Phương Duệ dùng giải dược đã được một canh giờ, lúc này mặc dù khí trời rét
lạnh nhưng Phương Duệ lại để mình trần, hắn ngồi giữa trời tuyết, mặt đỏ ửng một cách dị thường.
Thẩm Ngọc vốn đứng bên cạnh Phương Duệ, sau đó lại bị hắn đuổi trở về nhà gỗ.
Trời đông giá rét, Thẩm Ngọc chỉ là người thường, hơn nữa nàng còn mặc quần
áo mỏng manh nên Phương Duệ làm sao có thể để nàng đi ra ngoài trời cùng hắn.
Tuy nhiên Thẩm Ngọc cũng không có vào nhà trong, nàng cũng không cố gượng
ép bản thân đứng ở ngoài trời, nàng chỉ lẳng lặng đứng ở dưới mái hiên
nhìn Phương Duệ.
Bông tuyết rơi càng lúc càng dày, trước mặt Thẩm Ngọc đều là một màu trắng xoá.
Thời gian dần trôi qua, nhiệt độ cơ thể Phương Duệ tựa hồ càng lúc càng
nóng, hắn lúc này không khác gì đang bị nung ở trong một cái lò.
Người luyện võ cho dù có thể chịu được nhiệt, nhưng loại hành hạ như này không phải ai cũng chịu được.
Suốt một canh giờ giống như bị thả vào cái lò nung, ý chí Phương Duệ chạm
rãi biến mất, hắn chỉ nhớ rõ chính mình đang bị lửa thiêu đốt.
Phương Duệ đột nhiên “A” một tiếng, cả người đổ vùi vào trong tuyết, hắn hy
vọng sự lạnh lẽo từ tuyết có thể giảm bớt cảm giác thiêu đốt trong
người.
Thế nhưng nhiệt độ nóng bỏng trên người hắn khiến lớp tuyết hoà tan thành
nước, ngay cả những bông tuyết rơi xuống người hắn cũng nhanh chóng tan
chảy.
Phương Duệ không ngừng lăn lộn trên đất, vẻ mặt hắn đặc biệt đau đớn thống khổ.
Thẩm Ngọc hét to về phía Phương Duệ:
“Cố gắng chống đỡ.”
Nhưng sự dày vò khiến Phương Duệ không nghe được lời nói của Thẩm Ngọc, hắn
bỗng nhiên ngồi quỳ dậy, sau đó không ngừng đập đầu xuống mặt đất.
Thẩm Ngọc lo lắng Phương Duệ tự làm đau chính mình, nàng chạy nhanh xuống khỏi cầu thang rồi mạnh mẽ ôm lấy đầu Phương Duệ:
“Cố chịu đựng! Nếu ngươi dám làm bị thương chính mình, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Thanh âm Thẩm Ngọc run run, nàng mím chặt môi gắng gượng chống đỡ, sau đó đột nhiên hung hăng cắn lên bờ vai Phương Duệ, nàng cắn cực kỳ dùng sức,
giống như muốn cắn đứt miếng thịt trên vai hắn, ngay cả trong miệng nàng cũng ngập tràn mùi vị máu tanh.
Phương Duệ vốn bị nhiệt độ thiêu đốt đến mất lý trí, bỗng nhiên bị cắn một cái như thế, hai mắt hỗn độn bởi vì đau đớn trên vai mà dần dần khôi phục
tia sáng.
Thẩm Ngọc liên tục cắn chặt không buông, cho dù cắn đến hàm răng nàng cũng đã tê dại.
Phương Duệ khôi phục một chút thần chí, hắn ngiêng đầu nhìn Thẩm Ngọc cắn
chính mình không buông, khoé miệng liền khẽ cong, mặt mày mang theo ý
cười.
“A Ngọc, nàng đang muốn mưu sát chồng à?” Phương Duệ nói lời này có chút
vô lực, nhưng hắn lại cố ý mang theo giọng điệu thoải mái.
Thấy Phương Duệ còn có thể trêu chọc mình, Thẩm Ngọc cuối cùng cũng buông
lỏng miệng ra, khuôn mặt nàng đỏ hồng như lửa đốt, trên môi còn mang
theo máu của Phương Duệ khiến cánh môi nàng diễm hồng.
