Màn hình điều khiển đầy chấm đỏ cho thấy con đường phía trước đang tắc nghẽn nặng nề.
Chiếc xe di chuyển với tốc độ rùa bò, phanh bị đạp mạnh.
Quý Quỳnh Vũ ngày càng khó chịu, cả người như bị lửa thiêu. Trái tim anh đang ôm một nỗi đau chưa có, rối bời, mệt mỏi. Cảm xúc giống như một sợi dây, siết chặt khiến hắn không thở nổi.
Phía sau vang lên những tiếng hối thúc không kiên nhẫn, Quý Quỳnh Vũ run lên, thiếu chút nữa đánh lệch tay lái.
Lưng hắn lạnh toát, tay lái chuyển một vòng, bánh xe xoay rồi lại xoay, lấn sang tuyến vàng.
“Rầm…rầm!” Đêm tối yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện một tia sấm sét, trước mặt sáng ngời, Quý Quỳnh Vũ bị doạ không nhẹ, trong lòng hoảng hốt.
Trời mưa.
Làng du lịch
Lần thứ năm Chu Ký Bắc xem di động, thời gian hiển thị là 3 giờ sáng.
Cậu không thể liên lạc được với Quý Quỳnh Vũ, ánh mắt đờ đẫn, hai tay nhẹ buông, đẩy xe lăn đi, bánh xe đụng vào vali trên sàn.
Cậu ngẩn ra, cúi đầu khom người, dùng hai ngón tay nhặt một bộ quần áo, run rẩy đắp lên đùi.
Chu Ký Bắc suy nghĩ, tay vuốt ve từ cổ áo tới tay áo, ánh mắt chăm chú, lộ vẻ quyến luyến.
Chu Ký Bắc cúi đầu ngửi ngửi, mí mắt vì động tình mà run rẩy, quần áo nhanh chóng bị vò nhăn nhúm, đã không còn hình dạng ban đầu.
Cậu không có gì có thể mang đi.
Chu Ký Bắc chậm rãi mở mắt, đôi mắt bị thẩm thuốc kích thích, vừa chua xót vừa đau đớn, cậu lấy tay xoa xoa mắt, gấp quần áo lại ngay ngắn rồi bỏ trở lại.
Cậu đẩy xe lăn ra cửa, tắt đèn, toàn bộ căn phòng lập tức tối đen, giơ tay không thấy năm ngón, cậu vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng chìm trong bóng tối, không thấy ánh mặt trời.
Chu Ký Bắc cố sức di chuyển xe lăn, ngồi thang máy ra đường lớn, ngay cửa sảnh lớn gặp bảo vệ, bị người kia gọi lại.
“Thưa ngài, ngài phải ra ngoài sao? Bên ngoài đang mưa to, cần tôi gọi xe giúp ngài không?” Chu Ký Bắc dùng khoé mắt nhìn, không quay đầu.
“Không cần, cám ơn.” Chu Ký Bắc lạnh nhạt trả lời, người kia muốn nói lại thôi.
“Vậy… ngài đem theo ô đi.” một chiếc ô được đưa tới trước mặt, Chu Ký Bắc cầm lấy cán ô, để trên tay vịn xe lăn, ngón tay khẽ nhúc nhích.
“Cám ơn!” Chu Ký Bắc nhận ô, cố ý bảo trì khoảng cách để không tiếp xúc da thịt.
Vừa ra khỏi cửa, mưa to gió lớn liền đập vào mặt, Chu Ký Bắc theo bản năng nhắm mắt lại.
Cậu mở ô ra, cái ô rất lớn, như cái lồng che hết nửa người trên, quần nhanh chóng ướt đẫm, Chu Ký Bắc cũng không thèm đẻ ý.
Mưa quá lớn, Chu Ký Bắc run rẩy liên tục.
Trên cánh tay còn có vết thương đang không ngừng đau đớn, cậu cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn lớn hơn để che giấu.
“Này, đi xe không?” một chiếc taxi màu vàng dừng lại bên cạnh, tài xế hạ cửa xe xuống, nhìn Chu Ký Bắc bên ngoài kêu to, Chu Ký Bắc ngẩng đẩu, nửa người dưới ướt nhẹp.
Đầu bên kia, Quý Quỳnh Vũ vừa quẹo xe vào một trạm dừng.
Vừa rồi xúc động quẳng điện thoại, hiện tại hối hận xanh ruột, gấp đến độ như con ruồi mất đầu, tán loạn không biết làm gì.
“Ngại quá, xin hỏi tôi có thể mượn di động của anh được không?” Quý Quỳnh Vũ rất ngượng ngùng, da mặt hắn mỏng, giọng nói có chút không được tự nhiên.
Ông chủ cửa hàng liếc hắn không trả lời, Quý Quỳnh Vũ càng xấu hổ hơn, định quay đầu bước đi, ông chủ lại đưa điện thoại tới.
Quý Quỳnh Vũ có chút ngoài ý muốn, vội vàng nói cám ơn, đầu tiên hắn gọi cho Diệp Ý, nói mình có việc gấp nên phải trở về.
Diệp Ý ‘ừ à’ hai tiếng, bỗng nhiên cao giọng châm chọc: “Hai người về cũng không cần đồ đạc sao? Giàu có gớm nhỉ!”
Quý Quỳnh Vũ ngẩn người, não còn chưa load kịp.
“Là sao?”
“Không phải cậu về với Ký Bắc sao? Em ấy vừa ra khỏi phòng, người dọn dẹp lập tức đến, phát hiện đồ đạc trong phòng còn ngỗn ngang trên sàn nhà.”
“……” bên ngoài sét lại đánh xuống sáng rực, tiếng động còn lớn hơn khi nãy, doạ người ta nhảy dựng.
Giống như cái miệng sư tử há to, rống một tiếng giận dữ, tiếng này tiếp tiếng kia, cơ hồ muốn đem người khác cắn nuốt ngay cả xương cốt cũng không tha.
Quý Quỳnh Vũ không hỏi dư thừa thêm, lập tức cúp điện thoại, ông chủ vừa vươn tay ra, Quý Quỳnh Vũ lại nhanh chóng nhấn một dãy số, là số của Chu Ký Bắc.
Có lẽ bản thân Quý Quỳnh Vũ cũng không biết, dãy số này tựa như bản năng của hắn, khi nhấn đầu ngón tay run không ngừng.
“A lô…”
“Bối Bối, cậu ở đâu?”
Quý Quỳnh Vũ dường như là quát vào điện thoại, yết hầu đau đớn, bụng cũng sôi ùng ục.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, chú Quý.”
Chu Ký Bắc khóc, ở đầu bên kia nhỏ giọng khóc lóc, không phải cái loại gào rống điên cuồng, mà là nhẹ giọng nức nở, âm thanh như bình nước sôi già, tạt vào lòng người khác, nóng rát đau đớn.
Quý Quỳnh Vũ liền mềm lòng.
Hắn dùng tâm sức cả đời để nuôi lớn đứa nhỏ này, sáu năm, đủ để Chu Ký Bắc trở thành một phần sinh mệnh của hắn.
Mà việc từ bỏ Chu Ký Bắc, giống như việc ở trong người hắn cạo bỏ một miếng thịt, cắt đứt một khúc ruột, đau đến tê liệt.
“Bối Bối, cậu ở đâu, tôi…”
Điện thoại treo.
Âm thanh xung quanh Quý Quỳnh Vũ đều bị cắt đứt.
Hắn đột nhiên ù tai, cái gì cũng không nghe thấy.
Tiếng ‘tút tút’ bên đầu bên kia giống như xuyên qua linh hồn cô độc của hắn, âm thanh ma quỷ như chặt đứt hi vọng của hắn.
Khoảnh khắc xe lao đi, Quý Quỳnh Vũ cảm thấy sinh mệnh của mình như sắp chấm dứt.
Nhà ga
Chu Ký Bắc lau mặt, lòng bàn tay ướt đẫm, cậu cậy mạnh xoa nắn một phen, giương mắt nhìn phía ngoài cửa sổ.
Mưa to tầm tã che phủ tầm mắt, Chu Ký Bắc không biết bản thân bị gì.
Tài xế không lên tiếng lái xe, trong xe im lặng đến đáng sợ.
“Bác tài, còn chưa tới nhà ga sao?” Chu Ký Bắc mở miệng, tài xế trong lòng thấp thỏm trả lời.
“Qua một con đường nữa là tới.”
Chu Ký Bắc móc tiền trong túi ra, tài xế đạp chân ga, xe tăng tốc, Chu Ký Bắc không vững liền ngã người về phía trước, theo thói quen dùng tay đỡ phía trước.
“Tới rồi.” mặc dù trời mưa to, nhà ga vẫn rộn ràng như cũ, phía trước không có đường cho taxi tiến vào, liền dừng lại bên đường.
“… Bác tài, phiền bác mở cốp xe một chút.” cảnh tượng tái diễn, mỗi lần Chu Ký Bắc cùng người ngoài nói chuyện, chủ động thừa nhận bản thân khiếm khuyết, là một lần tự đâm bản thân một nhát.
Tài xế từ kính chiếu hậu liếc nhìn, mở cốp xe.
Chu Ký Bắc có một kỹ năng lạ lùng, mỗi khi có người nhìn vào cậu sẽ không tự chủ được mà hướng xuống dưới, cậu có thể vô cùng rõ ràng nhìn thấy khoé miệng chế giễu và ánh mắt không kiên nhẫn của bọn họ, kèm theo đó là những lời thô tục muốn nói lại thôi.
“… Cám ơn.”
Hôm nay Chu Ký Bắc phá lệ lễ phép, đối với người xa lạ đều nói cảm ơn vô số lần, nhưng đối với người cậu yêu thương nhất lại nói xin lỗi.
“…. Rầm!” cửa xe nhanh chóng đóng lại, đã sang ngày mới.
Chu Ký Bắc miễn cưỡng chống đỡ, chật vật ngồi lên xe lăn, hoàn toàn bỏ ngoài tai những tạp âm khác.
Quý Quỳnh Vũ dừng xe ở đối diện, cửa xe mạnh mẽ đóng sầm lại, hắn lo lắng nhìn xung quanh.
Người đang ra khỏi xe lập tức bị mưa giội cho ướt nhẹp, tóc dính vào trán, nước trượt từ trên thẳng tiến vào cổ áo.
“Bối Bối!” Quý Quỳnh Vũ cao giọng gọi, bóng dáng Chu Ký Bắc bị ô che mất, hình như cũng không nghe thấy.
“Bối Bối…. A!” Quý Quỳnh Vũ hét thảm một tiếng, tiếp theo bị một lực thật lớn đẩy văng ra, Chu Ký Bắc đang chống tay lên xe lăn, bỗng dưng thân thể cứng ngắc, mày nhíu chặt.
Hình như có ai đang gọi cậu?
Chu Ký Bắc mở to mắt, ma xui quỷ khiến quay đầu lại, đồng tử thiếu chút nữa nổ tung – Quý Quỳnh Vũ bị một chiếc xe tông vào, tốc độ xe cực nhanh.
Quý Quỳnh Vũ thế nhưng không chịu buông túi đồ trong tay.
“Quỳnh Vũ!” Chu Ký Bắc gào khàn cả giọng, vứt ô qua một bên, theo bản năng nắm tay vịn xe ra sức đẩy, Quý Quỳnh Vũ trên mặt đất đã văng đi gần 50 mét, may mắn văng đi không xa, thời điểm đến gần được Quý Quỳnh Vũ, Chu Ký Bắc không chút do dự đứng lên.
Cơ bắp trên đùi phải của Chu Ký Bắc đã muốn hoại tử gần hết, hoàn toàn không có sức lực để chống đỡ, mà lần đứng lên này khiến đau đớn xộc tới, kích thích đại não, không cầm được liền kêu lên đau đớn.
“Quỳnh Vũ!”
“……!”
Chu Ký Bắc bảo vệ Quý Quỳnh Vũ bằng chính cơ thể của mình, cậu dùng người mình để đối mặt với sự điên cuồng lạnh lẽo, cánh tay trái và lưng Quý Quỳnh Vũ bị lăn trên con đường ẩm ướt, cậu ôm Quý Quỳnh Vũ, cậy tay hắn ra, Quý Quỳnh Vũ buộc phải buông tay, cuối cùng hai người mới thoát được.
“… Anh không sao chứ?” Chu Ký Bắc nằm ngửa trên mặt đất, hai tay gắt gao bao bọc Quý Quỳnh Vũ, không dám buông lỏng.
Quý Quỳnh Vũ hoảng sợ, hắn run rấy trong ngực Chu Ký Bắc, ngẩng đầu, thấy khoé miệng Chu Ký Bắc bầm tím, hối hận ập tới như mưa to ngoài kia.
“……” Chu Ký Bắc nhìn Quý Quỳnh Vũ cười, nụ cười kiên định, không đổi không dời.
_____________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mẹ xin mấy người, đừng có rộn chuyện!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT