Mùa thu đến, lá cây
ngô đồng trong sân bắt đầu vàng úa rồi rụng xuống rơi đầy sân, gió thổi
hiu hiu khiến cho lá cây xô vào nhau phát ra âm thanh xào xạc.
Cửu Nương rảnh rỗi coi như tìm được việc để làm, sáng sớm nàng quét sân một lần, buổi trưa quét một lần, đến buổi tối lại quét thêm lần nữa. Một
ngày ba lần quét sân như thế, rất nhanh trong sân đến một chiếc lá cũng
không còn.
Từ lúc Cung Vương rời khỏi phòng vào hôm đánh cờ, liên tiếp mấy ngày Cung
Vương không nói với nàng một câu nào, nói đúng hơn là mấy ngày nay ngay
cả mặt mũi cũng không nhìn thấy, chỉ có liếc mắt nhìn từ xa.
Cửu Nương có ý định trốn Cung Vương, mà Cung Vương hình như không có đặc
biệt chú ý đến điều này, cho nên mối quan hệ hiện tại của hai người họ
khiến cho người ngoài cảm thấy có một bầu không khí quái dị khó nói
thành lời.
Rõ ràng Cửu Nương là nha hoàn hầu hạ bên người Cung Vương, nhưng bọn họ còn chưa thấy người bên người bao giờ.
Do ngày trước trong lòng Cửu Nương còn sợ hãi bất an, hiện tại nỗi sợ ấy
cũng đã từ từ biến mất. Cung Vương nói sẽ không bắt nàng vào ngục, cũng
không giết nàng, lại càng không bán nàng… việc này chứng minh Cung Vương mặc dù trong ngoài không đồng nhất, nhưng hắn coi như là một chính nhân quân tử, ân oán rõ ràng.
Trong hoàn cảnh này, nàng không biết Cung Vương sẽ xử lý ra sao hoặc cũng có
thể hắn sẽ coi như đêm đó chưa từng xảy ra chuyện gì… như vậy có lẽ cũng tốt.
Suy nghĩ hiện tại trong lòng nàng không thể nghi ngờ là kết cục tốt nhất,
nhưng nàng không phát hiện ra vẻ mặt mình có chút mất mát.
Cửu Nương quét lá rụng trong sân, mỗi khi có cơn gió thổi qua là lá vàng
lại chậm rãi rơi xuống, Cửu Nương ngừng lại, nàng cầm chổi rồi ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng đã rụng gần hết lá.
Sắp đến tết Trùng Dương, nàng nên xin phép nghỉ vài ngày để trở về tảo mộ.
Phụ thân của nàng ham bài bạc thành tính, chắc chắn sẽ không nhớ đến
loại chuyện này, nếu nàng mà không đi thì liệt tổ liệt tông Nhiếp gia sẽ không có người tế bái.
Cửu Nương nghĩ đến nhập thần, có người gọi nàng liên tục ba câu, nàng mới phản ứng lại.
“Sao vậy?” Cửu Nương phục hồi lại tinh thần, nàng nhìn về phía Dung Lệ mới vừa gọi nàng.
Dung Lệ hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt mang theo tức giận:
“Vừa rồi ta gọi ngươi những ba lần mà ngươi không nghe thấy, ngươi bị điếc sao?”
Dung Lệ ở trong viện của Cung Vương đã được bảy, tám năm. Mười bốn tuổi nàng đã vào trong viện này, tất cả thời gian hầu như nàng đều ở Đông Uyển.
Nghe nói năm nàng mười tám tuổi, cũng không phải không có người đề nghị
kết thông gia, không biết là do nàng không thích người ta hay do nàng
mắt cao hơn đầu, hoặc do nguyên nhân nào đó mà đến tuổi này nàng vẫn
không chịu gả.
Từ khi Cửu Nương vào Đông Uyển, Dung Lệ luôn không cho nàng sắc mặt tốt,
trong giọng nói của nàng ta mang theo châm chọc khiêu khích, kể cả vẻ
mặt cũng đều là khinh thường. Cửu Nương không phải người ngu xuẩn, bị
người ta nhằm vào như thế, làm sao nàng lại không hiểu nguyên nhân vì
sao.
Dung Lệ này nhất định là có ý với Vương gia, nếu không sao lại không nhằm vào người khác, mà chỉ nhằm vào một mình nàng?
Cửu Nương không muốn phức tạp hoá mọi chuyện, dù Dung Lệ có châm chọc khiêu khích thì nàng cũng không so đo, không tính toán.
“Vừa rồi ta mải suy nghĩ nên không nghe thấy, Dung Lệ tỷ tỷ gọi ta có việc gì sao?”
Dung Lệ nhìn Cửu Nương một vòng từ trên xuống dưới, sau đó chuyển tầm mắt sang chỗ khác:
“Mấy ngày nữa đến tết Trùng Dương, Vương phủ chúng ta sẽ đưa rượu Trần bá ủ
đến những Vương phủ khác, thân thể ta đang khó chịu, ngươi thay ta đưa
rượu qua đó đi.”
Cũng chỉ là đi đưa rượu nên Cửu Nương không nghi ngờ gì, nàng lập tức đồng ý.
Đưa rượu xong, lúc trở về Vương phủ, Cửu Nương nhìn thấy cây trâm cài tóc
xinh xắn trên sạp hàng nhỏ trong chợ, nàng bèn dừng lại ngắm nghía rồi
cầm lên cài thử.
Cửu Nương quay sang hỏi Thanh Nhi đi cùng, mới vừa quay sang hướng Thanh
Nhi, nàng liền nhìn thấy hai người có bộ dạng rất khả nghi, lúc thấy
nàng quay đầu sang là bọn họ lập tức cúi đầu.
Cửu Nương giả vờ như không để ý, nàng tiếp tục nhìn hộp phấn nước trên sạp.
Biết được phía sau có người theo dõi, nghĩ tới việc phụ thân đang trốn nợ,
trong lòng Cửu Nương thầm kêu một tiếng “không xong rồi”.
Mấy tên chủ sòng bạc đều thuộc dạng người dữ tợn, lòng dạ hiểm ác, nếu như
bị bắt được mà nàng không có tiền trả bọn chúng, vậy chắc chắn nàng sẽ
bị bán cho thanh lâu.
Đi cùng nàng còn có hai nha hoàn tướng mạo thanh tú, cho dù không có quan
hệ với nàng nhưng bọn chủ nợ kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hai nàng
ấy.
Để tránh liên lụy tới bọn họ, Cửu Nương bèn nói:
“Thanh Nhi, Tú Nhi, phía sau có người theo dõi chúng ta.”
Thanh Nhi, Tú Nhi giật mình khi nghe được lời Cửu Nương, các nàng đang định quay đầu lại nhìn thì đã bị Cửu Nương ngăn cản.
“Đừng quay đầu lại, sẽ rút dây động rừng. Bọn chúng có lẽ chỉ muốn nhắm vào
ta, hai người trở về Vương phủ trước đi, nếu có thể thì làm ơn nói với
Trần bá một tiếng là ta gặp phải chuyện phiền phức, mong ông ấy cứu
giúp.” Một mình nàng nếu trốn không thoát thì cũng phải có người về
vương phủ báo tin.
“Cửu Nương, sao ngươi lại biết bọn người kia nhằm vào ngươi?” Thanh Nhi hỏi.
“Việc này nói ra rất dài dòng, hai người về trước đi, tránh bị liên tụy đến.”
“Nhưng một mình ngươi…”
“Ta biết chút võ công nên hai người đừng lo. Ta sẽ theo hướng đông để về
Vương phủ, chúng ta tách nhau ra thôi.” Nói xong nàng liền đi trước rồi
rẽ sang bên phải con phố.
Thanh Nhi và Tú Nhi đi chậm lại, quả nhiên bọn họ nhìn thấy có hai nam tử bộ
dáng khả nghi đuổi theo phương hướng Cửu Nương rời đi, hai người liếc
mắt nhìn nhau, “Chúng ta nhanh trở lại Vương phủ tìm Trần bá.”
Lúc bọn họ đang định chạy trở về Vương phủ thì Tú Nhi lại nhìn thấy một cỗ
kiệu quen thuộc, nàng vui vẻ nói: “Kia hình như là kiệu của Vương gia!”
“Nhanh đi thôi!”
Thanh Nhi và Tú Nhi ngăn cản kiệu của Cung Vương, thị vệ cũng nhận ra bọn họ là nha hoàn của vương phủ nên không đuổi người.
Cỗ kiệu sau khi dừng lại, thị vệ lập tức bẩm báo với Cung Vương:
“Vương gia, là nha hoàn trong phủ.”
Không đợi Cung Vương hỏi có chuyện gì, Thanh Nhi đã sốt ruột nói:
“Vương gia, mau đi cứu Cửu Nương, nàng ấy gặp phải chuyện rồi.”
Thanh Nhi vừa dứt lời, Cung Vương đã xuất hiện ở trước mặt nàng, hắn nhíu mày hỏi:
“Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Vừa nãy chúng nô tỳ đi đưa rượu đến Kiêu vương phủ, trên đường trở về Cửu
Nương phát hiện có người bám theo sau, Cửu Nương nói bọn người kia đang
nhằm vào nàng ấy nên đã chủ động tách khỏi chúng nô tỳ, còn nàng ấy đi
đến phố lớn hướng đông để trở về Vương phủ.”
Nghe lời Thanh Nhi nói, Cung Vương quay sang dặn thị vệ:
“Lệnh cho tất cả mọi người đi về phố lớn hướng đông để tìm Cửu Nương.”
Nói xong, Cung Vương giống như cơn gió lướt qua Thanh Nhi và Tú Nhi, hắn hướng về phía đông để tìm kiếm.
Lại nói đến Cửu Nương, sau khi tách khỏi nhóm Thanh Nhi cùng Tú Nhi, trong
đầu nàng chỉ nghĩ đến việc phải nhanh chóng trở lại Vương phủ, nên bước
chân cũng chở nên vội vã hơn.
Chính vì vội vã nên bọn người theo dõi cũng phát giác ra Cửu Nương đã phát
hiện ra bọn chúng, hai người liếc mắt nhìn nhau, một người nhanh chóng
tiến lên phía trước, còn một người đi theo phía sau.
Cửu Nương không quay đầu lại nên không biết người phía sau đã chậm rãi
nhích lại gần nàng. Đến khi phát hiện ra thì người nọ đã ở trước mặt
nàng, còn một người phía sau rút dao găm kề vào bên hông nàng.
Cửu Nương lập tức dừng bước, nàng có thể cảm nhận được vũ khí sắc nhọn kề sát bên hông.
“Không được chống cự, chủ tử nhà chúng ta chỉ muốn gặp ngươi một lát.” Giọng
nói hắn rất nhỏ, chỉ có mình Cửu Nương nghe thấy, những người đi trên
đường cũng không phát hiện ra Cửu Nương đang bị khống chế.
Chủ tử nhà chúng ta…lời này vừa nói ra, mặc dù đang trong tình huống khẩn
cấp, Cửu Nương cũng đã đoán được những người này chắc chắn không phải
người của sòng bạc.
“Chủ tử nhà các ngươi là ai?” Cửu Nương tuy sợ nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
“Ngươi đi sẽ biết.”
Mạng sống quan trọng, Cửu Nương lại chưa muốn chết, vì thế nàng chỉ có thể thỏa hiệp.
Cửu Nương định thừa dịp đường xá đông người sẽ chạy trốn, nhìn tình hình
hiện tại bị một người chắn ở trước mặt, còn một người kề sát phía sau,
nàng biết bọn chúng đã đoán được ý đồ của nàng.
Tửu lâu lớn nhất kinh thành nằm ở phố lớn phía đông, mà nơi bọn họ đưa Cửu Nương đến chính là tửu lâu lớn nhất nơi đây.
Tửu lâu đã được người ta bao trọn toàn bộ, vừa mới tiến vào bên trong, nam nhân kia liền cất dao găm rồi lạnh lùng uy hiếp:
“Ngươi tốt nhất đừng có giở trò gì!”
Thật sự trong lòng Cửu Nương vẫn còn suy nghĩ làm thế nào để chạy trốn, chỉ
là khi nhìn một vòng xung quanh tửu lâu không có một bóng khách, còn đám hộ vệ đứng quanh bốn tầng lầu, nàng đã biết việc chạy trốn của mình
hoàn toàn là không thể.
Người muốn gặp nàng rốt cuộc là ai?
Hình như nàng không đụng chạm tới ai mà?
Trong thời gian suy đoán thân phận đối phương, Cửu Nương đã được đưa đến trước một gian phòng.
Cửa được mở ra, Cửu Nương bị người phía sau đẩy lên, nàng lảo đảo tiến vào trong phòng, cửa lập tức bị đóng lại.
Trong phòng có một người mặc trang phục nữ tử, thân hình lại vạm vỡ như nam nhân, người kia đang đưa lưng về phía Cửu Nương.
Y phục nữ tử… dáng dấp nam nhân…?!!!
Hình như Cửu Nương đã đoán ra người kia rốt cuộc là người nào.
“Chính là ngươi, gần đây bên cạnh Tử Quân luôn xuất hiện nữ nhân bỉ ổi là
ngươi sao?” Người nọ xoay người lại, ánh mắt hung ác, giọng điệu tràn
đầy chế nhạo.
“Quận chúa điện hạ, nô tỳ chỉ là nô tỳ hầu hạ bên người Vương gia mà thôi.”
Người nửa nam nửa nữ, vừa mở miệng đã gọi tên thân mật của Cung Vương, nếu
như nàng đoán không sai thì người này chính là quận chúa Nam Bình.
Đêm đó trước khi phát sinh chuyện kia, thế tử cùng quận chúa Nam Bình đã
tới tìm Cung Vương. Chuyện quận chúa Nam Bình có ý với Cung Vương là
chuyện cả kinh thành đều rõ, vừa nghĩ đến đây… Cửu Nương liền biết được
ai là người hạ xuân dược Cung Vương, đáp án quá rõ ràng.
Quận chúa Nam Bình đã gần ba mươi tuổi, tướng mạo cùng vóc dáng khác hẳn nữ
tử bình thường, mắt CungVương lại không có vấn đề, cho dù bị hạ dược thì khi nhìn thấy tướng mạo quận chúa Nam Bình, đảm bảo hắn cũng sẽ bị sốc
chết trước khi xuân dược phát huy công dụng.
Quận chúa Nam Bình vòng qua bàn tròn để đi đến trước Cửu Nương, biểu tình nàng ta rất là hung ác.
Nàng ta vươn tay dùng sức nắm chặt cằm Cửu Nương, ánh mắt lộ vẻ ngoan độc:
“Ngươi chỉ là một nha hoàn hèn mọn, vậy xử ngươi bằng tội danh vô lễ với bản quận chúa, Tử Quân cũng sẽ không trách tội ta.”
Hai mắt Cửu Nương mở to, nàng nghe nói quận chúa Nam Bình từ trước đến nay
luôn hoành hành ngang ngược, không kiêng nể ai… quả nhiên đúng là như
vậy.
“Quận chúa, không may là bản Vương lại không tin ngươi.”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Cung Vương, lần này không chỉ khiến Cửu
Nương kinh ngạc, ngay cả quận chúa Nam Bình cũng kinh ngạc.
Cửa phòng bị đẩy ra, một thân y phục như tuyết trắng, dáng vẻ tuấn lãng,
phong thái hơn người chính là Cung Vương trong miệng quận chúa Nam Bình.
Hai hộ vệ bị đánh ngã trên mặt đất không kịp phát ra tiếng động, trước khi
phát hiện Cung Vương thì bọn chúng đã bị Cung Vương đánh cho ngất xỉu.
Thấy Cung Vương, bàn tay quân chúa Nam Bình đang nắm cằm của Cửu Nương lập
tức buông lỏng, nàng ta cười ngọt ngào với Cung Vương và nói:
“Tử Quân, vừa nãy nha đầu này nói năng lỗ mãng với người ta~~~!”
Giọng nói khàn khàn mang theo nũng nịu… làm cho người nghe toàn thân phát ớn.
Mặc dù Cung Vương đã sớm quen cách nói chuyện của quận chúa Nam Bình, nhưng nghe được lời này, chân mày hắn vẫn không nhịn được mà khẽ giựt giựt.
Hắn nhìn về phía Cửu Nương, thấy mặt nàng không hề bị thương, trong lòng hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Còn không qua đây?”
Lời này của Cung Vương là đang nói với Cửu Nương.
Cửu Nương hơi ngây người rồi lộ ra nụ cười giống như được sống lại, sau đó nàng rảo bước chạy về phía sau Cung Vương.
Tất cả sợ hãi đều biến mất kể từ khi Cung Vương xuất hiện.
Cung Vương đưa mắt nhìn về phía quận chúa, ánh mắt thoáng chốc hiện lên hàn ý.
Hắn cười lạnh nói:
“Người trong Vương phủ của bản vương không tới phiên Nam Bình vương phủ xử phạt!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT