Khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thành Kim Đô tràn ngập tiếng hoan hô cười nói, thế nhưng bầu không khí trong chiều đình lại tựa như mây đen giăng lối, khói sương mịt mù.
Các đại thần nơm nớp lo sợ vì khoảng thời gian gần đây triều đình không khác gì đang được tiến hành một cuộc đại thanh tẩy. Bọn họ đều sợ chính mình sẽ là người tiếp theo bị sờ gáy, sau đó ngay cả Thái hậu cùng Vương thượng thư cũng không giữ nổi mình. Dù sao chuyện của Lư Thượng Thanh còn bày ngay ra trước mặt nên họ lo lắng cũng là điều hiển nhiên.
Phương Duệ muốn để cho đám người này lo sợ giống như ngày đó Trần Trì vì sợ hãi mà khai ra Lư Thượng Thanh và quan trọng nhất chính là ly gián những đại thần trong phe cánh của Thái hậu.
Đến thời khắc liên quan đến sự sống và cái chết thì mọi sự hợp tác đều chỉ là gió thoảng mây bay.
Hết tết Trùng Dương thì sẽ đến ngày hội săn bắn mùa thu. Vì thế vào ngày mùng 9 tháng 9, Phương Duệ đã cho phép các đại thần nghỉ một ngày không cần lâm triều, những ai có phần mộ tổ tiên ở gần có thể về tảo mộ, còn nếu ở xa thì cũng có thể xin nghỉ thêm vài ngày để về quê.
Vì thân thể Thẩm lão thái gia không tiện đi lại, hơn nữa lão phu nhân đã lâu không ra khỏi phủ nên nhiều năm nay hành trình của Thẩm Ngọc đều không thay đổi. Mỗi khi đến tết Trùng Dương là nàng sẽ cùng mẫu thân của mình ra khỏi kinh thành để đến phần mộ gia tiên của Thẩm gia ở vùng ngoại ô, tất nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.
Đồ lễ dùng để tế bái đã được chuẩn bị tốt từ hôm trước, cho nên ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng thì Thẩm Ngọc đã cùng mẫu thân rời phủ để đến núi Bách Tử.
Phần mộ gia tiên của Thẩm gia nằm ở vùng ngoại ô phía Nam của kinh thành, vì thế lộ trình ước chừng khoảng một canh giờ. Vùng đất ấy có một ngọn núi gọi là núi Bách Tử, toàn bộ ngọn núi này đều thuộc quyền sử dụng của Thẩm gia, thế nên ngoại trừ người của Thẩm gia thì bình thường cũng chỉ có vài tiều phu với thợ săn lên núi để đốn củi và đi săn.
Tuy nhiên vào các ngày lễ tết như tết Trùng Dương thì nhà nhà đều bận rộn chuẩn bị lễ bái nên làm gì có ai lên núi đốn củi, đi săn.
Tháng chín thời tiết cũng đã chuyển lạnh, Thẩm Ngọc cùng mẫu thân đổi một bộ y phục dày dặn hơn để đi lễ. Sau khi mọi thủ tục nghi lễ xong xuôi thì cũng đã qua một buổi sáng, Thẩm ngọc và mẫu thân cùng nhau ăn lương khô rồi mới đi bộ xuống núi.
Hai người đi ở phía trước, còn hạ nhân xách đồ đạc đi theo ở phía sau.
Thẩm mẫu thở dài một tiếng, hai hàng lông mày thì nhíu chặt, giọng điệu trầm trọng nói:
“Hôm nay đến làm lễ tế bái thì nương mới chợt nhận ra đã lại qua một năm, thời điểm lần đầu tiên đến đây làm lễ giống như mới ngày hôm qua, lúc ấy con cũng chỉ có ba tuổi.”
“Nương, cẩn thận phía dưới chân.” Đường núi gập ghềnh khó đi nên Thẩm Ngọc phải đỡ mẫu thân rồi nhắc nhở bà chú ý cành khô dưới chân, còn đối với lời nói của mẫu thân thì nàng cười một tiếng và đáp:
“Mỗi năm cũng chỉ có ngày này để làm giỗ tổ, hơn nữa nhân tiện ra ngoài giải sầu cũng không phải là không tốt.”
Thẩm mẫu bất đắc dĩ cười một tiếng rồi thuận theo lời nói của Thẩm Ngọc: “Con nói đúng, cả ngày chỉ ở trong phủ Thái Bảo cũng rất bức bách.”
Ở phủ Thái Bảo, Thẩm mẫu luôn phải nói năng thận trọng, bà chỉ sợ bản thân mình nói sai một câu là sẽ làm ảnh hưởng đến Thẩm Ngọc, chính vì thế tâm trạng không được thoải mái cũng là điều hiển nhiên.
Đi đến giữa sườn núi thì Thẩm Ngọc đột nhiên dừng lại.
“Nương, chờ một chút.” Thẩm Ngọc giơ tay cản mẫu thân, đám hạ nhân phía sau lưng cũng dừng lại.
Thẩm mẫu nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thẩm Ngọc khẽ lắc đầu rồi tự mình bước lên phía trước vài bước, nàng nhíu mày quan sát một vòng thì chỉ thấy bốn phía là lá vàng rụng rơi xuống đất. Thẩm Ngọc giơ tay bắt lấy một chiếc lá rụng, ánh mắt nàng lộ vẻ nghi ngờ… gió cũng không hề lớn hơn lúc sáng nhưng tại sao bây giờ lá lại rụng nhiều như thế này.
Thẩm Ngọc nhắm mắt tịnh tâm suy nghĩ trong chốc lát liền cảm nhận thấy có điểm bất thường, đến khi vừa mở mắt ra thì nàng vội vàng quay người lại nói với mẫu thân:
“Nương, nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta nhanh chóng đi xuống núi thôi!”
Thẩm Ngọc vừa dứt lời thì đột nhiên xuất hiện mười mấy hắc y nhân nhảy xuống khỏi ngọn cây phía trước mặt.
Đám hạ nhân thấy thế liền chạy tán loạn tìm chỗ trốn, bọn họ vì quá sợ hãi mà đã bỏ lại cả chủ tử nhà mình. Thẩm mẫu cũng hoảng hồn đứng chôn chân tại chỗ, Thẩm Ngọc phải kéo mẫu thân nhanh chóng chạy đi.
“Nương, đi mau!”
Vì hai người đều không biết võ công nên chỉ một lát sau đã bị hắc y nhân đuổi kịp, thế nhưng Thẩm Ngọc vẫn không hề hoảng loạn dưới tình huống như vậy.
Đám hắc y nhân này không giống sơn tặc hay thổ phỉ, bọn chúng dường như cố ý đến đây ôm cây đợi thỏ. Mẫu thân của nàng ít khi ra khỏi phủ Thái Bảo và cũng không có đắc tội với ai, mà nàng làm quan trong triều khó tránh khỏi việc đắc tội với người ta… vậy theo như suy đoán của Thẩm Ngọc thì mục tiêu của đám hắc y nhân chính là nàng!
“Nương chạy về hướng bên phải, con sẽ chạy về hướng bên trái để phân tán sự chú ý của bọn chúng.” Thẩm Ngọc không đợi mẫu thân kịp phản ứng thì đã tự mình chạy về phía bên trái của cánh rừng.
Nếu như mục tiêu của bọn chúng chính là nàng thì chỉ cần nàng và mẫu thân tách nhau ra là bọn chúng sẽ không chú ý tới mẫu thân của nàng.
Hai người mới vừa tách nhau ra thì toàn bộ đám hắc y nhân đều đuổi theo Thẩm Ngọc, thời điểm bọn chúng gần đuổi kịp Thẩm Ngọc thì đột nhiên có bốn hắc y nhân xông ra đánh nhau với mười mấy hắc y nhân kia. Thẩm Ngọc quay đầu lại nhìn thoáng qua thì liền đoán đây là bốn ám vệ mà “Cổ Minh” đã từng nói với nàng, vì thế nàng chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng rời đi, thời điểm này tự bảo vệ tính mạng của bản thân vẫn là quan trọng nhất.
Mấy ám vệ này chính là người mà Dung Thái tỉ mỉ bồi dưỡng nên bọn họ đều là dạng võ công cao cường, thế nhưng thân thủ của mười mấy hắc y nhân kia cũng không phải thuộc loại đơn giản, cho dù ám vệ lấy một địch ba thì cũng vẫn có cá lọt lưới tiếp tục đuổi giết Thẩm Ngọc.
Trong khu rừng này đâu đâu cũng có bẫy do thợ săn sắp đặt, Thẩm Ngọc lại vội vàng chạy nên làm gì có thời gian nhìn đường phía dưới chân, vì thế chân nàng vô tình dẫm lên bẫy của thợ săn khiến cho chiếc bẫy kẹp chặt lấy một bên chân của nàng.
Thẩm Ngọc nhanh chóng quay đầu nhìn lại liền thấy ba hắc y nhân tay cầm theo kiếm chỉ còn cách nàng có một khoảng ngắn.
Thẩm Ngọc thầm nghĩ lần này xong thật rồi!
Trong lúc Thẩm Ngọc cảm thấy bản thân mình đã rơi vào bước đường cùng thì đột nhiên có một thanh trường kiếm xuất hiện ngay trước mắt Thẩm Ngọc, mặt bên của thanh trường kiếm nhanh chóng chặn lại thanh kiếm đang chĩa về phía nàng chỉ còn cách vẻn vẹn chưa đầy một gang tay.
Trường kiếm đảo qua khiến cho thanh kiếm đang tập kích Thẩm Ngọc bị chấn động rồi rơi xuống đất, một hắc y nhân đứng đưa lưng về phía Thẩm Ngọc và đối đầu với ba hắc y nhân che mặt.
… Là “Cổ Minh”!
Nhìn thấy bóng lưng này thì chỉ trong nháy mắt Thẩm Ngọc đã xác định đó chính là Cổ Minh.
Nhưng sau khi nhìn đến phía chính diện thì lại không phải là Cổ Minh… đó là… là bệ hạ…!!!?. Tiên Hiệp Hay
Thẩm Ngọc bỗng chốc quên mất đau đớn dưới chân, quên luôn cả chính mình đang bị người ta đuổi giết, nàng chỉ biết ngây người đứng đó.
Nàng vươn tay dụi mắt và vẫn không thể tin vào mắt mình, nếu như mắt nàng không có vấn đề thì ai đó hãy đến đây nói cho nàng biết là tại sao nàng lại cảm thấy thân hình bệ hạ với Cổ Minh là một!?
Còn có… vì sao thân thủ của hai người này cũng giống hệt nhau!?
Thẩm Ngọc từng nhìn thấy Cổ Minh giao chiến với Độc Hạt nương tử, đến lúc này lại nhìn thấy Phương Duệ đánh nhau cùng với ba hắc y nhân nên Thẩm Ngọc càng nhìn càng cảm thấy hai người giống nhau.
Động tác của Phương Duệ mạnh mẽ dứt khoát, hơn nữa cùng với thính giác nhạy bén nên Phương Duệ tựa như có thể nhìn thấu mỗi bước ra chiêu của đối thủ. Vì vậy thời gian chưa đầy nửa nén hương là Phương Duệ đã giải quyết xong đám hắc y nhân kia.
Toàn bộ hắc y nhân đều bị giết ngay tại chỗ bởi vì Phương Duệ đã sớm đoán được ai muốn động thủ với Thẩm Ngọc, cho nên hắn cũng không cần phải bức cung xem ai là người phái thích khách tới đây.
