Mao liêu toàn đổ ở gian hàng của Mạnh Phàm có số lượng khá nhiều, kích cỡ thì lại càng đa dạng, từ bằng nắm tay cho đến một người ôm cũng đều có.
Lâm Phong cũng không khách khí quan sát ở một dãy đầu tiên.
Sau khi liếc sơ, Lâm Phong liền tiến đến bên một viên mao liêu mà người khách trước vừa ngám nghía rồi bỏ lại.
Viên mao liêu này về mặt bóng loáng, có thế nước khá đẹp nhưng lại bị mấy vết rạn nứt như mạng nhện bao phủ bề mặt, hơn nữa vết nứt này đã rất cũ.
Điều đó cho thấy, vết nứt này đã hình thành rất lâu, theo thời gian có thể phỉ thúy bên trong cho dù có cũng có thể bị ảnh hưởng, cho dù mua thì chưa chắc cho ra phỉ thúy có chất lượng tốt nên họ không dám đánh cược.
Lâm Phong cầm viên mao liêu lên nhìn kỹ, bên trong quả thật đúng là có phỉ thúy, là một khối Băng chủng nhưng thể tích khá nhỏ, chỉ lớn hơn nắm tay một chút, phỏng chừng nếu tiết kiệm thì cũng làm được một hai cái vòng tay và mấy mặt nhẫn, dây chuyền.
Những viên mao liêu toàn đổ ở khu vực này bán thế nào vậy bà chủ?
Lâm Phong cầm viên mao liêu lên hỏi cô gái đang đứng bên cạnh, hình như là vợ của Mạnh Phàm.
Mao liêu khu này giá hai mươi nghìn một ký. Nếu anh mua nhiều thì phí tổn giải thạch sẽ do chúng tôi lo liệu.
Ồ. Vậy được, phiền cô lấy giúp tôi cái xe đẩy.
Lâm Phong nghe vậy, thầm tính toán một chút liền cười nói.
Ấy ấy, để tôi, để tôi tới, ha hả…
Mạnh Phàm vốn đang quan sát bên này, nghe Lâm Phong nói ra một câu như vậy thì cười ha hả chạy đi lấy cái xe đẩy lại.
Trần Hùng thấy vậy thì hơi giật mình. Mua mao liêu toàn đổ mà Lâm Phong hành động như đi chợ lựa rau muống, đúng là làm cho gã mở rộng tầm mắt. Nhưng trong lòng không có chút lo lắng mà chỉ đang nghĩ xem lát nữa sẽ đem số mao liêu này đi như thế nào.
Nghĩ vậy, Trần Hùng liền lấy điện thoại gọi một dãy số. Sau khi phân phó mấy câu liền cúp máy, mỉm cười nhìn Lâm Phong chọn mao liêu.
Thấy xe bên cạnh, Lâm Phong cũng không chần chừ mà bắt đầu càn quét mao liêu toàn đổ ở khu này.
Hành động kinh người như lựa khoai này của Lâm Phong lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của khách đi bên ngoài. Họ dừng lại nhìn Lâm Phong cầm mao liêu lên, giả vờ búng tay đưa lỗ tai nghe rồi cho vào xe, viên thì hắn xoa xoa, viên thì nhìn cũng không nhìn quăng lên xe.
Đã thấy qua phá của, nhưng phá của hớn hở như người này thì đúng là ta mới gặp lần đầu!
Một bà cô đứng lắc đầu than thở.
Phá của gì, xem kìa, người này chắc chắn có thần thông thượng cổ thì đúng hơn. Đó đó, xem kìa, ta thấy lỗ tai hắn vừa tỏa ra ánh hào quang chói lọi, chắc là thần công thượng cổ gì rồi!
Một gã hai mắt mang kính dày cộp, hình như là bị nhiễm tiểu thuyết mạng quá nhiều, sau khi quan sát hồi lâu thì tặc lưỡi phán.
Bác hai, bác đi khám mắt đi, cháu thấy anh ấy dáng vẻ khi xoa mao liêu cực kỳ tiêu sái hưởng thụ, chắc chắn là cao thủ chọn mao liêu mà trong truyền thuyết có nhắc tới rồi. Ôi, chọn mao liêu cũng mê người như vậy…
Một cô gái đứng bên cạnh nghe vậy thì không nhịn được phản bác. Nhưng nói xong thì phát hiện bác hai kia chỉ là một người hơn cô mấy tuổi đang quay lại nhìn mình chăm chăm thì lè lưỡi dịch ra xa một chút.
Không thể không nói, bản tính hiếu kỳ của con người đúng là kinh khủng, ban đầu chỉ có vài người bu xem, lát sau đã thu hút vài chục người, hơn nữa số lượng còn đang tăng lên.
Lâm Phong thấy cảnh này liền vuốt mũi cười khổ, hướng mọi người nói:
Các vị hương thân phụ lão, ta không phải là xiếc khỉ hay múa lửa, mọi người cần gì bu xem đông như vậy a? Chẳng lẽ mọi người chưa thấy qua người đẹp trai tiêu sái chọn mao liêu bao giờ sao?
Anh bạn trẻ, anh chọn mao liêu như mua rau cải trắng, dĩ nhiên chúng tôi cũng muốn biết anh lấy cái gì tự tin như vậy? Hơn nữa, chỗ này là tự do đứng, chúng tôi sẽ không làm phiền anh, cứ tự nhiên chọn tiếp.
Một vị hương thân phụ lão đứng gần Lâm Phong nhất liền đáp lại, mọi người bên cạnh liền gật gù ra vẻ chí lý.
Lâm Phong cũng hết cách. Vừa rồi, quả thật Lâm Phong cũng có ý trêu chọc vài người đứng xem, nhưng không ngờ đám đông tập hợp nhanh như vậy.
Lại nói, ngoài những mao liêu có chất lượng tốt, Lâm Phong cũng chọn vài viên không có gì bên trong coi như thêm mắm dặm muối cho đa dạng sinh thái.
Nhưng cái làm Lâm Phong buồn bực nhất là vậy mà trong một đám này lại không có viên Thủy tinh chủng nào, điều này làm cho Lâm Phong hơi thất vọng.
Nhìn nhìn đám đông, Lâm Phong liền quay sau khu bên cạnh, khu này có những khối mao liêu to hơn chỗ mà Lâm Phong vừa chọn. Nếu căn cứ biểu hiện bên ngoài thì chất lượng tốt hơn đại đa số ở khu vực bên kia.
Nhưng ánh mắt đảo qua, Lâm Phong lần nữa nhíu mài.
Hắn lại phát hiện ra một viên mao liêu có chứa ma khí, hơn nữa khí tức cũng có mấy phần tương tự như viên lúc nãy. Điều này làm cho Lâm Phong rất ngạc nhiên, chỉ trong một cái sạp nhỏ như vậy lại chứa hai luồng ma khí tinh thuần, xem ra chuyện này không ổn chút nào.
Tuy nhiên, Lâm Phong cũng chọn mao liêu như bình thường, còn tia ma khí kia cũng bị hắn phong ấn lại mà không tiêu diệt. Lâm Phong muốn giữ lại để tìm hiểu nghiên cứu nó rõ hơn.
Chẳng mấy chốc, Lâm Phong đã chọn xong một đống lớn.
Nhìn xe đẩy chất đầy mao liêu, thêm một đống nhỏ được xếp riêng thành đống, Mạnh Phàm liền cười tươi như lúa được mùa, tiến tới bắt đầu tính toán.
Còn Lâm Phong thì cũng không nói gì, chỉ lặng im chờ Mạnh Phàm tính tiền xong liền cười hỏi:
Tổng cộng bao nhiêu tiền vậy ông chủ?
À, tổng cộng hai chục triệu. Mao liêu bên này có chút…
Không sao, cứ vậy đi. Sếp Trần, thanh toán nhé.
Lâm Phong nghe Mạnh Phàm chuẩn bị huyên thuyên thì khoát tay ra vẻ không sao cả, cười nhìn Trần Hùng nói.
Được rồi. Ông chủ Mạnh, anh lấy tiền mặt hay chuyển khoản hay ký séc?
Sao cũng được, sao cũng được.
Mạnh Phàm vốn muốn nói tiền mặt, nhưng nghĩ lại, người ta đã ủng hộ nhiều như vậy xem như mở hàng thuận lợi, cho nên gã cũng không rắc rối phiền phức làm gì.
Trần Hùng gật đầu:
Được, vậy anh đưa tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền ngay cho anh.
Mạnh Phàm nghe vậy thì lật đật lấy ra một tấm danh thiếp, bên trên có số tài khoản. Trần Hùng nhận lấy rồi móc điện thoại ra gọi.
Nhân lúc này, Lâm Phong liền làm như bâng quơ hỏi:
Anh Mạnh, số mao liêu này anh lấy nguồn từ đâu vậy?
À, toàn bộ đều được nhập từ Myanma đấy. Nhưng gần đây họ đang siết chặt nguồn cung, phải vất vả lắm mới lấy được số hàng này tới tay. Ài, mấy năm gần đây kiếm chén cơm đúng là không dễ dàng gì.
Mạnh Phàm nghe Lâm Phong gãi trúng chỗ ngứa thì liền thở dài nói.
Ồ, vậy sao. Đúng là không dễ.
Lâm Phong cũng đồng cảm bồi một câu, sau đó im lặng. Bởi vì hắn có một ý tưởng, đó là sẽ tìm hiểu xem Ma khí này tại sao lại xuất thế, hơn nữa, số lượng nhiều như vậy thì kéo theo là chuyện gì. Trong chuyện này, chắc chắn có điều gì đó mà theo Lâm Phong thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến nhân tộc trong thời gian tới.
Rất nhanh, tiền đã được chuyển vào tài khoản của Mạnh Phàm. Bên này Trần Hùng cũng điều động được mấy tay nhân viên đến, mang theo xe tải, chuẩn bị phục vụ cho Lâm Phong đi mua sắm.
Lâm Phong đối với mấy chuyện này cũng chỉ cười không ý kiến. Quả thật hắn cũng có ý tưởng muốn ghé từng gian hàng một ở khu mua sắm mao liêu này.
Thứ nhất tất nhiên là vì việc chọn lựa mao liêu và nguồn cung phỉ thúy nguyên thạch dự trữ cho Trần gia, thứ hai cũng nhân tiện thám thính xem những luồng ma khí bên trong mao liêu có còn xuất hiện nữa không.
Hắn cũng muốn thu thập thêm nếu có, từ đó mà truy ra nguồn gốc số ma khí này để có đối sách ứng phó. Ít nhất là có chuẩn bị để bảo vệ bản thân và gia đình nếu xảy ra biến cố.
Ôm tâm tư này, cả ngày hôm đó, Lâm Phong liền thẳng tay mua sắm, đến mức Trần Hùng phải điều thêm hai chiếc xe tải để chở những mao liêu mà Lâm Phong mua sắm.
Nhìn Lâm Phong bạo tay chọn mao liêu, ngay cả Trần Hùng cũng bắt đầu thấy đổ mồ hôi lạnh. Thậm chí hắn còn đang suy nghĩ số tiền mà hắn chuẩn bị không biết đủ Lâm Phong tiêu không nữa.
Nếu như không phải biết Lâm Phong là một kỳ nhân, từng giải ra Cực phẩm Hỏa Long, Thủy tinh chủng, phỉ thúy cực phẩm liên tục thì Trần Hùng chắc nhịn không được tiến lên ngăn cản rồi.
Nhưng hình như Lâm Phong cuối cùng cũng chịu buông tha cho trái tim bé bỏng đang sắp co thắt dữ dội của Trần Hùng, cuối cùng hắn cũng ngưng tay mua sắm, sau đó mang theo khuôn mặt hơi có chút tiếc nuối quay lại nhìn Trần Hùng cười nói:
Ài, tạm thời hôm nay mua bấy nhiêu thôi. Tuy còn sót nhưng thôi, chúng ta cũng không nên đoạn tuyệt chén cơm của người khác…Trần đại ca, anh không sao chứ, sao lại ngất xỉu vậy?
À, anh không sao, chỉ hơi choáng một chút. Mua xong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi. Ở chỗ này chút nữa chắc anh đi chạy thận mất!
Trần Hùng cười khổ nói.
Số tiền hơn hai mươi tỷ mà hắn chuẩn bị trước, những tưởng sẽ dư dả, ai ngờ Lâm Phong đã đốt gần hết. Nhưng số lượng mao liêu mua về cũng rất kinh người.
Lâm Phong cũng mỉm cười đồng ý, không giải thích gì nhiều. Trong lòng thầm nghĩ hắn sẽ cấp cho Trần Hùng một cái kinh hỉ.
Mà cũng sau ngày hôm đó, có một truyền thuyết trong Đại hội phỉ thúy truyền ra.
Một tay dân chơi cầm mấy chục tỷ đến mua mao liêu toàn đổ, chỉ cần vuốt vuốt hoặc ngay cả cầm cũng không cầm liền mua một số lượng lớn mao liêu, dùng xe tải đến chở. Mua mao liêu số lượng lớn không phải là chuyện hiếm, nhưng càn quét từng gian hàng ở Đại hội phỉ thủy như vậy thì cũng coi như là chuyện lạ.
Sau khi mọi người điều tra kỹ càng thì mới biết gã thanh niên kia chính là một tay giám định sư của Trần gia. Mọi người biết xong thì đều tỏ thái độ tội nghiệp Trần gia, sau chuyến này thì không trọng thương cũng phải nhập viện vì tay giám định sư phá của này.
~~Canh 2 chưa xong còn tiếp