Lâm Phong sắc mặt tái nhợt do tiêu hao linh lực nhưng cũng miễn cưỡng đáp lại nói:

Không có gì, ta cùng Hùng huynh vốn là luận bàn một chút, không cần quá mức lớn chuyện.

Tốt, những lời này của Lâm tiểu hữu ta rất thưởng thức. Ta tuyên bố trận này Lâm tiểu hữu thắng, tiểu Hùng, ngươi có ý kiến gì không?

Chưởng tôn ánh mắt hài lòng nhìn Lâm Phong sau đó quay qua tiểu Hùng hỏi.

Chưởng tôn, tiểu Hùng nhận thua tâm phục khẩu phục.

Tiểu Hùng tuy bản tính nóng nảy nhưng cũng là dạng người cầm lên được thì buông xuống được, rất thoải mái nhận thua, sau đó cùng đi theo mọi người trở vào bên trong.

Lâm Phong tuy có chút hư thoát nhưng cũng miễn cưỡng theo mọi người vào bên trong căn nhà gỗ, lúc này ánh mắt mọi người nhìn hắn khác xa với lúc trước.

Mà ánh mắt của Lạc Thủy lại càng mang theo nồng đậm hiếu kỳ nhìn hắn. Tất nhiên, ánh mắt này của nàng lọt vào người có tâm thì lại mang theo một hàm ý khác.

Sau khi tất cả an vị, Chưởng tôn liền hỏi:

Lâm tiểu hữu. Lâu nay ta muốn tự mình đi gặp ngươi nhưng quả thật đại sự quấn thân không thể nào rút ra được, mong tiểu hữu đừng chấp.

Lâm Phong nghe vậy thì có chút thụ sủng nhược kinh, được yêu quá mà sợ, bèn vội vàng nói:

Chưởng tôn, nói đến ta còn phải đa tạ ngài đã giúp đỡ, vả lại vãn bối tự thấy sức yếu thế cô, phỏng chừng sẽ để tiền bối thất vọng đây này.

Nói vậy, Lâm tiểu hữu cũng đã nghe qua chuyện của yêu thú nhất tộc chúng ta?

Chưởng tôn vuốt râu, híp mắt hỏi.

Lần trước được Lạc muội nói sơ nên vãn bối cũng nắm được một hai.

Lâm Phong cung kính đáp lại.

Nếu vậy thì ta cũng không dài dòng nữa. Đối với hai chữ Trái Đất không biết Lâm tiểu hữu có kiến giải như thế nào?

Chưởng tôn một mặt mong chờ câu trả lời của Lâm Phong, híp mắt nhìn hắn. Mà tất cả những người chung quanh lúc này cũng chú ý lắng nghe câu trả lời của Lâm Phong.

Lâm Phong bất ngờ trước câu hỏi này, sau khi sắp xếp lại trong đầu liền nói:

Nếu ngài đã hỏi như vậy thì vãn bối cũng không giấu giếm, vãn bối chính là người từ nơi có tên gọi là Trái Đất tới!

Lâm Phong nói rất quyết đoán, nói xong có chút căng thẳng, dù sao bí mật này cũng có liên quan đến xuất thân của hắn. Nếu không phải ngay từ đầu Chưởng tôn trước mặt này liên tục tỏ ra thành ý thì đánh chết Lâm Phong cũng không nói ra chuyện này.

Sau khi nghe Lâm Phong nói, Chưởng tôn liền đứng bật dậy, nhìn chăm chú Lâm Phong sau đó bật cười, tiếng cười sung sướng, nhẹ nhõm như được giải thoát khỏi một sự ưu tư lo lắng truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác của các đời Chưởng tôn, sau đó nói với Lâm Phong:

Phiền Lâm huynh đệ theo ta đến đây!

Nói xong liền quay lưng đi.

Lâm Phong thấy Chưởng tôn nói vậy thì liền đi theo, cũng không chú ý đến cách xưng hô của Chưởng tôn với hắn đã thay đổi.

Tất cả mọi người ngoài Lâm Phong và Chưởng tôn thì ai cũng rất thức thời giữ nguyên vị trí, không hề nhúc nhích vì họ biết rõ họ còn chưa có tư cách đi theo.

Này, Lạc tỷ, ta bội phục nhãn lực của tỷ rồi, tìm ra một tỷ phu lợi hại như vậy!

Tiểu Hùng nói xong liền làm một mặt thán phục xen lẫn sợ hãi hướng về Lạc Thủy đang nhìn theo bóng lưng Lâm Phong, nói.

Tỷ phu cái đầu ngươi, ta và hắn không có gì, chỉ là bạn bè!

Lạc Thủy bị trêu chọc nên sẵng giọng nói, tuy nhiên sức kháng cự trong câu nói kia thật sự quá yếu ớt.

Tiểu Hùng nghe vậy cười hắc hắc, lại nói thêm:

Ai biết được. Nhưng mà ta nhận vị anh rể này rồi, sau này ta sẽ theo hắn lăn lộn. Khặc khặc!

Lạc Thủy nghe xong liền phì cười, biết tiểu Hùng chỉ là thuận miệng nói cho vui, chứ nếu so về tu vi thì hai người vẫn còn hơn kém nhau quá xa, nếu thực sự chiến đấu sinh tử, chắc chắn người chịu thiệt là Lâm Phong.
~~

Lâm Phong theo Chưởng tôn đi đến một căn đại điện trang nghiêm.

Nhìn thấy tòa đại điện này, Chưởng tôn liền thành kính cúi đầu sau đó đánh một pháp quyết lên phía trước cánh cửa phủ đầy dấu vết của thời gian, lập tức một màng thất thải quang mang hiện ra sau đó mở ra một lối chỉ vừa một người đi qua.

Chưởng tôn nhìn Lâm Phong nói:

Lâm huynh đệ, đây là cấm địa tộc ta, trừ tộc trưởng ra thì chắc không ai có thể vào được. Mời vào!

Nói xong, bước chân của lão cũng chầm chậm đi vào trước, Lâm Phong cũng nhẹ nhàng bước theo sau.

Gian đại điện bày trí khá đơn giản, chỉ có một cái bàn thở chứa đủ loại ngọc bài ghi tên tổ tiên các đời trưởng tộc yêu thú.

Sau khi thành kính cúi đầu tưởng niệm một chút, chưởng tôn liền dắt Lâm Phong đi đến một bên đại điện sau đó cũng không biết lão lầm bầm cái gì liền đánh một pháp quyết lên mặt đất trống không.

Chưa xong, lão còn liên tục đi vòng quanh chỗ đó, lẩm bẩm niệm pháp quyết gì đó trong miệng, tay liên tục đánh lên mặt đất.

Theo sao động tác của lão chưởng tôn, chỉ nghe mấy tiếng Xoạt xoạt~ liền có một lá bùa màu vàng chanh theo pháp quyết của lão bị bóc ra sau đó tiêu tán.

Mặt đất chấn động một cái liền hiện ra một lối đi sâu xuống lòng đất tựa như một cái hầm ngầm.

Chưởng tôn thấy cảnh này thì hài lòng, nói với Lâm Phong:

Lâm huynh đệ, đây chính là nơi bổn tộc phong ấn nhiều năm, mời ngươi vào.

Lâm Phong thấy vậy thì chưa vội đi vào mà hỏi Chưởng tôn lần nữa:

Chưởng tôn, ngài chắc chắn chứ. Nếu như người mà yêu thú nhất tộc các ngài đang tìm kiếm không phải là ta thì…

Mọi việc để sau rồi nói. Điều này chính là căn dặn của tổ tiên bao nhiêu năm qua, chẳng lẽ Lâm huynh đệ đổi ý?

Chưởng tôn thấy Lâm Phong có vẻ do dự thì hai mắt híp lại, ý vị thâm trường nói, không khí theo đó mà có vẻ như đông cứng lại.

Lâm Phong tự hiểu hôm nay hắn đã dấn thân quá sâu vào chuyện này, cho dù có muốn đổi ý chắc chắn cũng không có khả năng bình yên rời khỏi đây. Cho nên hắn sờ mũi cười khổ, bước chân chầm chậm đi xuống.

Nhìn thấy bóng lưng phiêu dật của Lâm Phong đi xuống, Chưởng tôn liếc mắt một cái, tròng mắt xoay chuyển không biết nghĩ đến cái gì, liền đóng nắp căn mật thất lại như cũ, sau đó đi ra ngoài.

Phụ thân, Lâm huynh đâu rồi? Chẳng lẽ đã tiến vào nơi đó?

Hắc hắc, Thủy nhi, con cũng không tránh khỏi quá sốt ruột nha? Cái thân già ta vừa phải ra sức, còn chưa có hỏi thăm tiếng nào đã hỏi thăm người khác.

Chưởng tôn có vẻ thoải mái hơn, cho nên cũng trêu chọc cô con gái rượu của mình một câu, nhưng sau đó lại nghĩ đến gì đó, âm trầm nói:

Hi vọng hắn là người chúng ta cần tìm. Bao nhiêu năm qua, các đời chưởng tôn đều được dặn dò kỹ lưỡng chuyện này. Tin rằng người này tất nhiên bất phàm, chắc chắn sẽ giúp được chúng ta đối phó chuyện sắp tới kia…còn nếu không…

Nếu không thì sao? Chẳng lẽ nếu huynh ấy không phải người đó thì phụ thân sẽ giết huynh ấy sao?