Phương Duệ thu kiếm, lòng thì nóng như lửa đốt chạy đến bên cạnh Thẩm Ngọc, hắn ngồi xổm xuống và lo lắng hỏi:
“Thẩm ái khanh, ngươi có sao không?”
Thẩm Ngọc nhìn chằm chằm Phương Duệ, tận sâu trong đôi mắt nàng vẫn không tin trên đời này sẽ có chuyện trùng hợp đến thế.
Vẻ mặt này của Thẩm Ngọc ở trong mắt Phương Duệ lại giống như sợ hãi đến mất hồn, hắn quét mắt nhìn trên người Thẩm Ngọc một vòng rồi dừng lại ở chân trái đang bị bẫy thú kẹp chặt.
Phương Duệ lập tức đem trường kiếm trong tay cắm xuống đất, hắn vừa mở chốt của bẫy thú và vừa nói:
“Thẩm ái khanh, ngươi cố gắng chịu đựng một chút là sẽ không sao.”
Trên chân truyền đến đau đớn kịch liệt thì Thẩm Ngọc mới hoàn hồn, nàng đè xuống nghi vấn trong lòng rồi yếu ớt nhìn về phía Phương Duệ để hỏi:
“Bệ hạ, tại sao người lại xuất hiện ở núi Bách Tử?”
“Sáng sớm ngày hôm nay có người đưa đến trước cửa cung một bức thư nặc danh nói là đưa cho Dung Thái, khi Dung Thái mở ra xem thì thấy trong thư viết Thẩm ái khanh sẽ gặp nguy hiểm ở núi Bách Tử. Chính vì thế mà trẫm cùng với Dung Thái đã nhanh chóng đuổi theo rồi chia nhau tìm kiếm ngươi ở trên núi.” Phương Duệ nói chuyện để phân tán sự chú ý của Thẩm Ngọc, còn tay hắn thì nhẹ nhàng tách chiếc bẫy thú ra khỏi chân Thẩm Ngọc.
Sáng nay khi nhận được bức thư nặc danh kia thì Phương Duệ cũng không có cho người đi điều tra thật giả, hắn lập tức mang theo Dung Thái cùng thị vệ nhanh chóng thúc ngựa hướng về núi Bách Tử, nội tâm hắn liên tục thấp thỏm bất an vì lo lắng cho Thẩm Ngọc.
Phương Duệ đang muốn cởi giầy của Thẩm Ngọc thì Thẩm Ngọc liền lập tức rụt chân lại.
“Bệ hạ, thần chỉ bị vết thương nhỏ mà thôi. Hiện tại chúng ta cũng không biết rõ nhóm hắc y nhân kia có bao nhiêu người nên trước hết chúng ta hãy xuống núi rồi hẵng xử lý vết thương.” Nàng đi giày lớn hơn hai cỡ, bên trong giày nhét toàn bông… nếu như cởi giày ra thì nàng biết phải giải thích như thế nào?
Thẩm Ngọc vừa nói xong là liền chống vào thân cây muốn đứng dậy, thế nhưng Phương Duệ lại ấn nàng ngồi xuống, hắn không nói gì mà chỉ vén ống quần của Thẩm Ngọc lên rồi cẩn thận kéo tất xuống.
“Miệng vết thương có chút sâu, vẫn phải xử lý trước thì tốt hơn.” Phương Duệ vừa dứt lời bèn xé một góc của vạt áo.
Thẩm Ngọc thấy thế thì cũng không tiếp tục ngăn cản.
Sau khi kéo tất xuống thì Phương Duệ lập tức nhìn thấy vết thương phía mắt cá chân trắng nõn kia giống như bị răng nhọn của dã thú cắn một cái, mặc dù không bị chảy máu ồ ạt nhưng tám vết sâu hoắm nho nhỏ kia đều tràn đầy máu.
Phương Duệ chậm dãi dùng vải băng bó, dường như là sợ làm Thẩm Ngọc đau nên toàn bộ động tác của hắn cẩn thận giống như đang băng bó cho trân bảo.
