Lúc trước đi học, giáo viên đã từng dạy qua có một phương pháp được dùng trong sáng tác văn học đó chính là phương pháp nói quá còn được gọi là khoa trương.
Hiện tại giọng điệu của Thẩm Nịnh Nhược thật sự rất khoa trương.
Bởi vì giá giường của khu dân túc hầu như được làm bằng sắt thập phần cứng cáp, hơn nữa nhìn cũng thật mới, muốn đem nó làm sập cũng không biết đến ngày nào tháng nào năm nào.
Trừ phi giá sắt bị rỉ sắp hỏng, nếu không vĩnh viễn cũng không có khả năng.
Trong lúc nhất thời Khâu Dạng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. Đã vậy Thẩm Nịnh Nhược còn bày ra bộ dáng thật sự nghiêm túc mà trưng cầu ý kiến của nàng.
Lại hỏi: "Cô cảm thấy như thế nào?"
"Tôi cảm thấy không bằng chúng ta đem khu dân túc này làm sập luôn đi." Khâu Dạng thở ra một hơi, dùng ma pháp đánh bại ma pháp: " Mọi người cùng nhau chôn một chỗ."
Đuôi lông mày Thẩm Nịnh Nhược hơi giương lên, nàng trầm ngâm vài giây làm bộ nghiêm túc tự hỏi một phen, sau đó mới mở miệng cười nói: " Nếu có thể thành công làm sập khu dân túc này thì công trình ở đây cũng thật là " Bã đậu công trình" (1) đi?"
( "Bã đậu công trình" (1): Ý chỉ những công trình được đầu tư kém chất lượng, "bã đậu" không dính, nát, dễ vỡ là hình ảnh ẩn dụ thích hợp cho những dự án tồi tàn đó.)
" Vậy cô nghĩ cái giường này được làm từ bã đậu sao?" Ngữ khí của Khâu Dạng bình tĩnh trở lại, "Không thì cô đâm vô thử một chút đi, để tôi coi sau khi cô đâm vào xong cô có thể qua đời được hay không."
Khâu Dạng miệng lưỡi rõ ràng, Thẩm Nịnh Nhược đương nhiên nghe hiểu được lời nàng nói, không khỏi bật cười: " Không ngờ lúc dê con nóng nảy, cũng sẽ quay lại cắn người."
Khâu Dạng không thèm để ý đến Thẩm Nịnh Nhược, chính mình đứng lên, đi đến tủ quần áo cầm lấy đồ ngủ liền đi một mạch vào phòng tắm, không nói lời nào.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn cánh cửa phòng tắm bị đóng chặt, khóe môi đang dương lên bị nàng ép đi xuống.
Nàng biết bản thân đang nói những gì và làm những gì.
Lời Diêu Dao nói không sai, sau khi trở về Vân Thành nàng đương nhiên sẽ không cùng Khâu Dạng liên hệ, mặc dù công ty của các nàng đang trong giai đoạn hợp tác nhưng cơ hội cả hai gặp nhau cũng không chiếm bao nhiêu phần trăm.
Thẩm Nịnh Nhược không có ý định cùng Khâu Dạng liên hệ nhưng không thể không nói nàng vẫn cảm thấy thân thể của Khâu Dạng rất đẹp, loại yêu thích này làm nàng đối chính mình sinh ra một tia hoài nghi.
Chẳng lẽ nàng thật sự giống như lời Diêu Dao nói, cong từ trong trứng? Nếu không một cô gái thẳng làm sao có thể đối với phụ nữ sinh ra xúc động.
Nhưng nàng vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác rung động của mình đối với mối tình đầu là như thế nào.
À, không đúng, cũng không phải rất rõ ràng, đều đã gần mười một năm, những phần cảm giác kia sớm đã trở nên mơ hồ.
Thẩm Nịnh Nhược đứng ở tại chỗ, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Có một số sự tình nghĩ không ra nàng cũng liền không suy nghĩ nữa, dù gì những việc này cũng không nằm trong công việc.
Chỉ cần nàng biết điểm dừng nằm ở đâu là được rồi.
Rốt cuộc kế hoạch ban đầu của nàng cũng không kéo dài lâu đến vậy, lúc đầu nàng chỉ muốn quan sát một chút trạng thái của Khâu Dạng lúc thất tình sẽ là như thế nào, cũng không ngờ tới còn phải leo đến tận trên giường để quan sát. Chậc.
Thẩm Nịnh Nhược nói không sai, từ cửa sổ phòng của nàng nhìn ra có thể thấy được vầng trăng lẻ loi ở một góc trời, ánh trăng đêm nay quả thật rất tròn và sáng.
Nhiệt độ buổi tối có một chút lạnh, trong phòng bật điều hòa, cửa sổ được đóng kín mít, bức rèm cũng bị kéo lên.
Cả hai nằm ở trên giường,nghiêng người hướng về phía cửa sổ.
Ánh trăng thẳng tắp chiếu vào đem mọi ngõ ngách trong phòng xem đến rõ ràng.
Khâu Dạng cắn môi, nổ lực khống chế không cho chính mình phát ra âm thanh, nhưng với động tác càng ngày càng nhanh của Thẩm Nịnh Nhược nàng không thể nào kiềm chế được, nhất thời một tiếng rên rỉ từ cổ họng tràn ra.
Hôm nay sau khi leo núi trở về Thẩm Nịnh Nhược cũng không cảm giác được mệt mỏi, hiện tại nghĩ đến nàng cùng Khâu Dạng chỉ còn lại bốn buổi tối nàng càng có động lực để "làm việc" chăm chỉ.
Nàng và Khâu Dạng không có tình cảm gì cả, nàng biết Khâu Dạng đang lợi dụng nàng để quên đi người yêu cũ, nhưng điều đó cũng không quan trọng, bởi vì bản thân nàng cũng không thể kháng cự được cảm giác sung sướng khi cùng Khâu Dạng làm ra những chuyện thân mật như này.
Thay vì nói bảy ngày này là một đoạn "ngẫu nhiên gặp gỡ " của cả hai thì có thể nói "bảy ngày làm bạn giường" nghe càng chính xác hơn.
Nhưng để trở thành một người bạn giường, cũng cần phải có ý thức của một người bạn giường.
Tay trái của Thẩm Nịnh Nhược chống lên nâng đỡ đầu của mình, ánh mắt nàng từ trên trán Khâu Dạng chậm rãi lướt xuống, cho đến khi nhìn đến chiếc cằm hơi hơi nâng lên của Khâu Dạng.
Mặc dù không nhìn rõ ràng lắm, nhưng hành động này của Khâu Dạng thật sự quyến rũ, cũng làm tăng thêm một chút cảm giác ấm áp mơ hồ.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên khô nóng.
Động tác của tay phải Thẩm Nịnh Nhược đột ngột ngừng lại, cơ thể của Khâu Dạng đồng thời cũng trở nên cương cứng, một lúc sau mới bắt đầu thả lỏng.
Còn chưa thả lỏng được hai giây, tay phải của Thẩm Nịnh Nhược lại tiếp tục hoạt động. Khâu Dạng chịu không nổi một tay nắm chặt lấy chăn bông mềm mại, hơi thở không ngừng đứt quảng, trong miệng khó khăn mà phát ra một tiếng: "...Dừng..... lại."
Thẩm Nịnh Nhược không nghe, nàng cuối đầu xuống ngăn cản những dòng suy nghĩ cùng lời nói của Khâu Dạng.
Nụ hôn này vừa sâu lại vừa mạnh mẽ, như muốn rút cạn hơi thở của Khâu Dạng. Đầu lưỡi của nàng bị Thẩm Nịnh Nhược câu lấy, lúc thì nhẹ nhàng vuốt ve, lúc thì gắt gao quấn quýt.
Cả hai hôn đến bất phân thắng bại, lúc này đôi môi của Thẩm Nịnh Nhược mới tách khỏi môi Khâu Dạng, kéo theo một sợi chỉ bạc thay đổi vị trí mà dần dần di chuyển đi xuống.
Nụ hôn dịu dàng của Thẩm Nịnh Nhược rãi đầy trên cơ thể của Khâu Dạng, phải trải qua một đoạn đường rất dài đôi môi của nàng mới tìm đến được nơi mà nó muốn đến.
Khâu Dạng:!!!!!!!!
Khâu Dạng co người muốn tránh né, âm thanh vang lên có chút gấp gáp: "Đừng!"
Hơi thở của đối phương không ngừng quấn quanh bộ phận nhạy cảm của Khâu Dạng, khi âm cuối của Khâu Dạng kết thúc Thẩm Nịnh Nhược không những không ngừng lại mà còn dứt khoát đem môi hôn lên hai phiến hoa mềm mại kia.
Bàn tay của Khâu Dạng càng dùng sức mà nắm chặt ga giường, đôi mắt nàng khẽ mở ra một chút liền nhìn thấy ánh trăng sáng ngời bên ngoài cửa sổ.
Đầu óc của nàng dần dần sa sút không còn khả năng suy nghĩ, ngược lại cảm giác của cơ thể lại càng lúc càng rõ ràng.
Khâu Dạng lúc này đã không còn sức lực khống chế bản thân, những tiếng kêu yếu ớt từ trong cổ họng không ngừng tràn ra.
Thẩm Nịnh Nhược nghe thấy liền ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười mà khen nàng một câu: "Thật ngoan!"
Buổi tối hôm nay thật dài, Khâu Dạng cảm giác chính mình có chút ám ảnh với ánh trăng.
Trong lúc ngủ, nàng mơ thấy một giấc mộng. Trong mộng xuất hiện một thân ảnh mơ hồ nàng cũng không biết đó là ai, nàng đuổi theo người nọ khi đến được trước mặt đối phương nàng mới nhận ra đó là Thẩm Nịnh Nhược. Thẩm Nịnh Nhược mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu của nàng, lại khen hai chữ: "Thật ngoan."
Khâu Dạng ngay lập tức tỉnh dậy.
Nàng mở mắt ra, liền phát hiện mặt trăng lúc này đã được thay thế bằng mặt trời. Ánh nắng gay gắt sắp sửa chiếu đến trên người nàng.
Thẩm Nịnh Nhược đã rời giường, hơn nữa còn ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trước máy tính mở cuộc họp video.
Khâu Dạng liếc nhìn bóng dáng của nàng một cái liền thu hồi ánh mắt.
Thân thể Khâu Dạng lúc này có chút bủn rủn, nhất là chỗ bắp đùi tối qua bị gập lại, hiện tại đã bắt đầu phát đau. Bất quá nguyên nhân có lẽ là do hôm qua nàng dùng quá nhiều sức lực để leo núi.
Nàng cũng không thèm để ý Thẩm Nịnh Nhược có chú ý đến nàng đã dậy rồi hay không, tự mình mặc vào áo ngủ lại đem chiếc áo khoát mà tối hôm qua nàng mang lại đây khoát lên,
sau đó mang dép lê vào chuẩn bị đi ngang qua phòng khách.
Nghe được tiếng động Thẩm Nịnh Nhược liền đem video tắt tiếng. Sau đó xoay đầu qua, ánh mắt rơi xuống trên người Khâu Dạng: " Tôi gọi cơm hộp, một lát nữa liền đưa đến, cô qua đây ăn cơm sáng."
Nàng nói xong mới ý thức được bản thân lại dùng cách nói chuyện với cấp dưới để nói chuyện với Khâu Dạng.
Khâu Dạng dường như không phát hiện có chỗ nào khác biệt, nàng lắc đầu nói: "Không được."
"Tôi còn phải xử lý công việc."
Thẩm Nịnh Nhược cũng không nói gì nữa, đợi đến khi Khâu Dạng đem cửa đóng lại nàng mới hạ xuống mi mắt, lại một lần nữa đem âm thanh của video cuộc họp bật lên.
Nhưng có một việc nàng không biết.
Sau khi cuộc họp kết thúc, một cái nhóm nhỏ chuyên bàn tán những chuyện bát quái trong công ty bị bùng nổ........
Khâu Dạng trở về phòng, nàng mím môi đưa tay xoa nhẹ giữa mày, giây tiếp theo trong đầu liền hiện lên hình ảnh tối qua Thẩm Nịnh Nhược ôn nhu mà khen ngợi nàng.
Khâu Dạng:......
Hình như tác dụng của Thẩm Nịnh Nhược bị phát huy sai chỗ, Khâu Dạng không muốn trong đầu nàng lúc nào cũng tràn ngập những hình ảnh "màu vàng phế liệu (1) "
AAAA!!!!!!!
( Màu vàng phế liệu - 黄色废料: ý nghĩa của câu này là dùng để chỉ những nội dung, hình ảnh giường chiếu của người lớn ó 😌😌)
**********
Thoại của Editor:
Thẩm Nịnh Nhược: Tiểu Dương, hôm nay ánh trăng thật đẹp, chúng ta cùng nhau ngắm tră.......
Khâu Dạng: Biến -_-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT