Cửu Nương lén lén lút lút theo nha hoàn tới sân ngoài, ra đến nơi nàng mới phát hiện mình lén lút như vậy là dư thừa, nhóm người hầu là nam nhân cũng đang len lén
đứng bên ngoài xem.
Thấy nhiều người như vậy, Cửu Nương cũng xen lẫn vào trong đám người để nhìn xem Cung Vương muốn làm gì.
Nàng nghĩ nếu Cung Vương nhìn thấy rõ bộ dáng của nàng, vậy hôm nay khi hắn
vừa tỉnh dậy đã cho người đến Nam Uyển tìm nàng, chứ không phải gọi toàn bộ nha hoàn trong phủ ra đây.
Cung Vương ngồi ở trên ghế cao, quản gia đứng bên cạnh liếc nhìn vương gia
nhà mình thì chỉ cảm thấy khiếp sợ. Vương gia rất ít khi nghiêm túc,
nhưng mỗi khi nghiêm túc thì chứng tỏ có việc nghiêm trọng xảy ra.
Cung Vương mím môi, hắn không cảm xúc nhìn qua đám nha hoàn một lượt, sau đó thu hồi ánh mắt, giọng điệu lãnh đạm nói:
“Bảo các nàng tự nói ra tên của mình.”
Quản gia mặc dù tò mò nhưng cũng không dám nhiều lời, hắn đứng trên thềm cao rồi hướng về phía đám nha hoàn:
“Vương gia có lệnh, mỗi người trong số các ngươi lần lượt nói tên của chính mình.”
Vẻ mặt đám nha hoàn đều mờ mịt, họ cũng không hiểu chuyện này là sao.
Quản gia thấy không có ai đứng ra nói trước, hắn liền chỉ vào một nha hoàn và nói:
“Bắt đầu từ ngươi đi.”
“Nô tỳ tên Xuân… Xuân Hoa.” Nha hoàn kia thấp thỏm nói ra tên của chính mình.
Cung Vương nhíu mày, không phải giọng nói này, phải trong trẻo hơn mới đúng.
“Nô tỳ là Như Lan.”
Cũng không phải người này, âm thanh kia dễ nghe như tiếng chim hót, chứ không thô thế kia.
“… Phương Hoa.”
… Cũng càng không phải, thanh âm kia cực kỳ êm tai, đặc biệt là lúc nằm
dưới thân hắn thì vừa mềm mại, ngọt ngào như rót mật vào tai.
Mỗi một nha hoàn sau khi nói tên xong, chân mày của Cung Vương lại càng
nhíu chặt. Đến khi đến người cuối cùng báo tên, gương mặt Cung Vương
xuất hiện vẻ thiếu kiên nhẫn mà người khác khó có thể phát hiện được.
“Tất cả nữ quyến trong vương phủ đều ở đây sao?”
“Bẩm Vương gia, toàn bộ đều ở đây.”
“Cho tất cả các nàng lui đi.”
Quản gia phất tay với đám nha hoàn:
“Các ngươi trở về đi, việc ai người đấy làm.”
Cửu Nương hoảng loạng thoát ra khỏi đám người, đến khi rời khỏi tầm mắt của Cung Vương, nàng mới dám thở ra một hơi.
Xem ra nàng tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt hắn, Cung Vương đã nhớ kỹ giọng nói của nàng.
Trước đây để che giấu thân phận nữ nhi, mỗi lần nói chuyện nàng cố ý đổi
giọng, nhưng mỗi khi nói chuyện thì giọng của nàng vẫn quá mức mềm mại.
Chiều hôm qua nàng còn có thể khống chế giọng nói, nhưng mà sau khi… làm tình, cộng thêm việc Cung Vương không ngừng mạnh mẽ đút vật kia vào
trong nàng, nàng bất đắc dĩ phải lên tiếng cầu xin tha thứ…
Ai biết được nàng càng cầu xin tha thứ thì hắn lại càng thúc mạnh vào trong nàng, bắt nàng phải nói nàng rốt cuộc là ai.
Cung Vương khẽ nhắm hai mắt, trong đầu hắn đều là hình ảnh phóng túng đêm qua, cảm giác vẫn cực kỳ mãnh liệt.
Hắn vốn không phải người ham mê sắc dục, cho nên thành thân mười năm nhưng
giữa hắn và thê tử đều tương kính như tân, tình cảm cũng bình đạm như
nước, ngay cả việc viên phòng cũng thực hiện theo quy củ nghiêm ngặt của hoàng gia. Hơn nữa hắn cũng không có quá nhiều hứng thú, nên mỗi lần
quan hệ đều rất qua loa.
Hắn không có quá nhiều suy nghĩ với nữ tử khác, cho nên đến nay vẫn không
có ý định tái giá… chỉ là đêm qua hắn lại hoàn toàn không thể khống chế
được.
Buổi trưa tỉnh dậy thấy y phục lộn xộn dưới đất, ngoài ra trên giường còn
vệt máu đã khô, hắn liền biết cảnh tượng kiều diễm phóng túng đêm qua
không phải là mơ.
Sau khi tất cả nha hoàn lui ra ngoài, trên mặt quản gia cũng bị lây nhiễm vẻ nghiêm túc, hắn quay sang hỏi Cung Vương:
“Vương gia, người định xử lý chuyện quận chúa Nam Dương như thế nào?”
Nhắc đến quận chúa Nam Dương, cảnh tượng kiều diễm trong đầu hắn lập tức biến mất.
Cung Vương cong khoé miệng, ánh mắt mang theo sự hung ác nham hiểm, vẻ mặt
này của hắn hoàn toàn bất đồng với vẻ quân tử thường ngày.
“Điều tra những chuyện sai phạm trong mấy năm gần đây của Nam Dương vương phủ, không được bỏ xót chuyện nào.”
Quản gia lập tức đáp:
“Nô tài đã biết phải làm gì.”
Hôm qua quận chúa Nam Dương lại to gan lớn mật mua chuộc nha hoàn bưng rượu để hạ xuân dược vào rượu của Cung Vương.
Cung Vương sau khi bị chuốc rượu thì cũng ngà ngà say, đề phòng dần buông
lỏng, hắn không nghĩ tới chính mình lại bị người ta hạ dược trong phủ
của mình.
Sau khi Cung Vương uống rượu có chứa xuân dược, thế tử và quận chúa Nam
Dương liền đứng dậy xin cáo lui, hai người còn nói không cần phải cho
người tiễn.
Mới đi được một lát, gã sai vặt của quận chúa Nam Dương liền tới đây nói
quận chúa có mấy lời muốn nói với một mình Cung Vương, hiện tại quận
chúa đang đợi ở rừng cây nhỏ sau vương phủ.
Cung Vương chinh chiến hơn mười lăm, thắng trận vô số lần, ngoại trừ một thân võ nghệ thì hắn còn có tâm tư thâm trầm.
Lúc thân thể trở nên khô nóng khó chịu, hắn đã nhận ra có điểm không đúng
nên lập tức xoay người trở về phòng, hơn nữa hắn còn bảo quản gia khoá
cửa từ bên ngoài, còn hắn sẽ ở trong phòng vận công ép xuân dược ra
ngoài.
Tuy nhiên chỉ vận công thì không có tác dụng, hắn định tự mình giải quyết.
Chỉ là đang định bắt đầu thì hắn lại nghe thấy dưới gầm giường truyền đến
hơi thở, trong nháy mắt hô hấp của hắn ngừng lại… Chẳng lẽ quận chúa Nam Dương lại lén lút vào phòng của hắn!?
Chết tiệt!
Sau khi biết đã bị lộ, người ở dưới gầm giường lập tức chui ra, lúc đang định chạy trốn thì hắn đã vươn tay giữ nàng lại.
Hắn thầm nghĩ nếu như quận chúa Nam Dương dám nửa đêm xông vào phòng ngủ
của hắn, vậy coi như hắn lỡ tay giết người cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà lúc đè người xuống, hắn đã cảm nhận được người dưới thân có vóc dáng nhỏ bé xinh xắn, chứ không phải dạng to lớn thô kệch như quận chúa Nam
Dương… lúc này thanh chuỷ thủ trong tay hắn mới nhanh chóng đổi hướng
đâm phập vào ván gỗ trên đầu giường.
“Ngươi là ai?”
Người dưới thân hắn không những không trả lời mà còn không ngừng đốt lửa. Khi ấy hắn đã có suy nghĩ mãnh liệt muốn đem nàng nghiền nát dưới thân,
muốn chiếm lấy nàng… tất cả dục vọng trong cơ thể hắn đã vượt ra ngoài
sự kiểm soát.
Mà nữ nhân dưới thân từ phản kháng dần dần biến thành thuận theo hắn.
Cung Vương chưa từng phóng túng như vậy, ngoại trừ công dụng của xuân dược
thì hương vị trên người nữ nhân này khiến hắn muốn ngừng mà không ngừng
được.
“Còn nữa… chuyện tối qua đừng để cho người khác biết.” Cung Vương đưa tay ra trước mặt, hắn kéo ống tay áo lên trên, chỗ cổ tay xuất hiện một dấu
răng thật sâu. Hắn liếc mắt nhìn rồi lại kéo ống tay áo xuống, khoé
miệng hắn mang theo nụ cười như có như không… đã trêu chọc hắn mà còn
trốn được sao???
Trên người Cung Vương có khoảng bốn năm dấu răng, mỗi một dấu răng đều vô
cùng sâu, dường như có thể nhìn thấy máu. Ngoài ra trên lưng và ngực hắn còn có cả vết cào vô cùng chói mắt.
Mới qua nửa ngày… không ngờ hắn lại có suy nghĩ muốn thử lại cảm giác đêm qua.
…
Mấy ngày sau, Cửu Nương không dám bước chân ra khỏi Nam Uyển nửa bước, mỗi
ngày nàng đều ở lỳ trong Nam Uyển, ngoài ủ rượu thì cũng chỉ là ủ rượu.
Nàng chỉ sợ ra khỏi Nam Uyển sẽ gặp phải Cung Vương, nhưng mà sự thật
thì nàng không ra ngoài vẫn có thể gặp được Cung Vương như thường.
Trong năm ngày thì đã có hai lần nàng thấy Cung Vương ở Nam Uyển, nhưng mỗi
lần nhìn thấy Cung Vương từ xa là nàng liền trốn nên hai người không hề
đụng mặt.
Không biết có phải do đêm đó say rượu loạn tính hay không, ngay ngày hôm sau
Cung Vương đã cho người cất toàn bộ rượu trong vương phủ, hắn nói phải
kiêng rượu một thời gian.
Cung Vương có sở thích uống rượu, người trong phủ ai ai cũng biết rõ, Cung
Vương nói kiêng rượu nhưng lại không bảo Trần bá không được ủ rượu.
Mượn lời Trần bá nói thì Cung Vương sẽ không nhịn được nổi một tháng.
Cửu Nương chẳng quan tâm Cung Vương có nhịn được hay không, điều nàng quan
tâm là vò rượu cưới của nàng tạm thời an toàn, thế nên Cửu Nương cũng
yên lòng hơn.
Trong thời gian một tháng, kiểu gì Cung Vương cũng sẽ ra ngoài, lúc ấy nàng
sẽ nhân có hội lấy trộm về… Không phải, là cầm về mới đúng! Đồ cưới của
nàng thì sao có thể coi là trộm được!
Cửu Nương lắc lắc đầu để không được suy nghĩ, nàng phải tập trung làm việc.
Sau khi rượu đã được lên men thật tốt thì nàng liền bắt đầu ủ rượu, lúc đang định đứng dậy thì nàng lại nghe thấy…
“Trần bá, ngày mai bản vương sẽ đến Hoài Tấn, nghe nói chỗ đó rượu ngon nổi tiếng, hay là ngươi đồng hành cùng bản vương?”
Cửu Nương nghe thấy giọng nói của Cung Vương, thân thể nàng lập tức cứng
đờ, lúc này nàng đang ngồi xổm và đưa lưng về phía Cung Vương cùng Trần
bá, nàng không dám cử động dù là nhỏ nhất.
Nghe âm thanh phát ra thì hai người này đang đứng ở hành lang và chắc chắn có thể nhìn thấy nàng.
Nàng nên giả vờ không biết gì rồi đứng dậy, sau đó lặng lẽ rời đi? Hay là
hành lễ rồi mới rời đi… Nếu nhỡ như Cung Vương nhận ra nàng chính là nữ
nhân không biết tốt xấu đêm hôm nọ thì phải làm sao bây giờ???
Cửu Nương lúc này có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.
“Như vậy sao được, Vương gia đi làm việc công, lão nô đi theo chẳng phải làm lỡ chuyện của Vương gia sao?”
“Cũng không hẳn là việc công, bản vương muốn đi tế bái một tướng sĩ. Trần bá
đi cùng đi, ngươi có thể giúp bản vương giải sầu, với lại nghe nói rượu
nơi đó vô cùng nổi tiếng, Trần bá cũng có thể nghiên cứu. Nói như thế
nào thì bản vương cũng muốn uống rượu do Trần bá ủ.”
Trần bá suy nghĩ rồi nói:
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Vương gia, lão nô muốn mang theo một người, không biết có được hay không?”
“Được.”
Hai người nói tiếp cái gì, Cửu Nương căn bản nghe không lọt tai. Nàng do dự hồi lâu rồi liền giả câm giả điếc chậm rãi đứng dậy rời đi…
“Tiểu Cửu.”
Cửu Nương: “…” Trần bá, hình như ta không có thù oán gì với ông mà…
“Tiểu Cửu, về chuẩn bị hành lý rồi ngày mai cùng ta đi Hoài Tấn.
Cửu Nương: …
“Vương gia, Trần bá… Nô tài muốn…”
“Nghe Trần bá nói ngươi có thiên phú về ủ rượu, sau này tay nghề chắc chắn
còn hơn hắn. Bản vương cũng mong được uống rượu mà ngươi ủ, ngươi về
nghỉ ngơi đi rồi sáng ngày mai sẽ xuất phát sớm.”
Cửu Nương còn chưa nói xong đã bị Cung Vương ngắt lời… Lần trước chưa đợi
nàng nói xong đã tự nhiên lấy rượu của nàng uống, lần này cũng đột ngột
ngắt lời nàng, hắn làm ơn có thể để nàng nói hết câu được không?!!!
“Nô tài lập tức trở về chuẩn bị.” Được rồi, là do nàng chột dạ, nếu như cứ
từ chối thì nàng sợ Cung Vương sẽ nghi ngờ nàng có chuyện gì dấu hắn.
Thôi thì đi Hoài Tấn vài ngày, cùng lắm là nàng sẽ đứng ở góc mà hắn không nhìn thấy.
Cửu Nương dường như là chạy khỏi nơi này.
Cung Vương liếc mắt nhìn theo bóng dáng Cửu Nương, sau đó mới thu hồi ánh mắt.
Hắn thoáng cười với Trần bá: “Trần bá, ngươi cũng về nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Cung Vương ra khỏi Nam Uyển, quản gia liền đi tới nói:
“Vương gia, trong thời gian người rời phủ, nô tài sẽ nhanh chóng tìm ra chứng
cớ phạm tội của Nam Dương vương phủ, thỉnh vương gia yên tâm.”
“Tốt lắm.” Cung Vương cong khoé môi, trong ánh mắt mang theo vui vẻ, tâm tình dường như không tệ.
Người trong hoàng gia từ trước đến nay luôn luôn có thù tất báo, chứ chưa bao giờ để lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT