Bàn tay to của Lệ Minh Xuyên vỗ vỗ lên mặt Diệp Đường mấy cái, nói: "Diệp Đường! Tỉnh dậy đi!"
Sài Bính: "..."
Giọng của Lệ Minh Xuyên đã kéo sự chú ý của những người khác, mọi người rất nhanh thấy Diệp Đường không ổn, gấp rút gọi nhân viên ý tế đến, một bên kiểm tra một bên đem cán cứu hộ đến.
Bởi vì các trò chơi của « Vung Chân Điên Chạy » có yếu tố nguy hiểm, để bảo đảm an toàn cho người chơi chương trình phải đầu tư rất nhiều tiền bạc vào từng trò chơi, ở trường quay thì lúc nào cũng sắp xếp sẵn nhân viên y tế.
Hai mắt Diệp Đường nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cơ thể không còn chút lực nào chỉ có thể mặc cho người ta làm gì thì làm, lúc bị đặt lên cán cứu hộ, cánh tay thon dài vô lực xuôi ở bên người, bộ dáng yếu ớt nhìn mà giật mình.
Lệ Minh Xuyên nhìn nhân viên y tế kéo quần áo Diệp Đường ra để thông khí, bên trong Diệp Đường có mặc áo thun trắng, bởi vì ướt đẫm mà trở nên trong suốt, bám chặt lấy da thịt cậu, hắn có thể thấy rõ chiếc eo thon của Diệp Đường, đường cong vừa đủ làm cho người ta mơ màng, làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn sờ lên thử. Hắn nhìn thấy thế, vậy mà có chút bất mãn với mấy nhân viên y tế vì tay họ có thể tùy tiện sờ tới sờ lui trên cơ thể Diệp Đường.
Sài Bính đến gần hắn, "Cậu ấy như vậy rồi lát nữa có thể quay tiếp được không ta?"
Lệ Minh Xuyên: "Cậu ta sợ độ cao, nghỉ ngơi một lát là ổn."
Sắc mặt Sài Bính như bị sét đánh, "Sợ, sợ độ cao? Sợ độ cao mà vừa rồi còn bị treo lên cao mấy lần? Sao cậu ấy không nói chứ?"
Lệ Minh Xuyên không nói gì, trong lòng cũng đang muốn biết vì sao Diệp Đường lại phải liều mạng như vậy.
Hồi Diệp Đường đi Thượng Hải học đại học, chỉ có nghỉ hè và nghỉ đông mới về nhà họ Lệ ở Bắc Kinh, cho nên vừa học xong cấp ba là bọn họ không thường xuyên gặp mặt nhau nữa, về sau Diệp Đường tốt nghiệp đại học thì dọn hẳn khỏi nhà họ Lệ, thẳng đến ba năm trước lúc cậu hoạt động ở Tinh Vũ và làm quản lý cho hắn mấy tháng, bọn hắn mới gặp lại với thân phận là cộng sự.
Gia đình Diệp Đường vốn không tốt đẹp gì, mẹ qua đời sớm, ba thì tái hôn có gia đình mới, từ nhỏ đã một thân một mình, thời gian ở nhà họ Lệ không để Diệp Đường bị đói, sau khi Diệp Đường dọn khỏi nhà họ Lệ cũng không rõ sống thế nào.
Sài Bính lại hỏi: "Làm sao anh biết được cậu ấy sợ độ cao?"
Lệ Minh Xuyên quét ngang Sài Bính một cái, nghĩ thầm trong đầu điều cậu không biết còn rất nhiều đó.
Trời tối dần, cảnh quay đêm vẫn tiến hành như dự định.
Diệp Đường vậy mà thật sự phục hồi lại như có kỳ tích, không ai nhìn ra được người này vừa rồi còn yếu ớt nằm một chỗ.
Địa điểm quay buổi tối là quay trong một sân vận động cách bể bơi không xa. Sân vận động có ba tầng, chương trình biến chỗ sân này thành một mê cung, nhiệm vụ của sáu người chơi chính là vừa đi tìm manh mối của trò chơi tiếp theo vừa xé bảng tên nhau. Thành viên bị xé bảng tên sẽ được tính là thua cuộc, người thắng cuối cùng có thể nhận được phần thưởng đặc sắc mà chương trình đã chuẩn bị.
Thực ra lúc đầu Lệ Minh Xuyên không có một tí hứng thú chơi cái trò não tàn này, nhưng đạo diễn lại gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào hắn, kêu tận ba người quay phim để quay hắn, hắn đành phải kiên nhẫn ra trận.
Sáu người chơi tản ra mỗi người một góc, tiếng còi vang vọng cả sân vận động, trò chơi bắt đầu.
Lệ Minh Xuyên cùng với ba anh quay phim đang di chuyển thì nơi xa xa vọng lên tiếng bước chân, Lệ Minh Xuyên lưu loát lách mình trốn ở phía sau góc tường, một anh quay phim đứng lộ ra bên ngoài, một anh thì ngồi xổm giơ máy quay bất động tại chỗ, một anh thì quay về hướng phát ra tiếng bước chân kia.
Lệ Minh Xuyên "..."
Lệ Minh Xuyên đứng im tại chỗ chờ, giả vờ không nhìn thấy mấy anh quay phim bên cạnh, cũng giả vờ không nhìn thấy anh quay phim khác đang đến gần, lúc ống kính lia sát mặt hắn, hắn đưa tay lên làm tư thế "xuỵt".
"Ở đó! Có người!"
Chỗ ngoặt bên kia vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lệ Minh Xuyên đếm thầm từ một đến ba, lúc người kia sắp tới gần hơn, hắn tài tình nhìn máy quay nói câu: "Bị phát hiện rồi, chạy thôi!"
Một đường rẽ trái rẽ phải, Lệ Minh Xuyên cuối cùng vẫn chạy vào một góc chết, rơi vào đường cùng đành phải soái khí xoay người lại thì nhìn thấy rõ người đuổi theo mình, là Diệp Đường.
Hình như hai người bọ họ bất ngờ đương đầu với nhau Diệp Đường có chút ngoài ý muốn, động tác cũng cứng đờ.
Bên ngoài đạo diễn phát hiện bên này có biến, lập tức điều động mấy người quay phim lại đây, nhắm vào Lệ Minh Xuyên và Diệp Đường.
Lệ Minh Xuyên chủ động xuất kích, sau một trận giật qua giật lại, rất nhanh chiếm được lợi thế, Diệp Đường bị đè lên tường, thấy vậy cậu áp lưng gắt gao vào mặt tường để Lệ Minh Xuyên không thể xé bảng tên sau lưng được.
Một chân Lệ Minh Xuyên luồn vào giữa hai chân Diệp Đường, gắt gao chống đỡ cậu, hai người quấn quýt lấy nhau, thở dốc không ngừng, Diệp Đường nhanh trí bắt lấy hai tay Lệ Minh Xuyên, chụp lại trước ngực để hắn không thể động đậy.
Cái tư thế này cực kì mập mờ, Diệp Đường có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng hổi của Lệ Minh Xuyên ở cổ cậu, vì vậy cậu không dám nhìn thẳng mắt vào đối phương, Lệ Minh Xuyên tuỳ tiện cử động vài cái đã có thể làm cậu loạn lên rồi, giống như rất nhiều năm trước vậy.
Đột nhiên "Xoẹt" một tiếng, bảng tên phía sau Lệ Minh Xuyên bị giật xuống, Lệ Minh Xuyên xoay lại nhìn, không biết Nhiệt Cầm Na chạy đến phía sau hắn từ lúc nào, chơi một chiêu không ai đỡ kịp.
Tiếng PD vang lên: "Lệ Minh Xuyên, loại."
Lệ Minh Xuyên: "..."
Lệ Minh Xuyên lui mình lại, nhìn quần áo Diệp Đường bị hắn vò rối hết lên, ánh mắt cậu hình như cũng đang loạn, cổ áo lộ ra một nửa xương quai xanh, ngực phập phồng thở hổn hển, không biết sao lại có cảm giác máu dồn lên não, thái dương thình thịch rạo rực.
Nhiệt Cầm Na đến gần: "Xin lỗi Minh Xuyên nha."
Lệ Minh Xuyên lắc đầu, ra hiệu cho mọi người tiếp tục trò chơi, còn mình thì đến phòng nghỉ chờ.
Hai tiếng trôi qua, Lệ Minh Xuyên là người duy nhất bị loại, buồn bực ngán ngẩm ngồi ở phòng nghỉ đợi trò chơi kết thúc.
Trong phòng nghỉ có một màn hình, để người bị loại có thể nhìn thấy tình hình người chơi bên ngoài rồi quay lại phản ứng của người bị loại, hắn thì chỉ có hứng thú duy nhất chính là xem biểu hiện của Diệp Đường.
Diệp Đường rất ra sức biểu hiện, nghệ sỹ xé bảng tên chỉ làm dáng một chút thôi nhưng dáng vẻ của cậu lại là dáng vẻ liều mạng thật, không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua, rất nhanh Diệp Đường và Thẩm Đường chạm mặt nhau tại một ngõ hẹp.
Không biết là ai rượt ai trước, Thẩm Tường và Diệp Đường xô đẩy nhau trên mặt đất. Lúc đầu trên mặt Thẩm Tường vẫn còn treo nụ cười, khách khí hai câu mới động thủ, nhưng càng về sau khuôn mặt tươi cười ấy không nhịn được nữa mà tan dần ra.
Lệ Minh Xuyên ở bên trong phòng nghỉ, một tay nâng má, hứng thú nhìn xem tình hình ở hậu trường, cảm thấy Diệp Đường quả thật liên tiếp làm cho hắn bất ngờ.
Thẩm Tường trong giới thể thao là tiểu thịt tươi và là một ngôi sao mới nổi, lúc này đây hình tượng "Hoàng tử sân băng" đã hoàn toàn biến mất, ống kính phóng to mặt Thẩm Tường, khuôn mặt đẹp trai giờ nhìn kỹ đã có chút hung dữ, khỏi nói có bao nhiêu xấu. Quan trọng hơn chính là, Lệ Minh Xuyên nhìn ra được, mặt mũi Thẩm Tường hình như sắp không nhịn được nữa.
Con trai với nhau lúc tay chân va chạm cũng rất dễ dàng tức giận, nếu mà không hiểu được đối phương đang giỡn thì rất dễ nóng máu mà dẫn đến một tới hai đánh lắm. Nhưng người đang xem là Lệ Minh Xuyên thì lại khác, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Diệp Đường ở dưới người mình trằn trọc thở dốc, hận không thể lập tức làm Diệp Đường.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Tường và Diệp Đường yên lặng lăn lộn trên sàn nhà làm một trận phân thắng thua, ai cũng không chịu nhường ai, ở hậu trường thì không có âm thanh gây cấn khoa trương như lúc được phát trên TV, mọi người ở đây ai cũng không dám thở mạnh, bầu không khí quả thực có hơi ngượng.
Ngay lúc đạo diễn nghĩ có nên hô "cut" hay không thì "xoẹt" một tiếng, Diệp Đường níu lấy cổ áo Thẩm Đường, thừa dịp người ở dưới chồm dậy một chút, tay kia liền vòng ra phía sau giật bảng tên Thẩm Tường xuống.
Mọi người thấy cảnh này lập tức đơ ra vài giây: "..."
Trong phòng nghỉ, Lệ Minh Xuyên ranh mãnh cười một tiếng.
Thẩm Tường chửi bậy một câu, đẩy Diệp Đường đang đè lên mình ra, làm cậu ngã xuống sàn.
Tiếng PD truyền đến: "Thẩm Tường, loại."
Lúc này Diệp Đường mới đứng dậy, vươn tay muốn giúp Thẩm Tường đứng dậy, "Không sao chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT