Liêu Kiến Anh vừa nổi trận lôi đình, trừ Trần Lãng ra toàn bộ hai mươi mấy
cao thủ còn lại trong động nét mặt đều xuất hiện nét hoảng loạn, Liêu
Kiến Anh đang định nói thêm gì đó thì bất chợt, một giọng nói đầy ngọt
ngào mị hoặc từ trong góc tối của sơn động vang lên.
-Liêu Kiến
Anh chàng vẫn nóng nảy như thế nhỉ?, Hàn Thiên đấy đâu thể xo sánh được
với chàng, kiến anh chàng không cần phải hơn thua với hắn, bất quá nói
về tung tích của Hàn Thiên kia thì ta có tin vui cho chàng đây!
Liêu Kiến Anh vừa nghe xong lời này nét mặt liền hơi dịu lại đáp.
-đội võ giả của Thanh Tâm nàng nghe ngóng được tin tức gì rồi sao?, nếu là
tin tức có ích ta sẽ trọng thưởng, cơ mà đừng nghĩ nàng thân thế tôn quý được ta cấp cho một ít đặc quyền ra vào chỗ này mà có thể bỡn cợt ta.
Từ sau lưng Liêu Kiến Anh, một bóng người yểu điệu chậm chậm bước ra, tuy
trong động hiện tại ánh sáng mập mờ nhưng vẫn có thể trông sơ qua dung
mạo của người này được.
Đấy là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, nàng
ta có vóc người thanh mảnh cao gầy, chiều cao của nàng cũng năm thước
rưỡi hơn, nàng vận một bộ áo gấm mềm màu ngọc bích, bộ áo mỏng tang cùng chiếc dây lưng bằng lụa quấn ngang eo làm lộ lên từng đường nét đầy hấp dẫn trên cơ thể của nữ nhân này, ngực cao, eo thon, kiều đồn đầy đặn,
vóc người này quả thực chính là cực kỳ xuất chúng, có thể khiến cho thế
gian chao đảo
Dung mạo của nữ nhân tên Thanh Tâm này càng khỏi
phải nói, chỉ có một câu chuẩn xác nhất để nói về nàng “ khuynh quốc
khuynh thành”, mặt ngọc mày ngài, tráng cao mũi thẳng, cánh môi tinh tế
lúc nào cũng thoáng một nụ cười mỉm, chiếc cằm thon gọn cực kỳ cao quý,
mái tóc dài mềm mượt được chăm sóc vô cùng cẩn thận và trang hoàn chải
chuốt kỹ càng bởi những chiếc trâm bảo thạch quý giá.
Dung mạo của Thanh Tâm còn xuất chúng hơn nhiều xo với đám Bối Nhi hay Hồng Yến
Linh, thậm chí nếu đem lên bàn cân thì cả A Liên cũng còn kém Thanh Tâm
này nửa phần, tuy dung mạo A Liên không thua kém xa nhưng thứ khiến
Thanh Tâm đặc biệt hơn chính là khí chất cao quý và trang nhã mà nàng có được, chỉ có nữ nhân xuất thân cực kỳ cao quý và sống trong môi trường
có giáo dưỡng cực tốt mới sở hữu được khí chất đặc biệt như thế.
Không biết Thanh Tâm này có bối phận như thế nào mà lại có thể khiến một kẻ
ngạo mạng như Liêu Kiến Anh cũng phải có vài phần coi trọng đến như thế, sau khi Liêu Kiến Anh vừa trách cứ xong, Thanh Tâm liền khẽ cười điềm
nhiên đáp.
-Liêu Kiến Anh chàng quả thực không biết trân trọng nữ
nhân gì hết a, những lời hăm dọa như thế là dùng để trò chuyện với phái
yếu như chúng ta sao?, uổng công ta hao tốn tâm cơ tìm người cho chàng.
Liêu Kiến Anh chậm rãi ngước mặt nhìn Thanh Tâm, trong mắt gã hiện tại ẩn
hiện nét phức tạp, đôi lúc là chột dạ khó xử, đôi lúc là quyết tâm, cuối cùng Liêu Kiến Anh vẫn tỏ ra bộ dáng lạnh lùng bình tĩnh trả lời Thanh
Tâm.
-sau này nếu có chuyện cần báo thì cứ trực tiếp nói luôn là
được, ta không thích lòng vòng, trong doanh cho dù là trễ nải một ít
thời gian cũng có thể làm lỡ đại sự, nếu nàng nghe ngóng được tin tức
của kẻ mà ta muốn tìm rồi thì có thể nói ra.
Thanh Tâm lại khẽ cười bí hiễm, sau đó nàng đổi thành bộ dáng nghiêm túc nói.
-đội võ giả của ta ban đầu tìm kiếm khắp trong mấy trăm dặm quanh đây nhưng
không thể tìm thấy Hàn Thiên đó, sau này chúng ta mở rộng tìm kiếm sang
mạng phía bắc và phía nam cũng không có kết quả, gần đây một vài người
mà ta cữ đi do thám ở hướng tây đã trở về, chúng báo cáo rằng ở mặt phía tây của cổ sơn chiến trường đang có một thế lực rất mạnh chiếm cứ, thế
lực ấy gọi là hiệp minh hội, nếu xo ra thì cũng mạnh ngang ngữa thần
vương hội của chúng ta đấy, thủ lĩnh của hiệp minh hội dường như là tên
là Hàn Thiên, theo mô tả thì hắn đích thị là người mà Kiến Anh chàng
muốn tìm đấy!
Liêu Kiến Anh nghe xong lời này bộ dáng liền trở nên hưng phấn hơn hẵn, hắn bất ngờ đứng dậy nắm lấy hai vai của Thanh Tâm
hỏi lại một lần nữa.
-thực sự đã tìm được tung tích của tên khốn
Hàn Thiên kia rồi à?, ha ha ha, thì ra hắn được truyền tống đến mặt phía tây của cổ sơn chiến trường, đây chắc hẵn là chiêu trò của lý khố đại
học viện rồi, bất quá cuối cùng cũng bị ta tìm được.
Nói đoạn Liêu Kiến Anh liền quay sang nhìn Trần Lãng phát lệnh.
-ngươi hãy tập họp một nhóm nhỏ đi do thám lại xem sao?, nếu thực sự tìm được
tung tích của Hàn Thiên thì có thể nhân cơ hội ra tay cảnh cáo hắn một
chút, ta muốn hắn phải khốn đốn đến mức ăn ngủ không yên.
-tên đó
dám công khai khiêu khích ta, Liêu Kiến Anh ta trước nay chưa từng gặp
phải kẻ nào không biết thân phận như thế, lần này trước khi ta đánh bại
hắn ở nhất chiến phong vương, ta nhất định phải khiến đồng bạn của hắn
toàn bộ đều bị loại khỏi cuộc thi, ta muốn hắn cho dù gia nhập học viện
thì cũng không thể ngóc đầu lên được.
Trần Lãng vừa nghe lệnh liền lập tức rời đi nhanh như một cơn gió, ở đây cũng có hơn mười người chủ
động đi theo hắn, lúc đám Trần Lãng đã rời đi, Thanh Tâm liền tỏ vẻ khó
hiểu hỏi lại Liêu Kiến Anh.
-Hàn Thiên rốt cuộc có điểm nào đặc
biệt mà lại khiến một thiên kiêu xuất chúng như Kiến Anh chàng phải coi
trọng hắn đến vậy?, bàn về thân thế hắn chẳng thể xo được với nửa bàn
chân của chàng, bàn về thực lực chàng chính là kẻ mạnh nhất trong toàn
bộ những kẻ tham gia kỳ tuyễn trạch này, đối đầu trực tiếp Hàn Thiên hắn nhất định không thể là đối thủ của chàng, vậy thì vì lý do gì mà Kiến
Anh chàng lại muốn đánh bại hắn đến thế kia chứ?
Liêu Kiến Anh nét mặt thoáng hiện nét phẫn nộ, hồi lâu sau hắn chậm rãi trả lời.
-đúng là chỉ nhìn bề ngoài thì thực lực của ta hơn xa hắn, nhưng hắn ta có
rất nhiều bí ẩn khó lường, một khi hắn chưa lộ hết con bài của mình ra
thì còn chưa biết ai hơn ai, nhưng điều ta coi trọng nhất ở hắn chính là tiềm năng phát triễn của hắn, hắn kém ta sáu tuổi nhưng thực lực đã sắp tiệm cận ta rồi, một kẻ như thế rất có thể sẽ là hiễm họa tiềm tàng cho vị trí của ta tại học viện, thậm chí cả tương lai rộng lớn phía trước,
ta nhất định phải đánh bại hắn, thậm chí là giết hắn ngay trong nhất
chiến phong vương, ở đấy không có điều lệ cấm giết đối thủ, chỉ cần hắn
chưa chủ động xin hàng, ta nhất định có cách diệt được hắn, một kẻ nguy
hiễm như Hàn Thiên ta nhất quyết không thể để hắn tồn tại được.
* Lại nói về đám người Hàn Thiên, trong lúc đám Liêu Kiến Anh đang tính kế
gây khó dễ cho bọn hắn thì ở chỗ này một vài sự kiện bất ngờ khác lại
diễn ra.
Hàn Thiên cùng Nhược Mộng đang tập luyện trong sơn cốc,
Nhược Mộng dùng ma pháp cấp tuyệt thế “thiên mộc lao lung” mà nàng vừa
học được liên tục làm Hàn Thiên phải khốn đốn.
Trong trường đấu
từng luồn từng luồn dây leo dưới sự điều khiển của Nhược Mộng hệt như
những con mãng xà có linh tính đang liên tục công kích Hàn Thiên, hàng
trăm luồn dây leo như thế quả thực chính là cảnh tượng phủ kín đất trời
không nơi trống trãi.
Hàn Thiên dưới sức ép liên tục từ đám thanh
mộc khổng lồ nên cước bộ di chuyển không lúc nào là ngưng lại. long tiềm cửu ảnh được hắn vận dụng ngày càng thành thục, nếu hai mươi ngày trước hắn chỉ có thể làm xuất hiện được sáu bóng ảnh thì hiện tại con cố ấy
đã là tám, dưới thế trận như thiên quân vạn mã bủa vây của các sợi dây
leo, Hàn Thiên như một con hồ điệp liên tục xuyên toa qua lại giữa nghìn quân.
Nhược Mộng ở một bên thì đang cố gắng điều động dây leo tóm lấy Hàn Thiên, luyện tập với mục tiêu di chuyển nhanh như Hàn Thiên
cũng là cách tốt nhất để giúp Nhược Mộng tăng khả năng thuần thục ma
pháp mới học được.
Trong lúc hai người họ đang luyện tập hăng say
thì bất ngờ có tin báo tới, Đinh Nguyên bộ dáng lập bà lập bập chạy vội
đến chỗ Hàn Thiên, giọng hối hả báo.
-bên ngoài có ba người lạ mặt đến, bọn họ nói muốn gặp Hàn Thống lĩnh, ba người này bộ dáng hiên
ngang, khí độ bất phàm, cộng thêm thực lực ai ai cũng đều rất cao cường, Đinh Nguyên ta quả thực không dám làm bừa chọc giận họ.
Hàn Thiên cùng Nhược Mộng nghe xong lời này thì liền đồng loạt dừng tay, sau khi
chỉnh trang lại y phục một chút Hàn Thiên nói vọng ra.
-lão ca
hành xử rất chính xác, ba người bất phàm như thế đến tìm ta chắc chắn
không phải tự nhiên, bọn họ hẵn là có động cơ đặc biệt nào đó, chúng ta
cùng đến đấy xem sao ?
Nói đoạn Hàn Thiên cùng Nhược Mộng và Đinh
Nguyên liền đồng hành tiến đến cốc khẩu, vừa đến nơi Hàn Thiên đã cảm
nhận được một luồn uy áp khá mạnh đang dần lan tỏa ngoài cổng trại, hai
trong số ba người này là luyện thể giả, hơn nữa thực lực còn là cường
cốt đỉnh phong, xo với Chu Hân và Chấn Tây thì không kém cạnh gì, chẳng
hiểu sao trong khoa luyện thể giả Hàn Thiên lại chưa từng gặp qua bọn
hắn nữa?, người còn lại khí tức có vẻ yếu hơn, dường như là người sữ
dụng đấu khí, bất quá khí tức nổi bậc thế này, hắn rất có thể là một kỵ
sĩ không tồi.
Đội ngũ mạnh thế này chẳng biết là đến đây với mục đích gì nữa?.
Cổng lớn của sơn cốc dần được mở ra, từ bên trong ba người bọn Hàn Thiên
chầm chậm xuất hiện, trước mặt bọn hắn là ba thanh niên khí độ bất phàm, người đứng trước phong thái hiên ngang, mặt trắng môi hồng, thân hình
cao ráo tiêu sái tựa dáng tùng trong gió, thanh niên nọ có mái tóc dài
được buộc thật gọn gàng trong một thanh ngọc quán –(1), phần mái dài lại được phũ ra sau lưng.
người hắn vận một bộ trường bào màu hoàng
kim may bằng tơ của tằm kim sa ở tuyết sơn, trên bộ trường bào này được
thêu lên những hình ảnh núi non đầy sinh động, phối cùng đai ngọc ngang
lưng cùng tinh hài kỳ mĩ dưới chân, phong thái của thanh niên dẫn đầu
này quá thực hết sức cao sang quý phái.
Xo với thanh niên đứng
trước thì hai thanh niên phía sau có vẻ kém nổi bậc hơn hẵn, bọn họ đều
mặc y phục màu tối, tay chân đeo hộ uyển màu đồng thau, hai người này
dung mạo bình thường nước da hơi xạm, có thể thấy để có được thực lực
như hôm nay họ đã phải tập luyện vô cùng gian truân, dù hai thanh niên
đứng sau là luyện thể giả có thực lực mạnh hơn thanh niên dẫn đầu, nhưng mà bọn hắn dường như rất phục tùng mệnh lệnh của thanh niên dẫn đầu
kia, thân phận của thanh niên cao quý kia đã được Hàn Thiên đặt cho một
dấu hỏi cực kỳ to lớn.
Sau khi hai bên quan sát nhau một lúc Hàn Thiên liền lên tiếng.
-ba vị đạo hữu đại giá quan lâm đến tổng bộ của hiệp minh hội ta không biết là có chuyện gì chỉ giáo, nếu là chuyện Hàn mỗ có thể hỗ trợ, ta sẽ tận sức thực hiện.
Thanh niên cao quý nọ nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh
thâm sâu của Hàn Thiên thì trên đuôi mắt không khỏi ánh lên nét tán
thưởng, quả nhiên hắn đã tìm đúng người, khẽ cười một cái hắn đáp.
-chúng ta đến đây là muốn nhờ hiệp minh hội ra sức cho chúng ta một chút, nếu
đại sự hoàn thành ta nhất định sẽ có hậu tạ cho quý vị.
Nét mặt Hàn Thiên liền thoáng biến sắc, hắn bình tĩnh hỏi lại.
-chẳng biết đó là việc gì mà lại cần đến hiệp minh hội chúng ta ra sức vậy?,
vị đạo hữu này cần mượn người hay nhờ tương trợ từ chúng ta đây?
Thanh niên nọ lại khẽ cười nói.
-ta chính là muốn mượn sức của cả hiệp minh hội để làm một số việc cần
thiết, nếu Hàn Thiên cậu cùng người của mình chịu ra sức cho ta, ta đảm
bảo các cậu sẽ được nhận lại hồi báo xứng đáng với những gì mình bỏ ra.
Nét mặt Hàn Thiên đã có chút mất kiên nhẫn, đám người này vô duyên vô cớ
đến tìm bọn hắn, lại còn vô lý muốn dùng nhân lực của cả hiệp minh hội,
hành động này quả thực đã có chút xem thường bọn hắn rồi, bất quá suy
nghĩ này Hàn Thiên chỉ giữ trong lòng còn ngoài miệng thì hắn nói.
-hiệp minh hội chúng ta hiện tại sinh hoạt rất tốt, chúng ta chẳng cần thêm
thứ gì khác, bất quá nếu đạo hữu nói ra chuyện mà ngươi muốn làm cho
chúng ta biết, chúng ta thấy thích hợp thì có thể thương thảo chuyện hợp tác cùng các vị.
Thanh niên cao quý kia vẫn giữ thái độ bình tĩnh đúng mực đáp.
-chuyện là ta muốn nhờ hiệp minh hội của các người diệt trừ một cái gai trong
mắt, tuy nhiên thế lực của kẻ này rất mạnh, nhìn khắp cổ sơn chiến
trường cũng chẳng có mấy thế lực khác đủ mạnh để đối đầu với hắn cả, nếu hiệp minh hội các người có thể ra sức vì ta, đảm bảo với các ngươi sau
khi loại bỏ được tên kia toàn bộ tài nguyên của hắn và đồng bọn đều sẽ
được phân cho các ngươi, hơn thế nữa bản thân ta sẽ trọng thưởng cho các ngươi không ít tài bảo.
Hàn Thiên nghe đến đây thì nội tâm đã không giữ được bình tĩnh nữa, hắn thẳng thắng đáp ngay.
-đạo hữu biết đường tìm đến đây thì hẵn cũng biết là hiệp minh hội chúng ta
không chủ động gây chiến với kẻ khác, chúng ta hành động theo quan điểm
người không phạm ta, ta không phạm người, mục tiêu của chúng ta chỉ có
an ổn thông qua kỳ khảo hạch này để gia nhập lý khố đại học viện, các vị cho dù có chất núi linh thạch trước mắt thì chúng ta cũng không muốn ra tay, va chạm ắt có thương vong, chúng ta diệt được kẽ kia chắc gì chúng ta không bị tổn hao lực lượng, những huynh đệ của ta đã đi được đến
bước này, dù cho có nhiều tài nguyên hơn cũng chẳng đáng để họ mạo hiễm
cho tư cách tân học viên của mình, chúng ta đã không cùng quan điểm vậy
nên mời ba vị về cho.
Hàn Thiên vừa dứt lời một trong hai kẻ theo sau thanh niên kia liền lớn giọng quát.
-chủ thượng của ta thân phận tôn quý, người đã hạ cố mời chào các ngươi
nhiều lần thì đừng có không biết thân biết phận mà từ chối, các ngươi
bất quá chỉ là một đám học viên có tổ chức gộp lại một chỗ, Hàn Thiên
ngươi đừng nghĩ bản thân có chút tài cán rồi lại vênh mặt không coi ai
ra gì, chủ thượng hành động theo phân phó của bề trên, thế lực ấy ngươi
không chống nổi đâu, việc của các ngươi là nghe theo lời của người, sau
khi xong việc không những các ngươi được lợi mà những người bị thương
hay mất danh ngạch cũng có thể được hỗ trợ cấp lại, vậy nên các ngươi
tốt nhất là nên hợp tác một chút đi.
Hàn Thiên nghe xong lời này liền cười ha hả đáp.
-ta trước nay chưa từng sợ một cái thế lực nào, mà ta nghĩ là những thế lực mà ta chạm trán đã đủ khủng bố hơn cái mà ngươi nói đến rồi, vậy nên
lời hăm dọa của ngươi không thể khiến ta sợ hãi được đâu, cộng thêm việc hôm nay ta thấy hơi mệt không muốn tiếp khách, mời các ngươi về cho.
Nói đoạn hắn liền quay người trở lại sơn cốc, Đinh Nguyên cùng Nhược Mộng
cũng theo trở vào trong, thanh niên ban nãy vừa nói thấy Hàn Thiên không quan tâm đến lời cảnh báo của bản thân thì nội tâm liền bốc lên một làn hỏa khí, nhìn qua thanh niên cao quý đứng trước, thấy hắn không có biểu hiện ngăn cấm nào, gã này liền động dung quát.
-được lắm rượu mời ngươi không uống, lại muốn uống rượu phạt à?, để ta xem tên oắt như
ngươi có bản sự gì mà lại dám lên mặt như thế?.
Vừa dứt lời hắn
liền đề thân nhanh như cắt xông đến vung quyền tấn công hậu tâm của Hàn
Thiên, tên này có thực lực cường cốt đỉnh phong sức mạnh không phải tầm
thường, hắn bất ngờ tập kích nếu không cẩn thận thì dù mang thực lực
tương đương cũng có thể bị đánh trọng thương như thường.
Bất quá
Hàn Thiên đâu phải loại người thiếu cảnh giác, từ lúc bắt đầu hắn đã
chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu, lúc này kẻ địch vừa tập kích hắn liền
không bị động mà rơi vào thế hạ phong.
Chỉ thấy thân thể Hàn Thiên như phân ra làm tám người, thanh niên nọ thế công vừa đến, gặp phải
tràng cảnh này liền lúng túng trong thoáng chốc, một trong tám bóng ảnh
của Hàn Thiên xuất cước, thanh niên nọ đã bị trúng đòn văng đi gần mười
trượng.
Thấy đồng bạn thất thủ, thanh niên luyện thể giả còn lại
cũng nhanh chóng xông lên ứng chiến, lần này hắn rõ ràng đã dùng đến đấu pháp, song quyền rực sáng uy thế lăng lệ, đích thị là muốn ăn thua đủ
với Hàn Thiên, thấy kẻ địch lại đến Hàn Thiên liền vận đủ linh lực định
tung ra thủy liêm tứ kiếm thì đột nhiên một tràng chú ngữ vang lên.
Thanh niên nọ thân thể đang trên không thì bất ngờ bị một bức tường băng chặn đứng, hắn vừa vung quyền đánh nát tường băng nọ thì hàng trăm dây leo
to lớn đã tạo thành vòng vây khóa chặc cơ thể hắn vào trong rồi.
Thấy hai người bên mình đều bị đánh bại, nhưng thanh niên cao quý nọ vẫn
chẳng có gì bất ngờ hay tức giận, ngược lại hắn còn cười tán dương nói.
-quả không hỗ danh là hai người duy nhất đạt được tư cách thượng đỉnh vô
song, thực lực rất khá, bất quá chẳng lẽ hợp lực với ta để loại bỏ kẻ
thù của Hàn Thiên cậu là chuyện chẳng đáng để bận tâm hay sao?
(1)- quán là một loại trang sức đội đầu của nam nhân, nó thường có hình tròn như đai lưng hay nhẫn, đường kính của quán thường khoảng từ 7-12 cm,
chiều cao từ 2-20 cm, và được làm từ nhiều chất liệu khác nhau, có thể
là kim loại, vải thô vải dày, da, hay ngọc thạch, thanh ngọc quán có
nghĩa là quán được làm bằng ngọc và có màu xanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT