Ám Dạ vừa đề cập đến một vấn đề làm Hàn Thiên không khỏi suy tư một chập, hắn nghi vấn hỏi lại.
-Mãnh tướng khiếu thiên quân, nó rốt cuộc là cái gì?, dường như khá giống một cuộc thi thường kỳ a?.
Ám Dạ thoáng gật đầu nói.
-cũng tương tự như thế đấy, ở trong quân đội đại ninh để quốc chúng ta, có
rất nhiều cách để tướng soái truyền thụ kinh nghiệm chiến đấu, hoặc bồi
đắp hảo cảm với binh sĩ, một trong số đó chính là thi thố tài nghệ,
tướng quân muốn được vạn người kính phục, một là dũng mãnh thiện chiến,
có thể lấy một địch trăm quân lính khác, hai là túc trí đa mưu hiến kế
chiếm thành bình thiên hạ, riêng cái này cần phải có thời gian dài thể
hiện mới được sự chấp thuận của chúng tướng sĩ, hiện tại Hàn huynh đệ
đang cần mượn binh gấp, muốn lấy được lòng người e là chỉ còn cách đầu
tiên thôi!.
Đáy mắt Hàn Thiên thoáng xao động, hắn dường như đã hiểu ra ý của Ám Dạ.
-ý của huynh là muốn ta thi thố tài năng với những người bên ngoài?
Ám Dạ khẽ cười kỳ lạ, trong mắt hắn chính là bảy phần cảm thấy thú vị, hai phần cảm thấy cần thiết, còn một phần chính là nét tò mò đánh giá, có
lẽ Ám Dạ thực sự muốn chứng kiến chân thực lực của Hàn Thiên, sau nụ
cười ẩn ý, Ám Dạ bình tĩnh nói.
-ta định sẽ lấy lý do như thế này
để cho Hàn huynh đệ mượn binh, như huynh đệ cũng đã thấy, đại doanh kỵ
sĩ chúng ta tuy thế mạnh nhưng lại gây dựng trên cao nguyên phía bắc cổ
sơn chiến trường, vì thế nên số tài nguyên chúng ta tìm được vô cùng hạn chế, không thể bằng được các thế lực dưới đồng bằng các cậu.
-vậy nên ta muốn mượn lý do thao luyện quân, để người của ta cọ sát với các
thế lực lớn dưới kia nhằm tiếp thu kinh nghiệm, thu thập tài nguyên,
người dẫn đoàn sẽ là Hàn huynh đệ bằng hữu của ta, sau khi xong việc
tướng sĩ tham gia sẽ được tưởng thưởng tài nguyên cướp được còn, cùng
một món lợi từ Hàn huynh đệ với việc cho mượn người.
-riêng cái
này ta phải nói trước với Hàn huynh đệ, ta cùng đại doanh kỵ sĩ không
cần chỗ lợi lộc kia từ hiệp minh hội của cậu, nhưng mà các cậu muốn mượn binh của chúng ta, không trưng ra một số lợi ích chỉ e là khó làm yên
lòng tướng sĩ, ta định đòi của cậu và Lưu Mộ số tài nguyên tương đương
năm mươi vạn linh thạch, cái giá này thực sự không phải là quá sức đối
với Lưu Mộ, hắn muốn ta giúp hắn lập công, không bỏ ra chút nào e là
chẳng thỏa đáng.
-nhưng mà đó cũng chỉ là lý do, ta không thể ép
được người của mình theo Hàn huynh đệ nếu họ không nguyện ý, để chứng
minh năng lực của mình, chút biểu hiện là không thể thiếu, trong doanh
thượng tôn thực lực, một khi thực lực của cậu đủ để người trong doanh ta kính phục, như vậy họ mới thực lòng theo cậu, “mãnh tướng khiếu thiên
quân” này Hàn huynh đệ nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Hàn
Thiên tỏ vẻ đã minh bạch, đáp án đó có lẽ là tốt nhất cho lần mượn binh
này rồi, hắn vốn nghĩ sẽ gặp phải ít nhiều khó khăn, nào ngờ chỉ tốn năm mươi vạn linh thạch cùng một chút sức liền đã thành công mượn binh, mối thịnh tình này tính ra Ám Dạ cũng đã giúp sức rất nhiều, khẽ suy tư một chút Hàn Thiên liền hỏi.
-thế rốt cuộc ta phải thi thố gì với những người kia đây?
Ám Dạ suy nghĩ mất vài giây rồi hỏi lại Hàn Thiên.
-Hàn huynh đệ cậu sở trường là gì?
Hàn thiên không ngần ngại nói thẳng.
-tiểu đệ ở mảng thân pháp có chút bản lĩnh.
Ám Dạ lại suy tư một lát rồi nói.
-được rồi vậy lát nữa ta sẽ ra đề như thế này…
Hàn Thiên vào lều tướng soái đã hai khắc, ở ngoài này những kỵ sĩ trong
doanh của Ám Dạ đã hiếu kỳ đến mức muốn nổ cái đầu ra rồi, bọn họ rất
muốn biết Hàn thiên rốt cuộc là đến đây làm gì?.
Mà cái quan trọng hơn là an nguy của Hàn Thiên hắn giờ ra sao rồi?, ban nãy Hàn Thiên hắn vừa vào thì liền có tiếng gầm của u long, tọa kỵ của Ám Dạ thực lực ra
sao?, đám người ở đây ai ai cũng biết rõ, ba thanh niên bạn hữu mà Hàn
Thiên mới quen hiện đang không ngừng lo lắng cho hắn, không chỉ họ,
những người khác cũng đã thầm bất an trong lòng, Hàn Thiên không biết đã bị u long ăn thịt rồi hay chưa?
Bất quá sự thực chứng minh lo
lắng của bọn họ chỉ là hão huyền, sau khoản hai khắc thời gian, Hàn
Thiên cùng Ám Dạ liền đi ra khỏi trướng bồng, nhìn bộ dáng của hai người bọn hắn liền không giống là vừa có giao tranh gì với nhau, hơn nữa nếu
không phải những kỵ sĩ ở đây biết Hàn Thiên là luyện thể giả, lúc này có thể họ đã lầm tưởng Hàn Thiên cùng Ám Dạ là bạn hữu lâu năm rồi, căn
bản thì nhìn cách nói chuyện tâm đầu ý hợp kia, không ai dám nghĩ Hàn
Thiên và Ám Dạ trước đó chưa từng gặp nhau.
Trong lúc đám đông
đang bận suy nghĩ xem Hàn Thiên cùng Ám Dạ đã bàn bạc những chuyện gì,
thì Ám Dạ đã dẫn Hàn Thiên ra ngoài khoảnh sân lớn trong doanh, trước
con mắt tò mò của tất cả những người đang quan khán Ám Dạ dõng dạt nói.
-giới thiệu cho tất cả mọi người cùng biết, bên cạnh ta chính là thủ lĩnh của hiệp minh hội “Hàn Thiên”, đại doanh kỵ sĩ của chúng ta tung hoành ở
khu vực phía bắc này vô đối thủ, hiệp minh hội cũng là lão ca lớn nhất
tại khu vực phía tây của họ, danh tiếng của hiệp minh hội hẵn là ai cũng nghe qua, cách hành xử của bọn họ chính là khiến Ám Dạ ta vô cùng kính
phục.
-dạo này đang là thời kỳ sôi nổi nhất trong cổ sơn chiến
trường, nơi nơi đều lâm vào hỗn loạn cùng tranh đấu, hiệp minh hội của
Hàn huynh đệ bị hai thế lực khác liên thủ tiêu diệt, nguyên nhân của sự
kiện này chỉ đơn giản là vì thủ lĩnh của thế lực đối địch kia biểu hiện
kém hơn Hàn thủ lĩnh ở hai vòng thi trước, vậy nên hắn ta vào cổ sơn
chiến trường liền muốn trăm phương ngàn kế gây khó dễ cho Hàn huynh đệ
cùng người của cậu ấy.
-trong hiệp minh hội có một thân quyến là
họ hàng của ta, lúc này tình thế của hắn đang cực kỳ nguy cấp, Hàn thủ
lĩnh được hắn cậy nhờ mang thư đến xin viện trợ từ chúng ta, hai người
họ nguyện ý chi chổ tài nguyên tương đương năm mươi vạn linh thạch, cho
những ai nguyện ý giúp họ đánh đuổi những kẻ gây hấn kia.
-ngoài
chổ tiền cố định ấy ra, những tài nguyên khác mà mọi người tìm được ở
vùng đất trù phú dưới kia sẽ đều là của mọi người, ta thấy đại doanh của chúng ta tuy làm lão đại ở khu vực phía bắc này, nhưng tài nguyên kiếm
được vô cùng hạn chế, hơn nữa do thực lực của chúng ta quá mạnh nên cũng chẳng có thế lực nào dám gây hấn, thành thử ra khả năng thực chiến của
chúng ta vô hình chung không được rèn dũa.
-ý của ta là muốn môt
bộ phận các huynh đệ ra sức trợ giúp cho Hàn thủ lĩnh, giúp họ đẩy lui
kẻ thù, mộc bài cùng ngọc giản truyền tống của các huynh đệ tham gia
nhiệm vụ cứ để lại đây, có ta và những người khác canh chừng, thứ quý
giá như thế sẽ không lo bị cướp.
-sau vụ này những người tham gia
không những nhận được tài nguyên càng nhiều hơn, mà kinh nghiệm thực
chiến cũng được nâng cao không ít, ta tuy là thủ lĩnh nhưng không thể
gượng ép mọi người làm điều gì cả, tất thảy đều trên tinh thần tự
nguyện, nếu không ai muốn đi, Ám Dạ ta vì nghĩa đành cùng Hàn thủ lĩnh
xuống núi trợ giúp cho người thân quyến kia của ta thôi.
Ám Dạ vừa dứt lời một người trông có vẻ khá hiếu thắng trong doanh của hắn liền lên tiếng.
-chuyện Hàn thủ lĩnh có tư cách thượng đỉnh vô song ai ai cũng biết, có một số
kẻ ghen tức không chịu được cũng không phải là không có lý, kỵ sĩ chúng
ta ghét nhất thể loại không biết thân phận đã thua không nhận, cùng Hàn
thủ lĩnh đi rèn luyện cùng tìm kiếm tài nguyên một chuyến không phải là
không thể, bất quá trong quân doanh có lệ, tướng muốn điều binh thì phải thể hiện ra bản lĩnh của mình, Hàn thủ lĩnh nếu không chứng minh được
bản thân có thực lực cao cường, muốn lãnh đạo người của đại doanh kỵ sĩ
ta chỉ e là không có mấy ai nguyện theo thủ lĩnh cả.
Sau lời của
thanh niên nọ Ám Dạ chỉ khẽ cười như đã nắm bắt tất thảy, còn Hàn Thiên
thì thầm tự cho mình may mắn, nếu không phải ban nãy hắn có biểu hiện
đúng mực, lấy lòng được kha khá người ở đây thì có lẽ bây giờ thanh niên kia đã không chỉ nói mấy câu đánh giá nhẹ nhàng như vậy.
Ám Dạ và Hàn Thiên đều đã có bàn bạc qua, khẽ cười khẩy một cái Ám Dạ thể hiện bộ mặt mong chờ nói.
-quân lệ tất nhiên là quân lệ, Hàn Thủ lĩnh muốn mượn binh mà lại không thể
đưa ra chân thực lực của mình, là một tướng soái ta cũng không dám cho
cậu ta mượn người, như vầy đi chúng ta có khốn thiên đại trận, để cho
Hàn thủ lĩnh vào đó thử sức một chút, nếu như cậu ta đạt được yêu cầu đề ra, mọi người sẽ dựa vào đó đưa ra quyết định của mình sau, như thế
được không?.
Đám đông xung quanh bất chợt nổi lên không ít sóng
gió, thanh niên cao lớn trong bộ ba ban nãy trò chuyện với Hàn Thiên,
đột nhiên bày ra vẻ mặt ca thán nói với Ám Dạ.
-khốn thiên đại
trận là một trong tam đại kỳ trận lưu truyền trong quân doanh, chẳng
những quân đội đại ninh dùng, ngay cả vạn kiến, thậm chí cả đông bộ
châu, cả đại thiên giới, đâu đâu cũng đều còn áp dụng cách chiến đấu này để huấn luyện khả năng chiến đấu cho binh sĩ.
-đại doanh kỵ sĩ
chúng ta tuy thành lập chưa lâu, ngày tháng tập luyện cùng nhau còn ít,
nhưng mà chung quy cũng là có chút ăn ý, khốn thiên đại trận lợi hại vô
cùng, Hàn thủ lĩnh vào đó muốn thoát ra e là bất khả, lại còn nói cái gì mà thể hiện bản lĩnh nữa kia chứ?, Ám Dạ thủ lĩnh ta thấy cách này có
phần không thỏa đáng a?
Ám Dạ khẽ nhìn lại thanh niên nọ rồi cười bí ẩn nói.
-Lâm Du ngươi quá lo xa rồi, thực lực của Hàn thủ lĩnh mạnh đến đâu các
ngươi tưởng tượng ra được sao?, khốn thiên đại trận chủ yếu là cầm chân
địch chứ không có tính sát thương quá mạnh, để Hàn thủ lĩnh đối phó trận này vừa hay không tổn thương hòa khí, ngược lại còn để cho các ngươi
chứng kiến một chút thực lực phi phàm của Hàn thủ lĩnh, như thế chính là tuyệt diệu rồi còn gì?
Ám Dạ vừa dứt lời Lâm Du liền có chút không phục nói.
-nhưng mà…
Hắn còn chưa nói hết câu Ám Dạ liền ngắt lời.
-đến Hàn thủ lĩnh còn không có ý kiến, ngươi ở đây sốt sắn giùm hắn thì được gì?, nếu ngươi đã có hảo cảm với hắn như thế, vậy được thôi lát nữa dù
hắn có biểu hiện ra sao, Lâm Du ngươi được tự do theo hắn xuống đồng
bằng dưới kia, sẵn tiện cho ngươi diện kiến tư dung của Nhược Mộng cô
nương mà ngươi luôn muốn gặp gỡ kia.
Ám Dạ đã cất lời, Lâm Du dù
có hảo ý muốn giúp Hàn Thiên cũng chẳng biết phải làm sao hơn, Hàn Thiên dùng ánh mắt cảm tạ nhìn hắn, rồi ra dấu bản thân có mấy phần tin
tưởng, trừ Lâm Du những kỵ sĩ khác cũng đều cảm thấy cách đánh giá mà Ám Dạ đưa ra cũng vừa hay phù hợp rồi, trong giới kỵ sĩ quy tắc hành sự
cùng tín ngưỡng chính trực chính là thứ tôn nghiêm nhất, đã là một kỵ sĩ ai ai cũng phải có cho mình đức tính tôn trọng quy tắc, nếu không sẽ
chẳng thể xứng danh một kỵ sĩ, mà bản thân họ cũng sẽ bị những kỵ sĩ
khác xem thường, Hàn Thiên tuy ngoại đạo nhưng biết tiến thoái, thuận
theo thời cuộc nhập gia tùy tục, quả thực đã khiến rất nhiều kỵ sĩ ở đây vừa mắt.
Sau khi đã không còn ai có ý kiến gì khác, Ám Dạ liền phấn khởi tuyên bố.
-toàn doanh di chuyển đến vùng nội mông phía tây chuẩn bị dàn trận, khó khăn
lắm mới có một luyện thể giả cường đại như Hàn huynh đệ đến cọ sát với
chúng ta, ta muốn xem xem, rốt cuộc luyện thể giả danh có xứng với thực, là chức nghiệp có sức chiến đấu mạnh nhất đại thiên giới hay không?,
toàn bộ đại doanh kỵ sĩ nhất định không được khiến chức nghiệp kỵ sĩ mất mặt, thể hiện cho Hàn thủ lĩnh biết kỵ sĩ chúng ta chiến đấu dũng mãnh
thiện chiến ra sao?!!!.
Ám Dạ vừa dứt lời quân doanh của hắn liền nổi lên từng tràng tiếng hô hào cực lớn, sĩ khí ngút cao tận chín tầng trời.
Giữa thảo nguyên mênh mông mà đại doanh kỵ sĩ trấn giữ không ngờ còn có một
diễn đài bằng gỗ lớn đến vậy, dài rộng hơn ba trượng cao một trượng hơn, hai bên còn có cầu thang gỗ để đi lại, xung quanh cắm đầy những cây đại kỳ hình tam giác có chữ ninh vẽ ở trung tâm, nhìn qua thì nơi này giống như nơi mà Ám Dạ dùng để thao luyện binh sĩ.
Lúc này Ám Dạ cùng
Hàn Thiên đang sóng vai đứng trên đài cao, phía dưới là hàng ngàn kỵ sĩ
trang phục chỉnh tề, dáng đứng hiên ngang đang dàn thành đội ngũ đều
vanh vách.
Trong doanh của Ám Dạ không phân thống lĩnh, thủ lĩnh
hay trưởng nhóm gì cả, cứ mười kỵ sĩ thượng đẳng sơ hoặc trung cấp tổ
hợp lại liền để cho một tên kỵ sĩ thượng đẳng cao cấp dẫn đầu, mười tiểu đội như thế liền do một địa lang kỵ quân sơ cấp dẫn đầu, mười trung đội như thế lại do Ám Dạ dẫn đầu.
Đại doanh kỵ sĩ có mười trung đội
chính thức cùng một trung đội chưa đủ nhân sự, thế nhưng cái trung đội
chưa đủ nhân sự kia lại là nơi hội tụ nhiều kẻ mạnh nhất, lúc này hơn
mười trung đội hàng lối chỉnh tề, cộng thêm dàn yêu thú tọa kỵ ngoan
ngoãn sắp thành hàng bên cạnh, khung cảnh hoành tráng đến mức choáng
ngợp.
Cách bố trí nhân lực chỉnh tề như thế, quả thực chỉ có trong quân doanh, so với đại doanh kỵ sĩ, hiệp minh hội giống một môn phái
trong võ lâm hơn, còn thần vương hội thì chả khác gì một cái sơn trại
của tặc tử, bên trong chứa đầy những tên đầu trâu mặt ngựa thực lực cực
mạnh nhưng tổ chức chẳng ra gì, lại còn chia bè kết phái bên trong nữa.
Ám Dạ khẽ hài lòng nhìn những kỵ sĩ phía dưới, hắn vào cổ sơn chiến trường này gây dựng thế lực chính là phụng mệnh của tướng soái liệt ưng quân,
cũng tức là cha hắn Diệt Yên vương gia, liệt ưng quân là một trong những cánh quân tinh nhuệ nhất của đại ninh, nguồn lực của cánh quân này
chính là từ những thiên kiêu đi ra từ lý khố đại học viện.
Ám Dạ
hắn hiện tại gây dựng đại doanh kỵ sĩ chính là bồi dưỡng ra những quân
nhân ngày sau cho liệt ưng quân, những người ở đây năm mười năm sau đều
sẽ có những kẻ chân chính trở thành quân nhân cống hiến cho xã tắc, tuy
vẫn chưa chỉnh tề như quân nhân chính thức, nhưng khí thế này cũng đã uy dũng hơn phần lớn những đạo quân cơ bản bên ngoài rồi.
Khẽ nhìn sang Hàn Thiên, Ám Dạ tuyên bố.
-Như tất cả đã thông qua, hiện tại chúng ta sẽ tiến hành lập nên khốn thiên
đại trận để thử thách thực lực của Hàn thủ lĩnh, hiện tại ta sẽ nói qua
một vài điều lệ.
-khốn thiên đại trận là tuyệt thế kỳ trận được
truyền xuống từ thượng cổ, hầu như binh gia ở đâu cũng biết dùng trận
pháp này, khốn thiên tên như ý nghĩa, đây chính là trận pháp nhằm phong
tỏa đối thủ, phàm nhân dùng khốn trận thông thường bất quá chỉ là vây
khốn, gặp đối thủ biết phi hành thì chỉ có trơ mắt nhìn chúng chạy
thoát.
-tuy nhiên khốn thiên đại trận của tu luyện giả chúng ta
lại khác, khốn thiên đại trận của tu luyện giả, bé nhất cũng phải có đến một trăm linh tám người tham gia bố trận, dưới đất có bộ hành tu sĩ,
trên trời có phi hành tu sĩ, dưới đất có thổ hành tu sĩ, dù lên trời hay xuống đất đều không thể có đường thoát, nếu cá nhân bị vây trong khốn
thiên đại trận, không có điểm hơn người thì chỉ có thể ở một chổ chờ
chết.
-điểm biến ảo của khốn thiên đại trận đành phải nhờ Hàn Thủ
lĩnh tự mình kiễm chứng, đề lần này ta ra chính là Hàn Thủ lĩnh nội
trong một nén hương phải thoát ra được một cái tiểu khốn thiên đại trận
do một trăm linh tám người bên ta tạo ra, tuy nhiên nếu không thể thoát
thì thành tích sẽ tính như sau, trên người của những kỵ sĩ tham gia bố
trận đều có bảo giáp hộ vệ, trong điều kiện không được tấn công vào nơi
không có bảo giáp, Hàn thủ lĩnh mỗi lần đánh hỏng được bảo giáp trên
người của một kỵ sĩ, họ liền tính là bị loại khỏi vòng chiến.
-Kết thúc thi tài nếu Hàn Thủ lĩnh không thể hoàn thành việc thoát thân,
biểu hiện sẽ tính lên số người đã bị thủ lĩnh đánh bại, chúng tướng sĩ
sẽ dựa vào đó để đưa ra quyết định là có theo cậu xuống vùng đồng bằng
kia hay không?, khốn thiên đại trận sẽ chỉ ngăn cản Hàn thủ lĩnh thoát
thân, tuyệt đối không tấn công, hai bên để giữ hòa khí nên chỉ đánh xã
giao, nếu ai lỡ bị thương thì có thể rút lui, Hàn thủ lĩnh nếu không
gượng nỗi cũng có thể xin dừng thi thố bất cứ lúc nào, quy tắc là như
thế, mọi người đã hiểu chưa?
Hàn Thiên tự tin khẳng định bản thân chấp nhận quy tắc do Ám Dạ đưa ra, những người bên dưới cũng không có ý kiến gì.
Sau khi thấy ý tứ mọi người đã quyết, Ám Dạ liền tiếp, trung đội nào muốn tiên phong lập nên khốn thiên đại trận hay không?
Ám Dạ vừa dứt lời Lâm Du đang đứng trước trung đội bên phải ngoài cùng liền bước ra khỏi hàng nói lớn.
-ta Lâm Du, tướng soái trung đội số một, xin cùng người ở trung đội của
mình dựng lên khốn thiên đại trận, mong Hàn thủ lĩnh chỉ giáo !!!
Hàn Thiên có chút bất ngờ, chẳng tin được là ba thanh niên ban đầu trò
chuyện với hắn đều là tướng soái của một trung đội, tuy vậy tình hình
hiện tại cũng là hai bên phải thử sức với nhau một chút, đối thủ là ai
cũng như nhau, vậy nên Hàn Thiên cũng cười đáp ứng, trên mặt tỏ ra nét
không vấn đề.
Trong lúc Hàn Thiên chuẩn bị xuống đài thì Lâm Du chợt nói thêm.
-nếu Hàn thủ lĩnh thoát được khốn thiên đại trận do trung đội của ta lập ra, toàn bộ trung đội của ta sẽ theo thủ lĩnh xuống vùng đồng bằng kia quét dọn liên minh thần vương hội cùng ma võ hội.
Lâm Du vừa dứt lời toàn bộ người ở đây liền hô lên những tiếng vang trời, Hàn Thiên khí thế lên cao liền hưng phấn nói lớn.
-được cứ quyết định như thế!!!.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT