Mặc dù tốc độ đọc sách của Lâm Phong cực kỳ nhanh, nhưng lượng sách của nơi này cũng rất lớn, mà vấn đề Lâm Phong cần tìm hiểu cũng rất nhiều, vì vậy mà thời gian trôi qua cũng nhanh chóng. Mãi cho đến khi cái bụng reo lên than đói, nhìn nhìn lại đồng hồ thấy đã gần sáu giờ chiều, Lâm Phong mới ngừng lại sau đó bước ra cửa thư viện.

Nhìn thấy ông lão lúc chiều vẫn còn ngồi đó nhưng không còn đọc quyển sách kia nữa. Lâm Phong bèn chào hỏi:

Chào ông, cháu đọc xong rồi, cháu xin phép về. Vài hôm nữa rãnh lại đến đọc. Cháu chào ông nhé!

Ồ, đã đọc xong rồi sao. Cậu về đi!

Mất hết hứng thú với Lâm Phong, ông lão cũng qua loa phẩy tay chào rồi lại dán mắt vào màn hình xem cái gì đó.

Lâm Phong thấy vậy thì cũng không có suy nghĩ gì thêm, nhanh chân bước ra ngoài.

Dân gian có câu, ngày tháng mười chưa cười đã tối, quả thật quá chuẩn, mới gần sáu giờ chiều mà sắc trời đã muốn tối hẳn. Nhưng với ánh mắt của Lâm Phong thì đi trong bóng tối cũng không khác ban ngày là mấy.

Sờ cái bụng đang kêu đói, lại nhớ đến cuộc hẹn lúc bảy giờ với Thiết Đầu Bang tại nhà hàng Hoàng Cung, Lâm Phong cười khổ, xem ra phải kiếm cái gì bỏ bụng, kẻo một tu sĩ như hắn mà chết vì đói thì quả thật là bách nhục.

Lâm Phong tiện đường ghé vào một quán cháo, gọi một tô cháo gà và một dĩa gỏi ngồi húp sì sụp, Lâm Phong vừa liếc nhìn sang bên phía bên kia là bờ sông có một ông lão mặc quần áo kiểu đạo gia, đang đánh một bài thái cực quyền.

Sẽ là không có chuyện gì, nếu như trong lúc hiếu kỳ, Lâm Phong thử sử dụng thần thức quét qua thì thấy ông lão này vậy mà lại tu luyện ra một tia linh khí, mặc dù nhỏ nhưng dù sao nó cũng là linh khí.

Vừa ăn cháo gà, Lâm Phong thầm suy đoán có lẽ ông lão này là cao thủ tu luyện võ công lâu năm, từ từ sinh ra chân khí rồi biến hóa thành linh khí. Có thể dưới mắt người đời, ông lão này tuyệt đối là một cao thủ võ công nhưng dưới ánh mắt của Lâm Phong thì không có gì đáng nói, thậm chí, ông lão này còn đang tu luyện sai đường.

Lâm Phong vo vo cái bụng đã lưng lửng, vừa tiêu sái xỉa răng gọi tính tiền vừa suy xét xem có nên qua đó chỉ điểm cho ông lão một hai câu hay không. Nhưng làm như vậy rất có khả năng bại lộ thân phận của mình.

Do dự một lúc, Lâm Phong tính tiền xong liền quyết định sang đó dò xét xem sao. Nếu được thì âm thầm chỉ điểm một hai câu, xem ngộ tính ông lão thế nào rồi tính tiếp. Nếu ông lão hiểu được ẩn ý, thì xem như tích chút công đức, còn không thì xem như ông ấy vô duyên với đại đạo.

Sau khi quyết định xong, Lâm Phong cởi áo vest ngoài cầm trên tay, mua một cốc café sau đó đi đến ngồi xuống gần chỗ ông lão đang múa Thái cực.

Ông lão chăm chú luyện công, mặc dù nhìn thấy Lâm Phong đang ngồi quan sát mình chăm chú nhưng không vì vậy mà phân tâm. Có thể là do trước đây khi ông luyện tập thì cũng có nhiều người cũng quan sát, nhưng sau đó đều bỏ đi.

Nhưng khi thời gian trôi qua khá lâu mà Lâm Phong vẫn ngồi đó quan sát thì ông lão cũng cảm thấy hiếu kỳ, bèn thu công rồi tinh tế quan sát Lâm Phong. Nhìn Lâm Phong có dáng người vừa phải, thái dương đầy đặn, đôi mắt có thần, ông lão hai mắt sáng lên.

Lâm Phong thấy ông lão này còn chăm chú đánh giá mình thì cũng tỏ ra tự nhiên, không chút bối rối mắt đối mắt với ông lão.

Chàng trai trẻ, quan sát ta lâu như vậy, có phải muốn học vài đường để rèn luyện sức khỏe không?

Lời này nói ra kết hợp với bộ trang phục cổ điển trên người, khi nói ông lão còn vuốt nhẹ chòm râu, cả người toát lên vẻ tiên phong đạo cốt.

Lâm Phong nghe ông lão này còn có ý muốn nhận mình làm đồ đệ thì bất đắc dĩ cười trộm, với chút tu vi khí công của lão không biết có thể dạy mình cái gì đây chứ.

Tuy nhiên, lời này khẳng định không thể nói ra miệng, vì vậy mà đứng dậy lắc đầu nói:

Ông à, ông hiểu lầm cháu rồi, chẳng qua thấy ông tu luyện nơi này có chút không ổn nên cháu mới để ý đó thôi.

Ồ, vậy sao, vậy cậu nói lão hủ nghe thử xem, nơi này nước sông trong lành, cây cối rậm rạp, không khí thanh sạch tại sao ta tu luyện không ổn?

Cũng may ông lão này hàm dưỡng tốt, tính tình coi như ôn hòa, nghe Lâm Phong nói vậy thì không phát hỏa mà có chút hiếu kỳ, vuốt râu cười hỏi. Dù sao với tu vi vai vế của ông, trong thời đại mạt pháp, khoa học kỹ thuật lên ngôi này, trong giới võ lâm giang hồ thì ông cũng được xem là một cao thủ có chút danh tiếng. Vậy mà không ngờ có một thanh niên mới chừng hơn hai mươi tuổi lớn tiếng chỉ điểm, mặc dù tính tình ôn hòa không phát hỏa nhưng vặn vẹo lại một chút thì cũng không tính là gì.

Lâm Phong thầm thở dài, biết chắc chắn là ông lão không nhìn ra tu vi của mình cho nên mới tỏ ý nghi ngờ. Vì vậy, Lâm Phong hơi lắc đầu rồi nói:

Vốn trời đất có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại nguyên tố, bản thân người tu luyện chân khí cũng chia ra ngũ hành thuộc tính, mà trong ngũ hành, bản thân của ông chiếm nhiều nhất chính là hệ Mộc, hay còn gọi là Mộc linh căn.

Ông lão nghe nói tới đây thì hai mắt tỏa sáng, vốn nghe Lâm Phong nói cái gì trời đất ngũ hành thì trên mạng kiến thức đầy rẫy, muốn nói ra thì là chuyện quá đỗi dễ dàng, đứa bé ba tuổi cũng nói được, nhưng chỉ liếc một cái mà đã nhìn ra bản thân ông thuộc Mộc linh căn thì ông lão phải thay đổi cách nhìn về người thanh niên trước mắt này.

Cho hỏi sao anh bạn lại biết tôi thuộc Mộc linh căn?

Ông lão sau khi thay đổi cách nhìn về Lâm Phong thì cũng thay đổi luôn cách gọi từ chàng trai trẻ sang anh bạn, trong giọng nói mơ hồ còn có vẻ muốn thỉnh giáo.

Cháu tự nhìn ra được, chuyện khác ông không nên biết quá nhiều!

Lâm Phong nghe vậy thì có chút bất mãn, bí mật trên người hắn cũng không thể để lộ quá nhiều. Còn ông lão nghe vậy thì giật mình, tự mắng mình già hồ đồ. Võ lâm có quy củ của nó, càng là cao thủ thì lại càng xem trọng mấy cái quy củ này, mà trong đó, việc dò hỏi võ công bí kỹ của người khác chính là việc đại kỵ, thậm chí nếu người ta tính tình không tốt còn có thể trực tiếp động thủ mà ngươi cũng không thể nói gì.

Ha ha, xin lỗi, cậu xem tôi già hồ đồ, thành thật xin lỗi. Chỉ là trong lúc vô tình tôi tò mò chứ không có ý gì khác.

Không sao, cháu hiểu mà.

Ấn tượng của Lâm Phong đối với ông lão trước mắt này lại càng tốt hơn một chút. Thái độ làm người của ông lão này thật sự rất tốt, thân mang võ công thượng thừa nhưng đối xử với một thanh niên như hắn thì rất từ tốn, ôn hòa.

Thấy thái độ Lâm Phong cũng không có vẻ gì tức giận, hơn nữa cũng có vẻ mơ hồ muốn chỉ điểm, ông lão liền tiếp tục thỉnh giáo:

Vừa rồi anh bạn có nói chỗ này tu luyện không ổn, có thể giải thích một hai câu cho tôi nghe không? Còn nữa, nếu chỗ này mà không ổn thì chỗ nào mới thực sự thích hợp?

Lâm Phong nghe vậy thì đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó suy nghĩ một chút chỉ vào một rừng tùng mới trồng gần đó. Mặc dù hoàn cảnh có thể nói là tốt, nhưng so với những cây cổ thụ, bóng mát rợp trời bên này thì khác nhau xa.

Ông lão nhìn theo ngón tay Lâm Phong chỉ, sau khi nhìn thấy chỗ rừng tùng thì trong lòng hoài nghi, có chút chần chừ.

Lâm Phong thấy vậy thì khẽ thở dài, xem ra ông lão chưa hoàn toàn tin lời mình. Nhưng nhìn thấy một người có khả năng trở thành đồng đạo đầu tiên của mình, Lâm Phong không đành lòng dứt bỏ, bèn nói:

Nếu không tin, ông cứ sang bên đó tu luyện thử, nếu không được thì về đây tu luyện vẫn còn kịp mà!

Trong lòng ông lão cũng đang phân vân, nghe Lâm Phong nói vậy thì phân vân giảm hơn phân nửa, vội vàng nói:

Đa tạ anh bạn trẻ, để tôi sang đó thử xem~

Ông lão vừa bước đi sang đó thì thấy Lâm Phong cũng cùng đi theo, lập tức lòng tin tăng lên, vì trong lòng ông lão cho rằng nếu người này đùa giỡn lão thì sẽ không dám đi theo, vì thế mà bước chân cũng gấp gáp hơn, hận không thể lập tức đến nơi đó tu luyện thử xem sao.

Trên đường đi, ông lão cũng hỏi thăm một hai câu và biết tên tuổi của Lâm Phong. Còn Lâm Phong cũng biết được ông lão này tên là Diệp Tùng, là một người đã về hươu.

Diệp lão đang định hỏi thêm một chút thông tin của Lâm Phong thì đã đến rừng tùng, ông cũng tạm gác lại câu hỏi trong lòng, sau đó theo ý kiến của Lâm Phong mà đi đến bên gốc một cây Tuyết Tùng, bắt đầu đứng tấn tu luyện.

Tu luyện đến trình độ của Diệp Tùng thì sự nhạy cảm với khí đã rất mạnh, vừa tu luyện một chút, phát hiện quả nhiên hai nơi có sự chênh lệch khác biệt. Thậm chí có thể nói, nếu như được Lâm Phong chỉ điểm từ vài năm trước thì giờ Diệp Tùng phỏng chừng tu vi lại có khả năng tiến bộ thêm một bước nữa rồi.

Phát hiện ra Lâm Phong không có giả dối mà còn chỉ điểm cho mình, nhân tinh rất lớn, Diệp Tùng lập tức kích động đến mức ngưng tu luyện, bước đến cầm tay Lâm Phong nói:

Lâm Phong, sao cậu lại nhìn ra nơi này tốt hơn chỗ bên kia?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play