“……!” Đây là lần thứ ba trong đêm nay Quý Quỳnh Vũ thắng gấp.
Hắn không khống chế được, tốc độ xe dữ dội không điều khiển nổi, khó khăn lắm mới không đụng vào lan can phòng hộ, thiếu chút nữa đã tông vào bên đường.
Sau lưng là tiếng còi ing ỏi, Quý Quỳnh Vũ sợ hết hồn, cả người đổ mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch, mười đầu ngón tay lái xe khi nãy lạnh băng.
Quý Quỳnh Vũ đặt hai tay lên vô lăng, chôn mặt trên đó, ngực đau như bị xẻo thịt, sức lực rất lớn, không hề nương tay, giống như đem cơ thể sống sờ sờ đi phẫu thuật.
Di động bất ngờ vang lên, Quý Quỳnh Vũ không chậm một giây, bắt máy, âm thanh làm hắn tuyệt vọng bên kia được khuếch đại.
“Quỳnh Vũ… Mấy con đường gần đây đều tra xét rồi, không phát hiện Ký Bắc.”
Quý Quỳnh Vũ nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, tròng mắt đỏ như rỉ sắt, dường như có thể nhỏ ra máu.
“Cục trưởng Mã, có thể tra giúp tôi bến xe đường dài, hoặc là bản ghi chép của nhà ga… Cậu ấy chắc là không đi máy bay đâu…”
“Quỳnh Vũ, này không được đâu…” tín hiệu điện thoại không tốt, âm thanh khuếch đại đứt quãng, lộ ra chút lạnh lẽo, tâm tình căng như dây đàn của hắn phút chốc đứt phựt.
“Cục trưởng Mã, cậu ấy mới mười tám… Đi đứng bất tiện… Sáu năm nay chưa từng rời xa tôi… Tôi không dám nghĩ tới nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì… Lỡ có người ức hiếp cậu ấy, ngay cả trốn tránh cậu ấy cũng không làm được!”
Trước đây Quý Quỳnh Vũ từng tức giận, từng bối rối, nhưng giờ khắc này, hắn chỉ biết tự trách, hận chính bản thân mình, hận cái miệng không biết lựa lời của mình, chỉ vì giây lát muốn giải phóng cảm xúc mà ép đứa nhỏ vào đường cùng.
“Cục trưởng Mã, tôi xin ông… Xin ông nghĩ biện pháp.” Quý Quỳnh Vũ ngã người về sau, mắt đau rát như bị nhỏ axit, dường như có gì đó chảy ra từ mắt hắn, Quý Quỳnh Vũ liều mạng hít thở, đáng tiếc, tiếng nức nở vẫn không kiềm được.
Thành phố W.
Phòng tắm khách sạn không có nước nóng, Chu Ký Bắc tắm xong thì run lẩy bẩy.
Vốn mỗi khi tắm đều rất mệt, động tác cậu lại khó khăn, khi đi ra cậu đã lạnh như băng.
Hàm răng do lạnh mà đánh vào nhau phát ra tiếng, cậu run rẩy thay quần áo, lúc chống nạng ra ngoài, trời đã tờ mờ sáng.
Chu Ký Bắc đưa tay sờ bụng, vừa hay nó cũng phát ra tiếng ‘ọt ọt’.
Từ hôm qua tới giờ cậu chưa ăn gì, thể lực đã cạn kiệt, trong bụng ngoài trừ không khí chắc không còn gì khác.
Cậu chống nạng tới cạnh giường, kéo balo đeo lên, cây nạng này đã giống như một phần thân thể của cậu, đỡ cả người cậu xuống lầu.
Bà chủ ngồi ở quầy lễ tân ngủ gật, nghe được tiếng động thì nhập nhèm mở mắt nhìn, mấy lọn tóc uốn rối loạn bà cũng không để ý, lạnh tới bừng tỉnh.
“Cậu bạn nhỏ, cậu đi đâu vậy?”
Chu Ký Bắc ngơ ra, dáng người cậu vừa cao vừa ốm, nhìn trắng nõn sạch sẽ, nhìn nhỏ hơn tuổi thực nhiều.
“… Tôi muốn tìm gì đó để ăn.” Chu Ký Bắc chống nạng khập khiễng định đi, cậu liếc mắt nhìn xe lăn, thấy nó bị xếp chồng trong góc, nuốt lại mấy lời định nói.
“Đói bụng hả? Ra cửa quẹo phải, cách đây hai gian có một tiệm ở mặt tiền đường, mùi vị rất ngon, cậu tới đó thử đi.” Bà chủ rất nhiệt tình, bà đứng ở cửa, chỉ phương hướng cho cậu, Chu Ký Bắc nhẹ giọng nói cám ơn, sau đó dùng sức chống nạng đi ra ngoài.
Không khí của thành phố W khác với thành phố S, không có sự náo nhiệt phồn hoa như thành phố S, trên đường có nhiều người đạp xe đạp đưa thức ăn, không nhanh không chậm mà đạp, bên trong lồng là điểm tâm nóng hầm hập.
Bọn họ không giống người ở thành phố S lúc nào cũng dồn dập lo âu, bọn họ nhàn nhã thoải mái. Trước đây, Chu Ký Bắc rất ghét việc qua đường trong đám người, cậu ghét việc đụng chạm với người khác, thậm chí còn sợ những bước chân họ vội vã đi qua.
Nơi này, không giống.
“Mẹ, mẹ, con muốn ăn mì cà chua trứng chiên.” cặp mẹ con đi qua bên người Chu Ký Bắc, cậu nhìn theo, dùng sức chống nạng đi qua.
Trước quán có không ít người, nhìn qua nhìn lại thấy không còn chỗ trống, Chu Ký Bắc đứng sau lưng hai mẹ con kia, tay phải cầm ví tiền, vô thức vuốt bụng ngón tay qua lại, cậu khẩn trương.
“Ăn gì?” nhân viên đưa một tờ giấy, đầu không ngẩng lên hỏi, Chu Ký Bắc ngẩng đầu nhìn thực đơn trên tường, dời đường nhìn.
“Mì trộn mỡ hành.”
“Thêm trứng chần không?”
“Không cần, lấy mì được rồi.” Chu Ký Bắc không do dự trả lời, cậu mở ví, rút ra một tờ tiền nhăn nheo, nhân viên nhận tiền, nhập hóa đơn, rồi đưa tiền thối lại.
“Tiếp theo.”
Người phía sau tiến lên, Chu Ký Bắc cau mày chạy nhanh qua bên cạnh, cậu cầm tờ hóa đơn nhỏ, ánh mắt như súng máy tia một lượt quán ăn, rốt cuộc ở trong góc nhỏ thấy được chỗ trống.
Cậu chống người đi ra, bộ dáng rất cố sức, vết thương ở chân lại đau, lúc ngồi xuống đầu gối cong lên, bên trong lập tức đau đớn.
“… Hừ…” Chu Ký Bắc đau tới kêu lên, nhịn không được hạ thấp thắt lưng che lại đầu gối, tay run rẩy xoa nhẹ vài cái mới ngồi ngay ngắn.
Bỗng nhiên trên bàn có một cục rubik khiến cậu chú ý.
Chu Ký Bắc không biết nghĩ gì, vươn tay ra lấy, cậu quan sát rubik một hồi, sau đó mười ngón tay chuyển động, một mặt của rubik dần hiện ra, ánh mắt cậu chuyên chú, lông mi dày rậm tụ thành cái bóng râm khiến cho hơi thở xa cách giảm một nửa.
“U … u1… u2…” miệng lẩm bẩm, tốc độ tay còn nhanh hơn tốc độ nói, cậu nhanh chóng xoay, mặt màu xanh dần hiện ra…
Cậu trả rubik lại chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim giây vừa qua khỏi số mười hai.
“Mì trộn mỡ hành.” Nhân viên bưng món lên, Chu Ký Bắc gật đầu, xoay người lấy một đôi đũa gỗ, trộn mì lên, đối diện có người ngồi xuống.
“Cậu xoay cái này hả?” Chu Ký Bắc ngẩng đầu lên, một người đàn ông đang thưởng thức cục rubik cậu xoay khi nãy.
Chu Ký Bắc không trả lời, cúi đầu ăn, người đàn ông kia mặt đầy hứng thú xoay rubik tới lui, vén ống tay áo lên, lộ ra cái đồng hồ.
“Từ khi tôi bước vào quán, trừ ra vài giây, đại khái cậu xoay cái rubik này tốn… mười hai giây.”
Một tay che mặt của Chu Ký Bắc hơi dừng lại, người đàn ông thấy hành động của cậu lập tức nắm bắt cơ hội nói chuyện.
“Cậu đừng hiểu lầm, rubik này là tôi để quên khi nãy lúc ăn cơm.”
Người này trẻ tuổi hơn Quý Quỳnh Vũ, nhìn khoảng hai bảy hai tám, Chu Ký Bắc liếc mắt, ăn mặc sang trọng xa xỉ, vậy mà lại ăn ở cái quán nhỏ này, nhìn sao cũng thấy không hợp lý.
“Tôi là Kiều Diễm Chi, làm bạn đi.” Kiều Diễm Chi đưa tay ra, Chu Ký Bắc lại không thèm để ý, nhìn chằm chằm bát mì, không nhanh không chậm mà ăn.
Tay Kiều Diễm Chi có chút xấu hổ dừng giữa không trung, tên kia cũng không nổi quạu, lưu loát thu trở về.
Tiếp theo lấy một tờ danh thiếp trong túi áo.
“Tôi làm tài chính, dưới tay tôi…”
“Phục vụ, đóng gói.” Chu Ký Bắc chen ngang lời tên kia, cậu lớn tiếng gọi.
Kiều Diễm Chi biết mình nói chuyện không có hiệu quả liền im miệng, anh ta chủ động đứng lên, nhường đường cho người phục vụ.
Mặt Chu Ký Bắc lạnh như băng, đuôi mắt không chút hơi ấm, Kiều Diễm Chi im lặng đánh giá cậu, nhìn cậu chống nạng rời đi, trong lòng rục rịch.
_____________________________
Tác giả có điều muốn nói:
Bối Bối của chúng ta là thiên tài
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT