Nơi Lâm Phong đến để nghe vị Lục sư bá kia nói chuyện chính là Ngoại Môn Đại Điện.

Ngoại Môn Đại Điện vốn trước đây không có, nhưng khoảng hai trăm năm trước, một ngoại môn đệ tử vô cùng xuất sắc đã thành công Trúc Cơ, sau đó Kết Đan và tiến vào hàng ngũ Nguyên Anh kỳ chỉ trong vòng năm trăm năm kể từ lúc tu đạo, tạo thành mặt mũi rất lớn cho Vân Tinh Tông.

Một phần để ghi nhớ công đức, một phần cũng ôm hi vọng có thể xuất hiện thêm một người xuất chúng trong đám đệ tử ngoại môn vốn trước đây không được coi trọng. Cho nên Vân Tinh Tông đã cho người xây nên Ngoại Môn Đại Điện.

Lâm Phong theo dòng người đang tiến về nơi này, một số đệ tử tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy Lâm Phong, thậm chí có mấy người không kiêng kị gì mà chỉ trỏ hắn.

Cũng không thể trách những người đó, Lâm Phong từ khi tiến vào môn phái, suốt ngày ở trong dược viên, ngẫu nhiên mới có đi ra ngoài, hơn nữa thời gian nhập phái không lâu thì làm sao mọi người đều biết được.

Trong lúc Lâm Phong đang hờ hững tản bộ đi tới thì từ phía sau bỗng vang lên hai tiếng gọi cùng lúc:

Lâm đạo hữu~

Lâm huynh~

Lâm Phong nghe vậy quay lại thì thấy hai gương mặt quen thuộc đang tươi cười nhìn mình.

Hai người này còn ai khác chính là Trần Vinh và Vũ Cát.

Trần Vinh và Vũ Cát hai người mặt đầy hớn hở, từ lúc vào làm đệ tử ngoại môn, bọn họ được phân công đến làm một ít công tác lặt vặt, đối với các đệ tử ngoại môn khác cũng ôm tâm lý kính nhi viễn chi chưa có bằng hữu gì lắm.

Còn Lâm Phong, đối với hai người cũng xem như là quen biết, cùng nhau nhập môn, hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng không phải kẻ cùng hung cực ác gì, nói chuyện rất là ôn hòa khách khí, tạo cho họ sự thiện cảm nhất định.

Cho nên khi nhìn thấy Lâm Phong, Trần Vinh và Vũ Cát lập tức tỏ ra vui mừng.

Lâm Phong thấy hai người này thì cũng mỉm cười, chỗ này quả là nhỏ như cái lỗ mũi, tùy tiện xuất môn đã gặp được hai bằng hữu cũ, bèn cười chào hỏi:

Ha hả, chào Trần đạo hữu, chào Vũ đạo hữu~

Lâm huynh khỏe chứ, ồ tu vi của huynh?

Trần Vinh khá nhiệt tình, nhưng sau khi thần thức mơ hồ đảo qua thì không nhịn được kêu khẽ, sau đó biết mình thất thố thì ngậm miệng lại, sau đó nhỏ giọng nói:

Chúc mừng Lâm đại ca tu vi tăng tiến, tiểu đệ đây đúng là có mắt không thấy cao nhân rồi, ài~~!

Thì ra Lâm Phong khi xuất môn vốn không bận tâm che dấu tu vi mà cứ thế thả uy áp của tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ ra, cũng chính vì vậy mà rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn từ sáng sớm đến giờ.

Vũ Cát đứng một bên nghe vậy thì cũng dò xét thử, dù sao đối với người quen có vẻ dễ chịu như Lâm Phong thì nàng cũng không quá kiêng kị gì nhiều, nhưng thần thức vừa đảo qua liền kinh ngạc hỏi:

Lâm đại ca, huynh nhanh như vậy đã tiến giai rồi sao? Tiểu muội đây chúc mừng huynh, xem chừng không bao lâu nữa huynh sẽ tiến vào hàng ngũ Trúc Cơ rồi.

Ha ha, khiến hai vị đạo hữu chê cười, ta cũng dưới cơ duyên xảo hợp tiến giai mà thôi. Còn chuyện Trúc Cơ nghe xa vời lắm, ta nào dám chắc chắn. Nếu Trúc Cơ dễ dàng như vậy mà nói, thì tu sĩ Trúc Cơ cũng không cao giá như vậy.

Lâm Phong không mặn không nhạt cười cười nói, ra vẻ đối với Trúc Cơ một phần cũng không nắm chắc.

Hai người Trần Vinh và Vũ Cát thấy vậy ngầm biết Lâm Phong cũng không thích nói nhiều về đề tài này, vì vậy mà rất khéo léo đưa đẩy sang một số chuyện khác trong Vân Tinh Tông mà họ biết được.

Lâm Phong vừa cười nói cùng hai người vừa cùng bọn họ đi đến Ngoại Môn Đại Điện.

Không nghe thì thôi, vừa nghe liền đầy hết lỗ tai, hai người này ngươi đến một câu, ta trả về hai câu, ngươi hát một câu, ta liền múa minh họa một câu. Làm cho Lâm Phong được mở rộng kiến thức không ít.

Thì ra Vân Tinh Tông trông có vẻ yên tĩnh nhưng cũng có nhiều việc xảy ra đến như vậy!

Lâm Phong sau một hồi nghe đến mồ hôi đầy đầu, chỉ kết luận được một câu như vậy rồi im lặng cạn lời.

Ngoại Môn Đại Điện bên trong được bài trí khá đơn giản nhưng không kém phần trang trọng.

Một cái bục cao phía trên có lót một tấm bồ đoàn màu hoàng kim, còn phía bên dưới được lát gạch sáng loáng. Do vậy, có thể chắc chắn là những đệ tử ngoại môn sẽ trực tiếp ngồi dưới nền này nghe giảng đạo nói chuyện.

Lúc Lâm Phong và hai người kia bước vào bên trong thì phía trong đã có không ít người.

Điều khiến Lâm Phong bất ngờ là nơi này vậy mà lại khá ít nam tu sĩ, đa số là nữ tu, hơn nữa tuổi tác đa số còn rất trẻ.

Những nữ tu này da dẻ hồng hào trắng trẻo, muốn gương mặt có gương mặt, muốn khí chất có khí chất, muốn điện nước có điện nước, có lẽ đổi lại bất cứ nam tu sĩ nào khác thì dịp này cũng tương đương với chuột sa hũ nếp. Nhưng đối với một tu sĩ một lòng cầu đạo, ưa thích yên tĩnh như Lâm Phong thì chẳng khác gì một cái chợ.

Chỉ thấy từng hai ba người tụm lại, có nói cười, có đùa giỡn, cũng có người lép nhép truyền âm trò chuyện, đủ thứ biểu hiện và âm thanh hỗn tạp làm cho Lâm Phong có cảm giác đầu váng mắt hoa.

Tùy tiện tìm một góc cùng hai người Trần Vinh và Vũ Cát ngồi xuống, Lâm Phong liền dứt khoát phong bế linh giác để tránh bị phiền nhiễu. Điều làm cho Lâm Phong mở rộng nhãn giới là Trần Vinh và Vũ Cát vậy mà lại gia nhập chiến đoàn trò chuyện kế bên ngay lập tức, trò chuyện đủ loại tin tức bên lề.

Lâm Phong quan sát thấy gương mặt Trần Vinh có chút không tình nguyện, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô nàng Vũ Cát rồi giả vờ như rất thích tám chuyện. Thấy cảnh này, Lâm Phong trong lòng liền minh bạch sao Trần Vinh lại tham gia nhiều chuyện nhiệt tình như vậy, trong bụng liền cười thầm. Lại nhớ câu chuyện mà hắn từng đọc trên mạng, một nam sinh muốn lấy lòng một cô nàng bán nước mía, kết quả sau khi cưa được cây cổ thụ kia thì nam sinh này cũng phát bệnh tiểu đường, khó lòng hưởng thụ thành quả.

Trong lúc Lâm Phong còn đang vẩn vơ suy nghĩ thì cả đại điện bỗng dưng yên tĩnh xuống.

Một đạo nhân mặc bạch y bước vào, người này chính là Lục sư bá, tay trái nổi bật với một đám mây và ba ngôi sao, chứng tỏ tu vi người này đã vào Kết đan kỳ, mái tóc búi cao, da dẻ trắng trẻo, răng trắng môi hồng, nhìn từ bên ngoài có vẻ chỉ tầm ba mươi tuổi, nói người này là một soái ca cũng không quá đáng. Nhưng từ đôi mắt tang thương, Lâm Phong có thể nhìn ra đây là một lão quái vật chắc chắn đã sống lâu thành tinh.

Tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy vái chào:

Bái kiến Lục sư bá!

Chỉ thấy Lục sư bá sau khi tiến vào thì cũng không nói gì mà im lặng đả tọa, hai mắt quét sơ qua một lượt tất cả mọi người rồi gật nhẹ đầu, ý bảo mọi người ngồi xuống.

Trong đám ngoại môn đệ tử không thiếu những cô gái đôi mắt mê say nhìn Lục sư bá, trong đó có mấy người càng trắng trợn nhìn thẳng, vuốt tóc làm duyên.

Nhưng tròng mắt Lục sư bá dừng cũng không dừng một cái, sau khi quét qua toàn bộ thì nhắm mắt lại, bắt đầu giảng giải về những kiến thức căn cơ nhất của một tu sĩ.

Từ đầu đến cuối vị sư bá này không hề nói việc gì ngoài lề, khiến cho Lâm Phong cũng hơi cảm thấy bất ngờ. Dù sao theo Lâm Phong suy đoán thì người này chắc cũng phải động viên đám đệ tử cố gắng một phen, hay khích lệ gì đó, nhưng Lục sư bá này vừa vào là bắt đầu giảng giải ngay.

Bất quá, Lâm Phong cũng bắt đầu tập trung lắng nghe như vô số người khác. Dù sao thì từ khi bắt đầu tu đạo đến nay đều là hắn tự mình mò mẫm, đã có những lúc những kiến thức tối nghĩa trong quá trình tu luyện cũng từng làm hắn chịu khổ không ít. Vì vậy, nghe được một tu sĩ cấp cao giảng giải là một chuyện tình cầu còn không được.

Lục sư bá giảng giải từ sáng tới chiều. Đối với chúng tu sĩ thì khoảng thời gian này không là gì.

Sau khi giảng xong thì Lục sư bá cũng bước đi, cứ như vậy liên tục ba ngày.

Lâm Phong trong ba ngày này chiếm được lợi ích không nhỏ, hoàn toàn minh ngộ những vấn đề khó khăn vướng mắc trong tu luyện mà trước đây hắn không hề hay biết.

Cuối ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng giảng bài, Lục sư bá sau khi kết thúc bài giảng thì đứng dậy chậm rãi nói:

Còn ba tháng nữa là đến Ngũ niên đại tái năm năm tổ chức một lần. Lần này, ta hi vọng tất cả các ngươi cùng nhau cố gắng, phần thưởng lần này có chút thay đổi. Người hạng nhất đạt được ba viên Trúc cơ đan, người thứ hai hai viên, người thứ ba một viên. Ngoài ra, những người trong mười hạng đầu đều có phần thưởng linh thạch tương ứng. Hảo hảo tu luyện!

Nói xong, vị Lục sư bá này liền bước thẳng ra ngoài, không hề dừng lại một chút, dáng vẻ cứ như nấu canh quên tắt bếp vậy, gấp gáp vô cùng.

Lâm Phong sau khi từ Ngoại Môn Đại Điện về thì suy tư. Nói hắn không thèm thuồng mấy viên Trúc cơ đan là giả, dù sao thì loại đan dược nổi danh này dù là ai cũng không ngại nhiều!

Nhưng hắn cũng hiểu bản thân thực lực hiện nay mặc dù tu vi tuy cao, nhưng pháp bảo và sát chiêu không có mấy, xuất kỳ bất ý thì có thể thủ thắng, nhưng Hỗn Nguyên Châu đại sát chiêu một khi ra tay tất phải thấy máu kẻ địch đổ xuống, không chết không thôi, với lại Lâm Phong cũng không muốn bại lộ loại pháp bảo bá đạo này để thu hút ánh mắt thèm thuồng của kẻ khác.

Nghĩ vậy, Lâm Phong bắt đầu suy tính mọi chuyện, một bên đi về dược viên.

Nam Vân Thành bên kia đã bắt đầu có dấu hiệu thú triều, từng làn sóng đen chi chít cuồn cuộn kéo đến bao vây căn thành như sóng cuốn. Bên trong thành thì binh sĩ, những tu sĩ tán tu cũng đã tập hợp đội ngũ chỉnh tề chuẩn bị nghênh đón. Kéo theo sau chắc chắn là những màn chiến đấu tanh máu, nhưng cũng mang tới nhiều tài phú hoặc nhân vật anh hùng được sinh ra. Cái lợi và cái hại luôn song hành, là phúc hay là họa thì tạm không bàn tới.

Lâm Phong đối với tất cả sự việc này thì không hề hay biết, bởi vì hắn đã tiến vào thời kỳ bế quan tu luyện chuyên tâm nhất. Ngoài những ngày phải nộp linh thảo theo quy định thì thời gian còn lại Lâm Phong một mực đả tọa tìm hiểu Hỗn Nguyên Quyết, hấp thụ linh thạch đồng thời cũng pha chế thêm rất nhiều dược thủy để tu luyện Kim Thân Công Pháp.

Ngay cả tiểu Bạch cũng chán ngấy với sự tu luyện nhàm chán của Lâm Phong, liền ôm đan dược vào một ngôi nhà gỗ nhỏ xinh mà Lâm Phong tự tay thiết kế cho nó, vừa ăn vừa hưởng thụ sự tiêu dao khoái hoạt. Trải qua nhiều ngày, linh tính của tiểu Bạch ngày càng nâng cao, tính tình cũng trở nên linh động hơn rất nhiều.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play