Sắc trời dần tối, trên không trung các tầng không khí bị phá vỡ, vô số ánh sao lấp lánh, nghênh đón chiếc máy bay 737 hạ cánh, tiếng động cơ vang lên âm thanh như kêu gào, ánh sáng tối lại, đường băng trước mắt, Chu Ký Bắc nghiêng đầu nhìn ra ngoài, những tòa kiến trúc bị mây bao phủ cũng dần hiện ra.
Quý Quỳnh Vũ kiên nhẫn đợi đám người rời đi hết mới đứng lên, hắn tháo balo xuống, vươn tay với Chu Ký Bắc, cậu nắm tay hắn đứng lên, hắn trở tay lại lồng năm ngón tay vào, vuốt ve một hồi, vô cùng săn sóc, lần thứ hai nắm lấy.
Sân bay không ít người, Quý Quỳnh Vũ cầm sát bả vai Chu Ký Bắc, nửa dìu nửa ôm dẫn cậu đi tới, dựa vào người hắn, ngửi được mùi hương quen thuộc, giống như đêm đó, khăn quàng cổ khóa cậu lại, mềm mại, ấm áp, dán vào da.
Mắt Chu Ký Bắc không chuyển, nhìn chằm chằm đám gân xanh trên sườn cổ người nọ, màu xanh tím, bỗng nhiên bụng đói kêu lên, vì để sát mồm nên hé miệng cắn luôn.
“Chu Ký Bắc!” Quý Quỳnh Vũ co rụt cổ, da gà nổi lên lớp lớp, chỗ bị cắn đỏ lên, còn dính chút nước bọt, theo bản năng hắn xoa xoa cổ, sắc mặt hệt sốt cà chua, đỏ đỏ hồng hồng, từ cổ sọt lên mặt, lỗ tai như đem nướng bốc khói lên.
Chu Ký Bắc thực hiện được hành động xấu xa cười, cậu nửa khom suy nghĩ, con ngươi tinh ranh chiếu ra ánh sáng, hệt con hồ ly nhỏ, linh hoạt làm bậy, cái đuôi vẫy vẫy, cố ý vô tình quét qua người Quý Quỳnh Vũ, mà mỗi chỗ ngón tay cậu chạm vào, Quý Quỳnh Vũ làm sao chịu nổi, một chiêu cũng không chịu được.
Chu Ký Bắc vươn tay từ phía sau ôm lấy eo hắn, ngón tay như con rắn nước, chỉ chốc lát đã bò lên lưng, cách lớp vải vốc, nhưng vẫn có thể trèo đèo lội suối lên tới đỉnh núi, Quý Quỳnh Vũ cảm giác từng mạch máu bị mềm hóa, hòa tan da thịt và từng dây thần kinh, thậm chí hắn còn muốn rên lên, không hiểu sao lại run rẩy.
“Thằng nhóc! Coi chừng tôi đánh cậu!” Quý Quỳnh Vũ nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt đỏ hồng khiến người ta mềm lòng, ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, tựa hồ chiếu sáng tầng nước trong mắt hắn.
Chu Ký Bắc cười áp sát lại, cậu làm việc trong hắc đạo, khí thế phải sắc bén nhưng trong lúc này vui đùa thật sự không tương xứng, hai người sắp đi tới cửa, Chu Ký Bắc vòng gậy trong tay, bỗng nhiên dựa lưng vào cửa thủy tinh, nhướng mày, mi mắt khẽ nhếch.
“Bốn năm rồi không về.”
Chu Ký Bắc còn nhớ chính mình vào bốn năm trước, chật vật ngồi xe lăn, trừ bỏ cầm chặt điện thoại trong tay, vài tờ tiền mỏng manh trị giá mấy trăm đồng nằm trong núi, vẫn nhớ như in bến xe đường dài dưới ánh đèn nhạt nhòa trong đêm, tùy tiện có thể thấy mấy người nằm ngã trái ngã phải, đắp áo lên, ngủ như bất tỉnh nhân sự.
Phía đông có một cửa sổ phục vụ, người bán vé không kiên nhẫn, cậu đi mua vé bị họ hối thúc đưa cho, ngơ ngác cầm nửa tấm vé rời đi.
Chu Ký Bắc hạ mắt, tùy tiện che dấu cảm xúc bùng lên, xoay người đưa tay đẩy cửa ra, tiếng gió hù hụ thổi qua, lạnh lẽo cuốn tới, cậu bước nửa bước.
“Rầm rầm ầm” Bầu trời vang lên tiếng sét, ngẩng đầu thấy ánh sáng chói mắt đập vào, khi lướt qua mang theo tiếng kêu long trời.
Chu Ký Bắc và Quý Quỳnh Vũ cùng ngẩng đầu lên, trên vai có vài giọt nước đọng nho nhỏ nhiễu xuống, càng ngày giọt nước càng to, mưa tầm tả, âm thanh ồn ã bên tai, khung cảnh phía trước chớp mắt bị màn mưa bao phủ.
Quý Quỳnh Vũ nhanh chóng đưa tay kéo cậu lại gần mưa, phòng ngừa bị hắt nước, cậu cũng thuận thế lui về sau, nhìn chằm chằm cơn mưa to thình lình đổ xuống, tâm tư trong lòng cũng theo từng hạt mưa trôi xuống.
“Hôm đó chú dẫn tôi về, mưa cũng nặng hạt.” Quý Quỳnh Vũ đỡ Chu Ký Bắc ngồi xuống ghế dài, theo thói quen cầm lấy tay của cậu, lòng bàn tay mát xa cho ra hơi ấm, muốn cậu ấm áp một chút.
Quý Quỳnh Vũ cúi đầu, nghe vậy động tác dừng lại, ngẩng đầu nhìn màn mưa trước mắt và mười năm trước không có gì khác biệt, vài năm gần đây Quý Quỳnh Vũ luôn cảm thấy mình già, trí nhớ không còn tốt, chuyện gì quan trọng phải dùng điện thoại ghi chú lại nếu không sau năm phút đồng hồ đã quên không còn chút gì.
Mà trong cô đơn, hắn lại nhớ rõ Chu Ký Bắc, mỗi sự kiện về cậu đều rõ ràng, giống như cơn mưa tích tụ lâu ngày rồi tự dưng rơi xuống.
Hắn nhớ là, khi đó từ nông thôn quay về thành phố S không có chuyến bay thẳng, không thể không đưa Chu Ký Bắc ngồi xe có rèm che tới trung tâm thị trấn, đi ba bận mới lên được máy bay, Quý Quỳnh Vũ cực kỳ sợ hãi, thậm chí không có chút sức lực để nói chuyện.
Tim hắn như bị tai nạn xe cộ tàn nhẫn nghiền qua, ánh mắt cũng không dám nhắm lại, mỗi khi nhắm mắt thì hình ảnh xe buýt lật nghiêng, khắp nơi vỡ vụn nhìn mà ghê người, cùng với ánh mắt đau đớn cầu xin giúp đỡ của Chu Ký Bắc.
Lần đầu cậu cũng mờ mịt, được Quý Quỳnh Vũ bế lên máy bay, thân thể đặt trên lớp da cao cấp trên ghế ngồi, hơi ngửa ra sao, toàn thân lập tức thả lỏng, nhưng thật chất lại như ngồi trên kim ghim.
Tiếp viên hàng không hỏi cậu có muốn uống gì không, cậu nhìn chằm chằm toa đồ uống bên cạnh, một chữ cũng không nói nên lời, đống đồ đóng hộp rực rỡ sắc màu cậu chưa từng gặp qua, chưa từng nghe qua, chưa từng có được, cậu không biết làm sao.
Đuôi mắt Quý Quỳnh Vũ nhìn thoáng qua hai tay đang vò nắn của cậu, trong lòng như bị vô số mảnh sắc bén hung hăng cắt vào, máu tươi đầm đìa, hắn không dám nhìn Chu Ký Bắc nhiều, quay đầu trả lời tiếp viên hàng không lấy một ly sữa ấm.
Trong quá trình đưa sữa, ngón tay bọn họ lơ đãng chạm vào nhau, cọ vào độ ấm, hai tay Chu Ký Bắc nắm chặt thân ly, trừng mắt nhìn chằm chằm, cố nén không run rẩy, dùng tốc độ thật chậm uống ly sữa trước mặt, sợ sánh ra bên ngoài.
Tại giây đó, Quý Quỳnh Vũ siết chặt nắm đấm, kiệt sức không chế, mới không để bản thân bùng nổ.
“Đúng, ngày hôm đó mưa còn to hơn thế này.” Tay Quý Quỳnh Vũ khẽ run, nắm chặt tay người kia, trong lòng nhớ lại mà nóng bỏng, cậu trở tay nắm tay hắn an ủi, nhìn chằm chằm màn mưa trước mặt, bỗng cười.
“Ngày tôi tới, nó khóc, bây giờ tôi trở về, nó cũng khóc.”.
||||| Truyện đề cử:
Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Chu Ký Bắc chậm rãi rút tay ra, đổi thành khẽ quàng sau lưng Quý Quỳnh Vũ, hắn bị cậu dẫn theo không tự chủ được tiến lại gần, hơi cúi đầu, lực đạo dần dần buông lỏng, dựa vào vai Chu Ký Bắc
“Nó lưu luyến tôi, tôi cũng luyến tiếc nó. Cho nên… tôi không đi nữa có được không?”
Mặt Chu Ký Bắc áp lên Quý Quỳnh Vũ, âm thanh không lớn, bị tiếng mưa ầm ĩ che giấu, thậm chí nhẹ như bay, giọng điệu khi nói chuyện cũng trở nên dịu nhẹ, giống như khi mới gặp, mềm mại, hiện tại cậu thay đổi bản thân.
Chu Ký Bắc không nhận được câu trả lời, có lẽ thời gian rất dài cũng rất ngắn, cậu có thể cảm nhận được tiếng sét đánh đùng đoàng và hơi nước ẩm ướt, mưa quá to, vẫn hắt chút nước lên người cậu, Chu Ký Bắc quay đầu, phát hiện đầu Quý Quỳnh Vũ tựa vào vai mình càng thấp hơn.
“Bối Bối…”
“Ừ.”
“Bối Bối.”
Chu Ký Bắc nở nụ cười trong im lặng, không nhịn được cởi khóa kéo áo ba-đờ-xuy, sau đó dùng nó bao lấy Quý Quỳnh Vũ, hắn cảm giác được tiếng tim đập mạnh mẽ của cậu, mỗi một nhịp như tiếng hồi âm, tâm nhìn trước mắt trong phút đó trở nên mơ hồ.