Gió thu se lạnh, trăng tàn đìu hiu cùng tiếng nước róc rách chảy, mùi hương nồng nàn của hoa quế theo gió hoà vào không khí, thấm đẫm cả ruột gan.

Yến tiệc bắt đầu, mỗi cung nữ bưng từng khay bánh ngọt, hoa quả tươi đặt trên mặt bàn, quan viên cùng gia quyến cũng lục đục ngồi xuống.

Dung Thái lướt mắt nhìn qua đám người, không thấy Lâu A Cửu, hắn liền thu hồi ánh mắt.

“Đang tìm người?” Vừa vặn nhìn thấy Dung Thái liếc mắt nhìn về đám đông, Phương Duệ vờ như vô tình hỏi.

Dung Thái cụp mắt: “Bẩm báo bệ hạ, thần không có.”

Phương Duệ khẽ cười, cũng không đi vạch trần Dung Thái.

Lần yến hội này ngoại trừ đón gió tẩy trần cho Lâu Vương và Lâu A Cửu, thì còn có đông đủ các đại thần cùng gia quyến, đây cũng là cơ hội cho các công tử, tiểu thư chưa lập gia đình tranh thủ cơ hội làm quen, các đại thần thì đều muốn tìm cho mình một bên thông gia tốt.

Dường như tất cả đều đã đông đủ, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Lâu A Cửu đâu.

Ngược lại Thẩm Ngọc đã tới trước, mặc dù nàng mang thai đến tháng thứ bảy, thân thể lại không thấy cồng kềnh nặng nề, tay chân vẫn thon nhỏ chứ không bị triệu chứng phù nề.

Thẩm Ngọc đảo mắt nhìn qua Dung Thái, sau đó được Phương Duệ cẩn thận vươn tay đỡ lấy người nàng, để nàng ngồi xuống bên cạnh.

Nàng cười nói:

“A Cửu đã sớm tiến cung, chẳng qua thần thiếp lại gọi nàng ấy đến Tiêu Phòng Điện nói chuyện một chút.”

Lời này nghe như đang nói chuyện với Phương Duệ, nhưng thực chất là đang nói cho Dung Thái ở phía sau Phương Duệ nghe.

“Vậy quận chúa A Cửu đâu rồi?” Phương Duệ nhìn thấy trong mắt hoàng hậu nhà mình mang theo ý cười, hắn liền tự nhiên phối hợp.

“Nàng ấy đến bây giờ.”

Thẩm Ngọc vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cửa, bọn họ thấy phía trước có hai cung nhân cầm đèn lồng đỏ, phía sau cũng có hai cung nhân cầm đèn lồng, còn Lâu A Cửu đi ở chính giữa, nàng một thân váy áo màu lam, eo nhỏ được buộc đai lưng càng tôn lên vóc dáng thắt đáy lưng ong. Mặt mày trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen dài hôm nay được tạo kiểu thuỳ vân kế, phần tóc thả phía sau xoã lên vai khiến nàng trông có vẻ dịu dàng mềm mại, thêm chút quyến rũ mị hoặc.

Mọi người nhìn thấy hình ảnh này của Lâu A Cửu thì đều trợn mắt không dám tin đây là vị quận chúa cá tính, mạnh mẽ mà bọn họ thấy ngày thường.

Trước đây, Lâu A Cửu nếu không mặc phục sức Đại Lý thì cũng một thân bạch y cùng búi tóc vô cùng đơn giản, ngay đến trang sức cũng chỉ cài có cây trâm bạc, nhìn nàng vô cùng nam tính anh khí, căn bản sẽ không có ai liên tưởng đến vẻ mỹ mạo diễm lệ, quyến rũ xuất hiện ở trên người nàng.

Phía dưới điện nhao nhao thảo luận, ánh mắt các nam tử đều lộ ra vẻ kinh diễm.

Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn Dung Thái, chỉ thấy hắn cúi đầu không nhìn Lâu A Cửu, vậy nhưng bàn tay kia lại nắm chặt thành quyền.

Thấy ý đồ của mình đã thành công, Thẩm Ngọc liền lộ ra nụ cười đắc ý, thứ nàng muốn chính là loại hiệu quả này.

Lâu A Cửu không hề tỏ ra khó chịu khi mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người mình. Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười để đáp lại ánh mắt của mọi người.



Hôm nay Lâu A Cửu đã tiến cung từ sớm, lúc đi đến cửa cung liền có một cung nhân ngăn cản nàng, nói Hoàng hậu nương nương muốn gặp nàng.

Vừa mới đến Tiêu Phòng Điện, Hoàng hậu nương nương còn chưa gặp được, nàng đã bị ba bốn ma ma trong Tiêu Phòng Điện lôi ra trang điểm rồi thay y phục.

Một lúc lâu sau Hoàng hậu mới xuất hiện, nhìn nàng một vòng rồi đánh giá.

“Rất đẹp!”

Thời điểm bước vào cửa điện, mắt nàng đã nhanh chóng tìm được Dung Thái, nhưng Dung Thái lại không hề ngẩng đầu nhìn nàng mà chỉ đơn giản là cụp mắt xuống.

Hôm nay Hoàng hậu nương nương nói với nàng, Dung Thái là một khối băng ngàn năm trên đỉnh Thiên Sơn, muốn làm hắn tan chảy sẽ rất khó khăn, nhưng hiện tại khối băng này đã bắt đầu xuất hiện khe hở, vậy sao phải sợ không thể làm tan được băng?

Lâu A Cửu càng nghĩ càng cảm thấy lời hoàng hậu nói là đúng.

Nếu Dung Thái không chịu hạ mặt mũi vậy nàng liền mặt dày tiến lên một bước, kể cả để nàng chủ động thì cũng rất đáng giá.

Lâu A Cửu đã giải thích việc Lâu Dịch rời nhà trốn đi là để thăm dò Dung Thái với Phương Duệ.

Nhưng tại yến tiệc tối nay thì không thể nói như vậy được, nàng chỉ giải thích với các đại thần vì lần đầu tiên Lâu Dịch đến kinh thành, còn chưa thích ứng với thời tiết khí hậu nơi đây nên thân thể không được thoải mái, vì sợ mạo phạm bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương, cho nên hôm nay không đến tham dự.

Ở Đại Lý, lời nói của ai mới có trọng lượng, thì những người ngồi ở đây đều biết rõ.

Nhưng bọn họ không biết Lâu A Cửu đã giao một nửa binh quyền cho Phương Duệ, bọn họ lại càng không biết Lâu A Cửu đang tính định cư tại kinh thành.

Hiện giờ thấy người có tiếng nói của Đại Lý đều đã ở đây, nên việc Lâu vương có tham gia yến tiệc hay không, bọn họ cũng không mấy bận tâm.

Tối nay tới tham gia yến tiệc, những nam tử độc thân chiếm đa số, làm gì có ai trong số họ lại không muốn kết hôn với Lâu A Cửu?

Cưới được Lâu A Cửu liền tương đương với việc có được cả Đại Lý, dù không có được mảnh đất phong Đại Lý này, thì chỉ cần Lâu A Cửu gả đến kinh thành, không một mình chiếm dụng riêng một phương, tiêu trừ được nghi kỵ trong lòng bệ hạ, bệ hạ vui vẻ thì con đường làm quan cũng có thể thuận buồm xuôi gió.

Yến tiệc diễn ra, chủ và khách đều hân hoan vui vẻ, thế tử của Kiêu vương gia, cũng chính là đường đệ của Phương Duệ – thế tử Phương Triết bưng ly rượu hướng về phía bàn của Lâu A Cửu.

Do tiếng nhạc lấn át cả âm thanh nói chuyện, không biết Phương Triết đã nói gì mà Lâu A Cửu lại nở nụ cười vui vẻ.

Nói đến thế tử Phương Triết, lúc Thẩm Ngọc còn giả nam nhân thì Phương Triết và Thẩm Ngọc chính là hai trong số tứ đại công tử nổi tiếng khắp kinh thành, vô luận là tướng mạo, gia thế hay học vấn, bọn họ đều vô cùng xuất sắc.

Phương Triết lớn hơn Lâu A Cửu một tuổi, hiện tại hai người đứng chung một chỗ, mọi người nhìn vào đều cảm thấy hai người là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.

Sau khi Phương Triết nói xong, hắn bèn kính rượu rồi trở về chỗ ngồi của mình. Những người khác đều thì thầm thảo luận Phương Triết cùng Lâu A Cửu biết nhau từ lúc nào, rồi còn suy đoán mối quan hệ của bọn họ.

Những nam tử khác lại không có lá gan lớn như Phương Triết, chỉ có nữ thân quyến của mấy đại thần đến nói chuyện đôi ba câu với Lâu A Cửu, trong lúc đó Lôi A Cửu cũng đã uống hết mấy chén rượu trái cây.



Đêm muộn, yến tiệc mới dần tan. Thẩm Ngọc nói với Dung Thái:

“Tối nay quận chúa A Cửu đã uống không ít rượu, đêm cũng đã khuya, ngươi đi hộ tống đưa nàng ấy trở về hành cung cho bổn cung.”

Dung Thái nhìn về phía khuân mặt ửng đỏ của Lâu A Cửu, cuối cùng hắn không yên lòng đáp:

“Thần tuân chỉ.”

Tối nay Lâu A Cửu xác thực uống nhiều rượu, mặc dù chỉ là rượu trái cây nhưng nàng lại cảm thấy nồng độ trong rượu này không khác gì rượu bình thường, chẳng qua là có thêm hương vị trái cây.

Lâu A Cửu không hề biết, trước khi yến tiệc bắt đầu, Thẩm Ngọc đã cho người cố ý đổi rượu trái cây trên bàn Lâu A Cửu thành bình rượu trái cây ủ lâu năm ở nhà Cửu Nương.

Rượu này so với rượu trái cây bình thường không những thơm ngọt hơn, mà nồng độ cồn cũng mạnh hơn rất nhiều.

Đầu óc Lâu A Cửa choáng váng mơ hồ, nhưng nàng vẫn không để cho cung nữ nào đỡ mình.

Đi ra ngoài điện, đầu nàng càng lúc càng choáng váng hơn, nhìn cung nhân cầm đèn lồng phía trước, nàng đã không phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo ảnh.

Chân nàng nhất thời mềm nhũn, trong lúc thân thể lảo đảo như muốn ngã thì đột nhiên có người đỡ lấy bả vai nàng.

“Lâu quận chúa, cẩn thận nhìn đường.”

Nghe thấy giọng nói của Dung Thái, có lẽ do uống rượu nên Lâu A Cửu không làm chủ được bản thân, ánh mắt nàng hơi dại ra, sau đó lập tức ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào với Dung Thái.

Dung Thái thoáng ngây người, rồi nhanh chóng di dời tầm mắt sang chỗ khác.

“Hoàng hậu nương nương lo lắng cho quận chúa, người lệnh cho hạ quan hộ tống quận chúa trở về hành cung.”

Dung Thái vừa nói xong, Lâu A Cửu liền nghiêng người dựa vào Dung Thái, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể ỷ lại trên người hắn, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng đáp lại:

“Vâng!”

Dung Thái: “…”

Nhìn đầu của Lâu A Cửu tựa lên bả vai chính mình, mùi hương thanh mát xen lẫn hơi rượu xông thẳng vào mũi Dung Thái, khiến hắn vô cùng buồn bực.

Tuy nhiên Dung Thái không có đẩy nàng ra, hắn chỉ quay sang nói với cung nhân:

“Các ngươi trở lại đi, ta sẽ hộ tống quận chúa xuất cung.”

Dung Thái cầm lấy một cây đèn lồng, các cung nhân cũng rời đi, lúc này các quan viên nên về cũng đã xuất cung, vì trời cũng muộn, trong cung giờ chỉ còn mỗi thị vệ tuần tra.

Dung Thái thở dài một hơi, ánh mắt hắn nhìn Lâu A Cửu tràn đầy bất đắc dĩ, đồng thời cũng không biết phải làm sao. Cuối cùng hắn thoả hiệp, một tay cầm đèn lồng, một tay đỡ lấy A Cửu say khướt ra khỏi cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play