Diệp Băng Chi sau khi đạp tiểu Đao xong thì tiếp tục mắng:

Lâm Phong tiên sinh là ai, cậu ngay cả tư cách liều mạng cũng không có. Hơn nữa, cậu biết cái gì, Lâm Phong có làm gì tiểu La sao, là do cô ấy tự khóc chứ có ai làm gì đâu?

Tiểu La, thật…thật sao?

Tiểu La mặc dù còn cảm giác oan ức nhưng cũng gật đầu. Nói đùa gì vậy, nàng còn có tâm tư muốn ra khỏi căn phòng này ngay lập tức nữa kìa.

Tôi…tôi…

Tiểu Đao biết mình lỗ mãng nên lọt hố, giờ phút này ôm bụng vừa đau vừa xấu hổ, định tiến tới xin lỗi Lâm Phong thì thấy Lâm Phong vẻ mặt băng hàn nói:

Khá khen cho Thiết Đầu Bang đóng một vở kịch hay, hết lần này đến lần khác gây chuyện với tôi. Được, tôi cũng không khách sáo nữa.

Nói rồi cách không vẫy một cái. Mọi người trong phòng còn tưởng đâu Lâm Phong tấn công mình, nhao nhao thủ thế tránh né, ài dè một lúc vẫn không thấy Lâm Phong tung chiêu với mình mà lại tấn công vào phía vách tường thì ngạc nhiên.

Chỉ thấy dưới cái vẫy nhẹ của Lâm Phong, bức tường ngăn vậy mà không chịu nổi một hơi, nhao nhao sụp xuống, để lộ một bàn mấy người đám Vương Béo đang ngồi bên kia. Lâm Phong cười cười, một chiêu Nhiếp Không Thủ này vốn dĩ để nhổ cỏ trong linh điền mà thôi, thì ra không ngờ thêm vào một chút linh khí lại có hiệu quả tốt như vậy. Trong lòng đắc ý nhưng bên ngoài Lâm Phong vẫn thản nhiên quay qua hỏi Diệp Băng Chi:

Diệp đại bang chủ, ngài giải thích sao về chuyện này, hay là thấy tại hạ thân cô thế cô, định vây công sao?

Lâm tiên sinh, ngài hiểu lầm.

Lại là hiểu lầm, ta con mẹ nó ghét nhất chữ hiểu lầm, đổi từ khác đi. Lâm Phong nghe hai chữ hiểu lầm nhiều đến mức ù tai, không nhịn được gắt.

Dạ, tất cả chỉ là…nhầm nhọt! Ha ha, là nhầm nhọt, khụ…mong Lâm tiên sinh ngồi xuống từ từ nói. Thức ăn để nguội không ngon~

Diệp Băng Chi linh cơ chợt lóe, nhớ tới mấy ngôn ngữ teen code có đọc được trên mạng, không ngờ lúc đó mình còn qua loa, bây giờ lại thấy nó hữu dụng như vậy, xem ra sau này phải siêng năng lướt Facebook nhiều hơn.

Hừ, cô thấy tôi còn tâm trạng để ăn uống sao?

Lâm Phong nghiêm mặt nói, nhưng cũng biết điểm đến vừa đủ thì dừng, hiệu quả cũng đã tốt, giờ là lúc thu hoạch thành quả.

Nhìn thấy Lâm Phong ngồi xuống, tất cả mọi người đều âm thầm thở phào, nhất là đám người phòng bên cạnh. Đang âm thầm lắng nghe động tĩnh thì bức tường đổ sập xuống, đập vào mặt là một dấu chưởng ấn to đùng như cánh cửa thông hai phòng, đứng bên kia là Lâm Phong đang đùng đùng sát khí, họ còn tưởng sắp được gặp tổ tiên đến nơi rồi.

Hihi, Lâm tiên sinh mời dùng. Tiểu La, tiểu Đao, sao còn ngồi đó, mau đến rót rượu xin lỗi bồi tội cho Lâm tiên sinh. Lâm tiên sinh là cao nhân, nếu các ngươi thành tâm không chừng lão nhân gia người sẽ mở cho các ngươi một con đường đây này~

Mấy năm lịch duyệt của Diệp Băng Chi cũng không phải giỡn chơi, đảo mắt liền vừa nói vừa ẩn ẩn gài hàng Lâm Phong không thể làm gì quá đáng với hai người họ.

Lâm Phong sao lại không biết ý tứ trong đó nhưng cũng chỉ nhếch mép cười lạnh mà không nói gì.

Tiểu Đao thấy vậy thì biết cơ hội đã tới, vội vàng khúm núm châm rượu cho Lâm Phong, đồng thời còn luôn miệng xin lỗi:

Thật xin lỗi Lâm…tiền bối, tiểu nhân có mắt không thấy núi cao, không biết chân tướng đã bất kính với ngài, ta tại đây xin lỗi ngài, hôm nay nếu ngài muốn xử trí tiểu Đao này thế nào ta tuyệt đối tuân mệnh, tuyệt không dám hai lời. Chỉ là tiểu La, cô ấy tính tính đôi khi có chút nóng nảy, nhưng ở trong Bang cũng chưa hề làm chuyện gì xấu xa, kính xin lão nhân gia ngài tha thứ.

Tiểu La một bên chuẩn bị rót rượu tạ lỗi nghe tiểu Đao suy nghĩ cho mình như vậy thì cảm động mím chặt môi.

Lâm Phong cũng hết cách với đôi tình lữ tấu hài trước mặt mình, còn bản thân hắn thì đóng vai ác khi dễ người, thật hết biết.

Tuy vậy, Lâm Phong cũng nhẹ nhàng nâng chén rượu lên uống cạn, xong gắp một miếng lỗ mũi heo phá lấu nhấm nháp một cái, chép miệng khen ngon, bộ dạng rất tiêu sái làm cho mấy người còn lại hận ngứa răng nhưng không thể làm gì.

Diệp Băng Chi thấy Lâm Phong cũng chấp nhận xuống bậc thang thì thầm thở phào, trong lòng bỗng nổi lên ý đồ kết giao, với thực lực của Lâm Phong này thì không chừng việc thống nhất thế giới ngầm Nam Kinh chỉ là việc trong tầm tay.

Trong khi Diệp Băng Chi còn đang suy nghĩ xem làm cách nào lung lạc Lâm Phong thì Lâm Phong đã mở miệng trước:

Thôi được, dù sao mọi người cũng có chút thành khẩn, việc hiểu lầm hôm nay cứ để lại giải quyết sau đi. Hiện tại tôi cũng có một chút việc muốn nhờ, để xem mọi người có giúp được hay không rồi nói tiếp. Không chừng chúng ta còn có cơ hội hợp tác sau này.

Việc gì Lâm tiên sinh cứ nói, nếu không quá lớn thì ở Nam Kinh này, Thiết Đầu Bang chúng tôi vẫn còn có chút sức lực.

Hắc, có sức lực hay không nói sau đi. Hiện tại ở đây tôi có một danh sách các loại thảo dược cần thu mua gấp, mọi người có bao nhiêu mua bấy nhiêu. Ngoài ra, tất cả các loại thảo dược quý hiếm khác nếu xuất hiện có thể thông báo cho tôi biết. Nếu là chủng loại tôi cần, tôi sẽ không để các người làm không công, hơn nữa những hiểu lầm giữa chúng ta với nhau có thể xóa bỏ. Cô thấy sao?

Được, Lâm tiên sinh cứ giao việc ấy cho chúng tôi!

Tốt, đủ quyết đoán, hèn chi cô với chút tu vi ấy cũng có thể lập một cái Bang hội như thế này, xem ra cũng có chút môn đạo.

Lâm Phong buột miệng khen.

Để ngài chê cười rồi, mời tiên sinh thoải mái dùng bữa.

Được, à, tất cả chuyện hôm nay tôi không muốn có người khác biết. Cô cũng biết tôi không thích bị quấy rầy, nếu có chuyện gì, tôi sẵn sàng tìm một tổ chức khác giúp tôi làm việc, cô hiểu chứ?

Hiểu, hiểu, tất nhiên hiểu. Ha ha, mời tiên sinh.

Lâm Phong cũng không ra vẻ cái gì mà trực tiếp cầm đũa ăn như gió cuốn mây trôi, dù lúc nãy mới làm tô cháo gà nhưng thật sự gần đây vận động nhiều, đi bộ rồi đọc sách cả buổi chiều làm cho Lâm Phong ăn rất ngon miệng.

Sau khi Lâm Phong ăn xong thì đám đàn ông trong phòng cũng lấy cớ chuộc lỗi, chén chú chén anh với Lâm Phong, ý đồ vây công.

Không thắng được ngươi bằng công phu thì cho ngươi say chết một bữa!

Đó là ý nghĩ của năm người đàn ông này, riêng Hổ ca thì không nói gì chỉ khách khí mấy câu rồi ngồi im, xem chừng trong lòng còn ôm hận chuyện hôm trước bị Lâm Phong giáo huấn. Mà Lâm Phong cũng lười để ý thái độ của Hổ ca, bận rộn tiếp chiêu của năm đại chiến tướng bang Thiết Đầu.

Lát sau…

Lâm Phong và Diệp Băng Chi nhìn nhìn ba người gục tại bàn, Vương Béo lè nhè, còn tiểu Đao thì nói lảm nhảm gì đó với tiểu La làm nàng ta tát cho mấy cái sau đó kéo ra ngoài.

Lâm Phong vỗ cái bụng no nê, nhìn đồng hồ cũng gần mười giờ, bèn đứng dậy.

Lâm tiên sinh, ngài muốn về sao, để tôi đón taxi cho ngài.

Khỏi cần, cô ở lại sắp xếp công việc đi. Hi vọng lần gặp sau sẽ thú vị hơn.

Nhất định, nhất định. Lâm tiên sinh về thong thả.

Nhìn bóng lưng Lâm Phong từ từ ra khỏi cổng nhà hàng, Diệp Băng Chi quay vào ngồi xuống tại chỗ híp mắt suy nghĩ, ngón tay gõ gõ trên bàn. Điều bất ngờ là mấy người đàn ông lúc nãy nằm la liệt thì bây giờ lại chỉnh đốn trang phục ngồi chung quanh, mặc dù mặt ai cũng có vẻ chếnh choáng nhưng xem ra vẫn không đến mức say gục đi mà vẫn giữ được thanh tỉnh.

Đại tỷ, chị thấy người này thế nào?

Lợi hại, trên người hắn có khí tức tương đương với sư phụ ta, thậm chí còn có điều gì đó thần bí hơn. Nhất là ánh mắt hắn, dường như nhìn thấu tâm tư của ta, hơn nữa trong phòng này chưa có việc gì qua được mắt hắn.

Hắc, lợi hại hơn nữa thì sao, lúc nãy chúng ta giả vờ say bí tỉ, để cho hắn mặt mũi như vậy thì xem chừng hắn cũng nguội cơn giận rồi a~

Ta xem chừng các người giả say cũng không qua được mắt hắn thôi, chẳng qua người ta lười nói. Thôi, không bàn chuyện này nữa. Đây là danh sách hắn đưa cho ta, từ ngày mai âm thầm huy động huynh đệ trong bang thu thập với tốc độ nhanh nhất, đây là đại sự trong bang, tất cả chuyện khác nếu đều gác lại cho ta.

Diệp Băng Chi lấy lại hình ảnh Hắc La Sát, lập tức sắp xếp công việc từng người…

……..

Lâm Phong bước ra khỏi nhà hàng, vận khí một cái, hơi rượu lập tức biến mất không còn một tia, lúc này Lâm Phong đang cảm thấy mọi việc phát triển tốt theo dự đoán. Tuy nhiên, còn một chuyện khác càng làm cho Lâm Phong cảm thấy phấn khích hơn Hỗn Nguyên Quyết mấy hôm nay đạt tới bình cảnh vậy mà thông qua Lâm Phong xung động mà mơ hồ có dấu hiệu đột phá, phải biết rằng nếu đột phá tầng thứ nhất hoàn toàn luyện thành, tu vi của hắn sẽ nước chảy thành công tiến vào luyện khí trung kỳ. Xem ra phải dành thời gian luyện tập mấy cái pháp thuật cơ bản nhiều hơn, tạo sự tuần hoàn linh khí, lúc cần thiết cũng có cái mà sử dụng.

Nghĩ vậy, bước chân Lâm Phong về nhà càng nhanh hơn.

Khi Lâm Phong đi ngang qua một ngã ba, bỗng nhiên trời không có chút dấu hiệu mà đổ mưa trái mùa. Lâm Phong tất nhiên có thể vận khí tạo một vòng bảo hộ tạm thời làm cho nước mưa không thể thấm ướt người, nhưng như thế chắc chắn sẽ tạo thành chú ý không cần thiết, vì vậy mà Lâm Phong cũng không để ý, trực tiếp đi trong mưa.

Nhưng vừa tới ngã ba đường, Lâm Phong bỗng cảm thấy một trận ớn lạnh. Một luồng khí tức âm hàn lập tức tỏa ra. Lâm Phong là tu sĩ, đối với khí tức cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa công quyết hắn tu luyện chính là Hỗn Nguyên Quyết, đối với thiên địa linh khí càng có công hiệu khí cảm rất kỳ diệu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play