Lúc Cửu Nương tỉnh lại đã là buổi tối.

Mới vừa tỉnh lại, Cửu Nương hoàn toàn không ý thức được đây là phòng Cung Vương, nàng lại càng không ý thức được mình đang nằm trên giường của Cung Vương.

Cửu Nương ngáp một cái, nàng duỗi người định vươn tay cho đỡ mỏi, nhưng vừa nâng tay thì phía lưng đã truyền đến cảm giác đau đớn khiến nàng không nhịn được mà kêu lên.

Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, động tác của nàng lập tức cứng lại, nàng khẽ xoay đầu nhìn ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn bên ngoài màn mỏng, mà xuyên qua lớp màn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng một người đang ngồi bên bàn đọc sách.

Không ai có thể bĩnh tĩnh ngồi đọc sách như thế trong phòng Cung Vương, cho nên người này ngoại trừ Cung Vương ra thì không thể là người khác.

Đây là phòng ngủ của Cung Vương…!

Cửu Nương nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ là… tại sao nàng lại ngủ trong phòng của hắn!

Cửu Nương đau đầu vỗ trán.

Nàng cẩn thận từng ly từng tý vén chăn lên, y phục… hoàn toàn không có!

Trên thân thể nàng chỉ còn lại duy nhất cái yếm màu hồng giống như trước lúc nàng ngủ.

Cửu Nương gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nàng … sau khi nàng ngủ quên mất, chắc là Cung Vương không làm chuyện gì kỳ quái với nàng đâu nhỉ?

So với việc Cung Vương sẽ làm chuyện kỳ quái sau khi nàng ngủ, thì việc đi ra đối chất với hắn lại càng kỳ quái hơn.

Nàng mà ra hỏi hắn thì xác thực sẽ rất lúng túng, hay là nàng tiếp tục giả bộ ngủ? Đợi đến khi Cung Vương muốn đi nhà xí hoặc ra ngoài có việc thì nàng sẽ lén lút chạy đi?

Nghĩ đến giải pháp này, Cửu Nương ngay lập tức nằm xuống giường rồi giả bộ ngủ.

Cung Vương ở bên ngoài liếc mắt nhìn bên trong màn, hắn hơi cong khóe môi, sau đó tỉnh bơ thu hồi tầm mắt rồi tiếp tục đọc sách trên tay.

Đã qua gần nửa canh giờ, bên tai ngoại trừ tiếng lật sách thì Cửu Nương cũng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

Tại sao hắn còn ở đây?

Quyển sách trên tay hắn có gì thú vị mà mãi không thấy hắn ngừng đọc?

Cửu Nương càng lúc càng bất an, toàn thân nàng cũng trở nên không được tự nhiên.

Nói nàng nhát gan cũng được, sợ hãi cũng được… Vì trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ đối phương là người cùng nhau điên cuồng lăn lộn vào đêm đó, cho nên nàng mới không dám đối mặt với Cung Vương.

Hắn sẽ nghĩ nàng là một nữ tử như thế nào?

Phóng đãng?

Hay là tùy tiện?

Chắc chắn sẽ không phải là một nữ nhân tốt.

Lúc này hắn nên ra ngoài rồi chứ, ngồi lâu như vậy mà không đói? Không muốn đi nhà xí sao? Hoặc đi ra ngoài tản bộ cũng không muốn sao?

Cung Vương ngồi lâu như vậy, nàng dám khẳng định hắn muốn đợi nàng tỉnh lại… Mà nàng thì đã tỉnh được nửa canh giờ, lấy năng lực của Cung Vương sao có thể không phát hiện ra?

Đây là … muốn so sức nhẫn nại với nàng sao?

Nếu đúng như vậy thì nàng lại phải tiếp tục giả bộ ngủ tiếp à?

Cung Vương không muốn đi nhà xí, không muốn tắm rửa nhưng nàng thì muốn đó!

Cả ngày nay nàng chưa được đi nhà xí, lưng bôi thuốc nên trên người luôn có cảm giác nhớp nháp dinh dính, cảm giác này cực kỳ không thoải mái.

Nàng có thể nhịn được cơ thể nhớp nháp khó chịu, nhưng con người có ba thứ không thể nhịn, một trong số đó là nhịn đi vệ sinh… mà nàng từ lúc tỉnh lại đã nhịn được nửa canh giờ.

Cung Vương thân là đại tướng quân, quanh năm dẫn binh đánh trận, sức chịu đựng của hắn không biết tốt hơn nàng gấp bao nhiêu lần, mà nàng so với hắn thì đúng là tự đào mộ chôn mình.

Cửu Nương hít một hơi thật sâu, nàng giả bộ như vừa tỉnh ngủ, nhẹ nhàng ho hai tiếng “Khụ khụ.”

Cung Vương nghe thấy tiếng ho của Cửu Nương, khóe miệng hắn càng cong, hắn đóng sách lại rồi đứng lên cầm lấy y phục trên bàn, sau đó hướng về phía giường lớn.

“Bản Vương còn tưởng ngươi sẽ giả bộ thêm nửa canh giờ nữa, xem ra ta đã đánh giá cao năng lực củangươi.”

Cửu Nương cắn cắn môi, quả nhiên hắn sớm phát hiện nàng đã tỉnh.

Giả vờ cũng đã giả vờ, cho dù bị vạch trần thì nàng cũng phải giả vờ cho đến cùng.

Cửu Nương từ trên giường ngồi dậy, nàng bọc chăn kín mít, tránh cho cảnh xuân của chính mình lộ ra ngoài.



Nàng đang định vén màn thì có người lại nhanh tay vén màn trước nàng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cửu Nương vì chột dạ nên chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

“Thay y phục.” Khóe miệng Cung Vương mang theo ý cười, hắn để y phục màu vàng nhạt lên giường rồi lui ra sau màn mỏng.

Sau khi Cung Vương lui ra sau màn mỏng, Cửu Nương mới dám ngẩng đầu lên… Hai người chỉ cách nhau một lớp màn mà thôi, sao hắn không ra đến tận phòng ngoài? Hơn nữa hắn còn đối diện trước nàng!

Cửu Nương cúi đầu nhìn y phục trên giường, nàng lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bản thân, hoặc là mặc y phục rồi chạy ra ngoài, hoặc là nằm trên giường Cung Vương.

Cửu Nương chỉ có hai lựa chọn này, chỉ cần là người bình thường cũng biết nên làm thế nào.

Dù sao bọn họ chuyện gì cũng đều đã làm, chẳng qua đêm đó trời tối gió lớn nên cái gì cũng không nhìn thấy, cảm giác khi gặp lại mới không chân thực mà thôi. Đến hôm nay khi Cung Vương bôi thuốc cho nàng, nàng bị hắn nhìn thấy gần như toàn bộ thân thể, vậy nàng còn phải ngại ngùng cái gì nữa?

Sau khi tự thuyết phục chính mình, Cửu Nương liền xốc chăn lên, chỉ cách một lớp màn mỏng, nàng đem y phục nữ trên giường mặc ngay trước mặt Cung Vương.

Ai ngờ cách một lớp màn mỏng, hình ảnh như ẩn như hiện lại khiến người khác không khỏi mơ màng.

Cửu Nương vén màn và cố ý tránh tầm mắt của Cung Vương, nàng xuống giường rồi hướng về phía Cung Vương để hành lễ:

“Nô tì đã quấy rầy Vương gia, nô tì xin phép lui ra ngoài trước.”

Nói xong lời này, Cửu Nương chậm rãi lui ra ngoài. Lúc lui tới cửa, nàng xoay người, tay đặt lên cánh cửa rồi bắt đầu kéo cửa … Cửa đã mở ra được một chút, bỗng nhiên lúc này có một bàn tay vươn qua vai nàng rồi chống lên ván cửa, cánh cửa mới được hé mở liền lập tức đóng lại.

Cửu Nương trợn tròn mắt nhìn cánh tay lớn bên cạnh đầu mình.

Cung Vương cúi người ghé sát bên tai Cửu Nương, hắn thổi hơi bên tai nàng rồi khàn giọng nói:

“Sao lại vội vã đi như vậy, bản vương còn vài việc muốn quấy rầy ngươi.”

Cửu Nương nuốt một ngụm nước bọt, hai má chậm rãi đỏ bừng.

“Nô tỳ không… không có gì để giúp Vương gia.”

Miệng lưỡi sắc bén như Cửu Nương mỗi lần gặp Cung Vương đều không có đất dựng võ, chỉ đơn giản như thở thôi mà nàng cũng không dám thở mạnh.

Trực giác nói cho nàng biết tình cảnh lúc này của nàng vô cùng nguy hiểm, mà nam nhân phía sau nàng lại càng thêm nguy hiểm.

Để thoát khỏi cảnh nguy hiểm này, tay Cửu Nương đặt trên cánh cửa chẳng những không buông, trái lại nàng còn dùng thêm sức để kéo cửa, ý đồ thừa lúc cửa được mở sẽ nhanh chân chạy trốn.

Nhưng chuyện nàng làm căn bản là tốn công vô ích, không chỉ vì sức lực giữa nam nhân và nữ nhân khác xa nhau, mà còn vì Cung Vương không giống như mấy nam nhân bình thường, hắn là chiến thần khiến kẻ địch nghe tên đã sợ mất mật.

“Hửm? Ngươi đây là muốn chạy trốn?”

Cung Vương khẽ cười, trong tiếng cười khiến cho người ta có một loại cảm giác như nếm được rượu ngon.

Rượu ngon đi qua cổ họng rõ ràng là một loại hưởng thụ, nhưng khi Cửu Nương nghe được tiếng cười này, cảm giác của nàng lại hoàn toàn trái ngược.

Xem như hôm nay nàng đã có một cái nhìn khác về Cung Vương! Cái gì mà công tử ôn nhu, khiêm tốn??!! Tất cả đều là giả dối, phúc hắc xảo quyệt mới đúng là bản tính của hắn!

Cung Vương dựa vào quá gần khiến lưng Cửu Nương trở nên nóng rực.

“Niệm tình hôm nay ngươi vì bản vương nên mới bị thương, bản vương tạm thời thả ngươi đi.” Nói xong hắn liền bỏ tay ra khỏi ván cửa và hơi lui người về sau.

Được Cung Vương tháo bỏ xiềng xích, Cửu Nương giống như tiểu chuột bạch bị nhốt trong lồng từ lâu, nàng mạnh mẽ kéo cửa rồi vắt chân chạy ra ngoài, đầu cũng không dám ngoái lại.

Cung Vương nhìn bóng lưng chạy trối chết của Cửu Nương, nụ cười trên mặt lại càng sâu.

Cửu Nương chạy về đến phòng, nàng vỗ vỗ hai má nóng hổi của chính mình, miệng không quên lẩm bẩm:

“Tuyệt đối không thể ở lại vương phủ, càng không thể xuất hiện trước mặt cái tên giả chính nhân quân tử kia! Nàng phải đi!”

Nghĩ đến đi, Cửu Nương không hề do dự, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ở đây nàng chỉ có mấy bộ quần áo, những thứ khác đều ở trong Vương phủ… quan trọng nhất là vò rượu cưới kia của nàng còn ở chỗ Cung Vương!

Cửu Nương bắt đầu tính toán suy nghĩ, thôi thì kiếp này chắc cũng chả có ai thèm lấy nàng, vò rượu cưới kia coi như là tiện nghi cho hắn!

Cửu Nương khoác bọc đồ lên vai, nàng hé cửa nhìn trái nhìn phải, sắc trời đã tối, bên ngoài sân cũng không có người. Thiên thời địa lợi tốt như vậy, nàng không chạy lúc này thì còn chạy lúc nào được nữa?

Cửu Nương mở cửa, chân tay nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, nàng xoay người cẩn thận đóng cửa.

Ngay tại lúc Cửu Nương xoay người, một hắc y nhân nhanh chóng từ trên nóc nhà nhảy xuống dưới và đứng ngay phía sau Cửu Nương.



Đợi đến khi Cửu Nương xoay người lại, nàng bị hộ vệ một thân hắc y doạ cho sợ đến nỗi dán người lên cửa.

Hộ vệ biểu tình vô cảm, khuôn mặt hắn giống như bị liệt giây thần kinh cảm xúc, hắn nói:

“Cửu cô nương, mời trở về phòng. Vương gia có lệnh nếu như Cửu cô nương muốn chạy trốn thì lập tức bắt người trở lại.”

Khoé miệng Cửu Nương co quắp, cuối cùng nàng cứng ngắc đáp:

“Ta đã bán mình cho Vương phủ để làm hạ nhân, sao có thể chạy được chứ?”

Nói xong, nàng chậm rãi mở cửa phòng, bước vào trong rồi đóng cửa lại. Khuôn mặt tươi cười đã biến thành xị mặt, đường này không được thì nàng đổi một con đường khác!

Cửu Nương càng thêm cẩn thận mở cửa sổ, đột nhiên một cái đầu từ đâu thò ra.

“…..” Cửu Nương hít sâu một ngụm, thấy rõ ràng đó là khuôn mặt của hộ vệ vừa nãy, nàng mới nhịn thét chói tai xuống bụng.

“Cửu cô nương, ban đêm lạnh lẽo, cô không mở cửa sổ thì tốt hơn.”

Cửu Nương: “… Ha ha ha, bên ngoài gió mát, ta muốn mở cửa sổ để hít thở không khí.”

Lần này coi như xong, nàng thật sự trốn không thoát. Nàng cho rằng khi mình vào Vương phủ là có thể tránh được mấy tên đòi nợ như hổ đói, không ngờ chính nàng lại tự chui đầu vào ổ sói già….

Thân phận Cửu Nương là cô nương gia đã truyền khắp Vương phủ.

Lúc nàng trở lại Vương phủ, mấy nha hoàn được nàng thân thiết gọi là tỷ tỷ liền vây quanh nàng, nhìn nàng từ đầu đến chân rồi từ chân lên đến đầu.

“Ta đã nói mà, nhìn thanh tú thế kia sao có thể là nam hài tử được chứ.”

“Thôi đi ạ, trước đấy ngươi còn nói nam tử phải thanh tú như thế mới đẹp.”

“Đúng rồi, đúng rồi… tỷ ấy còn nói nếu như trẻ lại vài tuổi thì nhất định phải gả cho Tiểu Cửu.”

Nhóm nha hoàn không ngừng ngươi một câu ta một câu trêu chọc Cửu Nương… tình cảnh này khác hoàn toàn trong suy nghĩ của Cửu Nương, nàng còn tưởng sẽ bị mọi người xa lánh.

Nhóm người náo nhiệt rất lâu, A Tú coi như thân thiết với Cửu Nương nhất liền đột nhiên lo lắng hỏi:

“Tiểu Cửu, chuyện muội là cô nương gia sao lại bị Vương gia phát hiện? Vương gia có trách tội muội không vậy?”

A Tú vừa dứt lời, mọi người yên tĩnh nhìn về phía Cửu Nương, ít nhiều đều có chút lo lắng.

“Giấy không bọc được lửa, còn chuyện hỏi tội… Vương gia chưa nói gì.”

Mặc dù chưa hỏi tội nhưng chắc chắn hắn sẽ không đuổi nàng đi. Dọc trên đường về, nàng đã thử chạy trốn nhiều lần, nhưng mỗi lần đều bị hộ vệ tóm được.

Lạ ở chỗ Cung Vương không tìm nàng, cũng không trêu chọc nàng, nhưng hắn không phản ứng gì lại khiến nàng run như cầy sấy.

Nàng cảm thấy hiện tại mình giống như một con cừu bị nhốt trong chuồng, mà núp ở chỗ tối bên trong chuồng còn có một con sói thành tinh. Khả năng vì muốn ăn thịt thơm ngon nên nó mới âm thầm quan sát trong bóng tối, chỉ cần một ngày sói đói bụng, nó sẽ tấn công về phía cừu non, sau đó đến cả miếng xương cũng không còn.

“Tiểu Cửu, lời nói của Trần bá rất có trọng lượng trong Vương phủ, bình thường muội cũng được Trần bá yêu mến. Giờ muội đến chỗ Trần bá làm nũng, nhờ Trần bá nói vài câu trước mặt Vương gia, có lẽ Vương gia sẽ không tính toán chuyện muội nữ giả nam trang vào Vương phủ đâu.”

Cửu Nương gượng ép nở nụ cười: “Trần bá bảo muội có thể ở lại Nam Uyển.”

Thời điểm biết nàng là cô nương gia, Trần bá nói — ông đã sớm nhìn ra.

Quả nhiên gừng càng già càng cay.

“… Tiểu Cửu này, Trần bá nói muội có thể tiếp tục ở lại Vương phủ, vậy sao sắc mặt của muội lại khó coi như vậy?”

“Tại muội vui vẻ quá…”

Vui vẻ đến nỗi cười không nổi, nếu như chỉ vì nữ giả nam trang thì chuyện đã dễ giải quyết, chuyện khó giải quyết nhất chính là con hồ ly Cung Vương không chỉ biết mỗi một chuyện nàng giả nam trang!

“Mấy người đang nói chuyện gì vậy? Rảnh rỗi không có việc gì làm sao?” Thanh âm uy nghiêm truyền tới từ bên ngoài nhóm nha hoàn.

Sắc mặt mấy nha hoàn đều thay đổi, bọn họ cấp tốc xoay người hành lễ.

“Dung Lệ tỷ tỷ.” Nhóm nha hoàn rất cung kính với nha hoàn có tướng mạo xinh đẹp trước mặt.

Dung Lệ hơn hai mươi tuổi, nàng là nha hoàn trong viện của Cung Vương. Dung Lệ liếc mắt nhìn Cửu Nương, ánh mắt ngoại trừ vẻ không thân thiện thì chỉ còn lạnh lùng cao ngạo.

“Quản gia lệnh cho ta chuyển lời đến ngươi, lập tức về thu dọn đồ đạc để tối nay bắt đầu làm việc trong viện của Cung Vương.”

Dung Lệ vừa dứt lời, toàn bộ ánh mắt của đám nha hoàn đồng loạt nhìn về phía Cửu Nương.

Cửu Nương: “….…” Quả nhiên nàng đoán không sai, trước đây hắn im hơi lặng tiếng như vậy, chẳng qua vì thời gian chưa tới mà thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play