Lạc Thủy lo lắng hỏi lại.

Cần gì ta ra tay, nếu không phải người kia thì hắn làm gì còn có thể ra khỏi đó chứ!

Chưởng tôn mỉm cười thần bí nói, trong lòng có chút chờ mong. Lần này là cơ hội cuối để chuẩn bị đón trận đại kiếp sắp tới, mà bất cứ tộc nào nếu không chuẩn bị thì cũng có nguy cơ diệt tộc như chơi. Ngay cả chưởng tôn có tu vi đã tiếp cận Hóa Thần cũng rùng mình.

Nếu thật sự Lâm Phong người này không phải chúng ta cần tìm, xem ra phải thỉnh các vị thái thượng tôn giả vốn đang bế quan ra mà thôi. Nhưng như vậy thì rất có khả năng sẽ tổn thương nguyên khí cả tộc đàn…ài…

Trong khi Chưởng tôn và đám người bên ngoài mỗi người đều có suy nghĩ riêng thì Lâm Phong cũng từ từ đi xuống căn mật thất.

Đường đi khá hẹp và sâu, hơn nữa càng đi xuống thì áp lực càng lớn, không khí cũng lạnh lẽo u ám hơn.

Lâm Phong phải thả vòng bảo hộ ra thì liền cảm thấy thoải mái hơn.

Quanh co rẻ trái sang phải mấy lần, cuối cùng Lâm Phong cũng nhìn thấy một cái tế đàn màu đen phía trước.

Tế đàn màu đen được làm bằng một chất liệu mà Lâm Phong chưa từng gặp qua, hai bên có hai ngọn đèn đang lặng lẽ cháy, ngọn lửa màu xanh âm u này dường như đã cháy liên tục cháy không biết qua bao nhiêu thời đại rồi.

Nhưng đột nhiên, cước bộ Lâm Phong đình chỉ, hai mắt lạnh lẽo trừng lớn.

Bởi vì hắn thấy…một bóng người đang quỳ trước tế đàn, dáng vẻ thành kính thập phần, đầu cúi xuống, mái tóc lòa xòa rũ rượi che hết khuôn mặt.

Trong hoàn cảnh âm u tối tăm dưới lòng đất, dù bất cứ ai nhìn thấy tràng diện này cũng sẽ bị hù giật cả mình.

Tuy nhiên, Tỏa Linh Quyết đảo qua, Lâm Phong liền phát hiện thân ảnh này đã hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ, thứ còn lại chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.

Lâm Phong bước tới gần hơn, quan sát mọi thứ thì thấy rõ trên tế đàn trước mặt thân ảnh đang quỳ thành kính kia có hai vật. Còn lại không còn gì nữa.

Lâm Phong liền nhìn lại, liền liên tục lui về sau mấy bước, lấy định lực của hắn mà cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.

Trên cái tế đàn màu đen bất ngờ lại là một cái máy ghi âm còn mới tinh và một ngọc giản bên cạnh.

Lâm Phong sau khi kinh hãi liền lấy lại bình tĩnh.

Vận chuyển Hỗn Nguyên Quyết một vòng, Lâm Phong hít một hơi thật sâu, sau đó cầm ngọc giản lên.

Bởi vì hắn cho rằng, cái ngọc giản này chắc chắn là người trước mắt đây muốn nói, chắc chắn sẽ giải thích rõ hơn. Còn cái máy ghi âm kia…Lâm Phong tạm thời để nó sang một bên.

Ân công, từ ngày người ra đi tiểu Hắc vô cùng mong nhớ. Ngày đó lựa chọn không theo ngài cũng do tiểu Hắc có nỗi khổ riêng. Hôm nay tu vi tiểu thành, liền phục chế trận pháp năm đó người rời đi để tưởng nhớ. Trải qua thiên cay vạn đắng, tiểu Hắc đã đoán ra sẽ có người cùng quê hương với ngài xuất hiện tại đây, hơn nữa người này ta đến tận phút cuối cùng cũng chỉ tính ra hắn có thể dẫn tiểu tộc của tiểu Hắc đến một tương lai tốt đẹp, bảo trì nói giống ngàn vạn năm bất diệt. Nên ta trước tự lấy yêu đan chờ dâng lên hắn, sau đó quỳ ở đây mong người đó sau này sẽ thay ta chiếu cố bổn tộc, như vậy thì tiểu Hắc có thể an tâm mà ra đi rồi…

Lời nói đến đây thì đứt đoạn.

Dù nó đã được ghi lại không biết bao lâu trước, nhưng nghe được giọng nói thương cảm này, Lâm Phong cũng cảm thấy cảm động.

Đồng thời, lòng hiếu kỳ với cái máy ghi âm kia càng lớn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play