Diệp Băng Chi sau khi run rẩy một hồi, liền hít mấy hơi sâu, lấy lại bình tĩnh nói:

Chỉ là một kỷ niệm buồn, nếu anh không ngại nghe thì em sẽ kể.

Lâm Phong liền lắc đầu xua tay nói:

Thôi, không cần đâu. Xin lỗi vì gợi lại chuyện buồn của cô…

..tôi có vật này, là một viên đan dược trong lúc vô tình tôi có được. Cô dùng thử, biết đâu sẽ có công hiệu làm mờ đi vết sẹo trên mặt thì sao.

Lâm Phong vừa nói vừa lấy ra một cái bình, bên trên được phong ấn bằng sáp cẩn thận, là một viên Trú Nhan Đan thượng phẩm.

Tất nhiên, Diệp Băng Chi không hề biết điều này, nàng chỉ nghĩ Lâm Phong vì an ủi nàng nên đưa vật này ra. Lúc này, trong lòng ngọt ngào như uống được mật ong, bẽn lẽn nhận lấy nói:

Cảm ơn anh, em nhất định sẽ uống.

Lâm Phong cười cười, dưới bầu trời đêm tĩnh lặng, gió thu nhè nhẹ thổi mang theo mùi thơm của tóc nhàn nhạt lan đi thật xa…

Chó chết! Tào Vinh, con chọc phải thứ ôn thần gì vậy?

Trong một căn phòng tại bệnh viện, lúc này có một người trung niên béo mập, cái bụng mỡ như đang mang thai song sinh lúc này đang ưỡn lên, hai bàn tay núc ních toàn mỡ là mỡ chỉ tới chỉ lui mắng chửi không dứt. Người này, không ai khác chính là Tào Thành, Cục trưởng cục công an thành phố.

Cha, chẳng phải con đã kể hết sao. Mà mấy người kia chẳng lẽ không một ai quay về sao?

Hừ, ngay cả cọng tóc để ngâm rượu cũng không còn. Phỏng chừng bọn chúng ôm tiền bỏ trốn rồi. Thật tức chết ta!

Tào Thành lớn tiếng nói, nhưng trong lòng cũng còn nghĩ đến một khả năng khác, đó chính là tất cả mười lăm người này bị thủ tiêu, sau đó xóa sạch dấu vết. Chỉ là không muốn Tào Vinh lo lắng, lão liền bịa ra một cái lý do chạy trốn này.

Cha, hay chúng ta tìm bọn Thiết Đầu Bang đi. Nếu không thì ở Nam Kinh này con sợ không ai là đối thủ của hắn. Con nghĩ ra một kế.

Tào Vinh mặc dù trong người đang đau đớn khôn cùng, nhưng lửa giận của gã còn lớn hơn, lúc này cũng bất chấp cơn đau, hóa đau thương thành sức mạnh mà nghĩ ra một cái diệu kế.

Kế gì, nói cha nghe thử. À, khoan đã!

Tào Thành nghe con trai có kế, liền hứng thú lên, nhưng với bản tính cẩn thận cáo già của một gã Cục trưởng, lão liền bước ra ngoài đóng hết cửa lại, sau đó mới nói:

Được rồi, con nói đi.

Cha, gã này võ công cao cường, chúng ta phải dùng cách này. Trước tiên, ở đám Thiết Đầu Bang bên kia, chúng ta sẽ…sau đó…

Càng nói, giọng Tào Vinh càng nhỏ dần xuống, nhưng gương mặt hai cha con ngày càng rạng rỡ. Tào Thành nhìn con trai, ánh mắt cưng chiều.

Mấy năm qua, lão biết đứa con trai này hống hách khó thuần, nhưng khi gặp chuyện thì mưu mô xảo quyệt y chang lão, làm cho lão cực kỳ sủng ái. Lúc này, nghe Tào Vinh phát huy diệu kế, lão lại càng thấy cưng chiều cậu quý tử này hơn.

Hai cha con bàn bạc hơn nửa ngày thì Tào Thành đắc ý rời đi, để lại Tào Vinh nghiến răng kèn kẹt:

Lần này, để tao xem mày chạy đâu cho thoát? Hé hé hé…

Lẩm bẩm xong, gã đắc ý cười lên điên dại. Nếu có một tu sĩ nào ở đây, chỉ cần nhìn sơ qua chắc chắn nhận ra gã thanh niên này đang bị Hỏa khí công tâm, đầu tiên là khơi lửa giận lên, sau đó là từ từ đốt cháy lục phủ ngũ tạng, càng nổi giận, càng điên cuồng thì càng nhanh đoàn tụ Hồn tộc.



Trong một căn biệt thự kín đáo, lúc này đang có một người ngồi trong một căn phòng sang trọng.

Người này chính là Diệp Băng Chi vừa chia tay Lâm Phong về.

Trên tay nàng lúc này là một cái bình ngọc, có một cái nắp đậy bằng sáp được phong ấn kỹ.

Nàng cũng không vội vàng mở ra mà nhìn nó thật lâu, xoay đi xoay lại ngắm nghía rồi nghĩ tới chuyện gì đó, chốc chốc, gương mặt lại rạng rỡ ửng hồng, lát sau lại chuyển thành vẻ ảm đạm…

Một lát sau, nàng lấy tay bóc bỏ lớp sáp bên ngoài, đổ ra một viên đan dược màu trắng sữa thơm ngát.

Viên đan dược đổ ra tay, Diệp Băng Chi nghe mùi thơm liền không nhịn được hít một hơi sâu, mùi thơm kỳ diệu làm cho tinh thần nàng cũng sảng khoái dị thường. Nếu không phải Lâm Phong nói viên đan dược này có tác dụng đối với vết sẹo của nàng, thì thật sự nàng cũng không nỡ uống.

Nhìn nhìn viên đan dược này lại lần nữa, Diệp Băng Chi liền bỏ vào miệng. Đan dược vừa vào miệng liền tự chảy xuống dạ dày, mang theo một cỗ dược hương ôn hòa ấm áp như tẩy rửa toàn thân.

Ưm~~

Diệp Băng Chi không nhịn được khẽ rên một tiếng. Cảm giác ấm áp chảy khắp toàn thân quả thật mang cho nàng cảm giác sướng khoái đến tột cùng.

Nàng dù gì cũng là một người tu luyện qua võ công, đối với những kỳ nhân dị sĩ và những loại thần dược trong dân gian từng nghe không ít, nhưng lần đầu tiên được trải nghiệm, quả nhiên mang đến cho nàng một sự kinh hỉ.

Nhưng sự kinh hỉ này chưa là gì khi mà Diệp Băng Chi vô tình nhìn lên tấm gương trước mặt.

Trước mắt nàng, một thiếu nữ có gương mặt trắng hồng nõn nà dần hiện ra, những lớp da sẹo xấu xí đang bong tróc ra như những tấm vảy rắn, dần dần rớt xuống bên dưới, để lộ ra chỗ những vết sẹo xưa kia là một lớp da non ửng hồng, sau đó dần dần đồng hóa với lớp da cũ, tạo thành một gương mặt tuyệt sắc khuynh thành.

Gương mặt thon thả, đôi môi mọng nước màu đỏ hồng, ánh mắt long lanh như biển hồ lai láng cộng thêm cặp mi lá liễu của nàng có thể giết chết bất cứ gã đàn ông nào chỉ bằng một ánh mắt duy nhất.

Diệp Băng Chi nhìn gương mặt này, không nhịn được mà khẽ kêu lên một tiếng, không tin vào mắt mình.

Á

Giọng nàng thất thanh, loại sự việc thần kỳ như thế này nàng đúng là có nằm mơ cũng không dám nghĩ.

Cũng không phải Diệp Băng Chi không muốn xóa bỏ vết sẹo này, nhưng bản thân nàng từng đi nhiều nơi, nhưng cái được nhận chỉ là những cái lắc đầu và những tràng thở dài lạnh lùng. Từ đó, Diệp Băng Chi chưa từng một lần có hi vọng lấy lại được nhan sắc của mình.

Cũng chính vết sẹo này, khiến nàng một mình rong ruổi phiêu bạt giang hồ, gặp được sư phụ rồi trở thành một Hắc La Sát như hôm nay.

Cũng chính vết sẹo này, đã khiến nàng từ một đại tiểu thư quyền quý, từ bỏ tất cả cất bước ra đi.

Bất tri bất giác, hai vệt nước mắt lăn dài trên gò má nàng…

Từ xưa đến nay, giọt nước mắt luôn tượng trưng cho sự mềm yếu, đuối lòng. Nhưng cũng có một loại nước mắt kiên nghị, nước mắt can trường qua bao sóng gió vẫn đứng vững mà không kêu than nửa lời.

Lâm Phong sau khi chia tay Diệp Băng Chi thì cũng chưa về nhà mà đi ra bờ sông, ngồi một mình.

Lâm Phong nhìn làn nước bị gió thổi tạo thành từng đợt sóng nhỏ li ti, những cụm lục bình nhấp nhô theo sóng nước, bỗng dưng hắn nghĩ đến thân phận, nghĩ đến vị trí của con người trên dòng đời này.

Số phận mỗi người chẳng qua chỉ như bèo dạt mây trôi, mà thiên đạo chính là cơn gió. Thiên đạo quyết định thổi đi đâu thì bèo phải trôi hướng đó, không thể phản kháng.

Đang miên man nghĩ, bỗng dưng Lâm Phong nhìn thấy một ông lão râu tóc trắng xóa, tay chống gậy, mình mặc đạo bào mỉm cười đi về chỗ ghế đá hắn đang ngồi.

Ông lão cũng không nhanh, bước chân chầm chậm tới, khi đến bên cạnh Lâm Phong liên vuốt chòm râu cười nói:

Anh bạn trẻ, cho ta ngồi đây một chút được chứ?

Mời ông ngồi.

Lâm Phong cũng khách khí nói lại. Thần thức đảo qua liền thấy ông lão này cả người như trong suốt, không hề có chút dao động gì của linh lực, cũng không có chút tu vi gì. Nhưng trực giác nói cho hắn biết, ông lão này chắc chắn không phải người thường.

Nhưng rồi, Lâm Phong bỗng bật cười. Nghĩ nhiều làm gì cơ chứ, ông lão này dù có là đại năng, hay thần tiên đi nữa thì có liên quan gì đến hắn?

Ông lão thấy Lâm Phong nhìn dòng sông bật cười thì tò mò hỏi:

Anh bạn trẻ, cậu cười cái gì?

Ông có thấy không, những cọng bèo kia cũng như số phận con người vậy,chỉ có thể thuận theo sự an bài của cơn gió mà phiêu tán, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng chỉ rày đây mai đó, đến chết mới thôi, thậm chí, chết cũng còn chưa phải là hết...

Lâm Phong cười cười nói, lời nói có chút khó hiểu.

Ông lão nghe vậy thì cười, hỏi lại:

Vậy theo cậu, con người là gì?

Con người sao? Con người là những con cá kia.

Còn thế giới này là gì?

Là dòng sông!

Còn chủ thế giới?

Đối với con cá, chủ thế giới chính là những con cá lớn hơn nó.

Vậy đối với con người?

Ông lão cảm thấy hứng thú, tiếp tục hỏi Lâm Phong.

Lâm Phong nghe câu hỏi này thì ngừng một chút, trầm ngâm nói:

Số phận? Hay thiên đạo? Có thật con người sinh ra đã có số phận rồi có phải không? Vậy thiên đạo là ai, nó hữu hình hay vô hình, sao nó lại có quyền quyết định số phận của tất cả mọi người?

Hắc hắc, anh bạn trẻ, nhìn đây.

Ông lão mỉm cười một cách thần bí, bàn tay nhặt một viên gạch, ném xuống nước, viên gạch làm nổi lên những vòng nước hình tròn đồng tâm tràn ra bốn phía, hơn nữa lan càng ngày càng xa, cuối cùng bị những cơn sóng lấn áp đi mất.

Lâm Phong nhìn những vòng nước gợn sóng lăn tăn, hai mắt mê man.

Nếu người là cá, ở giữa vòng nước kia là thế giới của nó, thì cái gọi là thiên đạo cũng chỉ quyết định số phận của nó ở trong đó, không thể vượt ra. Nhưng nếu vượt ra, chắc chắn con cá không còn chịu sự sắp đặt của số phận bên trong kia nữa. Nhưng nó lại phải chịu số phận của vòng tròn mới…Không đúng, con cá dù có thoát khỏi vòng tròn, nó vẫn ở trong dòng sông, luân chuyển vô tận, liên miên không dứt. Những vòng tròn kia giống như luân hồi, liên tục lan tỏa xoay chuyển làm cho con cá chịu sự bó buộc mãi mãi không thể thoát ra. Trừ phi…trừ phi nó thấu hiểu luân hồi, chạm đến chân lý, tự mình đắc đạo hóa rồng thoát khỏi sự ràng buộc của cái gọi là thiên đạo kia…

Hai mắt Lâm Phong từ mê man chuyển sang trong sáng, khí tức cả người cũng dần dần lột xác, sự lột xác này không phải về mặt tu vi mà là về mặt lĩnh ngộ đại đạo, chạm đến mép của những quy tắc vô định trong thiên địa. Sự lột xác này, chính là khả ngộ bất khả cầu, là tiền đề cho bất cứ tu sĩ nào để đi xa hơn trong con đường tiến đến đại đạo thâm ảo xa vời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play