Nhìn vẻ mặt lo lắng sốt ruột của Phương Duệ thì Thẩm Ngọc lại một lần nữa ngây người, đến khi nhìn đến sườn mặt của Phương Duệ là nàng liền vô thức nghĩ tới Cổ Minh.
Sau khi băng bó xong thì Phương Duệ bèn ngước mắt lên nhìn Thẩm Ngọc, lúc nhìn thấy ánh mắt mất hồn của nàng thì hắn lại nghĩ nàng đang lo lắng cho mẫu thân, vì thế hắn nhanh chóng an ủi:
“Trẫm có dẫn theo vài người đến đây, bọn họ đã cứu được Thẩm phu nhân nên ngươi cũng không cần quá lo lắng.”
Vừa nghe nhắc đến mẫu thân của mình là Thẩm Ngọc không còn nghĩ đến chuyện khác nữa, nàng nói:
“Thần vẫn không yên lòng.”
Phương Duệ dứt khoát đỡ Thẩm Ngọc đứng dậy và nói:
“Ngươi bị thương như thế này cũng không thể tự đi được, để trẫm cõng ngươi.”
Thẩm Ngọc nghe thấy thế thì giật mình, nàng liên tục lắc đầu nói:
“Thần làm sao dám để bệ hạ cõng trên lưng, thần có thể tự đi được.”
Thẩm Ngọc quật cường như vậy là vì Phương Duệ lấy thân phận hoàng đế đi cứu người, thế nên hắn biết mình không thể quá mức bá đạo, cuối cùng hắn đành nhân nhượng chỉ đem tay Thẩm Ngọc khoác lên bờ vai của chính mình:
“Vậy để trẫm đỡ ngươi.”
Thẩm Ngọc được Phương Duệ đỡ xuống núi, trên đường đi bọn họ có đi qua chỗ mà đám hắc y nhân tập kích lúc đầu. Tuy nhiên lúc này tiếng đánh nhau đã ngừng, trên mặt đất ngoại trừ đồ cúng tế rơi vãi thì còn lại chính là thi thể của đám hắc y nhân.
Người cứu Thẩm Ngọc cũng che mặt giống đám hắc y nhân nên nàng căn bản không biết được trong số những thi thể này liệu có những ám vệ của Cổ Minh hay không và nàng biết nói như nào với Cổ Minh đây?
Trong lúc Thẩm Ngọc đang quan sát thi thể của nhóm hắc y nhân để tìm ra sự khác biệt thì lỗ tai Phương Duệ đột nhiên khẽ động, phát hiện trong bụi cỏ có tiếng động nhỏ là Phương Duệ lập tức ôm lấy bả vai Thẩm Ngọc rồi khẽ xoay người, đồng thời đoản kiếm từ trong ống tay áo hắn cũng nhanh chóng được bắn ra xuyên qua bụi cỏ và cắm vào thân cây phía sau.
Cũng trong lúc này hai đoản kiếm từ trong bụi cỏ cũng được bắn ra và hướng về phía hai người Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc.
Tiếp đó Phương Duệ hạ tay xuống ôm lấy eo Thẩm Ngọc, còn tay kia rút trường kiếm ra khỏi vỏ rồi giơ lên cản lại hai đoản kiếm đang lao về phía mình.
“Keng keng!” Hai đoản kiểm gặp cản trở liền rơi xuống đất.
Ánh mắt Phương Duệ lạnh lùng nhìn về phía bụi cỏ, hắn buông Thẩm Ngọc ra, cánh tay vung lên chỉ trong một cái chớp mắt.
Dường như không một ai nhìn thấy rõ trong ống tay áo của Phương Duệ bay ra vật gì…
Đợi đến khi phản ứng kịp thì hắc y nhân trong bụi cỏ đã ngã lăn trên mặt đất, mà chỗ yết hầu của hắc y nhân có một ngân châm cắm ngay chính giữa.
Và trong khoảnh khắc chuyện đó xảy ra thì Thẩm Ngọc mới thật sự thấy sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT