Ngay cả dũng khí quay đầu cậu cũng không có, nắm chặt cánh tay Kiều Diễm Chi, thân thể không chịu nổi áp lực mà run rẩy.

Động tác của cậu quá nhanh, chân phải theo không kịp, chỗ bị thương bị cường lực đè ép, đau đớn không báo trước xông ra, giống như một bàn tay khổng lồ đục khoét trong não cậu.

Kiều Diễm Chi phát hiện lực đè trên tay, anh ta theo bản năng nhìn về phía cậu, Chu Ký Bắc đột nhiên biến sắc, hàm dưới căng chặt, răng cắn chặt môi, Kiều Diễm Chi thấy không đúng lắm, tính mở miệng hỏi, chí thấy một người đàn ông từ bên kia đi tới, hắn bắt lấy bả vai cậu, mở miệng bối rối kêu.

“Bối Bối!” Chu Ký Bắc đưa lưng về phía Quý Quỳnh Vũ, vai phải chịu tác động khiến đùi phải cũng đau đớn theo, lực đạo mạnh mẽ như không muốn buông tha cho cậu.

Đáy mắt Chu Ký Bắc nhanh chóng đỏ lên, tay vịnh trên cánh tay Kiều Diễm Chi run rẩy, gân xanh trên tay nổi lên, hầu kết chuyển động khó khăn nuốt xuống.

Cậu thả lỏng tay, người lung lay muốn ngã, hai bàn tay đồng thời đưa ra đỡ cậu, Quý Quỳnh Vũ bắt vào khoảng không.

“Cẩn thận.” Kiều Diễm Chi nhẹ giọng nói, thuận tay đưa lại cây nạng cho cậu.

Chu Ký Bắc nhìn anh ta một cái, dù không nói gì nhưng ánh mắt đã mềm mại đi không ít.

“Chú Quý.” Một tiếng này của Chu Ký Bắc cực kỳ lạnh lùng, thậm chí không thèm nâng mắt lên, chỉ liếc nhìn Quý Quỳnh Vũ qua khóe mắt.

Tim Quý Quỳnh Vũ như rỉ máu, rõ ràng chia xa không bao lâu, Quý Quỳnh Vũ lại cảm thấy như đã qua một đời.

Mới qua vài ngày, cậu ấy đã gầy một vọng, hai má hóp sâu, nhất định là ăn không ngon ngủ không yên.

Ý nghĩ đó vừa nhen nhóm trong chớp mắt đã làm trái tim Quý Quỳnh Vũ trở nên xám xịt, từng suy nghĩ về cậu như một ngọn lửa cháy ở đầu tim, lửa ngày càng lớn, hắn không thể kiểm soát được, liên lụy tới những bộ phận vô tội khác cũng bị cắn nuốt theo.

“Bối Bối… Chúng ta về nhà được không?” Quý Quỳnh Vũ trưng ra nụ cười còn khó coi hơn là khóc, thanh âm mang theo cầu xin, tay đặt trên vai Chu Ký Bắc nhất quyết không buông, hắn sợ khi mình thả lỏng, Chu Ký Bắc nhất định sẽ chạy mất.

Cậu hạ mắt, đem sự mềm lòng phút chốc hoàn toàn bóp nát, lúc cậu ngẩng lên, đầu tiên nhìn vai phải, chỉ lướt qua một lát rồi nhìn tới Quý Quỳnh Vũ.

Quý Quỳnh Vũ không biết vì sao, lòng lại lo sợ, trực giác cho hắn biết, ánh mắt này mang đầy ý cảnh cáo, tay hắn run lên, buông lỏng.

Hắn vừa mới buông tay, Chu Ký Bắc liền đưa tay phủi phủi chỗ đó, động tác tùy tiện giống như chỗ đó dính bụi bẩn, nhưng động tác này chớp mắt đã dìm chết Quý Quỳnh Vũ.

Hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.

Chu Ký Bắc nhìn chằm chằm Quý Quỳnh Vũ, cậu vốn mặt lạnh nghiêm nghị, lúc này lại nhếch môi cười, ngữ điệu lễ phép nhưng xa cách, khiến người ta không còn đường nào lui.

“Chú Quý, tôi sẽ không về nhà với chú.”

Khóe mắt Quý Quỳnh Vũ run rẩy, mí mắt giật giật, Chu Ký Bắc rõ ràng là không thể đứng lâu nhưng cậu cố chấp đứng yên, đùi phải lại bắt đầu run rẩy, mồ hôi chảy đầy, sau lưng đã có một tầng mồ hôi tinh mịn, cậu lại vờ như không có gì, biểu hiện rất khéo.

Kiều Diễm Chi lén lút đánh giá Quý Quỳnh Vũ, người này đại khái khoảng đầu ba mươi, cách ăn mặc, cách nói chuyện có thể đoán là người lãnh đạo hoặc là ông chủ của một công ty lớn.

Kiều Diễm Chi đồng thời cũng phát hiện lưng Chu Ký Bắc toàn mồ hôi, cơ thể hình như rất khẩn trương.

Thông qua đoạn đối thoại này có thể thấy quan hệ hai người là trưởng bối và hậu bối, nhưng mà… hình như cũng không giống lắm.

Chu Ký Bắc nói xong thì xoay người, cậu dừng lại một lát để hít thở, dùng chút ý chí cuối cùng để mình không quay đầu, một giây sau khi quay người đi, khuôn mặt không chút biểu cảm liền rạn nứt.

“Chúng ta đi thôi.” Chu Ký Bắc thấp giọng nói với Kiều Diễm Chi, anh ta phản ứng nhanh chóng gật đầu, vươn tay đỡ Chu Ký Bắc.

Cả người Quý Quỳnh Vũ vốn như một cây xăng, hành động này chẳng khác nào châm lên một ngọn lửa, nháy mắt khiến hắn muốn nổ tung.

“Cậu là ai?!”

Quý Quỳnh Vũ xông lên, mạnh mẽ đẩy Kiều Diễm Chi ra, đồng thời nắm cổ tay Chu Ký Bắc kéo về phía mình.

Kiều Diễm Chi hơi giật mình, Quý Quỳnh Vũ dùng lực không nhỏ, rõ ràng mang theo địch ý và công kích mà hành động.

Anh ta bị Quý Quỳnh Vũ đẩy, chân sau loạng choạng, xém tí thì ngã.

“Cậu muốn làm gì? Muốn đưa cậu ấy đi đâu, có tin tôi báo cảnh sát không?”

Quý Quỳnh Vũ nắm cổ áo Kiều Diễm Chi kéo lên, khẩu khí gây sự rõ ràng.

Kiều Diễm Chi giơ hai tay làm động tác đầu hàng, ngữ khí mềm dịu, tốc độ nói rất chậm, hòng muốn trấn an Quý Quỳnh Vũ.

“Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tôi không có ý xấu. Tôi trùng hợp…” 

“Anh ấy là bạn của tôi.” Chu Ký Bắc cắt ngang lời của Kiều Diễm Chi, cậu chống nạng có chút khó khăn đi tới trước người Kiều Diễm Chi, giọng điệu cứng ngắc, thậm chí mang theo chút không kiên nhẫn.

Quý Quỳnh Vũ sửng sốt, tựa hồ bản thân nghe lầm, quay đầu nhìn Chu Ký Bắc, nhíu mày hỏi lại: “… Cậu nói cái gì?”

Chu Ký Bắc nâng tay lên đặt lên bàn tay đang nắm cổ áo Kiều Diễm Chi của Quý Quỳnh Vũ, tăng thêm lực, móng tay bấm vào tại chỗ giữa hai ngón hắn, Quý Quỳnh Vũ ăn đau đành phải buông ra.

Trong nháy mắt buông tay, nhìn dấu đỏ trên tay, Quý Quỳnh Vũ bỗng có chút hoảng sợ.

Chu Ký Bắc đứng chắn trước Kiều Diễm Chi, vóc dáng cậu phát triển, đã cao gần bằng Quý Quỳnh Vũ.

“Chú Quý, đừng động vào bạn của tôi.”

Ven đường có gió gào thét, bánh xe ma sát với đường phát ra tiếng kêu bén nhọn, một loạt âm thanh của người qua đường.

Mỗi một âm thanh như lời chế giễu, tụ tập bên tai hắn, châm chọc Quý Quỳnh Vũ.

Quý Quỳnh Vũ mấp máy môi nửa ngày cũng không nói được lời nào, hắn có chút luống cuống, đại não trống không như bị hồ dán lại, suy nghĩ rối loạn, cái gì cũng không nghĩ được.

“Chúng ta đi thôi.” Chu Ký Bắc không liếc nhìn Quý Quỳnh Vũ một cái lập tức mở cửa xe, cậu bỏ nạng vào trong, chậm rãi vào trong xe.

Cửa xe đóng lại ‘rầm’ như giáng một cái tát vào mặt Quý Quỳnh Vũ.

Kiều Diễm Chi xấu hổ, định nói một hai câu với hắn nhưng nghĩ lại vẫn từ bỏ, vòng qua thân xe chuẩn bị xuất phát.

Quý Quỳnh Vũ trong lòng đã là biển lửa, các bộ phận trong cơ thể như bị thiêu rụi, chỉ còn lại một bộ xương khô, hắn xông lên muốn kéo cửa ra, nhưng Chu Ký Bắc đã khóa trái.

“Bối Bối! Bối Bối!” Quý Quỳnh Vũ giơ tay đập mạnh lên cửa xe, Chu Ký Bắc không hề chuyển mắt, há miệng lạnh lùng phun ra hai chữ.

“Đi thôi.”

Kiều Diễm Chi nhìn kính chiếu hậu, song khởi động xe, đạp chân ga, xe lập tức chạy về phía trước.

“Bối Bối!” Quý Quỳnh Vũ cảm giác xe lăn bánh, cả người như bị đẩy vào vực sâu, như người đang cầm cọng dây cứu mạng lại bị người khác cắt đứt, hắn hoàn toàn không biết làm sao.

Người đã đuổi không kịp, chỉ nhìn thấy sườn mặt lạnh như băng của Chu Ký Bắc, không chút cảm xúc.

Chu Ký Bắc nào dám quay đầu, cậu đã sớm không còn đường lui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play