Nhược Mộng bất ngờ bị nhất kiến công kích, tuy không nằm ngoài dự đoán nhưng nói ra thì cũng khiến nàng khá bất ngờ, vốn nghĩ nhất kiến chỉ là coi trọng Liêu Kiến Anh nên muốn chiêu mộ hắn trở thành nhân tài cho hoàng thất, nàng ta vì mục đích đó nên mới gia nhập thần vương hội trợ giúp Liêu Kiến Anh một chút.

Nào ngờ nhất kiến thực sự nhiệt tâm đến như thế, ngay cả bản thân cũng bất chấp đưa vào vòng nguy hiễm, hiệp minh hội đã hứa với Lưu Mộ sẽ không làm tổn thương nhất kiến, lần này cho dù nàng ta có u mê vì Liêu Kiến Anh, Nhược Mộng vẫn sẽ giữ lời hứa với Lưu Mộ tuyệt đối không làm tổn thương nhất kiến, chẳng biết là sau khi nàng ta biết được thân phận thật của Liêu Kiến Anh thì có còn tận tâm vì hắn như vậy nữa không?

Nhược Mộng vừa lên tiếng cảnh tĩnh, liền đã thấy nhất kiến khẽ nhếch môi cười nhạt, bằng giọng đánh giá nàng ta đáp.

-cũng chỉ là một ma pháp sư thôi mà, cho dù là có chút thực lực, nhưng bị ta tiếp cận ở khoảng cách này, ta xem cô làm sao chống đỡ?.

Nói đoạn nhất kiến liền đâm tới hơn chục kiếm, phải nói kiếm pháp của nàng ta được hoàng thất tài bồi, trình độ đã đạt đến mức danh gia, tuy chẳng thể bằng Hàn Thiên dùng kiếm thuận tiện như tay chân, nhưng xo với đa phần các võ giả tứ chi thô kệch khác, thì kiếm pháp của nhất kiến cũng biến ảo hơn gấp trăm lần.

Chỉ trong một cái chớp mắt liền đã tung được hơn mười kiếm, mỗi kiếm đều có huyền diệu riêng, mỗi kiếm đều uy hiếp một bộ vị đã định trước trên thân đối thủ, kiếm điểm ra vừa nhanh vừa chuẩn, động tác thừa hầu như không có, tốc độ của người ra đòn cùng với sự sắc bén của hồn khí thất phẩm tụ hội, Nhược Mộng nếu bị trúng dù chỉ một kiếm, bản thân nhất định sẽ bị trọng thương.

Đám người bên hiệp minh hội bất ngờ thấy nhất kiến lao đến tung kiếm tấn công Nhược Mộng thì nội tâm đều thầm lo lắng, tuy họ biết Nhược Mộng lợi hại hơn ma pháp sư đồng cấp rất nhều, nhưng bị đối thủ có kiếm pháp linh hoạt như thế tấn công ở khoảng cách gần, Nhược Mộng cho dù có một thân ma pháp tinh tường cũng chưa chắc đã ứng biến kịp.

ở trong hiệp minh hội chỉ có đám bạn hữu thân thích như Hồng Yến Linh hay Hhấn Tây và Chu Hân là biết đến thân phận võ giả của Nhược Mộng, tuy nhiên bọn họ cũng chỉ là biết Nhược Mộng có thể tu võ cảnh, còn thực lực nàng cao thấp thế nào? Trừ Hàn Thiên hay ở cạnh tập luyện cùng chắc chẳng có ai biết rõ.

Vì không biết nên lo lắng, nhưng cũng vì không biết nên sau đó bất ngờ lại càng lớn hơn nhiều, chỉ thấy trước làn kiếm mang đang công kích liên miên của nhất kiến, Nhược Mộng vẫn vô cùng bình tĩnh đón đỡ, pháp trượng trên tay nàng lưu động, trong phút chốc liền chuyển thành đấu pháp dạng côn bổng.

Kiếm của nhất kiến nhanh chóng biến ảo, trượng của Nhược Mộng cũng linh hoạt huyền diệu, kiếm đâm đến đâu cũng đều bị pháp trượng trên tay Nhược Mộng dễ dàng chặn lại, ma pháp khí của nàng tuy là trượng nhưng không trầm trọng, lại được Nhược Mộng dùng theo cách linh hoạt biến ảo như bổng pháp, cách dùng trượng mau chóng linh hoạt này không phải cứ tùy ý đánh bừa là được, không có sự dày công khổ luyện bên trong, cho dù là võ sư cao tầng cũng không nhất thiết đánh ra được bổng pháp huyền diệu như vậy.

Nhất kiến vừa nhìn qua liền biết là đã cỡ mười tám tuổi hơn, còn đại danh của Nhược Mộng lúc nào cũng gắng với sự trẻ tuổi của nàng, chẳng biết cả hai đã bắt đều tu luyện từ khi nào?, chỉ biết là Nhược Mộng vừa tinh thông võ cảnh vừa tuyệt đỉnh trong ma pháp, tuổi đời còn trẻ hơn nhất kiến tận bốn năm, nhất kiến tu luyện đến nay hẵn cũng đã mười một mười hai năm, ngay cả sữ dụng võ kỹ đối đầu với người ta cũng không thể áp đảo được.

Đámh loạn một hồi vẫn là nhất kiến công kích liên miên, Nhược Mộng bình tĩnh đón đỡ, cuộc chiến của hai mĩ nữ đã vô hình chung thu hút tất cả sự chú ý từ nơi khác đổ về, ngay cả nhân thủ của hai bên cũng đã tạm ngừng chiến để quan sát tình hình, Liêu Kiến Anh sau phút thất thần bởi tư thái của Nhược Mộng cũng chẳng còn quan tâm đến cuộc chiến lớn nọ, tất cả đều chỉ muốn biết kết quả của trận chiến đặc sắc giữa hai mĩ nhân phía trước.

Trên trời cao, nhất kiến váy hồng diễm lệ xuất kiếm đẹp tựa tiên nữ, Nhược Mộng uyển chuyển linh hoạt thân pháp huyền diệu, váy tím thướt tha, dù cho kiếm mang của sắc bén của nhất kiến, hay là công kích của những người bên phía thần vương hội khi nãy nhắm vào nàng, trước sau đều chẳng thể khiến xiêm y của nàng nhăn lấy dù chỉ một góc.

Nhược Mộng không vội không gấp, ung dung nhàn nhã, di chuyển tựa đang múa, xử trượng tựa kỳ bút họa tranh, tư thái chiến đấu ung dung, khí chất đài các đoan trang đến cực điểm, thiên cổ mĩ nữ dù xưa hay là nay, trên trời hay dưới đất cũng đều khó tìm được người có thể xánh ngang với Nhược Mộng nàng, kiếm mang như vũ bão chỉ khiến tư thế của nàng thêm xuất thần, gió cuốn rít gào chỉ có thể khiến xiêm y cùng mái tóc nâu mềm mại của nàng thêm phiêu hốt mị hoặc, dù cho thiên dung chưa lộ nhưng cũng liền đã gây được áp bức tuyệt luân cho mọi nữ nhân khác.

Chưa bao giờ trong suốt mười tám năm qua nhất kiến công chúa lại cảm thấy mình thua thiệt xo với một nữ nhân khác đến vậy, ở đại ninh đế quốc này không phải nàng chưa từng gặp qua nữ nhân có thiên phú hơn mình, nhưng dù cho đó có là ai đi chăng nữa thì xo ra người đó vẫn có nhiều điểm thua xúc xo với nàng.

Từng có nữ tử con của đại thần trong triều có thiên phú cao siêu, thực lực trên cả nhất kiến nàng, thiên phú có đủ, gia cảnh cũng cao, nhưng xo ra nhan sắc vẫn thua nàng một bậc, bằng như nhan sắc cũng có thể tiệm cận nàng, thực lực cũng ngang nàng thì gia thế cũng chẳng thể xo bì với nàng.

Nhất kiến từng gặp qua người được xưng tụng là đệ nhất mĩ nhân của vạn kiến đế quốc, đó là một vị quý phi của hoàng đế vạn kiến, tuy nàng ta tư dung xinh đẹp điệu bộ thướt tha, nhưng dù có xinh đẹp đến đâu cũng không thể hơn được nhất kiến nàng, mà xo về thực lực lẫn gia thế thì càng không thể bằng nhất kiến nàng được.

Ngó khắp đông bộ châu, nữ nhân nào dám vỗ ngực tự xưng mình xuất chúng hơn nhất kiến công chúa?, vậy mà hôm nay chỉ một Nhược Mộng bài danh đệ nhất tư cách khoa ma pháp, liền đã có thể đem vinh diệu suốt gần hai mươi năm qua của nhất kiến nàng đánh xập.

Thiên phú sao?, thiên phú như thế nào mới gọi là cao? Tuy rất khó nói nhưng nhất kiến biết, có cao cũng phải là tiêu chuẩn của Nhược Mộng chứ không phải của nàng. gia thế sao?, cái gì biểu thị cho gia thế?, chẳng phải là pháp bảo trên người ngươi hay sao?, hải tâm linh mẫu hàng trăm vạn linh thạch, ma pháp trượng bất phàm tuyệt thế, có thể chặn công kích của thất phẩm hồn khí, từng đó đủ để chứng minh gia thế của một người hay chưa?

Cuối cùng là dung mạo, nhất kiến nàng từng kiêu ngạo về dung mạo của mình đến mức nào?, nàng cũng không nhớ nữa, từ năm mười hai tuổi nàng đã không thấy ai nói nàng kém xinh đẹp hơn một người nào đó, nhưng mà hôm nay, đứng trước Nhược Mộng, nàng lại không dám để nàng ấy lộ mặt, không dám là bởi nếu điều đó xảy ra, đệ nhất mĩ nữ của đại ninh đế quốc này cũng sẽ lu mờ như bao cô gái khác.



Càng đánh nhất kiến càng cảm nhận được chênh lệch giữa mình và Nhược Mộng, Nhược Mộng nói sẽ nương tay với nàng, ban đầu nhất kiến nàng còn tưởng đó là lời nói xuông coi thường nàng, hóa ra sự thật lại chính như lời Nhược Mộng nói, nàng đã luôn nương tay từ đầu tới giờ.

Nữ nhân như nhất kiến không phải loại liều mạng như nam nhân, các nàng đủ điềm tĩnh đủ lý trí để biết được sức của mình đến đâu so với đối thủ, đánh gần nữa khắc, Nhược Mộng vẫn chẳng hề có dấu hiệu mệt đi, thân pháp vẫn linh hoạt bộ pháp vẫn nhàn nhã, nếu Nhược Mộng thực sự có ý định kết thúc cuộc chiến thì nàng ấy đã làm rồi.

Chỉ là nhất kiến không hiểu, tình hình hiện tại người bên hiệp minh hội đang mất lợi thế, nếu Nhược Mộng đã có thể đánh bại nàng ngay tức khắc, thì sao nàng ta còn chưa làm?, bắt được nhất kiến nàng để uy hiếp thần vương hội, khả năng có một vài người trong hiệp minh hội thoát được cũng là rất cao.

Vẫn còn đang trầm tư thì phía dưới núi bất ngờ có biến, một thanh niên cưỡi tọa kỵ bạch hổ đang dẫn theo tầm mười kỵ sĩ khác đi tới chỗ Liêu Kiến Anh, theo sau hắn là hai nam tử đang bị trói tay lại, đám người hiệp minh hội vừa nhìn qua họ liền đã nhận ra, hai nam tử kia, không phải Liêu Nguyên cùng Tiểu Du thì còn là ai?.

Vũ Phong dẫn hai người nọ đến trước Liêu Kiến Anh rồi bình thãn nói.

-hai kẻ này nhân lúc hỗn loạn định trốn thoát theo hướng tây vô tình lại bị ta bắt được, ta nghĩ mấy trận chiến này hiệp minh hội đều chỉ đánh cầm chừng, mục tiêu của chúng chính là tạo đủ hỗn loạn để một số kẻ thoát thân, bất quá cánh phía đông và tây đều có người của chúng ta canh chừng rồi, bọn chúng hành động nhỏ lẽ như thế thì làm sao mà thoát được?

Liêu Kiến Anh nhìn sang hai người bọn Tiểu Du, chẳng biết sao từ đầu buổi đến giờ hắn cứ có cảm giác gì đó không đúng, lúc này hai người trước mắt bị bắt làm hắn chợt nhớ lại một chuyện, rõ ràng từ nãy đến giờ hắn không hề thấy Hàn Thiên, người của thần vương hội đã tụ tập ở đây hơn hai trăm người, một trăm năm mươi người ở ngoài chưa về, cánh phía nam có gần trăm người, cánh phía đông tây mỗi phía khoảng năm mươi người, với thực lực của Hàn Thiên dù là trăm người đồng cấp cũng chưa chắc ngăn lại được huống hồ…

Suy nghĩ qua một trận Liêu Kiến Anh liền cuốn cuồng nói.

-khốn kiếp chúng ta lại bị lừa nữa rồi, Vũ Phong ngươi lập tức theo ta trở lại phía trước núi, tên khốn Hàn Thiên đang ở đó, từ đầu hắn đã ở ngay đó rồi, chết tiệt ta nhất định không thể để cho hắn thoát.

Nói đoạn Liêu Kiến Anh liền định chạy đi ngay, Nhược Mộng ngay lúc này liền nhận được truyền âm của Hàn Thiên, kế sách đã thành, nàng liền cười khanh khách nói.

-hiện tại các ngươi phát hiện cũng đã muộn, lúc này chỉ sợ Hàn Thiên huynh ấy đã đi rồi, trận chiến này mục đích của chúng ta chỉ là tạo cơ hội để huynh ấy rời đi, bây giờ kế hoạch đã thành, chúng ta không cần thiết phải đánh nữa.

Nói đoạn Nhược Mộng liền nhìn sang nhất kiến công công chúa, sau tấm mạng che gương mặt Nhược Mộng đầy nét thành tâm nói.

-Liêu Kiến Anh không phải là kẻ cô nên quan tâm và ái mộ đâu, hiện tại hai người vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, ta khuyên cô nên sớm tự nhận thức, đợi sau này càng lún càng sâu, kết cục của cô chỉ sợ sẽ chẳng vui vẻ gì đâu.

Nói đoạn pháp trượng trên tay Nhược Mộng liền thoáng huy động, kiếm của nhất kiến vừa chạm vào đó liền bị một lực hút vô hình dẫn dắt cho lạc sang một bên, Nhược Mộng thân hình uyển chuyển khẽ tiến tới vài bước, tay trái đã linh động vỗ vào vai nhất kiến một chưởng.

Kình lực nhu hòa của Nhược Mộng tuy không mang tính bộc phá, nhưng lực đạo vẫn là cực mạnh, nhất kiến dù đã cố đề đấu khí để khiến bản thân ổn định lại, nhưng rốt cuộc vẫn bị đẩy lùi ra xa gần mười trượng.

Sau khi nhất kiến bị đẩy lùi Nhược Mộng liền giơ pháp trượng trong tay lên cao, sau đó một tràng chú ngữ huyễn hoặc ngân vang như tiếng của thần minh bất chợt được nàng ngâm xướng.

Đám đông phía dưới như chết lặng, không gian thoáng chốc lạnh lên trông thấy, Liêu Kiến Anh đi được ba bốn mươi trượng liền đã bị luồn hàn khí khủng khiếp phía sau làm cho bàng hoàn, bất giác phải đứng lại để xem rõ tình hình.

Chỉ thấy xung quanh Nhược Mộng hàn khí lạnh băng như hóa thành thực thể, quanh thân nàng lúc này khí trắng cùng khí xanh vờn vũ như mây, ngay cả những cơn gió mạnh khẽ lướt qua người nàng cũng lập tức ngưng bặt lại như bị đóng băng trong phút chốc.

Nhược Mộng khẽ nhảy từ trên thuyền lá xuống, pháp trượng trên tay khẽ động, một tư thế cúi người như tiên ngư nhập thủy được nàng biểu diễn, hành động tuy hoa mỹ nhưng mau lẹ, phút giây đầu ma pháp trượng của Nhược Mộng chạm vào đất, không gian quanh người nàng như ngưng trệ.

Khí xanh trắng tỏa ra muôn nơi, mặt đất nhanh chóng phủ băng phong, không khí nhanh chóng bị ngưng kết thành băng tinh, võ giả chạm phải toàn thân liền cứng đờ như gặp phép định thân, dù là võ sĩ hay võ sư, chỉ cần nhiễm phải hàn khí nọ, thì răng môi liền đánh vào nhau cầm cập, hàn khí nọ không những khiến cơ thể của người nhiễm phải bị tê liệt bất hoạt, mà nó còn khóa luôn đấu khí đang di chuyển trong người những võ sĩ này, khiến chúng trì trệ không ngừng.



ở đây chỉ có võ giả và kỵ sĩ, mười mấy trượng quanh thân Nhược Mộng khí lạnh bao trùm, bảy phần nhân thủ của thần vương hội và hiệp minh hội đều bị cuốn vào vùng ảnh hưởng của hàn khí, bất quá hiệp minh hội dường như đã có chuẩn bị trước, ai nấy đều đã cầm sẵn một viên hỗn nguyên thạch trong tay.

hỗn nguyên thạch tính hỏa, chạm phải hàn khí trên người các thành viên trong hiệp minh hội thì liền liên tục hấp thu Hàn khí trên người họ, kết quả hàn khí trên người các cao thủ trong hiệp minh hội bị hóa giải, còn hỗn nguyên thạch cũng mất đi hào quan màu cam huyền bí trở về làm một viên tinh thạch bình thường.

hơn trăm cao thủ phe mình bị một chiêu ma pháp của Nhược Mộng trấn trụ, nếu còn không ra tay, đám người nọ nhất định gặp phải nguy hiễm, Liêu Kiến Anh sau phút thất thần liền tĩnh táo quát.

-Vũ Phong, ngươi cùng những nhân thủ khác mau chóng nhập cuộc bảo vệ những người đang bị hàn khí xâm thực, cố gắng đừng để bọn họ bị người của hiệp minh hội phương hại, ta sẽ một mình trở lại mặt phía nam của núi giữ chân Hàn Thiên.

Nhược Mộng thấy đại kế đã thành nên cũng không dây dưa nữa, khẽ xoay người lại nàng bình tĩnh ra hiệu lệnh.

-toàn bộ người của hiệp minh hội mau chóng rút lui lên núi Hàn thống lĩnh đã thoát thân, mục tiêu của chúng ta đã hoàn thành, kế đến chỉ cần thủ chắc cứ địa chờ huynh ấy quay về.

Nhược Mộng vừa dứt lời người bên phía hiệp minh hội liền nhanh chóng thoái lui lên núi, đám Vũ Phong sau khi không còn gánh nặng phải bảo vệ người khác, liền lập tức truy đuổi theo nhân thủ của hiệp minh hội đang rút lui, bất quá Nhược Mộng vẫn còn trấn thủ ở phía sau, một tràng chú ngữ nữa lại được nàng ngâm xướng.

Ngay lập tức từng hàng băng lũy kiên cố liền được dựng lên ngăn chặn người của thần vương hội đang cố xông lên núi, bị cầm chân mất vài nhịp thở, đám người bên phía thần vương hội chỉ đành trơ mắt nhìn đối thủ thành công rút lui.

Tuy lúc này Nhược Mộng vẫn còn đứng ở đấy, nhưng người của hiệp minh hội không một ai dám lên gây khó dễ cho nàng, chỉ có Vũ Phong thực lực cao siêu mới dám tiếp cận Nhược Mộng trong phạm vi ba trượng, tuy nhiên nhìn điệu bộ của hắn lại không giống như muốn ra tay làm gì đó.

Nhìn Nhược Mộng bằng ánh mắt tán thưởng Vũ Phong chậm rãi nói.

-thiên sinh huyễn hoặc, huyễn ảo tựa cực quang ở miền băng giá, tuy lạnh nhưng không khiến người khác phải e dè mặc cảm, ngược lại còn thu hút đến thế, tư thái của nàng quả thực xứng danh kỳ nữ ngàn năm khó gặp, hôm nay Vũ Phong được gặp, quả thực là vạn hạnh.

Gió nhẹ khẽ thổi qua xiêm y của Nhược Mộng làm mạng che của nàng thoáng tung bay, chỉ thấy cánh môi hồng nhuận của nàng đang khẽ cười, trong thoáng chốc Vũ Phong liền thất thần.

Nhược Mộng đối với vòng chiến này đã không còn hứng thú, Vũ Phong khen tặng, nàng theo lễ liền cảm tạ một câu khiêm tốn rồi ngự thuyền lá bay đi mất, ngày hôm nay Nhược Mộng một trận thành danh, ở trong cổ sơn chiến trường, xưng hiệu đệ nhất kỳ nữ trong thế hệ trẻ cũng dần được gắn cho nàng.

Liêu Kiến Anh một mạch chảy thẳng từ bắc xuống nam mất không tới năm nhịp thở, bất quá lúc hắn đến nơi liền đã thấy trước mắt một vùng trời đều đang tràn ngập những chiếc dù lượn được hiệp minh hội thả ra, ở phía xa Hàn Thiên đang di chuyển nhanh như bay trên đầu những con diều lượn ấy, đám người của thần vương hội đang ngự tọa kỵ truy bắt, nhưng tốc độ của Hàn Thiên quá cao, sau vài cú nhảy liền đã biến mất dạng sau một rặng núi.

Liêu Kiến Anh nhìn thấy cảnh này liền tức điên lên rồi quát vào mặt đám thuộc hạ phía trước.

-đây rốt cuộc là thế nào?

Một tên trong số đó cười khan đáp.

-sau khi thủ lĩnh rời đi đám người hiệp minh hội lại thả dù lượn, đội ma pháp sư đã thám trắc qua, trên đó đều không có người của hiệp minh hội giả trang, chúng thuộc hạ sợ trên đó lại có hỗn nguyên thạch như khi nãy nên không dám bắn rơi chỗ dù lượn nọ, nào ngờ sau đó có bóng người lao ra, tuy lực lượn kỵ sĩ phi hành đã truy bắt nhưng tên đó thân pháp phi thường cao minh, hắn mượn thế số dù lượn cực nhiều kia đã chạy trốn khỏi sự truy bắt của lực lượng kỵ sĩ.

Liêu Kiến Anh nghe xong gương mặt lúc vàng lúc xanh, hồi lâu sau hắn nén giận hạ lệnh.

-tăng cường nhân thủ canh phòng dưới chân núi, đợi qua đêm ngày mai, chúng ta sẽ có đủ khí cụ công hạ ngọn núi chết tiệt này!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play