Khoa võ giả không hỗ là thế lực có đông thành viên nhất trong Lý Khố đại học viện, năm nay chỉ tính riêng người mới gia nhập vào khoa này thôi cũng đã đến hơn tám vạn người, bọn họ cộng với năm vạn người ở khoa ma pháp sư chính là gần một trăm phần trăm số người tham dự kỳ tuyễn trạch năm nay.

Khoa luyện thể giả của Hàn Thiên có khoảng trăm người cùng khoa kỵ sĩ đoàn khoảng ngàn người chỉ là con số lẻ, tuy nhiên gần như tất cả bọn hắn đều sẽ thông qua kỳ tuyễn trạch, mặc dù là như thế số lượng ma pháp sư và võ giả gia nhập vào lý khố đại học viện mỗi năm vẫn lấn át tất cả, thông thường khoa luyện thể giả cộng với khoa kỵ sĩ đoàn chiếm một phần mười số danh ngạch trúng tuyễn, chín phần còn lại khoa võ giả chiếm năm và khoa ma pháp sư chiếm bốn, đại bộ phận đất đai và kiến trúc trong học viện đều là để cho hai khoa này sữ dụng, hai khoa này người đông thế mạnh, xo với họ khoa luyện thể giả lẫn khoa kỵ sĩ đoàn tuy chiến lực cao cường, nhưng ngoài tiếng tăm và thành tích thâm sâu thì thế lực của họ cũng không nổi bậc hơn hai khoa còn lại điểm nào.

Tuy nhiên số tài nguyên mà khoa luyện thể giả và khoa kỵ sĩ đoạn được nhận đã chiếm hết hai thành tài nguyên mà lý khố đại học viện ban xuống rồi, một phần người dùng hai thành tài nguyên quả thực chính là dư dả và thừa mứa, ngược lại tám phần tài nguyên kia dùng cho chín phần người còn lại, tính ra thì lợi ích mà học viên khoa luyện thể và khoa kỵ sĩ nhận được nhiều hơn hai khoa còn lại khá nhiều.

trừ sức ảnh hưởng và tiếng nói thì hai khoa chiếm thiểu số lại có nhiều thành viên giữ chức vụ quan trọng hơn là hai khoa còn lại, vậy nên quyền lực của cả bốn khoa được phân bổ khá đều, không khoa nào thực sự lấn át khoa nào.

Hàn Thiên cùng đám Chấn Tây Chu Hân đã đến góc phía đông của bảo tháp từ khá sớm, bọn hắn chen chút gần nửa canh giờ rốt cuộc cũng tìm được nơi mà đám người Hồng Yến Linh đang dự thí, may mắn thay cả bọn vẫn chưa có tham gia khảo hạch, dựa theo tình hình hiện tại có lẽ phải qua giờ trưa mới đến lượt bọn họ.

Hàn Thiên nghe tin này cũng bớt lo hơn một chút, hắn cùng đám Chấn Tây Chu Hân ra ngoài một khuôn viên nhỏ gần đó nghĩ ngơi, Hàn Thiên định sẽ hỏi thăm tình hình đám bạn hữu của hắn vào giờ nghĩ trưa.

Hàn Thiên cùng đám Chấn Tây ngồi chờ ở một bộ bàn đá khoảng nửa khắc thì bất ngờ thấy Nhược Mộng đã khảo hạch xong vừa đi ngang qua, có lẽ nàng đến đây để hội họp cùng A Liên, Hàn Thiên thấy Nhược Mộng liền gọi nàng qua đấy.

Sau khi trò chuyện một chút thì mới biết, hóa ra A Liên cũng tham gia khảo hạch vào giờ chiều, vậy là đám người nhàn rỗi bọn hắn lại thành ra không còn chuyện gì để làm, Chấn Tây cùng Chu Hân ngồi nói chuyện phiếm, Hàn Thiên thì đang quan sát những người nổi bậc bên khoa võ giả, bất giác hắn thấy Nhược Mộng dường như chưa tìm được tiếng nói chung với Chấn Tây và Chu Hân, suy nghĩ một chút Hàn Thiên liền lôi chuyện của những nhân vật trông khá lợi hại bên khoa võ giả ra trao đổi với Nhược Mộng cùng hai người đám Chấn Tây.

Nhược Mộng kiến văn uyên bác đánh giả tinh tế, quả thực đã khiến ba người bọn Hàn Thiên nhiều lúc cũng phải ngã mũ thán phục không thôi, Hàn Thiên không biết nhiều về võ giả, còn hai người đám Chấn Tây cũng không rành về lĩnh vực khác cho lắm, về phần Nhược Mộng, ngoài là một ma pháp sư nàng còn là một võ sư khá lợi hại nữa, chuyện về võ giả mà Nhược Mộng nắm được ba người bọn Hàn Thiên còn phải xách dép theo dài dài.

Trò chuyện ít lâu khoảng cách giữa bốn nhân vật mạnh nhất đội ngũ bất giác đã được níu gần lại không ít, Chu Hân hiện không còn thái độ xa cách với Nhược Mộng như lúc trước nữa, nàng cũng đã chủ động Hàn huyên với Nhược Mộng ít câu, nữ nhân ấy mà, khi thấy được nữ nhân khác xuất chúng hơn mình thì nãy sinh tâm lý xa cách cũng là hợp lẽ, cơ mà Nhược Mộng quả thực là kiểu người mà không ai có thể nảy sinh thành kiến với nàng cho được, nàng hiểu lý lẽ, khiêm tốn, thân thiện, luôn nhìn vào điểm tốt của người khác, không khoe khoang thành tích của bản thân.

Đối diện với người như thế Chu Hân quả thực cũng có chút tự trách bản thân mình vì đã cư xử với Nhược Mộng hơi nhỏ nhen, bất quá chuyện cũ không nói tới, cả bốn người sau một thời gian tiếp xúc rốt cuộc cũng đã có chút giống với những bằng hữu tâm giao rồi.

Giờ nghĩ trưa cũng đã đến đám người Hồng Yến Linh theo hẹn cũng đã ra chỗ này hội họp một chút, sau khi hỏi thăm qua một lượt liền có hai người xảy ra vấn đề.

Đầu tiên chính là Hồng Yến Linh, cô nàng này tính tình có chút bốc đồng, lúc chọn võ kỹ đã cố ý chọn phải một võ kỹ tứ giai khá lợi hại, sau này kiễm tra lại mới biết đó là võ kỹ tứ giai trung cấp, Hồng Yến Linh chỉ mới đột phá võ sư không lâu, kêu nàng tu luyện võ kỹ tứ giai trung cấp quả thực đã có hơi quá sức.

Hồng Yến Linh cố gắng cả đêm rốt cuộc cũng đã nhớ hết khẩu quyết cùng các điểm mấu chốt, thế nhưng uy lực thi triễn ra võ kỹ lại chưa đạt theo yêu cầu, nàng đã cố gắng tăng uy lực lên mấy lần, nhưng kinh mạch cũng xảy ra chút thương tổn rồi, nếu còn cố gắng chỉ sợ sẽ thụ trọng thương làm lỡ mất buổi khảo hạch chiều nay.

May mắn thay Hàn Thiên đã đến đây kịp, sau khi kiễm tra qua kinh mạch cho Hồng Yến Linh, phát hiện thương tổn cũng không lớn thì Hàn Thiên mới bớt đi chút lo lắng, sau khi suy nghĩ một lát Hàn Thiên liền nghĩ ra một tiểu kế, hắn sẽ đưa linh lực của bản thân vào trong thân thể của Hồng Yến Linh để thủ hộ kinh mạch cho nàng, trong lúc khảo hạch Hồng Yến Linh chỉ cần vận đủ đấu khí để thi triển thành công võ kỹ của nàng, đấu khí quá tải trong kinh mạch nàng sẽ được linh lực của Hàn Thiên trung hòa, giúp nàng khỏi bị thương mà vẫn thông qua khảo hạch.

Sau khi thử nghiệm và điều chỉnh một chút, rốt cuộc Hồng Yến Linh cũng đã có thể thành công thi triễn được võ kỹ đủ uy lực, nhưng vẫn không lộ ra chút phong thanh nào để các lão sư có thể phát hiện nàng đang gian lận.

Vấn đề thứ hai nằm ở chổ Túc Chi, cô nàng này cũng rất biết lượng sức chỉ chọn một võ kỹ nhị giai trung cấp, bất quá do bản thân là một tu tiên giả nên tố chất thân thể của nàng hơi yếu hơn võ giả một khoảng, dù đã rất cố gắng nhưng Túc Chi vẫn chưa thể sữ dụng thành thục được võ kỹ đã chọn.



Về vấn đề này Hàn Thiên quả thực thấy khá khó xử, tố chất thân thể không phải chỉ một sớm một chiều mà tăng lên được, vậy nên lúc này nếu muốn thay đổi thế cục thì chỉ còn cách tác động vào võ kỹ mà Túc Chi đã chọn.

Hàn Thiên bảo Túc Chi đọc lại hết tâm pháp của võ kỹ mà nàng chọn cho hắn nghe, sau khi nghe qua hai lần và tốn thêm nửa canh giờ nghiền ngẫm, rốt cuộc Hàn Thiên hắn cũng nắm được bản chất của vấn đề.

Võ kỹ nọ gọi là hồng nhạn quyền, khi sữ dụng sẽ có hai khả năng được chú tâm, đó là thân pháp và sức bộc phá, hồng nhạn là một loài chim thanh lịch với dáng bay uyển chuyển và linh hoạt, nhưng khi săn mồi thì tốc độ và sức mạnh trong thoáng chốc, chính là thứ khiến chúng trở thành một trong những loài hiếm có thiên địch trong tự nhiên.

Hồng nhạn quyền yêu cầu tố chất thân thể ở mức khá, và lượng đấu khí cũng phải ở mức khá trong tầm cảnh giới của mình thì mới tu luyện được, Túc Chi là một tu tiên giả, lượng linh khí của nàng thâm hậu hơn lượng đấu khí của một võ sĩ trung tầng, nhưng tố chất thân thể của nàng cùng lắm chỉ ở mức chuẩn võ giả trung tầng, chênh lệch giữa hai bên lớn đến cả cảnh giới như thế, vậy nên Túc Chi mới khó có thể tu luyện thành công hồng nhạn quyền nọ.

Hàn Thiên suy nghĩ hết cả canh giờ cuối cùng liền quyết định sẽ chú tâm vào sở trường của Túc Chi và tìm cách loại đi sở đoản của nàng, hắn chia Hồng Nhạn quyền ra làm hai tiên thuật cấp thấp, một cái gọi là tiêu dao bộ, một cái gọi là điểm thủy quyền.

Hai cái tiên thuật này hoàn toàn là dựa vào linh khí để mà thôi động, sức ảnh hưởng của thân thể vào bên trong đó rất ít, tiêu dao bộ là để ngụy khả năng di chuyển linh hoạt của hồng nhạn quyền, hình thái khi dùng hai loại thuật pháp này rất giống nhau nhưng cách dùng thì khác một trời một vực.

Còn điểm thủy quyền chính là mô phỏng khá năng tấn công thần tốc của hồng nhạn quyền, hình thức cũng giống nhưng cách dùng sẽ khác và thích hợp để Túc Chi tu luyện hơn.

Hàn Thiên tách hồng nhạn quyền ra làm hai tiên thuật nhỏ, vừa để Túc Chi tu luyện nhanh hơn vừa để nàng có thể dễ nắm bắt trong thời gian ngắn.

Túc Chi quả không hỗ là người có ngộ tính cực cao, Hàn Thiên chỉ nói qua cho nàng hai lần nàng liền nhớ hết mọi điểm tinh yếu không sót nửa phần.

Ngay cả khôi lỗi thuật thâm ảo biến hóa đa đoan Túc Chi còn tự tìm hiểu được, thì hai cái tiên thuật nhỏ này quả thực không thể làm khó nàng, hơn thế nữa việc tu luyện khôi lỗi thuật và điều khiến nhiều khôi lỗi cùng lúc đã giúp Túc Chi có thêm khả năng nhất tâm đa dụng, sau khi tu luyện được hai tiên thuật mới liền đã có thể kết hợp chúng nhuần nhuyễn với nhau mà không để lộ ra chút vết tích nào.

Túc Chi tu luyện thêm ba canh giờ còn lại trong giời nghĩ trưa, rốt cuộc nàng đã có thể diễn luyện thuần thục hai tiên thuật mà Hàn Thiên mới truyền thụ một cách tự nhiên như hoa trôi nước chảy, người bên ngoài không rõ huyền cơ bên trong chắc chắn sẽ nghĩ là nàng đang biểu diễn hồng nhạn quyền, bởi vì căn bản là hành động của Túc Chi xo với miêu tả trong hồng nhạn quyền quả thực không khác nửa phân.

Túc Chi ban nãy vừa còn tuyệt vọng vô cùng vì nghĩ bản thân sắp trượt đến nơi, hiện tại nàng lại như người sắp chết đuối với được cành cây, tâm cảnh thoáng cái mừng như trẩy hội, nàng không màn hình tượng lập tức chạy nhanh đến sà vào lòng Hàn Thiên như một con chim hoàng yến nhỏ.

Hàn Thiên thấy Túc Chi lao đến liền luốn cuốn chân tay, sức mạnh của hắn rất lớn vậy nên hắn chỉ khẽ dùng một chút linh lực đỡ lấy nàng, hắn sợ nếu dùng lực mạnh sẽ làm nàng đau, Túc Chi tay hai tay hai chân đều ôm chặt lấy Hàn Thiên như một con mèo nhỏ đang leo cây, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ không ngừng nhìn hắn mà cười tươi như hoa, miệng liên tục liến thoắng cảm ơn hắn.

Hàn Thiên thấy chỗ này đông người nên bản thân cũng đã hơi ngượng, hắn khẽ bảo Túc Chi bỏ hắn ra rồi mới nhìn đám đông còn lại với nét mặt hơi kỳ dị nói.

-chiều nay những người còn lại trong đội ngũ của chúng ta sẽ tham dự khảo hạch, Hàn Thiên ta xin chúc mọi người vạn sự cát tường, thành công thông qua khảo hạch này, chúng ta sẽ luôn ở bên ngoài cỗ vũ cho các vị, hãy nhớ rằng bản thân ta luôn muốn cùng tất cả các vị thông qua vòng khảo hạch cuối cùng để gia nhập vào lý khố đại học viện, cùng nhau mở ra tiền đồ vô lượng cho bản thân, vậy nên cứ tin tưởng chính mình còn Hàn Thiên ta sẽ tin tưởng ở các vị.

Hàn Thiên vừa nói xong cả đám Hồng Yến Linh lẫn Thi Đồng và Tiểu Du nội tâm liền phấn chấn hơn hẵn, ngay cả A Liên tự tin đầy mình khóe môi cũng khẽ nhếch lên một chút, đúng vậy lần này bọn họ đến đây là để thành công, nếu đến cả tư tưởng chiến thắng cũng không có, vậy thì làm sao có thể xứng đáng với vị trí mà ai ai cũng hằng ao ước kia chứ?



Mọi người đang vui vẻ cười nói thì bất ngờ có một giọng nữ khá êm tai vang lên.

-Hàn Thiên ngươi không ngờ còn dám nói như thế đấy ?, ta và ngươi khảo hạch gần nhau vậy mà cả ngày hôm qua đến sáng hôm nay cũng chẳng thấy ngươi chạy đến xem ta khảo hạch ra sao rồi, thật chẳng ngờ là ngươi chạy đến đây ra oai, ta quả thực có chút thất vọng về người bằng hữu như ngươi đấy!

Hàn Thiên nghe tiếng nhìn lại thì thấy Bối Nhi đang hậm hực đi tới, nàng cùng Nhược Mộng khảo hạch gần nơi của hắn nhất, vậy mà hắn khảo hạch xong lại chạy qua khoa võ giả trước, điều này quả thực khiến tâm cảnh Bối Nhi có chút khó chịu.

Hàn Thiên đang định biện giải vài câu thì Nhược Mộng chẳng hiểu sao củng thêm dầu vào lửa nói.

-thì ra Hàn Thiên huynh không đến xem ta khảo hạch là vì bận lo lắng cho người thân, ta còn tưởng huynh chưa khảo hạch xong, vừa hoàn thành xong phần của mình ta liền đã chạy qua chổ huynh xem sao rồi đấy!.

Lần này thì Hàn Thiên mới thực sự khó hiểu, rõ ràng hắn cùng Nhược Mộng đã bàn trước với nhau từ đêm qua, hai người nọ đều chắc chắn thông qua khảo hạch vậy nên Hàn Thiên hắn sẽ dành sự quan tâm ở những nơi khác, vậy mà bây giờ nghe giọng điệu thì Nhược Mộng nàng cũng dường như hơi để bụng chuyện này.

Cái việc khó hiểu này vậy mà thực chất chẳng khó hiểu chút nào, Chu Hân ở một bên quan sát ánh mắt bần thần mà Hồng Yến Linh nhìn vào cô bé Túc Chi đang đứng cạnh Hàn Thiên thì liền hiểu hết mọi thứ, nàng cũng là một nữ nhân tất nhiên hiểu được Bối Nhi vì lẽ gì mà khó chịu đến thế, bất quá suy nghĩ trong lòng nàng cũng chẳng nói ra.

Hàn Thiên sau một thoáng suy nghĩ liền nhìn sang Nhược Mộng nháy mắt ra hiệu, nhưng dường như nàng đang bận nhìn đi đâu đó không có để ý, thật chẳng ngờ một người tinh tế thanh nhã như Nhược Mộng cũng có lúc đáng yêu vô lý thế này, Hàn Thiên thấy Bối Nhi bên này vẫn còn hơi khó chịu liền cười áy náy nói.

-ta không đến chỗ Bối Nhi cô là vì ta tin chắc với đẳng cấp của mình cô sẽ dễ dàng thông qua khảo hạch kia thôi, thực lực của cô chẳng phải đã sắp đột phá ma đạo sư cảnh giới rồi hay sao?, chút khảo hạch nhỏ sao có thể làm khó được cô kia chứ?

Bối Nhi nghe xong giải thích thấy cũng có lý, dù sao đám Hồng Yến Linh cũng có vài người thực lực chưa ổn lắm, Hàn Thiên lo lắng đến đây trước cũng không phải không có nguyên do của hắn, vậy nên suy nghĩ một chút Bối Nhi cũng đồng tình bỏ qua cho Hàn Thiên.

Sau khi nàng đến hội họp cùng cả đám Hàn Thiên liền hỏi.

-cô thông qua khảo hạch với kết quả thế nào?

Bối Nhi tuy đã bỏ qua cho Hàn Thiên nhưng dường như vẫn còn chút để tâm, vậy nên nàng trả lời ngắn gọn.

-xuất sắc thông qua khảo hạch!

Hàn Thiên nghe xong cũng chỉ biết cười khổ rồi nhìn những người khác nói.

-được rồi đội chúng ta đã có năm người thông qua vòng khảo hạch số hai, những người còn lại cũng nên bắt đầu trở lại nơi khảo hạch đi thôi, ta tin hôm nay sẽ không có ai trong đội bị đánh trượt.

Sau giờ nghĩ trưa đám Hồng Yến Linh cũng trở lại nơi dự thí, Hàn Thiên cùng những người khác thì ở bên ngoài khuôn viên này chờ kết quả, hoàng hôn buôn xuống năm người kia lại trở ra, trên mặt của ai ai cũng thoáng nét cười rạng rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play