Nhìn thái độ của Lâm Phong, Diệp Băng Chi liền cảm giác được thái độ của hắn khác thường, một giọt nước mắt long lanh tràn ra, liền lẳng lặng đeo mặt nạ lại, nói:

Nếu anh cảm thấy dung mạo em khó coi thì sau này em sẽ không để anh phải khó xử.

Không phải, em quả thật rất đẹp. Nhưng mà…con đường hai chúng ta khác xa nhau. Anh cũng không ngại nói cho em biết, viên thuốc kia chính là Trú Nhan Đan. Sau này cho dù em có sống đến bảy tám mươi tuổi thì dung mạo vẫn giữ nguyên như vậy.

Lâm Phong thở dài một hơi, trầm thấp nói.

Vả lại… ài, anh thà để em hận anh suốt đời còn hơn làm khổ em…mong em hiểu cho.

Anh yên tâm, dù có chuyện gì thì em cũng không sợ. Nếu anh không chê em xấu, thì anh còn ngại điều gì, chẳng lẽ anh chê em thân gái giang hồ, không xứng với anh?

Diệp Băng Chi bắt đầu có chút mất bình tĩnh.

Ngốc, không phải như vậy. Mà là thời gian anh ở đây không còn nhiều. Nếu anh nói, anh muốn truy cầu đại đạo, muốn khám phá chân tướng thế giới, thoát khỏi lồng giam của số phận luân hồi, em có tin không?

Anh..anh nói gì em không hiểu…

Diệp Băng Chi nghe Lâm Phong nói mà hoàn toàn mờ mịt, cái gì đại đạo, cái gì luân hồi…

Lâm Phong lắc đầu, trầm ngâm một chút, cuối cùng nói:

Nếu như anh có thể sống đến vài trăm năm, thậm chí nghìn năm, vạn năm, còn em sẽ hao hết thọ nguyên vài chục năm rồi chết đi. Nếu vậy, em nghĩ có phải đó chỉ là sự bi ai của đời người thôi đúng không? Hơn nữa, thật sự, anh không thuộc về nơi này, còn rất nhiều nơi anh phải đi, rất nhiều chuyện phải tìm hiểu...

Em hiểu rồi…

Diệp Băng Chi buồn bã nói, sau đó đứng dậy, bước đi chầm chậm, dáng vẻ hết sức khổ sở.

Lâm Phong không nhịn được thở dài sườn sượt, ánh mắt không đành lòng. Quá khứ của cô gái này, mặc dù Lâm Phong chưa một lần được biết, nhưng nhìn vết sẹo ghê gớm kia, chắc chắn không dễ dàng gì, hiện giờ Lâm Phong chữa lành nó, nhưng lại gây ra một vết sẹo khác ở trong lòng nàng còn âm ỉ, đau đớn, cào xé hơn vết sẹo trên mặt.

Cuối cùng, nhìn bóng lưng Diệp Băng Chi dần khuất, Lâm Phong đứng dậy, quay lưng rời khỏi nơi này.

Trong bóng đêm, Lâm Phong vừa đi vừa trầm mặc…
~~

Thời gian trôi qua rất nhanh, kể từ sau sự kiện vu oan kia, Lâm Phong cũng yên ổn ở nhà.

Bởi vì chuyện của Diệp Băng Chi làm ảnh hưởng tâm trạng cho nên Lâm Phong cũng không có hứng thú nghĩ đến chuyện khác, thành thật ở nhà cho đến mấy tháng sau thì nhận được cuộc gọi của Trần Hùng báo đến công ty chuẩn bị tham gia Đại hội đổ thạch toàn quốc năm năm một lần, lần này chính là dịp mà các công ty châu báu lựa chọn những khối nguyên liệu tốt nhất, chuẩn bị nguồn nguyên liệu hùng hậu để tạo sức bật phát triển cho công ty.

Đối với loại thịnh hội lớn thế này, dĩ nhiên địa điểm tổ chức là ở Bắc Kinh.

Một không gian rộng lớn bằng hai sân vận động được chuẩn bị từ mấy tháng để chuẩn bị cho sự kiện này. Các lãnh đạo thành phố tất nhiên cũng nhìn thấy tiềm năng to lớn của dịp này để quảng bá hình ảnh thành phố, cho nên cũng không ngại ngùng gì mà cung cấp những hỗ trợ nhằm tạo một kỳ Đại hội hoành tráng nhất.

Lâm Phong và Trần Hùng đã đến nơi này từ hai hôm nay. Địa điểm mà Lâm Phong chọn là một khách sạn lớn gần khu vực Đại Hội. Nghe nói khách sạn này là sở hữu của Trần Gia, cho nên Trần Hùng sắp xếp một phòng tốt cho Lâm Phong là việc dễ như trở bàn tay.

Còn bản thân Trần Hùng thì về chỗ gia tộc hắn để hội họp gì đó. Đối với mấy chuyện này thì Lâm Phong tất nhiên là tìm cách tránh mặt. Hắn rất rõ ràng, vai trò của hắn ở đây chỉ là một gã giám định sư, không nên chõ mũi quá nhiều vào chuyện của gia tộc người khác.

Buổi tối, sau khi dùng cơm xong, Lâm Phong liền đứng bên cửa sổ ngắm khung cảnh thành phố về đêm.

Từng dòng người tấp nập đi dưới con đường sáng rực ánh đèn, những chiếc xe nối đuôi nhau qua lại làm tăng thêm vẻ phồn vinh cho thành phố.

Lâm Phong ngắm một hồi thì cảm thấy chán, đang định quay vào đả tọa nghỉ ngơi thì bỗng dưng hắn nhìn thấy một thứ kỳ lạ.

Thần thức mạnh mẽ tiến tới, sau khi đảo một vòng nhưng không thấy gì, Lâm Phong liền nhíu mày. Cả người chợt lóe lên rồi tiến vào trạng thái ẩn thân, phi thân lên trên không trung, lơ lửng hồi lâu liền nhắm một phương hướng bay đi.

Chẳng mấy chốc, Lâm Phong ra bay ra ngoại thành. Nhưng khuôn mặt hắn trước sau thủy chung vẫn giữ sự khó hiểu nồng đậm.

Vừa rồi, trong vô tình Lâm Phong nhìn thấy một thân ảnh rất kỳ lạ lướt qua rồi biến mất. Lâm Phong một đường nương theo khí tức mờ nhạt kia thì truy đuổi đến đây.

Ngẫm nghĩ một lúc, Lâm Phong liền lật bàn tay, một lá phù màu đỏ có linh lực ba động kỳ dị hiện ra trên tay hắn.

Đây là Tiên Nhân Chỉ Lộ Phù, tên như ý nghĩa là một loại phù triện căn cứ vào những khí tức của vật thể lưu lại để chỉ dẫn đường đi.

Cũng không thấy Lâm Phong làm động tác gì mà chỉ lẩm bẩm một cái, sau đó bàn tay khẽ điểm lên chính giữa lá phù, truyền một đạo linh lực rồi tay còn lại xoay tròn trong không khí, cố tình dẫn ra một tia khí tức kỳ lạ lúc nãy còn vương vấn trong thiên địa.

Lá phù màu đỏ chậm rãi tỏa ra chút quang mang sau đó xoay tròn trong đêm tối, sau đó hóa thành một đạo hỏa quang bắn đi về một phương hướng.

Lâm Phong thấy cảnh này thì khẽ hài lòng, bắt đầu chậm rãi bay theo, vừa thả thần thức tìm tòi quan sát động tĩnh, vừa tập trung ẩn dấu khí tức bản thân.

Bất quá, lá phù sau khi bay được khoảng mười phút thì dừng lại, xoay tròn tại chỗ sau đó tan biến vào thiên địa.

Lâm Phong thấy cảnh này thì tập trung ẩn mình, hạ người xuống đất, thân hình phiêu dật như lông hồng không chút động tĩnh tiến về phía trước.

Sau khi Lâm Phong quét thần thức ra một khoảng xa xa thì Ồ lên một tiếng bất ngờ.

Trong một bụi cỏ phía xa xa thình lình xuất hiện hai thân ảnh đang nói chuyện với nhau.

Thông qua quan sát sơ, Lâm Phong thấy tu vi hai người này vậy mà đều là những tu sĩ Kết Đan Kỳ, nhưng một trong đó lại là nhân tộc, hơn nữa trên người gã lại mặc một bộ đồ Vest, rất có phong độ thân sĩ.

Lúc này, để tránh bị phát hiện, Lâm Phong liền tìm một chỗ kín đáo, sau đó thả một tia thần thức mơ hồ để quan sát tình hình.

Với tu vi của Lâm Phong, dưới tình huống cẩn thận thì cuối cùng cũng tìm được một khoảng cách thích hợp để nghe được nội dung câu chuyện mà không bị phát hiện.

Tô đạo hữu, chỗ kia ngươi dám chắc chắn chứ?

Một người toàn thân bao phủ một đám sương khói kỳ lạ, nhìn về ngoài không thể phát hiện ta diện mạo thực sự, giọng nói âm u bán nam bán nữ nói.

Hừ, Tô mỗ nếu đã chia sẻ chuyện này với đạo hữu thì còn giả sao. Nơi đó cạm bẫy trùng trùng, dù cấm chế bên ngoài nếu không cẩn thận thì dù tu vi như Tô mỗ và U đạo hữu có đi vào khẳng định không có ra.

Người đàn ông họ Tô có chút bất mãn hừ lạnh.

Hắc hắc, Tô đạo huynh đừng nóng nảy. Ngươi có trách thì trách nhân tộc các ngươi quá giảo hoạt, trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, cho nên U mỗ chỉ thắc mắc vậy thôi. Nhưng Tô đạo hữu cũng không tự tin đến mức chỉ có hai ta liền đi vào đó chứ?

Chuyện này thì U đạo hữu nghĩ sao, riêng ta cũng không tự phụ đến mức một mình nuốt trôi hết thảy. Hơn nữa, trong hai chúng ta chẳng ai rành về trận pháp cấm chế, nếu U đạo hữu có cao kiến gì cứ việc nói ra.

Hắc, ta có một vị lão hữu trên phương diện trận pháp cấm chế cũng có chút thành tượu, xem như một cái trợ lực không nhỏ. Đối với chuyện tốt này chắc cũng không từ chối. Nhưng Tô đạo hữu chắc không định đem chuyện này thông báo cho cả thế giới biết đấy chứ?

Hừ, U đạo hữu chớ lo xa. Tô mỗ tự biết sắp xếp. Trước đó, chúng ta cũng nên tập hợp nhân số rồi bàn bạc lại một phen, dù sao đối với nơi này, ta ẩn ẩn có cảm giác rất kỳ lạ, chưa biết chừng lại là một cơ duyên lớn lao không chừng.

Người đàn ông họ Tô ngoài miệng nói vậy nhưng đôi mắt ánh lên những ánh nhìn hưng phấn.

Bóng người trong đám sương mù họ U cũng cười tà mị, sau đó mở miệng nói:

Chuyện đó thì chắc chắn rồi. Nhưng trước tiên, chúng ta cũng nên mời vị đạo hữu bên kia ra nói chuyện một chút, nghe lén lâu như vậy chắc cũng mệt nhọc lắm nhỉ?

Sau đó, sương mù quay cuồng một trận, hiện ra một bóng đen mặc áo choàng, hai mắt âm u nhìn về một hướng.

Lâm Phong thấy cảnh này liền giật thót người.

Chẳng lẽ mình bị phát hiện?

Nhưng vừa nghĩ đến đây, khoảng không phía trước bên phải Lâm Phong cách chừng hai trăm mét bỗng rung động, một tiếng cười vang lên:

Khà khà, một gã dị tộc nhân dám lẻn vào Nhân tộc, lại còn cùng cười nói với một gã nhân tộc như thể anh em một nhà, thật là ấm cúng đến mức làm ta rơi nước mắt, khặc khặc.

Theo tiếng cười, một gã thanh niên mặt mũi thanh tú, mắt sắc mài nhọn bước ra, lưng đeo một thanh kiếm màu trắng như ngọc.

Hả, Kiếm tu? Ngươi là tu sĩ của Nhân Đạo Minh?

Người họ Tô sau khi liếc qua, nhìn bộ dáng của thanh niên liền kêu lên.

Chuyện này các hạ không cần quan tâm, nhưng ngươi thân là nhân tộc, lại cấu kết dị tộc nhân vi phạm hiệp ước giữa chư tộc, ngươi tính thế nào đây?

Thanh niên không giận mà uy, vừa nói liền mở miệng ra chất vấn.

Ta là tán tu gia tộc, không liên quan gì đến Nhân Đạo Minh. Trước nay chưa từng ký kết hiệp nghị gì đó. Chẳng lẽ đạo hữu nghĩ ngươi có thể quản giáo hết thảy sao?

Đành rằng là vậy, nhưng trước nay chư tộc vốn có hiệp ước không xâm phạm vào địa phận của nhau, trừ vài trường hợp đặc biệt. Tin rằng, Tô đạo hữu chắc không thuộc trường hợp đặc biệt đó chứ?

Thanh niên mỉm cười hỏi lại.

~~Canh 1~~Chưa xong còn tiếp~~


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play