Tên ôn thần kia quay trở lại thật! Chẳng lẽ hắn nghe được? Không có khả năng…

Hắc Trảo hoảng hốt nhìn thân ảnh dần đến gần, ngay cả tâm tư trốn chạy cũng không nổi lên được.

Vừa rồi là vị hảo hán nào muốn đánh tại hạ ra bã vậy?

Là hắn!

Mọi người trăm miệng một lời chỉ vào Hắc Trảo. Trong lòng căm phẫn sục sôi, nếu không phải cái miệng ăn hại của Hắc Trảo thì tên ôn thần này có thể quay lại sao?

Gã béo lùn tức giận quên cả cơn đau hai bên cánh tay, một cước đạp Hắc Trảo đang run rẩy ra trước mặt Lâm Phong, tức giận mắng:

Chính là tên này muốn thỉnh giáo đại hiệp!

Ồ, chắc võ công của vị huynh đài cũng vô cùng tinh thâm muốn chỉ giáo cho tại hạ vài chiêu đúng không? Nhưng mà tại sao tại hạ lại nghe cái gì Má cái gì nó, không biết huynh đài nói ai?

Lâm Phong như cười mà không phải cười nhìn Hắc Trảo, ánh mắt vô hình tóa ra chút sát khí làm cho Hắc Trảo bị dọa vỡ mật.

Thì ra vừa rồi Lâm Phong đang muốn rời đi, dù đi được một quãng xa nhưng thần thức vẫn như có như không quan sát bên này, ai dè nghe được Hắc Trảo này lại lấy hắn ra để lấy số, cho nên Lâm Phong định quay lại cho hắn số của trại hòm luôn.

Đại ca, đại hiệp, đại sư huynh, đại tổ tông, xin tha cho em lần này, em lỡ dại, thật sự em không phải chửi má ai hết, em nói là má….em đột nhiên nhớ má của con thằng bạn em, à nhầm, em nhớ má em…

Hắc Trảo càng nói càng lúng túng, cả người run rẩy, đây chính là tác dụng của việc vừa rồi Lâm Phong vận dụng một chút tác dụng chấn nhiếp của Càn Khôn Nhãn.

Lâm Phong bước tới, Hắc Trảo thấy Lâm Phong bước tới thì không dám động thủ, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ chuẩn bị chịu trận, chỉ mong thành thật một chút thì Lâm Phong sẽ xuống tay nhẹ hơn. Ai ngờ đứng nửa buổi mà ko thấy Lâm Phong ra tay.

Thì ra Lâm Phong trực tiếp bước qua người Hắc Trảo đi tới bên cạnh tên béo, hỏi:

Anh tên gì?

Không dám, tiểu đệ tên Vương Béo. Đại ca có gì sai bảo?

Vương Béo lí nhí hỏi. Bản thân Vương Béo cũng hơn ba mươi tuổi, còn Lâm Phong chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, nhưng gã gọi đại ca rất thuận miệng, trong lòng thầm nghĩ mình luyện Sư Tử Hống khổ công mười mấy năm xem ra cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Đại ca gì, tôi chỉ là người bình thường thôi, cũng không phải đại ca đại hiệp gì cả. Anh biết chạy xe không?

Tất nhiên biết, nhưng hai tay của tôi…

Vương Béo nghe ra ý của Lâm Phong, nhưng gã nhìn nhìn hai tay mình cười khổ.

Biết là tốt rồi! Cánh tay sao…

Nói rồi, Lâm Phong bước tới tay liên tục chỉ mấy chỉ vào hai bên cánh tay của Vương Béo. Thấy cảnh này, tròng mắt Vương Béo co rút một cái, sau đó kiểm tra thử hai tay của mình thì thấy đã phục hồi lại, mặc dù còn có chút đau nhưng trở về điều dưỡng lại một chút thì cũng không có vấn đề gì.

Vương Béo quá đỗi mừng rỡ, kích động muốn quỳ xuống tạ ơn nhưng Lâm Phong phẩy nhẹ một cái làm gã không thể nào quỳ xuống được, đành lúng túng đứng đó, vô cùng xấu hổ. Chính mình vừa tìm người ta gây chuyện, đòi hai tay người ta, giờ lại được người ta chữa lại hai tay cho mình, cuộc sống đúng là không thể lường trước điều gì!

Khỏi cần cảm kích, nam nhân bái cha mẹ, bái thiên địa, không phải cứ muốn quỳ là quỳ được!

Lâm Phong ngữ khí nghiêm túc, bình thản nói.

Dạ dạ, ân nhân ngài nói cái gì chính là cái đó đúng, tuyệt đối là chân lý!

Công phu Sư Tử Hống của Vương Béo đang dần có xu thế tiến thêm một bước thành Sư Tử Nịnh a, hơn nữa còn càng nịnh càng nghiện.

Hắc hắc, nếu hai tay anh đã khỏe rồi thì chở tôi đi một nơi. Dù sao nãy giờ mấy anh cũng làm mất thời gian của tôi quá, xem như trả giá một chút đi!

Ân nhân ngài nói gì thế, đừng nói chở đi một vòng, cho dù ngài kêu ta nhảy vào chảo dầu ta tuyệt đối vui vẻ nhảy vào mà không có nửa câu oán hận.

Bớt vuốt mông ngựa đi ông anh, đi thôi~

Lâm Phong cũng không có đả kích cơn nghiện nịnh nọt của Vương Béo mà chốt lại một câu.

Vương Béo rất nhanh chọn một chiếc xe còn tương đối lành lặn, sau đó cung kính mời Lâm Phong lên xe, nổ máy vọt đi. Còn lại đám Hắc Trảo và mấy tên đàn em thì khi Vương Béo và Lâm Phong khuất xa hồi lâu, bọn chúng vẫn im re không dám nhúc nhích hay nói câu nào. Ai biết được nói câu gì đó làm người ta không vui, quay lại lần nữa có tha cho bọn chúng dễ dàng như vậy hay không chứ?

Đại ca muốn đi ngân hàng sao?

Ừm, đến đấy trước đã.

Tuân lệnh đại ca.

Vương Béo điều khiển xe vọt nhanh đi.

Kỹ thuật chạy xe của anh cũng khá chứ nhỉ? Lâm Phong phiền chán nhìn cảnh xe cộ tấp nập hai bên, một bên nói vài câu cùng Vương Béo.

Đại ca quá khen.

Vương Béo được khen thì mặt mày hớn hở, càng chuyên tâm lái xe hơn.

Lâm Phong dù sao nói tới cũng là một tu sĩ, cũng không chấp nhặt với một phàm nhân, vì vậy cũng tự nhiên mà bắt chuyện với vị du côn nửa mùa này. Mà cũng chắc chỉ mình Lâm Phong dám gọi như vậy, ở Nam Kinh này, kẻ dám gọi Vương Sư là du côn nửa mùa chắc chỉ có mình Lâm Phong mà thôi.

Xe rất nhanh đi đến chi nhánh ngân hàng, Lâm Phong dặn dò Vương Béo đứng ngoài chờ, còn mình thì từ tốn đi vào bên trong.

Người đang ngồi chờ phía trong không hề ít. Lâm Phong đang nhìn nhìn đồng hồ thì một nhân viên bảo vệ đến bên cạnh cất tiếng hỏi:

Xin hỏi anh cần gì?

Tôi muốn rút tiền!

Mời anh sang bên kia ngồi chờ một chút, hiện tại khách hàng quá đông nên anh thông cảm!

Tôi đang vội quá, có cách nào nhanh hơn một chút không?

Xin lỗi anh, khách hàng đều như nhau, mong anh thứ lỗi!

Ngay khi người bảo vệ bắt đầu mất kiên nhẫn thì Lâm Phong đảo mắt suy nghĩ một chút, sau đó im lặng đến ghế lấy số ngồi chờ.

Chờ một lúc khá lâu, cuối cùng cũng đến số của Lâm Phong, ngay khi hắn đang tiến về quầy giao dịch thì một phụ nữ trung niên trang điểm lòe loẹt chạy vào, bộ dạng hối hả, tranh ngay đến vị trí của Lâm Phong sắp ngồi vào.

Lâm Phong nhíu mày, đang định mở miệng thì tên bảo vệ lúc nãy đã bước đến.

Ngại quá, mời anh đợi thêm chút nữa, đây là khách hàng ưu tiên (VIP) của ngân hàng chúng tôi, được ưu tiên phục vụ trước!

Hả? Còn có chuyện này nữa sao? Sao lúc tôi mở tài khoản không nghe ai nói, hay là đây là quy định do anh đặt ra?

Tên bảo vệ nghe Lâm Phong chụp cái bô đầy phân lên đầu mình thì tức tối, bắt đầu lớn tiếng:

Mời anh nói chuyện cho lịch sự, tôi là đội trưởng bảo vệ ở đây, tôi làm việc cũng theo quy định của ngân hàng, nếu anh định quấy phá tôi có quyền tạm giữ anh chờ cảnh sát giải quyết tội gây rối.

Ồ, lại còn vậy nữa, xem ra ở đây anh còn lớn hơn cả Giám đốc nữa nha. Oai phong chưa kìa, tôi là khách hàng, tôi có quyền thắc mắc, anh lại khép tôi vào tội gây rối? Ha ha, buồn cười thật…Thật không biết ai mới là người gây rối.

Lâm Phong cười cười, sắc mặt lại lạnh thêm mấy phần. Hắn dễ chịu nhưng không dễ dãi a!

Hả? Tôi cũng muốn xem xem ở đây ai là người gây rối đây này?

Một âm thanh hùng hậu, trung khí mười phần vang lên. Một người đàn ông mặc vest đen, đeo cặp kính có màu vàng chói bước ra từ văn phòng, trên mặt có chút bực mình nói.

Ông ta là giám đốc chi nhánh ngân hàng này, lúc nãy đang trong phòng để giám định một chút chi tiết cơ thể của một vị thực tập sinh mới vào thì bị âm thanh ồn ào bên ngoài làm cắt ngang, cho nên cực kỳ mất hứng.

Vị giám đốc tự cho là người biết nhìn người, những người như Lâm Phong, bộ đồ mặc trên người tối đa mấy trăm đồng từ đầu tới chân thì chắc cũng chỉ là công nhân gì đó, cho nên cũng không có quá xem trọng, nói:

Chào anh! Tôi là quản lý ở đây, vừa rồi tôi nghe tiếng người ồn ào, không biết có chuyện gì?

Chào ông, tôi chỉ là khách hàng bình thường, nhưng theo quy định thì người lấy số trước thì phải được phục vụ trước. Vị phu nhân này từ đâu xông đến đã giành chỗ lại chẳng nói câu nào, chã lẽ đây là tác phong phục vụ của ngân hàng các vị sao?

Lâm Phong nhíu nhíu mài nói, từ ngữ khí của vị giám đốc này hắn nghe ra có chút bực tức với mình. Nghĩ vậy, Lâm Phong lặng lẽ thả thần thức ra thì thấy một cô gái trẻ đang cài lại cúc áo trong văn phòng kia thì hiểu rõ mọi chuyện, hắn nhếch mép cười lạnh.

Ồ vậy sao, chuyện này là lỗi của chúng tôi cũng chưa kịp thông báo cho anh biết về quy định ưu tiên đối với khách hàng VIP. Tôi đại diện ngân hàng xin lỗi anh, bây giờ anh muốn làm gì để tôi cử người phục vụ anh nhé?

Vị giám đốc dù sao leo lên được cái ghế này cũng không phải kẻ ngu, cũng nhìn ra chuyện này mười phần là do tên bảo vệ trước mắt này gây chuyện. Tên bảo vệ này là em họ một người bạn của vợ gã, gã sớm đã gai mắt, hôm nay quả thật lại gây chuyện.

Ồ, cảm ơn ông. Lúc nãy tôi định rút một chút tiền tiêu thôi, bây giờ tôi cũng nhận ra được phong cách phục vụ của ngân hàng các vị, thôi cho tôi rút toàn bộ tiền vậy. Tôi nghĩ ngân hàng đối diện sẽ phục vụ tốt hơn

Lâm Phong cũng không tỏ thái độ gì, chỉ là từ ngữ có chút lạnh lùng.

Ồ vậy sao, được, chúng tôi sẽ làm thủ tục giúp anh. Phiền anh đưa thẻ ATM và giấy tờ tùy thân.

Sau khi nhận được giấy tờ từ Lâm Phong, vị giám đốc xoay qua chỗ một nhân viên gần nhất, nói:

Tiểu Lý, giúp vị tiên sinh này tất toán tài khoản. Mau mau một chút kẻo người ta đánh giá ngân hàng chúng ta không tốt!

Lời nói của gã giám đốc có chút châm chọc làm sao mà Lâm Phong nghe không hiểu, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ cười cười.

Cô nhân viên sau khi tiếp nhận thì gõ gõ bàn phím kiểm tra thông tin, sau đó gương mặt bỗng nhiên tái mét, ấp úng hỏi gã giám đốc:

Cái này…cái này cần ý kiến của giám đốc mới tất toán được, số tiền là…hai mươi lăm triệu tệ!

Cái gì chứ, chỉ có hai mươi…hai mươi lăm triệu tệ? Cô không nhìn nhầm chứ?

Giám đốc đang hậm hực thì nghe cô nhân viên được gọi Tiểu Lý báo cáo, còn tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại.

Dạ đúng, quy định chi nhánh của chúng ta, nếu khách hàng rút mười triệu tệ trở lên cần có xác nhận của giám đốc, ngài xem…

Vị giám đốc cũng không trả lời Tiểu Lý mà tròng mắt xoay chuyển, sau đó cố nặn ra một gương mặt tươi cười lấy lòng quay sang Lâm Phong:

Vị tiên sinh, hiểu lầm, tất cả chuyện vừa rồi là hiểu lầm. Hay là chúng ta vào văn phòng tôi nói chuyện nhé? Tôi có chút trà thơm chuyên chiêu đãi khách quý như anh đây, chúng ta vừa nhấm nháp vừa trò chuyện nhé?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play