm Hàn Thiên hắn nội tâm vô cùng phấn khởi, nữ tử tinh tế xuất trần, khoang dung tài đức bực này, Hàn Thiên hắn quả thực muốn bảo vệ nàng bằng tất cả những gì hắn có, để nàng vì hắn chịu khó, chịu thiệt, hắn tất nhiên không làm được.

Khóe môi khẽ cười ấm áp, Hàn Thiên bất giác dùng giọng ôn nhu nói.

-ta đã bảo rồi, nàng quá xuất chúng, dung mạo lại xinh đẹp tuyệt trần như thế này, để nàng vì ta mà phải gia nhập khách khanh điện một trăm năm, chưa nói đến chuyện trong lúc đó nàng phải nhận những nhiệm vụ khó khăn gì, chỉ nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp học viện, phải để nàng ngày ngày gặp gỡ đám người ở khách khanh điện, ta đã cảm thấy không yên tâm chút nào rồi.



-nàng quá thuần khiết, quá lương thiện, đó là điểm tốt, thế nhưng như thế càng dễ khiến người khác tính kế với nàng, có ý đồ không tốt đối với nàng, nơi phức tạp như hoàng triều hay khách khanh điện, có thể không dính tới mới là tốt nhất cho nàng.

Hàn Thiên vừa dứt lời, tiên dung của Nhược Mộng liền thoáng mỉm cười vui vẻ, bất quá nàng rất nhanh đã đẩy nhẹ Hàn Thiên một cái, ngữ khí bảy phần tươi cười, ba phần giận dỗi nói.

-cái gì mà dễ bị người khác tính kế chứ?, nói như thể trên đời này chỉ có mỗi huynh là hảo nhân, những người khác ai nấy đều là người xấu hết vậy?, làm sao ta biết được, huynh không phải là đang tính kế với ta chứ?.

Cảm thấy ngữ khí của Nhược Mộng có điểm bất thường, Hàn Thiên khóe môi thoáng cong lên một đường, hắn bất giác cầm tay Nhược Mộng áp vào ngực mình nói.

-nàng là một ma pháp sư không phải sao?, nếu thế thì hẵn nàng có thể cảm nhận được, trái tim ta đang đập nhanh cỡ nào?, không phải là ba hoa hay khoát lát gì, nhưng ta có thể cho nàng biết, dù là lúc một mình đối đầu đám sát thủ ngày đó, hay lúc đứng trước Huyền Vũ đế cùng hàng ngàn ánh mắt của các đại thần khác trong triều đường, trái tim ta chưa từng đập nhanh đến thế!.

-Hàn Thiên ta không thích dối gạt ai, cũng không muốn để ai đó thất vọng về mình, ta không nói bản thân ta là thánh nhân gì đó, cả đời sẽ không phạm sai lầm, vậy nên ta càng mong nàng đừng bao giờ tin tưởng ta tuyệt đối, nhưng nếu nàng hỏi ta từ xưa đến giờ có từng tính kế qua với nàng?, câu trả lời của ta là chưa từng, nếu nàng không tin?.

-thần niệm của ta có thể để nàng dò xét, trái tim ta cũng có thể mở ra cho nàng xem, rốt cuộc nó là màu đen hay đỏ?.

Hàn Thiên vừa dứt lời, Nhược Mộng liền thoáng ngượng ngùng đảo mắt đi nơi khác, bằng giọng nhẹ nhàng như tiếng muỗi bay, nàng chợt nói khẽ như chỉ để mình bản thân nghe thấy?.

-ai cần dò xét thần niệm của huynh kia chứ?, xo với ngày ngày nhìn huynh hữu lễ khắc kỷ, ta ngược lại càng muốn huynh tính kế với ta nhiều hơn một chút…

Nhược Mộng càng tỏ ra bẽn lẽn ngượng ngùng thế này, thần niệm cùng trái tim sắt đá của Hàn Thiên càng như muốn tan đi, phút bất ngờ, Hàn Thiên chợt nhận ra, bản thân hắn vốn không phải kẻ vô tình, chỉ là vì quá quý trọng người trước mặt nên càng sợ mất đi, sợ mất đi lại càng muốn giữ khoảng cách với họ.

Nhưng nhìn họ rơi vào tầm ngắm của người khác, hắn lại không cam tâm, cứ như thế hắn đặt mình ở một lằn ranh vô hình, muốn tiến không được, muốn lùi cũng chẳng xong, hắn cứ như thế bình tĩnh chịu khổ, chỉ là nội tâm hắn cứng cỏi, chút khổ ải kia liền như không thể ảnh hưởng đến hắn, thế nhưng nếu nghĩ kỹ lại, người chịu khổ đâu chỉ mình hắn?, người chịu khổ còn là người ở trước mặt hắn, vì hắn mà âm thầm cùng chịu đựng, hắn cứ thế không tiến không lùi, càng không xác nhận hay phủ định, hắn như thế không phải là đang làm khổ đối phương?, khiến người ta cũng rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan như hắn hay sao?.

Hàng loạt suy nghĩ thoáng chạy qua thức hải của Hàn Thiên, hắn bất giác giang tay ôm thân hình thon thả của Nhược Mộng vào lòng, hơi thở kéo dài từng tràng, nội tâm hắn cố bình ổn nói khẽ.

-có chứ!...ta thực sự muốn tính kế với nàng từ lâu, ta muốn tìm cách để nàng ở cạnh ta thật lâu, muốn biết nàng mỗi ngày làm gì? gặp ai?, muốn cùng nàng tu luyện, cùng nàng nói nói cười cười mỗi ngày, bất quá luôn có thứ ngăn cản những điều đó, nó vô hình không thể nhìn thấy, nó như màn đêm luôn chờ chực ở nơi xa thẳm vô định.

-ta không hỏi về thân thế của nàng, nhưng nếu nàng hiểu những gì ta nói, hẵn nàng cũng sẽ cảm nhận được những lằng ranh vô hình ấy?, chúng ta của hiện tại thực sự rất tốt, ta thực sự muốn bản thân cùng nàng có thể mãi như thế.

-nhưng mà thực tế không thể cho phép điều đó xảy đến, ta còn vô số thù nhân, nàng có thân thế của mình ở trên đầu, vậy nên dù như thế nào, ta chỉ mong nàng có thể ở cạnh ta lâu nhất có thể, không nghĩ về tương lai, giả vờ không quan tâm đến những điều không nên biết, chúng ta của hiện tại… chỉ như thế thôi có được không?.

Khó khăn lắm Hàn Thiên mới có thể nói ra những lời này mà không phải nhìn thẳng vào mắt Nhược Mộng, đó là những lời không cần câu hồi đáp, bởi lẽ dù kết quả ra sao, Hàn Thiên hắn cũng sẵn sàng đối mặt, nếu kết quả đã định không thể đến được điểm kết thúc, vậy thì dừng lại trước khi lún quá sâu cũng không tệ.

Không hiểu sao, Hàn Thiên bất giác cảm nhận được đôi vai Nhược Mộng đang khẽ run lên từng chập, giây lát sau đấy, hắn lại bất chợt cảm thấy trên mặt thoáng có cái gì đó cực kỳ mềm mại, cực kỳ ôn nhu thanh thoát khẽ chạm vào, bần thần nhìn lại, Hàn Thiên liền bắt gặp Nhược Mộng đang khẽ dùng ánh mắt huyễn hoặc mơ màng nhìn mình, vừa rồi…nàng vậy mà lại hôn hắn một cái.

Bắt gặp ánh mắt của Hàn Thiên, Nhược Mộng liền thoáng mỉm cười khuynh thành nói.

-chẳng phải vẫn còn nợ huynh nửa nụ hôn hay sao?, bây giờ trả cho huynh cả một nụ hôn chân chính như thế, coi như được lợi cho huynh đi.

Trong ánh mắt của Nhược Mộng, Hàn Thiên có thể nhìn ra nét khó khăn cùng một chút sầu lo trong ấy, rõ ràng nàng cũng cảm nhận được những lằng ranh vô hình mà Hàn Thiên hắn nói đến, nàng mỉm cười động lòng người như thế, thực sự chính là đang làm giống với Hàn Thiên hắn, hoàn toàn không nghĩ đến những rào cản ấy, chỉ bình lặng trãi qua những thứ đang có ở hiện tại.

Tương lai là thứ có thể cải biến, chỉ là mục tiêu càn lớn, khó khăn càng nhiều, chỉ cần tin tưởng đối phương, hiểu được trong lòng đối phương nghĩ gì, dù khó khăn cách mấy, tương lai đều đáng để cố gắng.

Hàn Thiên nhìn ra rất nhiều điều trong ánh mắt kia của Nhược Mộng, nét mặt hắn thoáng trở nên ôn nhu, lời lẽ lại càng là thành tâm vô bì nói.

-đổi lại cái ôm cùng nụ hôn này của nàng, Hàn Thiên ta càng có thêm mục tiêu để phấn đấu cho tương lai của chúng ta rồi, không dám nói là khi nào, bất quá ta tin tưởng, chỉ cần chúng ta cố gắng, một ngày nào đó cả hai chúng ta sẽ có đủ thực lực để tự quyết định vận mệnh của mình.



-cảm ơn nàng vì đã tin tưởng ta, chờ ta…ngày Hàn Thiên ta thực sự trở nên cường đại, chuyện của chúng ta nhất định không có ai đủ sức ngăn trở.

Sự đời có đôi khi chỉ cần giữ ở trong lòng, không cần nói ra, cũng không cần phải đặt một cái kỳ hạn nào đó, chỉ cần nội tâm tương thông, hiểu được đối phương nghĩ gì?, biết được bản thân sẵn sàng làm gì?, đó đã là phần tình cảm viên mãn nhất rồi!.

Trời dần về chiều, người ở hoàng thành đi lại cũng đông đúc hơn hẵn, bất quá trên đường lớn của hoàn thành hôm nay xuất hiện một cặp đôi khiến ai ai đi qua cũng đều phải ngước nhìn.

Nam tử kia quả thực anh tuấn bất phàm, nữ tử kia chính là tiên thiên kỳ nữ, dung mạo cùng khí chất càng là khoáng tuyệt cổ kim, bọn họ đi cùng nhau quả thực tương xứng đến kỳ lạ, nam tử khiến nữ nhân ngưỡng vọng, nữ tử khiến nam nhân trầm mê, dù không ít người hữu tâm nhìn ngắm, thế nhưng không một ai dám tiến đến xin làm quen một trong hai người họ, bởi lẽ bọn họ chỉ cần nắm tay nhau song hành, không nữ tử hay nam tử nào ở hoàng thành dám nhận bản thân đủ bổn sự thu hút được một trong hai người kia.

Cảm thấy người đi đường dành sự chú tâm quá thể vào cả hai, Hàn Thiên chợt trở giọng vui vẻ nói.

-nàng thấy không?, chỉ đơn giản là nhìn sơ qua một lần, không ít người đã vì nàng quyến luyến không nỡ rời mắt, nàng nói xem nếu biết nàng xuất sắc bậc nào?, bọn họ sẽ càng làm ra biểu hiện thất thố ra sao?, không để nàng vào khách khanh điện chính là quyết định đúng đắn của ta.

Nhược Mộng đi bên cạnh cũng thoáng cười ý vị đáp lại.

-huynh cũng quá xem nhẹ bản thân mình rồi, chỉ cần nghe qua danh tiếng của huynh chút ít, gặp được huynh một lần, ngay cả vương phi trong triều cũng đều sẵn sàng vì huynh mượn gió đưa hoa, ta thực sự nghi ngờ, nếu huynh là một nam nhân phong lưu đa tình, bao nhiêu nữ tử hoàng thành sẽ phải vì huynh vứt bỏ trượng phu đạo lữ của mình đi mất?.

Hàn Thiên không dám tin, Nhược Mộng vậy mà cũng có lúc biết nói đùa ẩn ý như thế, khẽ cầm chặt tay nàng hơn một chút, hắn cười cười đáp lễ.

-may mắn thay có đại bình phong cao tận trời như nàng bên cạnh, ta mới có thể tránh được không ít phong hoa, chúng ta quả thực là một cặp đôi hoàn cảnh, có thể giúp nhau tránh được không ít phiền phức đấy, ha ha.

Vừa đi vừa ngắm cảnh, đoạn đường vài dặm đến cổng hoàng thành rốt cuộc cũng kết thúc, dù có hơi quyến luyến, thế nhưng Hàn Thiên đành phải chia tay Nhược Mộng ở đây, lúc nãy ở chỗ Huyền Minh đế bọn họ đã bàn qua, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng có vài ngày chuẫn bị, sau thời gian đó, bọn họ có thể sẽ phải bế quan tu luyện, cố gắng tăng tiến tu vi thật nhanh chóng, cứ nghĩ đến cảnh vài tháng tới có thể sẽ không gặp được Nhược Mộng, Hàn Thiên trong nội tâm liền không khỏi có chút luyến tiếc.

Cảm thấy Hàn Thiên có chút bất thường, Nhược Mộng liền cười rạng rỡ nói.

-chẳng phải chỉ là bế quan tu luyện thôi sao?, Hàn Thiên huynh từ khi nào trở thành con người lười biến đến thế?, nếu huynh không sớm ngày đột phá, tính mạng có thể bị mất trong tay Vương Trụ, đến lúc đó huynh nói ta phải làm sao đây?.

Sự thực quả đúng như Nhược Mộng nói, nếu Hàn Thiên hắn không sớm đột phá, cổ đạo kim môn, chỉ sợ hắn có đi không về, bất quá tu luyện thì tu luyện, Hàn Thiên hắn vẫn cầm lòng không được mà vẫn vơ nói một câu.

-ba tháng bế quan tu luyện không phải ngắn, bảo ta từng ấy thời gian không được gặp mọi người, nhất là nàng, nàng nói ta lại phải làm sao đây?.

Hàn Thiên nửa đùa nửa thật làm nét mặt Nhược Mộng thoáng một tia hồng sắc, đúng là một năm qua, cả hai chưa từng không gặp nhau quá một tuần, nếu không phải Hàn Thiên đến học viện thì là Nhược Mộng nàng đến nhà hắn, hai người trong lúc vô tình đã quen với việc sẽ luôn gặp được đối phương trong một khoảng thời gian ngắn, lần này vì sự tình cấp bách mà nàng và Hàn Thiên phải bế quan tu luyện trong thời gian dài, cái này không phải nói muốn liền sẽ gặp nhau được như trước, Nhược Mộng sau một thoáng suy ngẫm liền cười rạng rỡ nói.

-dù gì cũng là tu luyện, ta ở thánh tháp của học viện tu luyện cũng thế, đến nhà huynh cũng vậy, dù gì ở nhà huynh điều kiện tu luyện cũng rất tốt chẳng kém gì khi tu luyện ở những tầng trên cao của thánh tháp, lần này được đặc quyền của hoàng thất ban xuống, cả hai chúng ta có thể tự do tu luyện theo ý mình, không cần chịu sự quản thúc của chương trình đào tạo tại học viện nữa.

-ta định sẽ đến nhà cùng huynh tu luyện thời gian tới, không biết là có làm phiền huynh chăng?.

Nhược Mộng vừa dứt lời, Hàn Thiên trên mặt liền có nét không dám tin nói.

-nàng dám đến, ta dám nhận, chỉ sợ nàng cảm thấy gia viên của ta quá nhàm chán, không thú vị bằng tu luyện ở học viện thôi.

Hàn Thiên vừa dứt lời Nhược Mộng liền thoáng chu môi tỏ thái độ cảm khái nói.

-huynh lại dám bảo nhà mình có điều kiện không tốt bằng học viện?, nếu lời này đến tai đám học viên chung khóa với chúng ta, bọn họ có thể đã đến nhà huynh la ó hàng ngày rồi, chúng ta dùng thánh tháp của học viện đều phải bỏ ra linh thạch, hơn nữa thời gian cũng không thể quá lâu, còn ở nhà huynh, đến ngồi trước cổng cũng bằng tu luyện ở tầng ba tầng bốn thánh tháp rồi, đám võ giả bị bệnh đến nhà huynh chưa chắc là để chẩn bệnh đâu, huynh có biết không?.

-nếu huynh đã không thấy phiền hà, vậy thì cứ đợi ta về chuẩn bị một chút, đến sáng ngày mai là chúng ta có thể bắt đầu tu luyện tăng thực lực được rồi, sinh tử chiến với Vương Trụ, Hàn Thiên huynh giá nào cũng phải còn sống trở về!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play