Mười một năm nay, mỗi khi tết đến xuân về, Hy Ninh đều phải trải qua một trận tuyết lớn. Ai cũng nói đó là tuyết lành, báo hiệu một năm may mắn được mùa. Đầu năm mùng một tuyết rơi nặng hạt, năm nay nhất định sẽ vững vững vàng vàng, thiên hạ thái bình.

Mùng sáu đầu năm, Hoàng hậu nương nương tổ chức yến hội. Tiểu thư nhà nào có chút gia thế trong kinh thành đều được mời tới. Thực ra chuyện này là để đón tiếp Chiêu Dương công chúa từ phương xa trở về. Vị Chiêu Dương công chúa này chính là con gái Đoan vương, ngũ đệ của đương kim thánh thượng, vốn chỉ được phong quận chúa.

Hoàng thượng và Đoan vương tuy không phải ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, nhưng thuở nhỏ huynh đệ tình thâm, Đoan vương xưa nay lại luôn gửi gắm tình cảm trong cảnh non xanh nước biếc, thế nên người và Hoàng thượng vẫn duy trì được tình nghĩa thân thiết. Năm đó Chiêu Dương công chúa vừa ra đời lập tức được tấn phong quận chúa, đây cũng đã là phần ân sủng độc nhất. Đáng tiếc sau khi quận chúa ra đời hai năm, Đoan vương mắc bệnh hiểm nghèo, chống cự được có nửa năm đã vội xa rời trần thế. Xưa nay thân thể của Đoan vương phi vẫn luôn yếu ớt, đúng lúc phải chịu nỗi đau lớn, cũng bỏ lại tất cả đi theo Vương gia, chỉ để lại một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi. May mắn làm sao được Thái hậu thương tiếc, lại là cốt nhục duy nhất của Đoan vương và vợ cả. Hoàng thượng hết lòng chiếu cố, dứt khoát phong danh công chúa, ban hiệu Chiêu Dương.

Chiêu Dương công chúa được nuôi dưỡng ở chỗ Thái hậu đến năm tám tuổi, thể trạng gầy yếu giống mẹ, động một tí đã muốn đổ bệnh một trận. Trẻ con như vậy luôn khiến người ta xót thương, đã thế còn được hoàng thượng và thái hậu xem trọng, tức thì được nâng niu trong lòng bàn tay. Lâu ngày dần hình thành tính cách có chút tùy hứng.

Năm công chúa tám tuổi, trong cung có mời sư trụ trì chùa Hộ Quốc đến vẽ bùa. Đêm khuya hôm ấy nàng lẻn vào điện xé toàn bộ bùa chú. Màn đêm buông xuống liền sốt cao không dứt, đến ngự y cũng bó tay luống cuống. Sư trụ trì gõ mõ suốt một đêm, ngày hôm sau bẩm tấu lên Hoàng thượng, nói là công chúa mệnh mỏng, long khí trong kinh thành lại quá thịnh, dễ bị xung khắc, cho nên mới lắm bệnh nhiều nạn. Chỉ cần đưa công chúa đến phương Nam nuôi dưỡng thật tốt, nhiều thì mười năm ít thì năm năm, đến lúc ấy có thể quay về kinh thành mà không có gì đáng lo ngại.

Hoàng thượng cẩn thận ngẫm nghĩ, long khí xung khắc với nàng, đảo qua đảo lại không phải cũng bị ảnh hưởng đến long khí hay sao? Lúc này bút lớn vung lên phê chuẩn, chẳng qua người vẫn rất để tâm, có chuyện gì đều đích thân đi qua thăm hỏi.

Nhắc đến cũng lạ, lúc đi công chúa vẫn còn mang bệnh, một đường xóc nảy tới nước Sở một cái lại đột nhiên hoàn toàn khỏe mạnh. Điều này đủ thấy được sư trụ trì vẫn còn có chút năng lực.

Mãi cho đến hiện tại đã qua sáu năm, nghe tin công chúa mấy năm nay nhảy nhót tung hoành, không mảy may nhìn ra đứa trẻ yếu ớt năm nào. Thấy nuôi dưỡng như vậy là đủ rồi liền bị triệu tập về kinh, cũng là suy tính vì tương lai tìm cho nàng một mối hôn sự tốt.

Lúc Hạ tỷ tỷ nói với ta về những sự tình năm xưa, hai người chúng ta đang đánh cờ vây. Giọng điệu nàng chậm rãi, không lúc nào vấp váp, ấy vậy mà nước cờ đi vẫn rất chắc chắn. Trước kia ta luôn lĩnh giáo chỗ nhị ca, sau này lại bám lấy Hạ Thịnh không buông. Sau khi thân chinh, thỉnh thoảng thái tử và ta cũng đánh cờ với nhau mấy ván. Trừ đại ca ra, mấy nước cờ kia cũng có cái đặc sắc của riêng nó, có một dạng lại là tương thông. Khí sát phạt rất mạnh, một nước đi xuống tựa như có trăm vạn hùng sĩ bao vây tứ phía.

Cờ của đại ca giống như xuân hoa thu nguyệt, lưỡi đao xông lên từ đáy nước sâu xé rách mặt hồ yên ả. Chẳng có bước dạo đầu nào hết, đợi đến khi ngươi nhìn thấy lưỡi đao đó thì tất cả đã kết thúc rồi. Cờ của Hạ tỷ giống như lão thái thái nhà bên nói chuyện phiếm về mấy chuyện thường ngày trong nhà, vừa nói thời tiết hôm nay tốt thế, là thời điểm nên mang chăn đệm ra phơi. Ngươi vừa nghĩ chăn đệm của mình cũng nên đem ra phơi liền bị chặn đầu ngay lập tức. Về phần tại sao là lão thái thái mà không phải cô nương hai mươi tám tuổi xuân, ta thật sự không thể nói được nguyên do. Chỉ là thầm cảm thấy, Hạ tỷ tỷ đôi khi quá thận trọng, gần như muốn thoát khỏi tuổi tác của bản thân.

Vừa nói xong chuyện cũ của Chiêu Dương công chúa, cờ cũng đi đến đường cùng. Hạ tỷ tỷ có chút nhỉnh hơn, ngay từ đầu nàng không hề nhường ta, nên đánh thế nào thì đánh thế ấy, hại ta lần nào cũng thất bại thảm hại, nhưng mỗi lần như vậy có thể tiến bộ lên không ít.

Lúc này phòng bếp mới chịu bưng canh tuyết lê đến, dựa theo khẩu vị của Hạ tỷ nên không cho đường, chỉ nghe mùi vị trong veo của lê bay tới. Thắng bại rốt cục không có gì khác mọi lần lắm, tàn cuộc cũng không buồn thu dọn, hai người vui vui vẻ vẻ cùng nhau uống canh.

Đến chiều lòng ta chợt ngứa ngáy, muốn mang bàn cờ ra bày hai bố cục, vừa mới bước đến cửa phòng khách đã thấy đại ca đứng dưới ngọn nến, đang ung dung ngắm tàn cuộc của bọn ta trên bàn. Huynh ấy thoáng động ánh mắt, sắc mặt chăm chú, ngay cả ta bước vào cửa cũng không phát hiện ra.

Đến khi ta tới gần huynh ấy mới ngẩng đầu lên nhìn ta một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục tìm tòi nghiên cứu: “Bố cục cờ này hôm nay muội bày ra à?”

Ta không lên tiếng, cứ tưởng đại ca sẽ khen ta đã tiến bộ hơn rất nhiều, cứ đứng đó tủm tỉm cười chờ huynh ấy mở miệng.

Ai dè huynh ấy mở miệng lại tiếc nuối nói một câu: “Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu, đáng tiếc thật”

Nụ cười trên mặt ta cứng đờ, cứ tưởng rằng chỉ có nhị ca mới là cao thủ được trời cao ban cho thiên phú châm biếm người khác, không ngờ mấy năm nay đến cả đại ca cũng học được cách nói kháy này rồi.

Ta còn chưa kịp thu lại biểu cảm đã nghe huynh ấy nói tiếp: “Cờ này của Hạ tỷ tỷ cũng giống như tính tình của nàng ấy, không giống như những người cùng tuổi nàng mà vẫn có thể sử dụng tốt. Muội thua cũng là điều bình thường”

Những lời này ta nghe có phần hơi mơ hồ một chút: “Đó là a tỷ của ta, sao đại ca biết tính tình của nàng thế nào chứ?”

Đại ca chỉ nhàn nhạt liếc ta một chút: “Ta nghe nói”

Ta vừa định hỏi huynh ấy nói tại sao ta lại nghe nói tỷ tỷ là người rất dịu dàng, nhưng lời huynh ấy nghe nói làm ra không khỏi cảm thấy chuẩn xác hơn chút. Sau đó ta bị đại ca bất chợt kiểm tra bài học mấy ngày nay, nhất thời cũng quên không nói ra gốc rễ của chuyện này.

Mùng sáu tháng giêng hôm đó, ta bị kéo xuống giường từ rất sớm. Mẫu thân đã hao phí hết cả tâm tư chuẩn bị từ những kiểu dáng nữ trang thịnh hành nhất hiện nay, y phục cũng đã may xong, chỉ đợi đến ngày này.

Trong lúc mấy tiểu nha hoàn đang trang điểm cho mình, ta vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở vì ngái ngủ. Trong lòng có thể đoán ra mấy vị tiểu thư con nhà dòng dõi kia thể nào cũng dành cả nửa ngày chỉ chỉ trỏ trỏ ta cho mà xem, nghĩ vậy càng chịu khó sửa soạn kĩ càng hơn. Mà nghĩ lại, không thể mang tâm tư của mình đặt lên người khác, sửa soạn hay không thì có gì khác nhau đâu?

Lúc ta nói với mẫu thân những lời này, bà nói với ta một câu đầy ý sâu xa: “Người sống trên đời ai cũng như vậy. Lúc con tốt đẹp, người ta nhìn thấy mặt tốt của con sẽ cảm thấy thế là bình thường, lúc con không tốt mới phải để cho người ta thấy được mặt tốt của con”

Ta không biết mẫu thân đã được nghe một câu tục ngữ của dân gian chưa: Đánh mặt sưng vù giả làm người béo. Thế nhưng ta cũng không dám phản bác lại. Có điều ta cứ dính chặt lấy Hạ tỷ tỷ là được rồi, tên tuổi của nàng trong hàng ngũ các thiên kim tiểu thư có vẻ rất tốt, để xem mấy kẻ nhàn rỗi đứng trước mặt nàng nói được cái gì.

Nhưng ta thật không ngờ tới, Hạ tỷ hôm qua trúng phong hàn, sáng nay dậy thấy có chút ho khan. Tuy là bệnh nhẹ, thế nhưng yến tiệc này vốn để mừng Chiêu Dương công chúa khỏi bệnh hồi kinh, cho nên không tiện đến đó.

Thời điểm rời khỏi yến hội vẫn còn một canh giờ nữa mới đến, ta dứt khoát tránh ra ngoài, tâm tình vui vẻ vì được nhàn hạ.

Lúc này Chiêu Dương công chúa vẫn chưa lộ diện. Nhân vật chính không ở đây, những kẻ nóng lòng chờ lấy lời nịnh nọt kia không có dịp được thể hiện, đành phải hướng mũi nhọn về phía ta.

Ta thật không hiểu được tại sao cục diện sống chết quyết không đội trời chung giữa ta và Da Luật Chiến kia từ ngàn dặm xa xôi truyền về lại trở thành tiết mục tình chàng ý thiếp. Đặc biệt “chàng” này lại là kẻ thù không đội trời chung của Đại Lương ta – Bát hoàng tử Khiết Đan. Cái tội danh này chụp lên đầu ta thì chuyện không gả đi được chỉ là chuyện nhỏ. Công sức Tần gia bao đời nay đổ máu mới gây dựng được cũng nhẹ tựa lông hồng bay theo mấy câu nói đó.

Ta không phải là người ưa phiền phức, nhưng mà phiền phức lại dai dẳng như vậy, từ trước đến nay đều cực kì thích ta.

Trong lúc đợi chờ thì tam tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư dẫn theo mấy người bên cạnh đến trước mặt ta nói chuyện sống động như thật. Thật ra trong lòng ta chỉ muốn cầm mấy ngón tay đẹp đẽ của nàng ta bẻ gãy từng cái một. Lại rời ánh mắt khỏi người nàng, từ xa trông thấy một tiểu cung nữ không biết thay mặt vị nương nương cung nào mang theo một chú chó nhỏ.

Lời nói của nàng ta lại truyền đến, hỏi ta: “Tần tỷ tỷ, có phải như vậy không?”

Ta thở dài một hơi: “Ta nghĩ bên trong quá náo nhiệt, nên mới muốn ra ngoài cho cá ăn để thanh tịnh một chút, không nghĩ tới đến nơi này rồi vẫn có con chó con mèo sủa bậy như vậy, thật là ầm ĩ”

Sắc mặt nàng ta tái mét, thốt lên: “Ngươi nói ai?”

Ta chỉ cung nữ xa xa đang ôm con chó nhỏ màu trắng trong ngực: “Ta nói tiếng chó ở bên kia ấy mà, thế muội muội đang nghĩ ta nói đến ai vậy?”

Sắc mặt nàng ta thoáng chốc trở nên cực kì khó coi, một lúc lâu sau mới oán hận nói: “Hôm nay Tần tỷ tỷ mặc y phục đỏ thế này, không biết nếu so sánh với hôn phục thì cái nào nhìn đẹp hơn nhỉ? Dù sao bọn muội cũng chưa nhìn thấy hôn phục bao giờ”

Ta nắm chặt tay lại, đúng lúc này một giọng nữ thanh lệ chen vào: “Bổn cung thế mà lại không biết bây giờ trong cung còn có cái gọi là chó chó mèo mèo vui vui vẻ vẻ”

Người đi tới mặc cung trang màu vàng nhạt, trên đầu không đeo trang sức phối cùng nào, chỉ cài nghiêng một chiếc trâm vàng, quả nhiên là quý khí bức người. Bên cạnh nàng chính là thái tử. Nhìn qua thôi đã đoán được phân thận của người đó.

Chúng ta cùng nhau thi lễ: “Bái kiến Thái tử, bái kiến Chiêu Dương công chúa”

Nàng nhẹ đỡ ta dậy, lại liếc chư vị sau lưng ta một chút, nhưng cũng không kêu bọn họ đứng dậy, quay sang bên thái tử nói: “Thái tử ca ca, ta rời cung mấy năm nay, trong cung biến hóa như này thật sự có hơi lớn. Mấy con chó mèo này nếu không được trông giữ chặt chẽ, mai sau để chạm mặt quý nhân thì không tốt”

Tam tiểu thư đứng đầu vội quỳ sụp xuống đất: “Công chúa bớt giận…”

Nàng ta còn chưa nói xong đã bị công chúa Chiêu Dương ngắt lời: “Sao còn chưa đứng dậy, là do bổn cung sơ suất, bổn cung nói con chó con mèo chứ có liên quan gì đến ngươi đâu? Còn nữa, bổn cung và súc sinh giống nhau chỗ nào?”

Khí phách ồn ào hống hách của Tam tiểu thư vừa nãy bị ba câu này dập tắt trong nháy mắt. Lúc này quỳ trên mặt đất cứ như như oan ức lắm, tốc độ trở mặt nhanh như vậy không khỏi làm người ta nhìn mà than thở.

Thái tử không để ý nhiều, bước hai bước tới chỗ ta, chợt mở miệng nói: “Màu sắc bộ y phục này rất đẹp, quả thật hơn người.”

Ta cúi người nói tiếng tạ ơn, chớp mắt đã thấy đám người Tam tiểu thư run run rẩy rẩy lui xuống.

Ta nghĩ đến Chiêu Dương công chúa này trước đây chưa từng gặp ta, thế mà bây giờ lại chịu vì ta ra mặt, hơn nửa nguyên nhân là vì thái tử, cũng nên nói lời cảm tạ cho tử tế.

Lời còn chưa kịp nói ra đã thấy nàng ta ra tay trước, hướng đến đại huyệt trên người ta. Ta gần như theo bản năng đạp một chân ra, lui về sau một bước, vẫn còn kinh ngạc chưa dứt.

Thái tử cười nói: “Những năm nay Chiêu Dương ở đất phương Nam bái không biết bao nhiêu sư phụ, luyện công phu rất nhiều năm. Từ lúc về kinh đã la hét ầm ĩ muốn tỉ thí với ngươi một chút”

Chiêu Dương công chúa cũng cười nói: “Lúc đầu mục đích chỉ để thân thể khỏe mạnh, luyện một thời gian lâu lâu liền có chút nghiện, sức khỏe cũng tốt hơn. Ta và ngươi cùng tuổi, nhưng không được nhường ta đâu đấy nhé”

Người ta đã nói đến vậy rồi, ta liền nhún thân mình xuống: “Vậy xin được lĩnh giáo cao chiêu của công chúa”

Vừa nãy thấy xuất thủ của nàng không tệ, cũng có chút háo thắng. Bất ngờ là nàng đánh không quá mười chiêu đã thất bại thảm hại dưới tay ta.

Ta ngày ngày trong quân doanh nếu không bị Hạ Thịnh ép một đầu thì cũng bị Thái tử ép một đầu. Sau một thời gian đã sớm mất đi phán đoán về thân thủ của mình. Từ trước đến nay đều bị phụ thân và ca ca bỏ lại phía sau, khó khăn lắm mới đánh được hai trận lại đụng độ Da Luật Chiến. Nói như vậy cũng đành cho rằng do thời vận không đủ.

Nhưng dù sao thân thủ của ta cũng được luyện trên sa trường, dùng tư thế ít, xuất thủ chính là sát chiêu, nói đi nói lại không thể giống nhau được. Chỉ là ban đầu khí thế của Chiêu Dương công chúa vô cùng dũng mãnh, làm ta nhất thời quên mất chuyện này.

Thái tử vẫn luôn đứng bên cạnh xem, bây giờ rốt cuộc vỗ tay cười cười: “Chiêu Dương rất giỏi, so với dự đoán của ta còn nhiều hơn hai chiêu”

Chiêu Dương công chúa chỉnh lại trâm cài tóc trên đầu, trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó nàng quay lại nhìn ta, ánh mắt sáng rực: “Quả là danh bất hư truyền”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play