Phương Duệ dùng lòng bàn tay nóng rực xoa xoa cánh môi Thẩm Ngọc, sau đó hắn đột nhiên cười thành tiếng:
“Quả nhiên vẫn cần chút phấn son mới xinh. Nàng nhìn xem, hiện tại càng xinh đẹp hơn.”
Thẩm Ngọc mím chặt môi, hốc mắt chậm rãi xuất hiện nước mắt, nàng giơ tay
lên rồi nắm thành quả đấm đánh lên lồng ngực Phương Duệ.
“Ngươi cố ý đúng không, ngươi cố ý thăm dò xem ta có thật sự để ý đến ngươi?” Thẩm Ngọc ấm ức nói.
Nhìn bộ dáng ấm ức của Thẩm Ngọc càng lúc càng giống một cô nương gia, Phương Duệ cảm thấy như vậy rất tốt.
Hắn lập tức cười một tiếng, sau đó duỗi tay phủi mấy bông tuyết rơi trên
người Thẩm Ngọc, nhưng vừa động vào thì tuyết kia lại lập tức tan chảy.
“Nàng không nên ở chỗ này, nếu như nàng bị cảm lạnh thì sao có thể chăm sóc ta?”
Thấy Phương Duệ lại đuổi mình trở lại nhà gỗ, Thẩm Ngọc quật cường lắc đầu:
“Ta không lạnh, người ngươi nóng như cái lò sưởi, ta ở cạnh ngươi sẽ không bị lạnh.”
Phương Duệ ngẩng đầu nhìn tuyết rơi càng lớn, hắn cũng biết Thẩm Ngọc sẽ không nghe theo hắn, cuối cùng hắn liền nói:
“Vậy nàng đỡ ta trở về.”
Phương Duệ đứng dậy, thân thể hắn lung lay không vững.
Thẩm Ngọc vội vàng đỡ lấy Phương Duệ, tay nàng vốn bị lạnh cóng đến mất cảm
giác, vậy mà lúc này động vào người hắn không khác gì một miếng đồng
đang bị nung chảy.
Thẩm Ngọc sững sờ tại chỗ, nàng do dự một hơi rồi lại một lần nữa ấn Phương
Duệ ngồi xuống mặt đất, nàng cúi người xuống nhẹ nhàng đặt lên trán hắn
một nụ hôn.
“Nếu ngươi dám làm chính mình bị thương, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản
ngươi, đợi đến khi ngươi tự hại chết chính mình thì ta sẽ đào hố chôn
ngươi ở trên núi này.” Động tác dịu dàng khác hoàn toàn với lời nói có
vài phần hung ác.
Nói dứt lời, Thẩm Ngọc liền một mình trở lại nhà gỗ lấy chăn bông bọc kín
người mình, nhìn nàng lúc này không khác gì quả cầu len.
Sau đó Thẩm Ngọc lại tiếp tục ngồi dưới mái hiên nhìn nhất cử nhất động của Phương Duệ, lời nói hung ác vừa rồi chỉ là doạ dẫm Phương Duệ mà thôi,
chứ nàng sẽ không thật sự bỏ mặc hắn.
Phương Duệ nhắm mắt lại giống như đang suy nghĩ, ngồi giữa băng tuyết ngập
trời nhưng toàn thân hắn là tầng tầng mồ hôi, da thịt đỏ hồng dần chuyển thành đỏ thẫm, môi hắn cũng thâm lại, người nào không biết còn tưởng
rằng đây là dấu hiệu của chết cóng, kỳ thực là hắn sắp bị lửa thiêu
chết.
Cũng may một canh giờ tiếp theo, Phương Duệ cũng không làm hành động gì tổn thương chính mình.
Có thể nói Phương Duệ đặc biệt may mắn, dùng giải dược sẽ khiến cơ thể cực nóng nhưng thời tiết lúc này lại đúng thời kỳ giá rét, còn khi nhiệt độ cơ thể giảm xuống mức cực thấp thì phía sau nhà gỗ lại có suối nước
nóng, cho dù toàn thân đau đớn như kim châm thì lại có Thẩm Ngọc chăm
sóc bên cạnh, thiên thời địa lợi nhân hoà đều bị Phương Duệ chiếm hết,
có thể nói đến cả ông trời cũng đã đứng về phía hắn.
Sau hai canh giờ đau đớn như bị lửa thiêu, ý thức của Phương Duệ coi như
được khôi phục, mặc dù thân thể có chút lạnh nhưng cũng không đến nỗi
lạnh thấu xương như dự đoán.
Hắn ngâm mình trong suối nước nóng, nhiệt độ ấm áp khiến thân thể hắn đặc
biệt thoải mái, từng nguồn nhiệt truyền vào trong cơ thể giống như được
truyền nội lực, một nguồn nội lực khiến hắn có cảm giác nhẹ nhàng mềm
mại như bông.
Cảm giác này cũng tựa như đêm đó ở Tử Thần Điện, hắn đè lên người Thẩm Ngọc…
Thẩm Ngọc…
Phương Duệ bỗng dưng mở mắt, hắn cúi đầu nhìn xuống thì chỉ thấy một đoạn cánh tay phấn hồng, tiếp đó là bả vai mảnh khảnh cùng khuôn mặt đỏ bừng của
Thẩm Ngọc vì ngâm nước quá lâu.
Nhìn thoáng qua y phục rơi trên mặt đất, Phương Duệ có thể xác định Thẩm
Ngọc đang không một mảnh vải che thân, tuy nhiên lúc này hắn một chút
ham muốn cũng không có…
Bởi vì Thẩm Ngọc đang hôn mê bất tỉnh trong suối nước nóng!
Phương Duệ nhanh chóng ôm lấy Thẩm Ngọc, hắn dùng áo choàng chùm lên người nàng.
Vừa rời khỏi suối nước nóng, Phương Duệ lập tức rùng mình, rét lạnh xuyên
qua từng lỗ chân lông ngấm tận vào trong xương tuỷ hắn, cho dù trần
truồng đứng giữa trời đông lúc nhiệt độ xuống thấp nhất cũng không có
cảm giác lạnh lẽo giống như hiện tại.
Phương Duệ vừa chùm áo choàng lên cho Thẩm Ngọc thì lỗ tai hắn bỗng nhiên khẽ
động, hắn nghe thấy tiếng động rất nhỏ phía ngoài nhà gỗ.
Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc, sau đó ôm nàng để lên chỗ khô ráo trên mặt
đất. Chỗ này gần suối nước nóng nên hắn cũng không lo lắng Thẩm Ngọc nằm trên đất bị lạnh.
Phương Duệ mặc y phục rồi cầm lấy trường kiếm treo ở bên cửa, hắn cảnh giác đi ra ngoài và dừng lại ở trước cửa nhà gỗ, đột nhiên có một hắc y nhân
xuất hiện dưới cầu thang, hắn ta quỳ một gối hành lễ với Phương Duệ:
“Bệ hạ, bởi vì tình huống khẩn cấp nên thuộc hạ mới phải quấy nhiễu bệ hạ.”
Phương Duệ nhíu chặt mày, Dung Thái biết rõ hắn đang dùng giải dược, vậy mà
vẫn phái người đến thông báo, chứng tỏ chuyện kia cực kỳ khẩn cấp.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Thái hậu đột nhiên phái binh bao vây phủ Thái Bảo!”
Phương Duệ hơi ngẩn người, hắn hỏi:
“Dùng tội danh gì để bao vây phủ Thái Bảo?”
Ám vệ tiếp tục nói: “Nói là Thẩm Ngọc phạm tội khi quân.”
Phương Duệ thoáng trầm tư rồi hạ lệnh:
“Truyền mệnh lệnh của trẫm lệnh cho Dung Thái phái cẩm y vệ của Đông Xưởng đến
phủ Thái Bảo, phía Thái hậu có nhất cử nhất động gì thì lập tức ngăn
lại.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Ám vệ nhận mệnh lệnh rồi nhanh chóng rời đi, giữa trời
tuyết trắng xoá chỉ còn lại một bóng đen dần mờ nhạt.
Ám vệ vừa đi, thân thể Phương Duệ liền run lên, hắn vịn lấy cửa, sắc mặt
cũng bắt đầu trắng bệch như tuyết do bị đông lạnh, nhưng Phương Duệ lại
cảm thấy thời điểm lạnh nhất đã qua.
Phương Duệ cười khổ một tiếng, hắn men theo vách tường để trở lại bên trong
phòng rồi lấy chăn bông đắp lên người cho Thẩm Ngọc, vì để Thẩm Ngọc ngủ cho ngon giấc nên hắn liền điểm huyệt ngủ của nàng, như vậy nàng có thể ngủ đến sáng mai.
Phương Duệ cởi bỏ y phục tiến vào trong suối nước nóng, sau đó ngẫm nghĩ tin tức mới vừa nhận được.
Phương Trạm là một chiến hữu cũng là một thần đồng, nhưng bất cứ lúc nào
Phương Duệ cũng muốn đạp cho đệ đệ nhà mình một cước bay trở về kiếp
trước. Hắn bảo Phương Trạm tìm cơ hội đem vạch trần thân phận nữ tử của
Thẩm Ngọc, bây giờ thì tốt rồi… đệ ấy không những thật sự tìm một cơ hội mà còn tìm đến tận Thái hậu!
Lúc Thẩm Ngọc tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn còn tối, nàng khẽ day huyệt thái dường rồi ngồi dậy từ trên mặt đất.
Thẩm Ngọc quay đầu nhìn sang bên suối nước nóng, trên mặt nước là hơi nước mông lung, căn bản không có Phương Duệ.
Giống như nghĩ tới điều gì đấy, Thẩm Ngọc mạnh mẽ đứng lên chạy đến bên suối nước nóng và kêu một tiếng:
“Phương Duệ!”
Mặc dù suối nước nóng không sâu, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng Phương Duệ ngất xỉu trong suối nước nóng rồi bị chìm xuống dưới đáy.
Nghĩ đến khả năng này, Thẩm Ngọc liền muốn nhảy xuống tìm người, nhưng ngay
lập tức nàng lại nghe thấy bên ngoài truyền tới âm thanh mở cửa.
Phương Duệ đã nói với nàng nơi này được bố trí người bí mật canh gác, như vậy
khả năng có người lạ xông vào là rất nhỏ…vậy thì người mở cửa kia phải
là Phương Duệ.
Thẩm Ngọc chân không chạy ra ngoài, trong nháy mắt nhìn thấy Phương Duệ,
nàng liền lập tức ôm lấy hắn, giọng nói vừa tủi thân vừa oán giận:
“Sao ngươi ra ngoài lại không nói với ta một tiếng, ngươi hù chết ta!”
Trên tay Phương Duệ cầm một con gà, thấy Thẩm Ngọc chỉ khoác mỗi áo choàng
chạy ra ngoài làm lộ hết cảnh xuân phơi phới, Phương Duệ liền cảm thấy
đau đớn hành hạ tối hôm qua đều không thấm vào đâu.
“Hôm qua nàng bên cạnh trẫm cả ngày, trẫm sợ nàng tỉnh dậy sẽ đói bụng nên mới xuống núi mượn tạm con gà của một nhà nông.”
Thẩm Ngọc buông Phương Duệ ra, nàng đưa tay lau nước mắt trên mặt, do từ nãy tưởng Phương Duệ bị chìm xuống đáy suối nước nóng nên không khống chế
được tâm tình.
“Ngươi nói là mượn tạm, nhưng ta thấy chính là trộm!” Hiểu Phương Duệ làm gì
có ai bằng Thẩm Ngọc, nơi này hoang vắng tối đen, hơn nữa còn đang bão
tuyết, gia đình kia nghe thấy tiếng gõ cửa khẳng định sẽ bị hù chết, có
khi còn tưởng rằng tuyết nữ trong truyền thuyết xuất hiện.
Vào trận tuyết đầu tiên của năm sẽ xuất hiện tuyết nữ thoắt ẩn thoắt hiện,
mặt mũi tóc tai trắng xoá đến gõ cửa nhà dân, Thẩm Ngọc từng ở Kim Sơn
một thời gian nên nàng được nghe thấy truyền thuyết này.
“Nhưng mà trong lúc ta đi xử lý gà thì… A Ngọc, nàng vẫn nên mặc y phục vào
đi.” Lời nói của Phương Duệ giống hệt như Liễu Hạ Huệ, tuy nhiên ánh mắt kia tuyệt đối không hề giống với Liễu Hạ Huệ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT